Khi Em Mỉm Cười

Chương 159: Trở lại đỉnh núi – Phiên ngoại 4

Thanh Mỗi

16/03/2020

Edit: Tiểu Vũ

Sau khi Đồng Dao lên phòng, Lục Tư Thành vẻ mặt bình tĩnh đi xuống tầng một, lúc này đội hàng xóm đấu xong vòng loại cũng đã về tới nơi, dựa vào việc ông chủ lại đứng ở cổng sung sướng hạnh phúc phát bao lì xì có thể đoán được: xem ra là đã thuận lợi giành lấy được tấm vé cuối cùng vào S6 rồi.

Chúc mừng YQCB.

Lục Tư Thành ngồi xuống sofa, ánh mắt lơ đãng thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt trên tầng, Tiểu Thụy cảm nhận được anh đang hồn vía trên mây, hỏi anh sao vậy, Lục Tư Thành im lặng một chút rồi lười biếng đáp: “Sáng lúc dậy có hơi hơi sốt, trụ sở không có nhiệt kế, anh đi mua cho cô ấy một cái, để cô ấy xem xem có phải sốt rồi không.”

Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không một tia sơ hở.

Tiểu Thụy: “Ầu!”

Lục Tư Thành vừa nói vừa không nhịn được mà ngước đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt trên tầng, lại ngồi ngu thêm một lúc mới nhận ra nếu còn ngồi dưới này đợi Đồng Dao ra nữa thì con ngươi sẽ không về lại vị trí cũ được mất… Ý thức được không thể tiếp tục như thế, dứt khoát đứng dậy đi đến chỗ máy tính của mình kéo ghế ngồi xuống mở một ván game.

Vào game chọn vị tướng mình chơi tốt đồng thời nổi danh nhờ nó là Kalista, cũng không phải vì muốn thắng hay là phù hợp đội hình gì cả, chỉ là cảm thấy trong thời khắc đặc biệt dùng tướng đặc biệt thì sẽ tăng thêm mỹ vị mà thôi… Lúc khóa lại, anh có cảm giác oanh liệt như một vị tướng đang bước vào chiến trường sinh tử, tuốt thanh thần kiếm phong ấn đã lâu của mình làm chấn động non sơn núi đồi.

Nhưng cả ván đấu lại không phải cảnh chém giết tàn khốc như trong tưởng tượng của anh.

—- Bởi vì Lục Tư Thành không hề bình tĩnh như những gì anh thể hiện ra bên ngoài.

Lần đầu tiên trong đời anh phát hiện bản đồ Summoner’s Rift lại phức tạp đến vậy, anh thậm chí còn đi lạc đường, lần đầu lấy buff đợi khi anh căng mắt nhìn màn hình click hạ gục quái xong, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện đường giữa đội mình đã gửi một tràng “???” đầy hoảng sợ, Lục Tư Thành ngẩn người, chớp chớp mắt mới nhận ra vùng đất dưới chân nhân vật mình đang đứng là Bùa Xanh chứ không phải Bùa Đỏ.

… Là AD, đáng lí anh nên lấy Bùa Đỏ, chứ không phải Bùa Xanh của đường giữa đáng thương.

Khóe miệng co quắp gõ “sorry” để tỏ ý xin lỗi Lục Tư Thành đến đường giữa gank một lần, giúp đường giữa đội mình hạ gục đường giữa đối phương, đồng thời cướp Bùa Xanh của người ta về… Nhưng đây là điểm sáng duy nhất tương đối “chessman” của anh trong ván đấu này, sau khi lấy được Bùa Xanh cho đường giữa, anh lập tức quay về trạng thái lơ ngơ mất phương hướng trong Summoner’s Rift—– Cả ván thất thần; để lọt lính nhiều không đếm xuể; đi đi đi một hồi tự nhiên đi tới phạm vi trụ của người ta rồi lại tự nhiên ăn vài phát bắn của trụ; giao tranh cứ tìm đến chống chịu của đối phương; có chiêu cuối thì không dùng, Alistar hỗ trợ cũng rất tuyệt vọng, mới đầu còn điên cuồng ping, sau khi nhận ra méo ai để ý đến mình, cậu ta chuyển sang gõ chữ bằng ba ngôn ngữ Anh Trung Hàn—–

Alistar: [Sao vậy, xảy ra chuyện gì à? (Trung)]

Alistar: [AD là chessman thật đó hả! (Hàn)]

Alistar: [FAKE chessman?]

Alistar: [Tiểu Bàn, cậu tha cho acc chessman đi, đừng làm nhục acc của AD nhà anh nữa. (Trung)]

Alistar: [Pha này không được đâu, đừng lên. (Hàn)]

Alistar: [Nooooooooooooooob! Why so nooooob!]



Alistar: [me crazy.]

Alistar: [Fake chessman!!! F*CK!! GG (*)!]

(*) GG có thể là good game, nhưng cũng có thể là kết thúc trận đấu =))

Cuối cùng, đến tận khi nhà chính bị phá Lục Tư Thành cũng không biết vị Alistar bị anh hố một vố tạo thành bóng ma tâm lý này là ai—- Có lẽ là hỗ trợ của một đội tuyển chuyên nghiệp nào đó ở LPL, Trung Anh Hàn ba tiếng đều tinh thông… Lục Tư Thành nhìn lượng sát thương ván này của mình chẳng hơn đi rừng là bao nhiêu, cười một tiếng nói với hỗ trợ đi ngang sau lưng mình: “Anh bức điên một hỗ trợ rồi.”

Tiểu Bàn nghe vậy rướn cổ lên nhìn AD của Alistar bị Lục Tư Thành bức điên: “Ủa, ID này hình như là đội trưởng đội hàng xóm đấy.”1

Lục Tư Thành: “…”

Tiểu Bàn vừa dứt lời, bọn họ đã nghe thấy tiếng gào rú của Lương Sinh đội trưởng đội hàng xóm truyền tới từ bên ngoài: “Định mệnh, tên mập chết tiệt kia có phải anh vào acc Thành ca âm mưu hạ điểm của tôi không! Còn lấy Kalista, tưởng lấy Kalista là thành Lục Tư Thành rồi đấy à anh mẹ nó lừa ai đấy hả! Giao tranh lao lên trước! Còn ăn Bùa Xanh của đường giữa! Nhìn cay mắt vl lắm đó anh có biết không!”

Tiểu Bàn nghe vậy, nhìn Lục Tư thành một cái, đi đến chỗ cửa sổ cong mông hét với phía ngoài: “Chửi cái rắm ấy! Là Thành ca tự đấu đấy! Anh ấy muốn hành hạ tâm lý của cậu để cậu khỏi đấu S6 đấy! Thấy sao! Có ác không!”

Khi hỗ trợ hai đội anh rống một câu tôi hét một câu, Lục Tư Thành đứng dậy, đá ghế ra, bước nhanh lên tầng.



Lục Tư Thành không gõ cửa mà mở thẳng cửa phòng Đồng Dao ra, đi vào trong—– Trong phòng không một bóng người, cửa phòng tắm đang đóng chặt, môi mỏng khẽ nhếch của anh cuối cùng cũng lộ ra sự lo lắng đã che giấu từ nãy đến giờ, đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa, hỏi: “Còn sống không?”

Sau đó nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động lộn xộn, giống như có người tay chân vội vàng chỉnh trang lại gì đó, còn có cả tiếng đậy nắp bồn cầu… Lục Tư Thành im lặng một chút, không nhịn được mà nhắc nhở: “Chậm thôi, mở cửa.”

Cửa mở ra.

Đồng Dao thò mặt ra từ sau khe cửa, vẻ mặt cứng đờ, Lục Tư Thành nhéo mặt cô, cố tỏ ra bình thản, hỏi: “Sao rồi?”

Đồng Dao lắc lắc đầu, mở cửa rộng ra thêm một chút, Lục Tư Thành nghiêng người đi vào phòng tắm, sau đó nhìn một cái—- Anh mua tổng cộng 4que thử thai, bây giờ cả 4 que đều đang nằm trên bồn rửa tay, vỏ bao còn chưa xé.

Lục Tư Thành: “… … … … …”

Đồng Dao kéo mép áo Lục Tư Thành: “Em lo lắm.”

Lục Tư Thành: “Anh ở dưới đã thành công từ Thách Đấu rơi xuống Cao Thủ, còn tiến độ của em ở đây vẫn là ‘0’, vậy anh rớt hạng còn có ý nghĩa gì, em có thể tốt hơn được một chút không vậy?”

Đồng Dao: “Không thể.”

Đồng Dao xô anh: “Anh đi ra, anh ở đây em càng căng thẳng, đến vệ sinh còn không đi được mất.”



Lục Tư Thành bất lực nhìn cô một cái, hết cách với cô, đành phải xoay người ra cửa—- Sau khi ra khỏi cửa cũng không rời đi nữa, mà dán tai lên cửa nghe ngóng tình hình—– Kết quả vừa dán tai đã nghe thấy một tiếng “bốp” đập cửa ở bên trong làm anh giật bắn mình: “Không cho nghe lén!!! Anh là đồ biến thái!!!”

Lục Tư Thành: “…”

Đồng Dao khóa trái cửa lại.

Lục Tư Thành xoay người bắt đầu đi tìm chìa khóa phòng tắm, khi tìm được chìa khóa quay lại thì nghe thấy tiếng xé vỏ bọc ở bên trong, anh đợi một lúc, rồi dùng luôn chìa khóa mở cửa đi vào—- Người đang cúi người dùng que thử thai bị tiếng mở cửa làm cho hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy anh mặt lập tức đỏ lên, Lục Tư Thành giữ đầu cô rướn cổ hỏi: “Đi chưa?”

Đồng Dao: “… … … … … … … … …”

Đồng Dao: “Mẹ nó anh bị làm sao thế! Phá cửa vào chỉ để nhìn xem em đã dùng bồn cầu chưa đấy hả đm! Người đâu! Ở đây có biến thái—- Anh đi ra ngoài cho em ngay a a a a a—-“

Lục Tư Thành duỗi tay bế luôn cô lên, Đồng Dao đẩy mặt anh ra, hai người ở trong phòng tắm giơ que thử thai “quánh” nhau một hồi, cuối cùng Đồng Dao với chân mạnh mẽ đạp cần gạt nước xả bồn cầu, bên tai Lục Tư Thành vang lên tiếng xả nước khiến người ta tuyệt vọng.

Lục Tư Thành: “… … … …”

Đồng Dao thở hồng hộc lấy que thử thai còn chưa dùng chọt chọt khuôn mặt quan tài cứng đờ của anh: “Đấu với em à.”

Lục Tư Thành bóp khuôn mặt đang đắc ý dạt dào kia của cô, mặt không cảm xúc nói: “Nếu mà là một vạch… Thì em nhớ đấy, cho đến ngày kết thúc kỳ nghỉ em đừng mơ đến chuyện xuống giường.”

Hai người náo đủ rồi, Đồng Dao cười hì hì ôm eo anh anh ra khỏi phòng tắm, tịch thu chìa khóa của anh, khóa cửa lại lần nữa—- Lục Tư Thành đứng dựa vào cạnh cửa, như chú chim cánh cụt đực đang chờ chim cánh cụt con phá vỡ vỏ trứng vậy.

30 phút sau, anh nghe thấy người bên trong “á” lên một tiếng, kéo theo tim anh cũng đập loạn xì ngầu, ngẩng đầu lên, cửa phòng tắm mở ra, người bên trong giơ bốn que thử lên, vô cùng phấn khởi: “Tất cả đều là một vạch đó ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha em đã bảo mà làm sao có chuyện vi diệu như vậy được!”

Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của người trước mặt.

Lồng ngực căng thẳng của Lục Tư Thành cuối cùng cũng nhẹ đi, anh thở dài một hơi, không nói rõ được hiện tại là vui mừng hay thất vọng, trượt lưng ngồi bệt xuống đất, vuốt tóc ra sau thuận thế chống đầu…Đồng Dao cũng sóng vai ngồi xuống cạnh anh.

Lục Tư Thành chọc chọc người cô, nín nghẹn hồi lâu cũng không nói ra được chữ nào.

Đồng Dao cầm 4 que thử thai một vạch, rướn đầu sang hôn nhanh lên tai người đàn ông bên cạnh: “Ahihihi ahaha.”

Lục Tư Thành nhìn khóe miệng cô cười đến mức lộ ra cả lúm đồng tiền, hồi lâu cảm thán một câu: “… Thật muốn đánh chết em.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Em chỉ biết ỷ vào việc ông đây thích em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Em Mỉm Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook