Chương 140
Thanh Mỗi
04/03/2020
Trải qua chuyện bị Lục Tư Thành dày vò đến lật qua lật lại vào tối hôm qua và sáng nay, cả người Đồng Dao giờ đau nhức từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có tâm tư luyện tập chơi game, thế là cô cầm điện thoại ngồi sau lưng Lục Tư Thành xem anh chơi game, thỉnh thoảng lại tỏ ra ngầu lòi—-
Đồng Dao: “Để mất lính rồi kìa, đúng chứng si ngốc của người già mà, tay run là giai đoạn đầu của bệnh Parkinson đấy.”
Lục Tư Thành: “Cố ý đấy.”
Đồng Dao khinh bỉ: “Chém gió.”
Đồng Dao: “Hình như đi rừng bên kia xuống rồi, anh đừng có đẩy lên cao như thế.”
Lục Tư Thành: “Không thể xuống được đâu.”
Đồng Dao: “Xuống thật rồi kìa.”
Lục Tư Thành: “Không có khả năng.”
Một phút sau, màn hình của Lục Tư Thành chuyển sang hai màu đen trắng.
Đồng Dao: “Thấy chưa, em đã nói cậu ta sẽ xuống mà.”
Lục Tư Thành: “Em đi đi, đừng ngồi sau lưng anh, ảnh hưởng đến việc anh phát huy.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao nhớ có một tuyển thủ đã giải nghệ tên là Ngũ Ngũ Khai từng nói, đàn ông khi mới bắt đầu chơi game với bạn gái, thái độ chắc chắn sẽ là [Bảo bối đáng yêu quá đi] [Bảo bối dùng chiêu này tốt quá] [Bảo bối đứng sau lưng anh, bọn họ đừng mơ động vào hỗ trợ của anh] [Bảo bối trốn kỹ trong bụi cỏ nhé, em nhìn anh carry này];
Nhưng lâu dần, thành đôi vợ chồng già rồi, thái độ sẽ chuyển thành [Mẹ nó em chuyển vị trí như beep ấy, em treo máy luôn đi được không] [Em thích cứng đối cứng như vậy sao không chơi ở đường giữa đi cứ phải xuống đường dưới gây họa cho anh] [Làm bộ yếu ớt cái quái gì, ngón tay em bị gãy rồi à] [Em làm anh toang rồi], và–
[Em đi đi, đừng ngồi sau lưng anh, ảnh hưởng đến việc anh phát huy.]
Đồng Dao: “…”
Cộng với tối qua người nào đó ở trên giường liên tục dụ dỗ lừa đảo rồi tự vả, Đồng Dao càng nghĩ càng tức, thuận tay cầm quyền sổ ghi chép trên ghế đập một phát vào lưng Lục Tư Thành, đỏ mặt mắng: “Lục Tư Thành, đồ cặn bã này!”
Sau đó đứng dậy, khập khiễng đi lên tầng.
Lục Tư Thành: “????”
Người đàn ông đang chơi game chả hiểu gì, ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô hình như rất giận, đến mức đỏ cả tai luôn—– Dáng đi cũng vì nguyên nhân nào đó không thể cho người khác biết mà khập khà khập khễnh không thể như bình thường được, Lục Tư Thành lập tức quăng chuột đứng dậy, gọi Lục Nhạc qua chơi tiếp giúp mình, còn mình thì đi ba bước thành hai đến sau lưng Đồng Dao, nhấc cô lên, ôm cô vào lòng: “Đi đâu?”
Giọng anh vô cũng vững chãi.
“Anh không cho em ngồi sa lưng anh, em phải đi thôi chứ sao.” Đồng Dao ngẩng đầu ra khỏi ngực anh, “Lên tầng thay thuốc.”
“Đã bảo khi nào thay thuốc nói với anh rồi mà.” Lục Tư Thành lẩm bẩm, đồng thời nhìn xung quanh, cúi đầu xuống cọ cọ bên tai Đồng Dao—- Đôi môi lạnh buốt chạm đến dấu vết bên tai cô, nhỏ giọng hỏi, “Còn khó chịu à?”
Đồng Dao nghe xong, không chỉ có tai đỏ mà cả mặt cũng đều đỏ rần luôn, cô giãy dụa trong ngực anh, hốt hoảng nói “Anh đừng hỏi cái này… Em không trả lời đâu… “, nói được nửa, dừng lại, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc lo lắng của Lục Tư Thành, cô đột nhiên yên lặng, giống như thua bởi anh, thở dài ủ rũ cúi đầu nói, “Em không sao.”
“Không sao còn đi kiểu này, ” Lục Tư Thành đặt cô lên cầu thang, vén tóc ra sau mang tai giúp cô, hơi cúi xuống dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy, nói, “Anh mua thuốc cho em rồi, để trong phòng em đó, nhìn thấy chưa?”
Đồng Dao ngẩng đầu: “Thuốc gì?”
Lục Tư Thành mang vẻ mặt phức tạp, như đang phải nhắm mắt thừa nhận sai lầm của mình: “… … … Tối qua, dụng cụ không đủ, không dùng biện pháp an toàn.”
Đồng Dao: “?”
Đồng Dao: “….. … …”
Mất ba giây mới phản ứng được Lục Tư Thành đang nói gì, mặt Đồng Dao hết trắng lại đỏ—– Trước đây đã nghe nói đến thời kỳ an toàn nguy hiểm gì đó của phụ nữ nhưng có ông trời làm chứng cô thật sự không hiểu cái gì cả, thế nên giờ cô chỉ có thể ngẩng đầu mặt ngu vô tội nhìn Lục Tư Thành, nghe anh nói tiếp: “Anh không bắn ở bên trong, nhưng chuyện này cũng chưa thể đảm bảo chắc chắn được, vì thế vẫn cần phải uống thêm thuốc—– Uống thuốc cũng không tốt, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau anh cam đoan… chậc, chẳng qua nếu em không muốn uống cũng không sao, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn thì nhất định anh sẽ chịu trách nhiệm, em chưa đủ tuổi chưa đăng ký kết hôn thì chúng ta có thể tổ chức lễ cưới trước, chỉ sợ cô gái nhỏ là em nghĩ mình phải chịu ràng buộc quá sớm thôi, anh biết mấy cô gái bọn em luôn ỷ mình còn trẻ về sau có thể có nhiều cơ hội tốt hơn, nhưng anh nói trước nhé, có cho em chọn lại 8 triệu năm nữa thì chắc chắn cũng sẽ không tìm được ai tốt hơn anh——“
Đồng Dao nâng tay che lỗ tai.
Lục Tư Thành biết điều im bặt.
Bởi vì anh phát hiện, nếu như anh mà còn tiếp tục nói nữa thì cô gái trước mặt sẽ đỏ mặt ngất xỉu trong ngực anh mất—- Dù rằng những lời vừa rồi chính bản thân anh cũng thấy lạc đề đến cả vạn dặm…
“Nói xong rồi?” Bên này, Đồng Dao xác định anh không nói gì nữa, mới bỏ tay xuống, hung dữ trừng mắt nhìn anh.
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành bị cô trừng mắt thì vô tình nhớ lại tối qua cô nằm trong lòng mình vừa khóc nức nở vừa đe dọa đồng thời còn bị anh làm đến mức không thể nói năng lưu loát được—– Khi đó cô cũng trừng anh như vậy—– Khóe mắt anh lập tức như tan chảy, cầm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình, hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Đồng Dao ngửa đầu ra sau tránh né—–
“Đừng động, để anh hôn em.”
“Em cứ động đấy, anh đựng chạm vào em.”
Trong lúc hai người anh kéo một cái em giằng một cái, Tiểu Thụy ngáp dài mồm đi từ trên tầng 3 xuống, đập ngay vào mắt là hai người nào đó đang dính nhau như sam ở trên bậc thang tầng 1… Quản lý đội tặc lưỡi vài tiếng, hắng giọng rồi nói: “Hai người đủ chưa đấy, chú ý ảnh hưởng nghe chưa.”
Lục Tư Thành thoáng buông Đồng Dao ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, Tiểu Bàn ngồi bên dưới cũng góp vui: “Hai người bọn họ biết cái gì là chú ý ảnh hưởng đâu, tôi kể chuyện xưa cho mọi người nghe nhé: Hôm qua Thành ca vào phòng tắm, đang tắm dở thì đột nhiên vội vã xông ra, tôi hỏi anh ấy làm gì đấy thì anh ấy nói con gái của anh ấy đang khóc ở phòng bên, giờ anh ấy phải đi dỗ con gái đây… Tôi cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng sau khi Thành ca đi thì chưa từng quay lại phòng.”
Tiểu Bàn nói xong, toàn bộ âm thanh bấm chuột trong trụ sở đều im bặt lại, cả đám người đều phóng ánh mắt tới, Lục Nhạc cầm lấy chiếc điện thoại trước mặt muốn đi cáo trạng, mặt Đồng Dao thoáng chốc đã đỏ bừng lên.
“Bọn em chẳng làm gì cả, ” Lục Tư Thành mặt không cảm xúc nói, “Đắp chăn nói chuyện phiếm đơn thuần.”
“… … …” Tiểu Thụy đờ ra, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai tay đang bị nắm của Đồng Dao và Lục Tư Thành đang nắm hai tay của Đồng Dao, sau khi nghĩ gì đó thì nói, “Lần này tôi cũng đứng về phía Thành ca, lúc thế này không thể không đánh cược một lần, lương tâm của anh ấy không đen tối đến mức xuống tay với một cô nhóc như Đồng Dao đâu.”
Sắc đỏ trên Đồng Dao nhạt bớt, ngẩng đầu mặt không cảm xúc nhìn Lục Tư Thành, anh còn không biết xấu hổ mà gật gật đầu: “Không xuống tay được, nâng sợ ngã, ngậm sợ tan, không thể làm loại chuyện thất đức đó được.”
Đồng Dao: “…”
…
Ngày hôm sau, Lục Tư Thành nhận được một cuộc điện thoại, hình như có liên quan đến chuyện chuyển phát nhanh của Đồng Dao, thành phố bên đã có manh mối, tìm được người gửi rồi, bên đó hỏi bên bọn anh có muốn đích thân đến giải quyết hay không, xem xem nên hòa giải bồi thường hay nên làm gì…
Sau khi nghe điện thoại, Lục Tư Thành không nói hai lời lập tức sắp xếp đồ đạc dẫn Đồng Dao và Tiểu Thụy ngồi chuyến bay trong ngày bay tới thành phố bên cạnh, lúc lên máy bay, Đồng Dao vẫn chẳng hiểu chuyện gì, cho đến khi máy bay hạ cánh, đến đồn cảnh sát—— Đây là lần đầu tiên trong đời Đồng Dao bước vào một nơi trang nghiêm như thế này—– Giờ mới phản ứng được người gửi gói hàng chuyển phát kia cho cô thực sự đã bị tóm rồi.
17 tuổi, một nữ sinh trung học.
Hôm nay là thứ 2, lúc gặp mặt, cô gái nhỏ kia còn mặc đồng phục, giống như vừa bị xách đi từ trường học vậy, sắc mặt rất hoảng sợ, lại bị sự giận dữ của bố mẹ thêm vào, toàn bộ quá trình cô ấy chỉ ngước đầu lên nhìn Đồng Dao và Lục Tư Thành đúng một lần lúc mới gặp, sắc mặt càng thêm tái nhợt rồi cúi đầu xuống, không hề ngẩng đầu lên một lần nào nữa… Bộ dạng đó đúng là rất tội nghiệp.
Chú cảnh sát phụ trách chuyện này ngồi ở băng ghế phía sau, bưng cốc giữ nhiệt uống một ngụm trà, bắt đầu cảm thán bọn trẻ bây giờ đúng là liều lĩnh chẳng màng hậu quả—– Những chuyện tranh chấp tương tự mỗi tháng ông gặp phải ít nhất là một đống, đa số là người nổi tiếng trên mạng kiện anti gì đó, mà trong phần lớn những người bị mời tới, sẽ nhận thấy một điều rằng những người phát ngôn bậy bạ trên mạng, đều là học sinh hoặc một người rất rất bình thường nào đó.
Biểu hiện không hề vênh váo giống như ở trên mạng.
“Chẳng qua, loại chuyện này cuối cùng đều chọn hòa giải, dù sao vẫn là trẻ con, không hiểu chuyện.” Chú cảnh sát chuyển đề tài, cười ha ha nói, “Mắng cũng mắng rồi, tôi thấy cô bé kia cũng bị dọa không nhẹ đâu, đoán chừng sau này sẽ không dám… “
Người đàn ông trung niên: “Đúng đúng đúng, trẻ con không hiểu chuyện, con gái chúng tôi mới 17 tuổi thôi! Vẫn chưa trưởng thành nữa!”
Người phụ nữ trung niên: “Chúng tôi thật sự đã giáo huấn con bé rồi… Chúng tôi đồng ý chịu mọi tiền phí thuốc men và xin lỗi, thế này coi như xong nhé? Chuyện trên mạng, náo đến cuộc sống hiện thực cũng không dễ nhìn, đứa bé nhà chúng tôi cũng khóc suốt, đang học thì bị gọi tới đây khiến con bé không biết phải nói với bạn bè thầy cô như thế nào nữa, tôi và bố con bé cũng còn phải đi làm nữa… “
Bố mẹ cô bé ngay lập tức hát đệm theo.
Nhìn thấy hai người trung niên phía trước, Đồng Dao thoáng nhíu mày lùi về sau một bước, vốn dĩ còn cảm thấy chẳng có gì, nhưng bị nói như vậy thì lại thấy lạ lạ: Nếu thấy khó coi mất mặt thì sao lúc đầu còn làm? Ai chẳng có bố mẹ, chuyện này cô không nói với người nhà, nếu không bố mẹ cô nhất định sẽ nhảy dựng lên xách luôn dao gọt dưa hấu đến Thượng Hải cho mà xem…
Đồng Dao cau mày càng lúc càng lùi về sau, đến khi lưng mình đụng vào lồng ngực vững chãi.
“Không hòa giải.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Con của cô 17 tuổi, nhưng đứa nhỏ nhà cháu cũng chỉ mới 19, nếu chỉ vì con cô còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua, vậy những uất ức đứa nhỏ nhà cháu phải chịu thì tính sao đây?” Giọng anh cực kỳ trấn định, nhưng không giống như đang nổi giận mà chỉ đơn giản là bình tĩnh nói lý lẽ mà thôi, dừng một chút, anh lại nhấn mạnh, “Không hòa giải.”
Giữa ánh mắt đờ đẫn của bố mẹ mình, cô gái nhỏ kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lục Tư Thành như không thể tin được—– Đồng Dao thấy thế, trong lòng bất an, đưa tay kéo kéo cánh tay Lục Tư Thành, người đàn ông không dịch chuyển, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện nào cho rằng đã bị đối phương tác động.
“… Em, em thật sự không cố ý, em sai rồi, hai người tha thứ cho em đi, sau này em sẽ không tiếp tục làm chuyện như thế nữa đâu.” Bị bố mẹ đẩy đẩy đằng sau, cô gái nhỏ kia cuối cùng cũng không nín được mà mở miệng nói chuyện, vừa nói vừa dè dặt nhìn Lục Tư Thành.
Đồng Dao không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thành, anh bình tĩnh cười cười: “Đừng lo, cô chưa đủ tuổi chịu hình phạt của pháp luật, mấy con dao kẹp trong hộp bưu phẩm cũng không phải loại dao cấm, thế nên không giam cô được đâu, nhiều nhất chỉ để lại một chút lịch sử đen tối trong hồ sơ sau này mà thôi, dạy bảo một chút rồi bồi thường mấy khoản phí tổn thất tinh thần, giai đoạn này chắc chắn phải có, thành viên của CLB chúng tôi vì cô mà phải nghỉ thi đấu mất mấy trận…”
Nghe thấy “bồi thường tiền” chứ không phải là “bồi thường phí thuốc men”, sắc mặt bố mẹ cô bé đó hơi khó nhìn, vẫn muốn ngụy biện mà nói mấy lời đại loại như “chẳng qua chỉ là chơi game thôi mà làm gì nghiêm trọng như thế”, Tiểu Thụy tiếp một câu: “Vậy trước khi con gái cô chú thi đại học cháu làm gãy tay nó có phải cô chú cũng thấy chả có gì nghiêm trọng không dù sao năm sau cũng có thể…”
Chú cảnh sát: “Khụ, chú ý lời nói, đây là đồn cảnh sát, ăn nói lung tung gì vậy hả?”
Tiểu Thụy nói một câu “xin lỗi ạ” sau đó thỏa mãn ngậm miệng lại, lúc này Lục Tư Thành cũng chẳng buồn nghe bọn họ nói nhảm nữa, ném lại một câu dù sao cũng không thể hòa giải, rồi kéo Đồng Dao ra bên ngoài ngồi—– Để lại người bên trong làm các loại thủ tục lập hồ sơ, trước khi bị kéo ra ngoài Đồng Dao còn nghe thấy mẹ cô gái kia hỏi loại án này bị lập nhiều lần có ảnh hưởng đến chuyện thi đại học không…
Đồng Dao khó hiểu, án này bị lập nhiều lần?
Nhưng lúc này cô cũng không thể nghĩ nhiều, cánh cửa kính kia đóng lại trước mặt cô, ngăn lại những tiếng xì xào của bên trong…
Đồng Dao cùng Lục Tư Thành và Tiểu Thụy 3 người ngồi thành một hàng ở bên ngoài, Đồng Dao cúi đầu nhìn băng vải trên ngón tay mình, Lục Tư Thành thấy cô không nói lời nào, giờ tay lên sờ sờ đầu cô, lúc này cô nghe thấy Tiểu Thụy ở bên cạnh hỏi: “Sao không nói lời nào, không đành lòng cô gái nhỏ nhà người ta à?”
“…” Đồng Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Tư Thành, lầm bầm, “Em cũng là cô gái nhỏ.”
Lục Tư Thành cười nhạo, “Ừ” một tiếng: “Nhà anh chũng chỉ có một cô gái nhỏ này thôi.”
Một tiếng qua đi.
Khi bên trong lại bắt đầu gà bay chó sủa, Đồng Dao nghe thấy tiếng khóc thảm thiết như quỷ khóc sói tru của cô gái kia và tiếng mẹ cô ta lớn giọng tranh cãi trong phòng làm việc: “Tạm giam! Tạm giam cái gì mà tạm giam! Đừng nói là 5 ngày, 1 ngày cũng không được! Con gái tôi còn phải đi học đấy! Hơn nữa lần trước cũng có tạm giam đâu sao lần này lại vậy được! Rõ ràng là hai chuyện giống nhau, chẳng lẽ các ông đã nhận tiền đút lót của người ta—— “
Đồng Dao ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại được, hóa ra cô gái kia chưa đầy nửa năm trước đã từng làm chuyện tương tự rồi, lúc đó cũng viết thư đe dọa gửi cho người khác, bị lập án rồi phải bồi thường chút tiền, còn người bị cô ta uy hiếp thì vô cùng hoảng sợ, có lẽ khi đó cô ta cũng chẳng có cảm giác gì, bồi thường cũng chả đáng bao nhiêu và cũng vì chưa đủ tuổi nên không bị tạm giam…
Kết quả chưa đến sáu tháng sau lại giở trò cũ.
Nhưng lần này thì khác.
” ‘Luật Xử Phạt Quản Lý Trị An’ điều 12, người từ đủ 14 tuổi đến dưới 18 tuổi vi phạm quản lý trị an, xử phạt từ nhẹ đến giảm nhẹ; Điều 20, vi phạm quản lý trị an thuộc một trong những tình huống sau đây, xử phạt từ nặng trở lên, người đã từng bị xử phạt vi phạm quản lý trị an trong vòng từ 4 đến 6 tháng; Điều 42, có một trong những hành vi dưới đây, bị tạm giam từ 5 ngày trở xuống hoặc đóng phạt từ 500 nhân dân tệ trở xuống; Tình tiết tương đối nghiêm trọng, tạm giam từ năm ngày trở lên mười ngày trở xuống, có thể áp dụng khoản phạt từ năm trăm nhân dân tệ trở xuống: một, viết thư đe dọa hoặc dùng an toàn tính mạng của một người để uy hiếp người đó…” Lục Tư Thành chậm rãi nói, “Người chưa đủ 18 tuổi phạm tội lần đầu chỉ răn đe cảnh cáo, trong vòng sáu tháng có tiền án thì thì phải xử lý khác rồi, chậc, sao anh biết cô ta đã có tiền án chứ, đúng không? Chuyện này không thể trách anh được.”
Anh duỗi chân, lười biếng ngồi trên ghế bên ngoài văn phòng đồn cảnh sát.
Đồng Dao quay qua nhìn anh, điện thoại vẫn đang nằm trong túi mà, im lặng một chút rồi hỏi: “Sao đến chuyện này mà anh cũng biết… tối qua tra Baidu rồi học thuộc đúng không?”
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô một cái: “Trước khi đấu chuyên nghiệp chồng em là sinh viên ưu tú của đại học Chính trị và Pháp luật đấy.”
Đồng Dao đần ra: “… … … Không thể nào.”
Tiểu Thụy: “Là thật đó, lúc về nước đấu chuyên nghiệp anh ấy còn phải về trường thi cuối kỳ nữa cơ, người ta thì luyện game còn anh ấy ngồi bên cạnh đọc sách ôn bài, tình cảnh lúc đó kinh dị cực luôn.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Lợi hại không?”
Đồng Dao: “… … … … … …”
Lục Tư Thành phủi mông đứng dậy, khi trong văn phòng vang lên tiếng la hét “Tôi không tin” “Các ông nhận hối lộ” xen lẫn tiếng gào khóc và cả tiếng quát giận của chú cảnh sát, anh kéo Đồng Dao dậy: “Đi, hết phim rồi, về nhà thôi.”
Đồng Dao: “Để mất lính rồi kìa, đúng chứng si ngốc của người già mà, tay run là giai đoạn đầu của bệnh Parkinson đấy.”
Lục Tư Thành: “Cố ý đấy.”
Đồng Dao khinh bỉ: “Chém gió.”
Đồng Dao: “Hình như đi rừng bên kia xuống rồi, anh đừng có đẩy lên cao như thế.”
Lục Tư Thành: “Không thể xuống được đâu.”
Đồng Dao: “Xuống thật rồi kìa.”
Lục Tư Thành: “Không có khả năng.”
Một phút sau, màn hình của Lục Tư Thành chuyển sang hai màu đen trắng.
Đồng Dao: “Thấy chưa, em đã nói cậu ta sẽ xuống mà.”
Lục Tư Thành: “Em đi đi, đừng ngồi sau lưng anh, ảnh hưởng đến việc anh phát huy.”
Đồng Dao: “…”
Đồng Dao nhớ có một tuyển thủ đã giải nghệ tên là Ngũ Ngũ Khai từng nói, đàn ông khi mới bắt đầu chơi game với bạn gái, thái độ chắc chắn sẽ là [Bảo bối đáng yêu quá đi] [Bảo bối dùng chiêu này tốt quá] [Bảo bối đứng sau lưng anh, bọn họ đừng mơ động vào hỗ trợ của anh] [Bảo bối trốn kỹ trong bụi cỏ nhé, em nhìn anh carry này];
Nhưng lâu dần, thành đôi vợ chồng già rồi, thái độ sẽ chuyển thành [Mẹ nó em chuyển vị trí như beep ấy, em treo máy luôn đi được không] [Em thích cứng đối cứng như vậy sao không chơi ở đường giữa đi cứ phải xuống đường dưới gây họa cho anh] [Làm bộ yếu ớt cái quái gì, ngón tay em bị gãy rồi à] [Em làm anh toang rồi], và–
[Em đi đi, đừng ngồi sau lưng anh, ảnh hưởng đến việc anh phát huy.]
Đồng Dao: “…”
Cộng với tối qua người nào đó ở trên giường liên tục dụ dỗ lừa đảo rồi tự vả, Đồng Dao càng nghĩ càng tức, thuận tay cầm quyền sổ ghi chép trên ghế đập một phát vào lưng Lục Tư Thành, đỏ mặt mắng: “Lục Tư Thành, đồ cặn bã này!”
Sau đó đứng dậy, khập khiễng đi lên tầng.
Lục Tư Thành: “????”
Người đàn ông đang chơi game chả hiểu gì, ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô hình như rất giận, đến mức đỏ cả tai luôn—– Dáng đi cũng vì nguyên nhân nào đó không thể cho người khác biết mà khập khà khập khễnh không thể như bình thường được, Lục Tư Thành lập tức quăng chuột đứng dậy, gọi Lục Nhạc qua chơi tiếp giúp mình, còn mình thì đi ba bước thành hai đến sau lưng Đồng Dao, nhấc cô lên, ôm cô vào lòng: “Đi đâu?”
Giọng anh vô cũng vững chãi.
“Anh không cho em ngồi sa lưng anh, em phải đi thôi chứ sao.” Đồng Dao ngẩng đầu ra khỏi ngực anh, “Lên tầng thay thuốc.”
“Đã bảo khi nào thay thuốc nói với anh rồi mà.” Lục Tư Thành lẩm bẩm, đồng thời nhìn xung quanh, cúi đầu xuống cọ cọ bên tai Đồng Dao—- Đôi môi lạnh buốt chạm đến dấu vết bên tai cô, nhỏ giọng hỏi, “Còn khó chịu à?”
Đồng Dao nghe xong, không chỉ có tai đỏ mà cả mặt cũng đều đỏ rần luôn, cô giãy dụa trong ngực anh, hốt hoảng nói “Anh đừng hỏi cái này… Em không trả lời đâu… “, nói được nửa, dừng lại, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc lo lắng của Lục Tư Thành, cô đột nhiên yên lặng, giống như thua bởi anh, thở dài ủ rũ cúi đầu nói, “Em không sao.”
“Không sao còn đi kiểu này, ” Lục Tư Thành đặt cô lên cầu thang, vén tóc ra sau mang tai giúp cô, hơi cúi xuống dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người họ nghe thấy, nói, “Anh mua thuốc cho em rồi, để trong phòng em đó, nhìn thấy chưa?”
Đồng Dao ngẩng đầu: “Thuốc gì?”
Lục Tư Thành mang vẻ mặt phức tạp, như đang phải nhắm mắt thừa nhận sai lầm của mình: “… … … Tối qua, dụng cụ không đủ, không dùng biện pháp an toàn.”
Đồng Dao: “?”
Đồng Dao: “….. … …”
Mất ba giây mới phản ứng được Lục Tư Thành đang nói gì, mặt Đồng Dao hết trắng lại đỏ—– Trước đây đã nghe nói đến thời kỳ an toàn nguy hiểm gì đó của phụ nữ nhưng có ông trời làm chứng cô thật sự không hiểu cái gì cả, thế nên giờ cô chỉ có thể ngẩng đầu mặt ngu vô tội nhìn Lục Tư Thành, nghe anh nói tiếp: “Anh không bắn ở bên trong, nhưng chuyện này cũng chưa thể đảm bảo chắc chắn được, vì thế vẫn cần phải uống thêm thuốc—– Uống thuốc cũng không tốt, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau anh cam đoan… chậc, chẳng qua nếu em không muốn uống cũng không sao, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn thì nhất định anh sẽ chịu trách nhiệm, em chưa đủ tuổi chưa đăng ký kết hôn thì chúng ta có thể tổ chức lễ cưới trước, chỉ sợ cô gái nhỏ là em nghĩ mình phải chịu ràng buộc quá sớm thôi, anh biết mấy cô gái bọn em luôn ỷ mình còn trẻ về sau có thể có nhiều cơ hội tốt hơn, nhưng anh nói trước nhé, có cho em chọn lại 8 triệu năm nữa thì chắc chắn cũng sẽ không tìm được ai tốt hơn anh——“
Đồng Dao nâng tay che lỗ tai.
Lục Tư Thành biết điều im bặt.
Bởi vì anh phát hiện, nếu như anh mà còn tiếp tục nói nữa thì cô gái trước mặt sẽ đỏ mặt ngất xỉu trong ngực anh mất—- Dù rằng những lời vừa rồi chính bản thân anh cũng thấy lạc đề đến cả vạn dặm…
“Nói xong rồi?” Bên này, Đồng Dao xác định anh không nói gì nữa, mới bỏ tay xuống, hung dữ trừng mắt nhìn anh.
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành bị cô trừng mắt thì vô tình nhớ lại tối qua cô nằm trong lòng mình vừa khóc nức nở vừa đe dọa đồng thời còn bị anh làm đến mức không thể nói năng lưu loát được—– Khi đó cô cũng trừng anh như vậy—– Khóe mắt anh lập tức như tan chảy, cầm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình, hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Đồng Dao ngửa đầu ra sau tránh né—–
“Đừng động, để anh hôn em.”
“Em cứ động đấy, anh đựng chạm vào em.”
Trong lúc hai người anh kéo một cái em giằng một cái, Tiểu Thụy ngáp dài mồm đi từ trên tầng 3 xuống, đập ngay vào mắt là hai người nào đó đang dính nhau như sam ở trên bậc thang tầng 1… Quản lý đội tặc lưỡi vài tiếng, hắng giọng rồi nói: “Hai người đủ chưa đấy, chú ý ảnh hưởng nghe chưa.”
Lục Tư Thành thoáng buông Đồng Dao ra, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, Tiểu Bàn ngồi bên dưới cũng góp vui: “Hai người bọn họ biết cái gì là chú ý ảnh hưởng đâu, tôi kể chuyện xưa cho mọi người nghe nhé: Hôm qua Thành ca vào phòng tắm, đang tắm dở thì đột nhiên vội vã xông ra, tôi hỏi anh ấy làm gì đấy thì anh ấy nói con gái của anh ấy đang khóc ở phòng bên, giờ anh ấy phải đi dỗ con gái đây… Tôi cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng sau khi Thành ca đi thì chưa từng quay lại phòng.”
Tiểu Bàn nói xong, toàn bộ âm thanh bấm chuột trong trụ sở đều im bặt lại, cả đám người đều phóng ánh mắt tới, Lục Nhạc cầm lấy chiếc điện thoại trước mặt muốn đi cáo trạng, mặt Đồng Dao thoáng chốc đã đỏ bừng lên.
“Bọn em chẳng làm gì cả, ” Lục Tư Thành mặt không cảm xúc nói, “Đắp chăn nói chuyện phiếm đơn thuần.”
“… … …” Tiểu Thụy đờ ra, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa hai tay đang bị nắm của Đồng Dao và Lục Tư Thành đang nắm hai tay của Đồng Dao, sau khi nghĩ gì đó thì nói, “Lần này tôi cũng đứng về phía Thành ca, lúc thế này không thể không đánh cược một lần, lương tâm của anh ấy không đen tối đến mức xuống tay với một cô nhóc như Đồng Dao đâu.”
Sắc đỏ trên Đồng Dao nhạt bớt, ngẩng đầu mặt không cảm xúc nhìn Lục Tư Thành, anh còn không biết xấu hổ mà gật gật đầu: “Không xuống tay được, nâng sợ ngã, ngậm sợ tan, không thể làm loại chuyện thất đức đó được.”
Đồng Dao: “…”
…
Ngày hôm sau, Lục Tư Thành nhận được một cuộc điện thoại, hình như có liên quan đến chuyện chuyển phát nhanh của Đồng Dao, thành phố bên đã có manh mối, tìm được người gửi rồi, bên đó hỏi bên bọn anh có muốn đích thân đến giải quyết hay không, xem xem nên hòa giải bồi thường hay nên làm gì…
Sau khi nghe điện thoại, Lục Tư Thành không nói hai lời lập tức sắp xếp đồ đạc dẫn Đồng Dao và Tiểu Thụy ngồi chuyến bay trong ngày bay tới thành phố bên cạnh, lúc lên máy bay, Đồng Dao vẫn chẳng hiểu chuyện gì, cho đến khi máy bay hạ cánh, đến đồn cảnh sát—— Đây là lần đầu tiên trong đời Đồng Dao bước vào một nơi trang nghiêm như thế này—– Giờ mới phản ứng được người gửi gói hàng chuyển phát kia cho cô thực sự đã bị tóm rồi.
17 tuổi, một nữ sinh trung học.
Hôm nay là thứ 2, lúc gặp mặt, cô gái nhỏ kia còn mặc đồng phục, giống như vừa bị xách đi từ trường học vậy, sắc mặt rất hoảng sợ, lại bị sự giận dữ của bố mẹ thêm vào, toàn bộ quá trình cô ấy chỉ ngước đầu lên nhìn Đồng Dao và Lục Tư Thành đúng một lần lúc mới gặp, sắc mặt càng thêm tái nhợt rồi cúi đầu xuống, không hề ngẩng đầu lên một lần nào nữa… Bộ dạng đó đúng là rất tội nghiệp.
Chú cảnh sát phụ trách chuyện này ngồi ở băng ghế phía sau, bưng cốc giữ nhiệt uống một ngụm trà, bắt đầu cảm thán bọn trẻ bây giờ đúng là liều lĩnh chẳng màng hậu quả—– Những chuyện tranh chấp tương tự mỗi tháng ông gặp phải ít nhất là một đống, đa số là người nổi tiếng trên mạng kiện anti gì đó, mà trong phần lớn những người bị mời tới, sẽ nhận thấy một điều rằng những người phát ngôn bậy bạ trên mạng, đều là học sinh hoặc một người rất rất bình thường nào đó.
Biểu hiện không hề vênh váo giống như ở trên mạng.
“Chẳng qua, loại chuyện này cuối cùng đều chọn hòa giải, dù sao vẫn là trẻ con, không hiểu chuyện.” Chú cảnh sát chuyển đề tài, cười ha ha nói, “Mắng cũng mắng rồi, tôi thấy cô bé kia cũng bị dọa không nhẹ đâu, đoán chừng sau này sẽ không dám… “
Người đàn ông trung niên: “Đúng đúng đúng, trẻ con không hiểu chuyện, con gái chúng tôi mới 17 tuổi thôi! Vẫn chưa trưởng thành nữa!”
Người phụ nữ trung niên: “Chúng tôi thật sự đã giáo huấn con bé rồi… Chúng tôi đồng ý chịu mọi tiền phí thuốc men và xin lỗi, thế này coi như xong nhé? Chuyện trên mạng, náo đến cuộc sống hiện thực cũng không dễ nhìn, đứa bé nhà chúng tôi cũng khóc suốt, đang học thì bị gọi tới đây khiến con bé không biết phải nói với bạn bè thầy cô như thế nào nữa, tôi và bố con bé cũng còn phải đi làm nữa… “
Bố mẹ cô bé ngay lập tức hát đệm theo.
Nhìn thấy hai người trung niên phía trước, Đồng Dao thoáng nhíu mày lùi về sau một bước, vốn dĩ còn cảm thấy chẳng có gì, nhưng bị nói như vậy thì lại thấy lạ lạ: Nếu thấy khó coi mất mặt thì sao lúc đầu còn làm? Ai chẳng có bố mẹ, chuyện này cô không nói với người nhà, nếu không bố mẹ cô nhất định sẽ nhảy dựng lên xách luôn dao gọt dưa hấu đến Thượng Hải cho mà xem…
Đồng Dao cau mày càng lúc càng lùi về sau, đến khi lưng mình đụng vào lồng ngực vững chãi.
“Không hòa giải.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Con của cô 17 tuổi, nhưng đứa nhỏ nhà cháu cũng chỉ mới 19, nếu chỉ vì con cô còn nhỏ không hiểu chuyện mà bỏ qua, vậy những uất ức đứa nhỏ nhà cháu phải chịu thì tính sao đây?” Giọng anh cực kỳ trấn định, nhưng không giống như đang nổi giận mà chỉ đơn giản là bình tĩnh nói lý lẽ mà thôi, dừng một chút, anh lại nhấn mạnh, “Không hòa giải.”
Giữa ánh mắt đờ đẫn của bố mẹ mình, cô gái nhỏ kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lục Tư Thành như không thể tin được—– Đồng Dao thấy thế, trong lòng bất an, đưa tay kéo kéo cánh tay Lục Tư Thành, người đàn ông không dịch chuyển, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện nào cho rằng đã bị đối phương tác động.
“… Em, em thật sự không cố ý, em sai rồi, hai người tha thứ cho em đi, sau này em sẽ không tiếp tục làm chuyện như thế nữa đâu.” Bị bố mẹ đẩy đẩy đằng sau, cô gái nhỏ kia cuối cùng cũng không nín được mà mở miệng nói chuyện, vừa nói vừa dè dặt nhìn Lục Tư Thành.
Đồng Dao không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thành, anh bình tĩnh cười cười: “Đừng lo, cô chưa đủ tuổi chịu hình phạt của pháp luật, mấy con dao kẹp trong hộp bưu phẩm cũng không phải loại dao cấm, thế nên không giam cô được đâu, nhiều nhất chỉ để lại một chút lịch sử đen tối trong hồ sơ sau này mà thôi, dạy bảo một chút rồi bồi thường mấy khoản phí tổn thất tinh thần, giai đoạn này chắc chắn phải có, thành viên của CLB chúng tôi vì cô mà phải nghỉ thi đấu mất mấy trận…”
Nghe thấy “bồi thường tiền” chứ không phải là “bồi thường phí thuốc men”, sắc mặt bố mẹ cô bé đó hơi khó nhìn, vẫn muốn ngụy biện mà nói mấy lời đại loại như “chẳng qua chỉ là chơi game thôi mà làm gì nghiêm trọng như thế”, Tiểu Thụy tiếp một câu: “Vậy trước khi con gái cô chú thi đại học cháu làm gãy tay nó có phải cô chú cũng thấy chả có gì nghiêm trọng không dù sao năm sau cũng có thể…”
Chú cảnh sát: “Khụ, chú ý lời nói, đây là đồn cảnh sát, ăn nói lung tung gì vậy hả?”
Tiểu Thụy nói một câu “xin lỗi ạ” sau đó thỏa mãn ngậm miệng lại, lúc này Lục Tư Thành cũng chẳng buồn nghe bọn họ nói nhảm nữa, ném lại một câu dù sao cũng không thể hòa giải, rồi kéo Đồng Dao ra bên ngoài ngồi—– Để lại người bên trong làm các loại thủ tục lập hồ sơ, trước khi bị kéo ra ngoài Đồng Dao còn nghe thấy mẹ cô gái kia hỏi loại án này bị lập nhiều lần có ảnh hưởng đến chuyện thi đại học không…
Đồng Dao khó hiểu, án này bị lập nhiều lần?
Nhưng lúc này cô cũng không thể nghĩ nhiều, cánh cửa kính kia đóng lại trước mặt cô, ngăn lại những tiếng xì xào của bên trong…
Đồng Dao cùng Lục Tư Thành và Tiểu Thụy 3 người ngồi thành một hàng ở bên ngoài, Đồng Dao cúi đầu nhìn băng vải trên ngón tay mình, Lục Tư Thành thấy cô không nói lời nào, giờ tay lên sờ sờ đầu cô, lúc này cô nghe thấy Tiểu Thụy ở bên cạnh hỏi: “Sao không nói lời nào, không đành lòng cô gái nhỏ nhà người ta à?”
“…” Đồng Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Tư Thành, lầm bầm, “Em cũng là cô gái nhỏ.”
Lục Tư Thành cười nhạo, “Ừ” một tiếng: “Nhà anh chũng chỉ có một cô gái nhỏ này thôi.”
Một tiếng qua đi.
Khi bên trong lại bắt đầu gà bay chó sủa, Đồng Dao nghe thấy tiếng khóc thảm thiết như quỷ khóc sói tru của cô gái kia và tiếng mẹ cô ta lớn giọng tranh cãi trong phòng làm việc: “Tạm giam! Tạm giam cái gì mà tạm giam! Đừng nói là 5 ngày, 1 ngày cũng không được! Con gái tôi còn phải đi học đấy! Hơn nữa lần trước cũng có tạm giam đâu sao lần này lại vậy được! Rõ ràng là hai chuyện giống nhau, chẳng lẽ các ông đã nhận tiền đút lót của người ta—— “
Đồng Dao ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại được, hóa ra cô gái kia chưa đầy nửa năm trước đã từng làm chuyện tương tự rồi, lúc đó cũng viết thư đe dọa gửi cho người khác, bị lập án rồi phải bồi thường chút tiền, còn người bị cô ta uy hiếp thì vô cùng hoảng sợ, có lẽ khi đó cô ta cũng chẳng có cảm giác gì, bồi thường cũng chả đáng bao nhiêu và cũng vì chưa đủ tuổi nên không bị tạm giam…
Kết quả chưa đến sáu tháng sau lại giở trò cũ.
Nhưng lần này thì khác.
” ‘Luật Xử Phạt Quản Lý Trị An’ điều 12, người từ đủ 14 tuổi đến dưới 18 tuổi vi phạm quản lý trị an, xử phạt từ nhẹ đến giảm nhẹ; Điều 20, vi phạm quản lý trị an thuộc một trong những tình huống sau đây, xử phạt từ nặng trở lên, người đã từng bị xử phạt vi phạm quản lý trị an trong vòng từ 4 đến 6 tháng; Điều 42, có một trong những hành vi dưới đây, bị tạm giam từ 5 ngày trở xuống hoặc đóng phạt từ 500 nhân dân tệ trở xuống; Tình tiết tương đối nghiêm trọng, tạm giam từ năm ngày trở lên mười ngày trở xuống, có thể áp dụng khoản phạt từ năm trăm nhân dân tệ trở xuống: một, viết thư đe dọa hoặc dùng an toàn tính mạng của một người để uy hiếp người đó…” Lục Tư Thành chậm rãi nói, “Người chưa đủ 18 tuổi phạm tội lần đầu chỉ răn đe cảnh cáo, trong vòng sáu tháng có tiền án thì thì phải xử lý khác rồi, chậc, sao anh biết cô ta đã có tiền án chứ, đúng không? Chuyện này không thể trách anh được.”
Anh duỗi chân, lười biếng ngồi trên ghế bên ngoài văn phòng đồn cảnh sát.
Đồng Dao quay qua nhìn anh, điện thoại vẫn đang nằm trong túi mà, im lặng một chút rồi hỏi: “Sao đến chuyện này mà anh cũng biết… tối qua tra Baidu rồi học thuộc đúng không?”
Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô một cái: “Trước khi đấu chuyên nghiệp chồng em là sinh viên ưu tú của đại học Chính trị và Pháp luật đấy.”
Đồng Dao đần ra: “… … … Không thể nào.”
Tiểu Thụy: “Là thật đó, lúc về nước đấu chuyên nghiệp anh ấy còn phải về trường thi cuối kỳ nữa cơ, người ta thì luyện game còn anh ấy ngồi bên cạnh đọc sách ôn bài, tình cảnh lúc đó kinh dị cực luôn.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Lợi hại không?”
Đồng Dao: “… … … … … …”
Lục Tư Thành phủi mông đứng dậy, khi trong văn phòng vang lên tiếng la hét “Tôi không tin” “Các ông nhận hối lộ” xen lẫn tiếng gào khóc và cả tiếng quát giận của chú cảnh sát, anh kéo Đồng Dao dậy: “Đi, hết phim rồi, về nhà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.