Chương 28: CHƯƠNG 28: NỊNH NỌT LẤY LÒNG
Luna Wong
02/06/2022
CHƯƠNG 28: NỊNH NỌT LẤY LÒNG
Tác giả: Luna Huang
Trong xe ngựa, Chung Hạng Siêu cởi bỏ lớp mặt nạ hoàn khố đi, gương mặt đầy thịt của hắn rũ xuống mang theo vị đạo bi ai buồn bã. Thở dài một hơi, hắn hỏi: “Lúc nãy phát hiện được gì?”
Lúc Điều Dong liếc nhìn Trương Thiên Hồng, hắn sớm thu được vào mắt, bất quá lúc đó không tiện hỏi mà thôi.
Điều Dong quỳ ở bên chân Chung Hạng Siêu lập tức từ ngực lấy ra một hình nhân nhỏ, trên đó có cắm vài cây châm, dâng lên. Tuy hình nhân vải kia nho nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bên trên viết tên cùng bát tự của Trương Thiên Hồng.
“Thuộc hạ phát hiện ra thứ này, thỉnh thiếu gia qua nhãn.” Đáng lẽ định là lên xe sẽ nói, nhưng thấy được tâm trạng của thiếu gia không được tốt nên chưa dám mở miệng. Hiện cũng đã hỏi rồi, hắn nào dám tiếp tục im lặng nữa.
Chung Hạng Siêu nhếch đôi môi mỏng của mình lên, nhìn hình nhân nhưng lại không hề đưa tay tiếp nhận. “Hủy đi.”
Lạnh lẽo phun ra hai chữ rồi hắn nhắm đôi mắt của mình lại. Nguyên lai chuyện cây úa tàn chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, mục đích thực sự của Trương Thiên Hồng chính là muốn vu hãm A Nhu nhà hắn. Nếu không phải Điều Dong tốc độ nhanh sợ là sớm phát hiện rồi đi.
“Vâng.” Điều Dong ứng qua tiếng cũng không lập tức hủy mà cầm lên nhìn nhìn. Chất liệu vải này cùng chất liệu vải trên y phục của Tiết tam tiểu thư một dạng, nếu là bị người thấy, sợ là trăm miệng cũng cãi không lại.
“A Nhu sống thật không tốt a!”
Trong xe, một mảnh yên lặng đột nhiên nghe được âm thanh nặng nề của Chung Hạng Siêu vang lên thán một câu. Một lúc sau hắn hỏi: “Ngươi nói, làm thế nào để A Nhu mau chóng gả sang đây?”
Điều Dong kinh qua tâm tư thực lực liền chấp tay đề xuất ý kiến của mình: “Theo ý của thuộc hạ, vẫn là tiến cung thỉnh thái hậu ban hôn là tốt nhất, như vậy ai cũng không thể thoát được.”
Chung Hạng Siêu vẫn không mở mắt, khẽ gật đầu một cái nói, “Dạo này thời tiết đẹp, ngày mai mang hết y phục của ta đi giặt đi.” Sớm nói không được nhắc đến vấn đề dùng hoàng quyền bức hôn, vì sao đám thuộc hạ của hắn người nào cũng có ý này a.
Điều Dong ngậm đắng nuốt cay ngoan ngoãn nhận mệnh. Sớm biết sẽ bị phạt rồi, không nghĩ tới tiết thu bắt hắn giặt y phục trong nước lạnh a. Phải biết, y phục của thiếu gia không những to mà còn nhiều nữa, lại còn lại mang hết đi giặt, khác nào muốn mạng hắn a.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng thư Uyển—
Bên kia, Chung Hạng Siêu vừa đi Tiết Triệt liền để đám nữ nhi hồi viện, trước đó còn không quên dặn, việc của bồn cảnh sáng mai sẽ giải quyết. Sau đó liền bước về hướng thư phòng.
Tiết Nhu lấy một ít lệ chi đưa cho Quý Bác nói: “Quý thúc mang đến cho phụ thân dùng, còn phần này là A Nhu tặng Quý thúc.”
Quý Bác đưa hai tay nhận lấy rồi cạm tạ một tiếng sau đó vội vàng xoay người đi theo Tiết Triệt. Tam tiểu thư thay đổi rồi, lúc trước là một nha đầu không hiểu chuyện thích nháo sự, lúc này quanh thân đều lạnh lẽo để người khác nhìn thấy cũng lạnh theo.
Sau đó Tiết Nhu lại rất đắc ý nói với Trương Thiên Hồng, “Mẫu thân cùng các tỷ muội cũng mang về một ít a. Lệ chi là thứ có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi, thế nhưng hiện tại đến tay không nên lãng phí như vậy.”
Trương Thiên Hồng dù giận nhưng vẫn là cười nói: “Vậy tạ qua tam cô nương rồi, mẫu thân dùng một ít là được.” Nói xong nàng nhìn bà từ sau lưng. Bà tử lập tức tiến lên lấy một ít.
Phản chính cũng là lợi dụng Tiết Nhu để được lợi, hiện tại không lấy còn đợi đến khi nào a. Còn chưa qua cửa các nàng đã được hưởng lợi như vậy rồi, nếu là gả sang đó, chẳng phải các nàng cũng sẽ có thể mọc cánh bay sao.
Tiết Nhã Hân tuy rất thèm thuồng nhưng khí lấy vẫn là bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, “Ta chỉ là lấy cho tam muội vui mà thôi, tuyệt đối không phải háo hức gì đâu.”
Tiết Nhu nói không sai, lệ chi chỉ có hậu phi mới được dùng, lúc nào hoàng thượng hoặc hoàng hậu thái hậu cao hứng mới thưởng đến lượt quan viên. Mà Tiết Triệt lại là một quan chức nhỏ, hiếm hoi được vài lần tiến cung nhưng đến ngửi cũng không có cơ hội chứ đừng nói đến lệ chi tới tay của hắn.
Chính vì vậy Tiết Nhã Hân từng thấy người ta ăn lệ chi, thế nhưng cũng chỉ là nhìn từ xa mà thôi. Lúc đó nàng luôn khao khát có một ngày sẽ có thể được thưởng thức, ngày này nay đã đến, nàng làm sao có thể bỏ qua.
Sau khi mẫu nữ Trương Thiên Hồng rời đi, Tiết Diệp cùng Tiết Văn không chút khách sáo thò tay lấy không ít mang về. Miệng cũng không quên ton hót mấy câu tốt đẹp nịnh bợ Tiết Nhu.
“Chung ta đây đều là nhờ hồng phúc của tam muội a, sau này còn nhờ tam muội chiếu cố rồi.”
“Phải đó, đa tạ tam tỷ a, tam tỷ là rộng lượng nhất là tốt nhất.”
“Lấy nhiều một chút cho các di nương nữa a.” Tiết Nhu chỉ cười cho qua chuyện mà thôi. Sau khi người nào người nấy rời đi, nàng mới nhìn huynh muội Trương gia, “Biểu ca, biểu tỷ cũng đến thử a, ta còn rất nhiều, đừng ngại.”
Chung Hạng Siêu là sợ nàng chết đói hay nghĩ nàng cũng như hắn, vì vậy hộp thức ăn đựng lệ chi không hề nhỏ chút nào. Nãy giờ bao nhiều người lấy mà cũng chưa tới một nửa a.
Mắt của Trương Oánh sáng trưng, lập tức nhào đến, “Tam biểu muội quả nhiên rộng lượng a, nếu nhà nào thú được nhất định là phúc phận.” Miệng nói tay đã mò đến chỗ lệ chi rồi.
“Biểu tỷ quá lời, ta thật không dám nhận.” Tiết Nhu nhìn Trương Oánh, nàng biết nàng sắp đi được nửa kế hoạch rồi.
Trương Niên tuy rất không vui nhưng vẫn là bước đến nói, “Vậy trước tạ qua biểu muội a, ta đây thử một ít là được.”
Đợi Trương Oánh lấy xong, hắn chỉ lấy một cành ba quả liền cùng Trương Oánh hồi viện của mình.
Tiết Nhu nhìn hộp thức ăn một lúc lâu mới mở miệng, “Được rồi, Thanh Sơn thay ta mang một ít cho đại ca, nếu là biết đại tẩu tương lai ở nơi nào thì tặng nàng một ít. Thu Thủy theo ta đi thăm nhị ca.”
Thanh Sơn lòng không tạp niệm Tiết Nhu rất an tâm khi phân phó. Còn Thu Thủy thì không, Tiết Vân Lãng sắp thành thân rồi, không thể để nàng ta vì mục đích riêng mà phá hoại được.
Thanh Sơn ứng qua tiếng lập tức làm theo phân phó, còn Thu Thủy lại không hề tình nguyện theo Tiết Nhu đi gặp Tiết Tinh Vân. Tuy nói nàng từng có chủ ý với nhị thiếu gia, thế nhưng hiện tại còn có biểu thiếu gia a, hắn lại để ý nàng, đương nhiên là nàng bỏ qua nhị thiếu gia rồi.
Nếu là tiểu thư phân phó nàng làm chuyện đã giao cho Thanh Sơn, vậy khi làm xong nàng nhân cơ hội ghé thăm biểu thiếu gia một chút. Lại nhân cơ hội trộm thêm chút lệ chi lấy lòng hắn a. Đáng ghét, cư nhiên lấy đi cơ hội của nàng, chặn mất đường tình duyên của nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến nơi, Tiết Nhu nhẹ nhàng gõ cửa, được Tiết Tinh Vân cho phép nàng mới bước vào trong, “Nhị ca, A Nhu đến thăm huynh a.”
Tiết Tinh Vân nằm trên giường nhăn mặt vì mới thoa thuốc xong mà đau, nghe được là âm thanh của Tiết Nhu, hắn lập tức hỏi: “Nghe nói lúc nãy bàn trư chết tiệt kia đến, hắn không có làm có A Nhu chứ?”
“Có phụ thân ở, hắn làm sao dám, cũng là nhị ca quan tâm A Nhu nhất.” Tiết Nhu cười tít mắt bước đến ngồi trên giường, “Biết tâm tình của huynh không tốt, A Nhu cố ý mang đồ tốt đến cho huynh a!”
Nghe là đồ tốt, cơn khó chịu trong lòng Tiết Tinh Vân lập tức bị dập tắt, ánh mắt nhất thời phát sáng nhìn chằm chằm lồng thức ăn trên tay Thu Thủy. “Là đồ tốt gì a, mau mang sang đây cho bổn thiếu gia.”
Do kích động, người khẽ xoay, động vào vết thương để hắn đau đến hút khí nằm lại vị trí cũ. Bất quá cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng chờ đồ tốt của hắn.
Tiết Nhu lấy hơn một nửa lệ chi trong hộp thức ăn cho Tiết Tinh Vân, cười tít mắt nói: “Đây là của tên bàn trư chết tiệt mang tới a, rất ngon, huynh thử đi.”
Nghe là đồ của Chung Hạng Siêu, mặt của Tiết Tinh Vân tối sầm xuống, phất tay, “Không ăn không ăn.” Bảo hắn ăn đồ của bàn trư chết tiệt kia là không thể nào.
Nhớ được chuyện gì, hắn túm tay áo của Tiết Nhu lại hỏi: “Sẽ không phải là A Nhu. . .”
“Làm gì có chuyện đó a, huynh đang nói đùa cái gì, không đâu nha. Bất quá đồ tốt đến cửa không nhận chẳng phải có lỗi với bản thân sao.” Cười khúc khích mà đáp cũng rất chân thật, đây để người cảm thấy Tiết Nhu chỉ là đang nói đùa mà thôi.
Kỳ thực, nàng lại cảm thấy đó là do Chung Hạng Siêu thiếu nàng, hắn lợi dụng nàng, vậy nàng lấy lại lợi ích từ hắn, có gì là không đúng nào. Đây đều là hắn tự nguyện, nàng chưa hề ép buộc hay yêu cầu gì hắn cả. Đúng, câu này đã từng có người nói với nàng như vậy, tự nguyện cho đi thì đừng hối hận.
Tiết Tinh Vân nghe vậy cũng cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy cũng không khách sáo nữa. “Vẫn là A Nhu cùng Oánh Oánh tốt với ta nhất.”
Môi của Tiết Nhu hiện lên một độ cong khinh thường câu nói lúc nãy của Tiết Tinh Vân. Tốt sao? Từ lúc nàng mở mắt trở về lương tâm của nàng sớm không còn rồi, đám người này lợi dụng nàng, vậy nàng liền lợi dụng lại, rất công bằng a.
“Chúng ta là huynh muội vốn là nên quan tâm lẫn nhau, lúc trước là A Nhu không tốt chỉ biết chọc giận nhị ca, thế nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.” Tiết Nhu cụp mắt như rất ăn năn hối lỗi, kỳ thực một chút ăn năn hối lỗi cũng chưa từng tồn tại trong lòng nàng.
“Chuyện qua rồi, ta cũng không còn nhớ gì nữa.” Tiết Tinh Vân hạ lệnh cho người bóc vỏ rồi uy hắn ăn. Hắn vừa ăn vừa đáp Tiết Nhu, tâm trạng hoàn toàn đặt trong sự ngon ngọt của lệ chi nào nhìn đến vẻ đắc thủ của muội muội nhà mình.
“Ân, qua vài ngày nữa, đợi vết thương của huynh tốt lên chúng ta cùng ra hoa viên dạo có được không?” Tiết Nhu nhẹ nhàng đưa ra đề nghị, nàng biết hắn nhất định không từ chối đâu, nàng tốt thế cơ mà.
“Được được được, A Nhu muốn gì ta cũng đáp ứng.” Miệng nhai nhòm nhoàn, đáp xong Tiết Tinh Vân còn khen lệ chi ăn ngon nữa.
“Nếu là ngon huynh ăn thêm một ít nữa đi.” Tiết Nhu lại lấy thêm một ít đưa cho Tiết Tinh Vân, âm thanh khàn khàn đặc trưng của nàng lại đặc biệt êm tai. Thế nhưng mâu quang đã chảy ra vài tia âm hiểm rồi.
Bởi câu nói của Tiết Tinh Vân, Chung Hạng Siêu cũng từng nói với nàng, chẳng qua hắn không làm được, nên hiện tại nàng cũng không tin tưởng gì nữa. Chỉ là, chuyện mang Tiết Tinh Vân ra ngoài, cho dù muốn lật lộng nàng cũng nhất định ép hắn đi cho bằng được.
Tiết Tinh Vân càng nhìn vị muội muội này càng cảm thấy hợp nhãn của hắn, nàng hoàn toàn khác trước rồi. Nói thật ra thì, muội muội nhà hắn cũng rất xinh đẹp, nếu không phải tính tình xấu sợ là đại môn Tiết phủ sớm bị đám người tới cửa đề thân phá nát rồi, làm gì đến lượt con heo mập xấu xí như Chung Hạng Siêu. Vì vậy hắn càng quyết tâm không để nàng bị ép gả cho Chung Hạng Siêu.
Tác giả: Luna Huang
Trong xe ngựa, Chung Hạng Siêu cởi bỏ lớp mặt nạ hoàn khố đi, gương mặt đầy thịt của hắn rũ xuống mang theo vị đạo bi ai buồn bã. Thở dài một hơi, hắn hỏi: “Lúc nãy phát hiện được gì?”
Lúc Điều Dong liếc nhìn Trương Thiên Hồng, hắn sớm thu được vào mắt, bất quá lúc đó không tiện hỏi mà thôi.
Điều Dong quỳ ở bên chân Chung Hạng Siêu lập tức từ ngực lấy ra một hình nhân nhỏ, trên đó có cắm vài cây châm, dâng lên. Tuy hình nhân vải kia nho nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bên trên viết tên cùng bát tự của Trương Thiên Hồng.
“Thuộc hạ phát hiện ra thứ này, thỉnh thiếu gia qua nhãn.” Đáng lẽ định là lên xe sẽ nói, nhưng thấy được tâm trạng của thiếu gia không được tốt nên chưa dám mở miệng. Hiện cũng đã hỏi rồi, hắn nào dám tiếp tục im lặng nữa.
Chung Hạng Siêu nhếch đôi môi mỏng của mình lên, nhìn hình nhân nhưng lại không hề đưa tay tiếp nhận. “Hủy đi.”
Lạnh lẽo phun ra hai chữ rồi hắn nhắm đôi mắt của mình lại. Nguyên lai chuyện cây úa tàn chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, mục đích thực sự của Trương Thiên Hồng chính là muốn vu hãm A Nhu nhà hắn. Nếu không phải Điều Dong tốc độ nhanh sợ là sớm phát hiện rồi đi.
“Vâng.” Điều Dong ứng qua tiếng cũng không lập tức hủy mà cầm lên nhìn nhìn. Chất liệu vải này cùng chất liệu vải trên y phục của Tiết tam tiểu thư một dạng, nếu là bị người thấy, sợ là trăm miệng cũng cãi không lại.
“A Nhu sống thật không tốt a!”
Trong xe, một mảnh yên lặng đột nhiên nghe được âm thanh nặng nề của Chung Hạng Siêu vang lên thán một câu. Một lúc sau hắn hỏi: “Ngươi nói, làm thế nào để A Nhu mau chóng gả sang đây?”
Điều Dong kinh qua tâm tư thực lực liền chấp tay đề xuất ý kiến của mình: “Theo ý của thuộc hạ, vẫn là tiến cung thỉnh thái hậu ban hôn là tốt nhất, như vậy ai cũng không thể thoát được.”
Chung Hạng Siêu vẫn không mở mắt, khẽ gật đầu một cái nói, “Dạo này thời tiết đẹp, ngày mai mang hết y phục của ta đi giặt đi.” Sớm nói không được nhắc đến vấn đề dùng hoàng quyền bức hôn, vì sao đám thuộc hạ của hắn người nào cũng có ý này a.
Điều Dong ngậm đắng nuốt cay ngoan ngoãn nhận mệnh. Sớm biết sẽ bị phạt rồi, không nghĩ tới tiết thu bắt hắn giặt y phục trong nước lạnh a. Phải biết, y phục của thiếu gia không những to mà còn nhiều nữa, lại còn lại mang hết đi giặt, khác nào muốn mạng hắn a.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng thư Uyển—
Bên kia, Chung Hạng Siêu vừa đi Tiết Triệt liền để đám nữ nhi hồi viện, trước đó còn không quên dặn, việc của bồn cảnh sáng mai sẽ giải quyết. Sau đó liền bước về hướng thư phòng.
Tiết Nhu lấy một ít lệ chi đưa cho Quý Bác nói: “Quý thúc mang đến cho phụ thân dùng, còn phần này là A Nhu tặng Quý thúc.”
Quý Bác đưa hai tay nhận lấy rồi cạm tạ một tiếng sau đó vội vàng xoay người đi theo Tiết Triệt. Tam tiểu thư thay đổi rồi, lúc trước là một nha đầu không hiểu chuyện thích nháo sự, lúc này quanh thân đều lạnh lẽo để người khác nhìn thấy cũng lạnh theo.
Sau đó Tiết Nhu lại rất đắc ý nói với Trương Thiên Hồng, “Mẫu thân cùng các tỷ muội cũng mang về một ít a. Lệ chi là thứ có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi, thế nhưng hiện tại đến tay không nên lãng phí như vậy.”
Trương Thiên Hồng dù giận nhưng vẫn là cười nói: “Vậy tạ qua tam cô nương rồi, mẫu thân dùng một ít là được.” Nói xong nàng nhìn bà từ sau lưng. Bà tử lập tức tiến lên lấy một ít.
Phản chính cũng là lợi dụng Tiết Nhu để được lợi, hiện tại không lấy còn đợi đến khi nào a. Còn chưa qua cửa các nàng đã được hưởng lợi như vậy rồi, nếu là gả sang đó, chẳng phải các nàng cũng sẽ có thể mọc cánh bay sao.
Tiết Nhã Hân tuy rất thèm thuồng nhưng khí lấy vẫn là bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, “Ta chỉ là lấy cho tam muội vui mà thôi, tuyệt đối không phải háo hức gì đâu.”
Tiết Nhu nói không sai, lệ chi chỉ có hậu phi mới được dùng, lúc nào hoàng thượng hoặc hoàng hậu thái hậu cao hứng mới thưởng đến lượt quan viên. Mà Tiết Triệt lại là một quan chức nhỏ, hiếm hoi được vài lần tiến cung nhưng đến ngửi cũng không có cơ hội chứ đừng nói đến lệ chi tới tay của hắn.
Chính vì vậy Tiết Nhã Hân từng thấy người ta ăn lệ chi, thế nhưng cũng chỉ là nhìn từ xa mà thôi. Lúc đó nàng luôn khao khát có một ngày sẽ có thể được thưởng thức, ngày này nay đã đến, nàng làm sao có thể bỏ qua.
Sau khi mẫu nữ Trương Thiên Hồng rời đi, Tiết Diệp cùng Tiết Văn không chút khách sáo thò tay lấy không ít mang về. Miệng cũng không quên ton hót mấy câu tốt đẹp nịnh bợ Tiết Nhu.
“Chung ta đây đều là nhờ hồng phúc của tam muội a, sau này còn nhờ tam muội chiếu cố rồi.”
“Phải đó, đa tạ tam tỷ a, tam tỷ là rộng lượng nhất là tốt nhất.”
“Lấy nhiều một chút cho các di nương nữa a.” Tiết Nhu chỉ cười cho qua chuyện mà thôi. Sau khi người nào người nấy rời đi, nàng mới nhìn huynh muội Trương gia, “Biểu ca, biểu tỷ cũng đến thử a, ta còn rất nhiều, đừng ngại.”
Chung Hạng Siêu là sợ nàng chết đói hay nghĩ nàng cũng như hắn, vì vậy hộp thức ăn đựng lệ chi không hề nhỏ chút nào. Nãy giờ bao nhiều người lấy mà cũng chưa tới một nửa a.
Mắt của Trương Oánh sáng trưng, lập tức nhào đến, “Tam biểu muội quả nhiên rộng lượng a, nếu nhà nào thú được nhất định là phúc phận.” Miệng nói tay đã mò đến chỗ lệ chi rồi.
“Biểu tỷ quá lời, ta thật không dám nhận.” Tiết Nhu nhìn Trương Oánh, nàng biết nàng sắp đi được nửa kế hoạch rồi.
Trương Niên tuy rất không vui nhưng vẫn là bước đến nói, “Vậy trước tạ qua biểu muội a, ta đây thử một ít là được.”
Đợi Trương Oánh lấy xong, hắn chỉ lấy một cành ba quả liền cùng Trương Oánh hồi viện của mình.
Tiết Nhu nhìn hộp thức ăn một lúc lâu mới mở miệng, “Được rồi, Thanh Sơn thay ta mang một ít cho đại ca, nếu là biết đại tẩu tương lai ở nơi nào thì tặng nàng một ít. Thu Thủy theo ta đi thăm nhị ca.”
Thanh Sơn lòng không tạp niệm Tiết Nhu rất an tâm khi phân phó. Còn Thu Thủy thì không, Tiết Vân Lãng sắp thành thân rồi, không thể để nàng ta vì mục đích riêng mà phá hoại được.
Thanh Sơn ứng qua tiếng lập tức làm theo phân phó, còn Thu Thủy lại không hề tình nguyện theo Tiết Nhu đi gặp Tiết Tinh Vân. Tuy nói nàng từng có chủ ý với nhị thiếu gia, thế nhưng hiện tại còn có biểu thiếu gia a, hắn lại để ý nàng, đương nhiên là nàng bỏ qua nhị thiếu gia rồi.
Nếu là tiểu thư phân phó nàng làm chuyện đã giao cho Thanh Sơn, vậy khi làm xong nàng nhân cơ hội ghé thăm biểu thiếu gia một chút. Lại nhân cơ hội trộm thêm chút lệ chi lấy lòng hắn a. Đáng ghét, cư nhiên lấy đi cơ hội của nàng, chặn mất đường tình duyên của nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến nơi, Tiết Nhu nhẹ nhàng gõ cửa, được Tiết Tinh Vân cho phép nàng mới bước vào trong, “Nhị ca, A Nhu đến thăm huynh a.”
Tiết Tinh Vân nằm trên giường nhăn mặt vì mới thoa thuốc xong mà đau, nghe được là âm thanh của Tiết Nhu, hắn lập tức hỏi: “Nghe nói lúc nãy bàn trư chết tiệt kia đến, hắn không có làm có A Nhu chứ?”
“Có phụ thân ở, hắn làm sao dám, cũng là nhị ca quan tâm A Nhu nhất.” Tiết Nhu cười tít mắt bước đến ngồi trên giường, “Biết tâm tình của huynh không tốt, A Nhu cố ý mang đồ tốt đến cho huynh a!”
Nghe là đồ tốt, cơn khó chịu trong lòng Tiết Tinh Vân lập tức bị dập tắt, ánh mắt nhất thời phát sáng nhìn chằm chằm lồng thức ăn trên tay Thu Thủy. “Là đồ tốt gì a, mau mang sang đây cho bổn thiếu gia.”
Do kích động, người khẽ xoay, động vào vết thương để hắn đau đến hút khí nằm lại vị trí cũ. Bất quá cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng chờ đồ tốt của hắn.
Tiết Nhu lấy hơn một nửa lệ chi trong hộp thức ăn cho Tiết Tinh Vân, cười tít mắt nói: “Đây là của tên bàn trư chết tiệt mang tới a, rất ngon, huynh thử đi.”
Nghe là đồ của Chung Hạng Siêu, mặt của Tiết Tinh Vân tối sầm xuống, phất tay, “Không ăn không ăn.” Bảo hắn ăn đồ của bàn trư chết tiệt kia là không thể nào.
Nhớ được chuyện gì, hắn túm tay áo của Tiết Nhu lại hỏi: “Sẽ không phải là A Nhu. . .”
“Làm gì có chuyện đó a, huynh đang nói đùa cái gì, không đâu nha. Bất quá đồ tốt đến cửa không nhận chẳng phải có lỗi với bản thân sao.” Cười khúc khích mà đáp cũng rất chân thật, đây để người cảm thấy Tiết Nhu chỉ là đang nói đùa mà thôi.
Kỳ thực, nàng lại cảm thấy đó là do Chung Hạng Siêu thiếu nàng, hắn lợi dụng nàng, vậy nàng lấy lại lợi ích từ hắn, có gì là không đúng nào. Đây đều là hắn tự nguyện, nàng chưa hề ép buộc hay yêu cầu gì hắn cả. Đúng, câu này đã từng có người nói với nàng như vậy, tự nguyện cho đi thì đừng hối hận.
Tiết Tinh Vân nghe vậy cũng cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy cũng không khách sáo nữa. “Vẫn là A Nhu cùng Oánh Oánh tốt với ta nhất.”
Môi của Tiết Nhu hiện lên một độ cong khinh thường câu nói lúc nãy của Tiết Tinh Vân. Tốt sao? Từ lúc nàng mở mắt trở về lương tâm của nàng sớm không còn rồi, đám người này lợi dụng nàng, vậy nàng liền lợi dụng lại, rất công bằng a.
“Chúng ta là huynh muội vốn là nên quan tâm lẫn nhau, lúc trước là A Nhu không tốt chỉ biết chọc giận nhị ca, thế nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.” Tiết Nhu cụp mắt như rất ăn năn hối lỗi, kỳ thực một chút ăn năn hối lỗi cũng chưa từng tồn tại trong lòng nàng.
“Chuyện qua rồi, ta cũng không còn nhớ gì nữa.” Tiết Tinh Vân hạ lệnh cho người bóc vỏ rồi uy hắn ăn. Hắn vừa ăn vừa đáp Tiết Nhu, tâm trạng hoàn toàn đặt trong sự ngon ngọt của lệ chi nào nhìn đến vẻ đắc thủ của muội muội nhà mình.
“Ân, qua vài ngày nữa, đợi vết thương của huynh tốt lên chúng ta cùng ra hoa viên dạo có được không?” Tiết Nhu nhẹ nhàng đưa ra đề nghị, nàng biết hắn nhất định không từ chối đâu, nàng tốt thế cơ mà.
“Được được được, A Nhu muốn gì ta cũng đáp ứng.” Miệng nhai nhòm nhoàn, đáp xong Tiết Tinh Vân còn khen lệ chi ăn ngon nữa.
“Nếu là ngon huynh ăn thêm một ít nữa đi.” Tiết Nhu lại lấy thêm một ít đưa cho Tiết Tinh Vân, âm thanh khàn khàn đặc trưng của nàng lại đặc biệt êm tai. Thế nhưng mâu quang đã chảy ra vài tia âm hiểm rồi.
Bởi câu nói của Tiết Tinh Vân, Chung Hạng Siêu cũng từng nói với nàng, chẳng qua hắn không làm được, nên hiện tại nàng cũng không tin tưởng gì nữa. Chỉ là, chuyện mang Tiết Tinh Vân ra ngoài, cho dù muốn lật lộng nàng cũng nhất định ép hắn đi cho bằng được.
Tiết Tinh Vân càng nhìn vị muội muội này càng cảm thấy hợp nhãn của hắn, nàng hoàn toàn khác trước rồi. Nói thật ra thì, muội muội nhà hắn cũng rất xinh đẹp, nếu không phải tính tình xấu sợ là đại môn Tiết phủ sớm bị đám người tới cửa đề thân phá nát rồi, làm gì đến lượt con heo mập xấu xí như Chung Hạng Siêu. Vì vậy hắn càng quyết tâm không để nàng bị ép gả cho Chung Hạng Siêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.