Chương 19: Xin chào, Tiểu Bàn Đinh
Thanh Xuân Tiểu Biến Thái
18/06/2014
Đợi đến ăn cơm tối
xong, thằng nhóc Bàn Đinh đại khái cũng ngủ đủ rồi. Khi ti vi đang chiếu quảng
cáo, nó thần thái sáng láng quét mắt mọi người một vòng, sau đó một mình tự nấc
nấc nấc cười.
“Bảo bối, tới chỗ bà nội này.” Vương Cẩn Ngôn vỗ tay với nó, cười híp mắt, làm bộ muốn ôm nó.
Vậy mà nó lại nấc nấc cười một tiếng, liền quay khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Tôn Đào Phi, không để ý tới bà nội đang muốn ôm mình.
Vương Cẩn Ngôn đến ngồi bên cạnh Tôn Đào Phi, dí đầu nhỏ vẫn chôn ở trong ngực Tôn Đào Phi của nó một cái, vừa tức giận vừa buồn cười sẳng giọng, “Thằng nhóc này...”
“Mẹ, tối nay Bàn Đinh ngủ với con nhé!” Tôn Đào Phi mập mờ nháy mắt mấy cái với mẹ chồng mình, ý bảo bà và ba chồng hãy có thế giới riêng của hai người. Nhiều ngày như vậy, Bàn Đinh vẫn là do bà chăm sóc, nói vậy bà và ba chồng nhất định không có bao nhiêu không gian riêng.
Tôn Đào Phi sờ sờ đầu nhỏ vẫn núp ở trong ngực cô của cô, vui vẻ nói, “Bàn Đinh, tạm biệt bà nội và bà cố đi.”
Nó nghe vậy, lập tức lộ ra đầu nhỏ, hướng về phía bà nội, bà cố bên cạnh phất tay một cái, làm ra thế bái bai.
“Thằng nhóc thúi, chịu ló mặt ra rồi đấy.” Hung hăng véo chóp mũi tiểu tử một cái, Vương Cẩn Ngôn âm thầm tức giận, xem ra trong lòng cháu trai, bà cuối cùng không sánh bằng con dâu mình.
Đem con đặt ở trên cái mền thật dầy, Tôn Đào Phi thuần thục cởi hết trơn toàn thân trên dưới của nó.
Nó lại cho là Tôn Đào Phi là đang chơi trò gì với mình, vui mừng vỗ tay nhỏ bé, thanh âm non nớt cười lớn kêu to, “Mẹ, mẹ.”
Buồn cười nhìn nó, quay tới quay lui, huơi tay múa chân trong ngực cô. Nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ đang vui mừng uốn éo của nó, Tôn Đào Phi hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm non của tiểu tử, “Đi tắm nào.”
Thằng nhóc này làm như biết mẹ muốn dẫn đi nghịch nước mà nó thích nhất, nghe vậy, càng uốn éo kinh hơn ở trong ngực Tôn Đào Phi.
Đến phòng tắm, vừa thấy được nước trong bồn tắm, liền quay thân thể nhỏ muốn tránh ngực Tôn Đào Phi ra, bổ nhào vào trong nước.
Xem ra trẻ con quả nhiên đều rất thích nước, giúp Bnà Đinh mang vào phao nhỏ bơi lội của nó, Tôn Đào Phi liền ném nó vào trong nước.
Tôn Đào Phi đứng ở một bên, thằng bé cởi bỏ quần áo, giống như con vịt nhỏ trong bồn tắm, đạp hai chân ngắn nhỏ, bơi tới tới lui lui không biết mệt mỏi.
Tôn Đào Phi không nhịn được cười to lên tiếng, con trai cô thật sự rất đáng yêu. Thằng nhóc thấy Tôn Đào Phi cười, biết mẹ vui vẻ, vì vậy hai tay nhỏ bé, bắp chân, quậy ra đường kính lớn hơn trong nước. Thỉnh thoảng phát ra thanh âm cạc cạc cạc.
Đợi đến khi hai mẹ con rời khỏi phòng tắm thì đã là hai tiếng sau. Lúc ban đầu nó làm sao cũng không chịu rời đi, cho đến Tôn Đào Phi tháo sạch nước trong bồn tắm, nó mới để cho mẹ ôm ra khỏi phòng tắm.
Đặt con trai đã tắm thật thơm ở trên giường, cũng đặt đồ chơi của nó ở chung quanh, hôn nhẹ mặt trái xoan của nó, Tôn Đào Phi nhẹ nói, “Bàn Đinh, tự mình chơi một lát, mẹ sấy tóc chút.”
Tiểu tử, “A, a” hai tiếng, thấy mẹ vẫn còn ở trước mắt, liền cúi đầu đi chơi một mình.
“Chủ nhân có tin nhắn mới.”
Nghe tiếng, Tôn Đào Phi thả máy sấy trong tay ra, chuẩn bị đi lấy điện thoại đặt ở đầu giường.
Hiển nhiên, tên nhóc nghịch ngợm kia cũng bị chuông điện thoại di động hấp dẫn, vểnh cái mông nhỏ bò về phía điện thoại di động.
Thấy nó bò hăng thế, Tôn Đào Phi quyết định không đi lấy điện thoại di động nữa, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, cô quả thật muốn xem nó sẽ làm thế nào.
Khi còn cách đầu giường hai bước, “Hai con cọp, hai con cọp...” tiếng chuông điện thoại di động ngây thơ chuyên thuộc về cô vang lên.
Tôn Đào Phi đứng dậy đi về phía điện thoại di động ở đầu giường, vậy mà nó làm như phát hiện mẹ muốn giành đồ chơi mình nhìn trúng. Vì vậy nó bổ nhào, trực tiếp ôm điện thoại di động vào trong lòng, còn đắc ý giơ giơ lên về phía mẹ.
Tôn Đào Phi buồn cười gõ đầu nó một cái, đưa tay, cố ý nghiêm mặt, “Cho mẹ!”
Nó lập tức quay đầu, đôi mắt nhỏ còn đắc ý liếc Tôn Đào Phi một cái, ôm điện thoại di động vẫn vang không ngừng trong ngực, liền a ô, a ô gặm ngon lành.
Tôn Đào Phi một tay ôm nó vào trong ngực, kéo kéo điện thoại nó đang gặm thật vui vẻ, tay nựng khuôn mặt nhỏ bé của nó, “Bảo bối, đây không phải là đồ ăn.”
Mà số hiện trên màn hình, giống như đúc với phỏng đoán của Tôn Đào Phi —— số điện thoại của Trình Phi Viễn.
Mặt không tự chủ được lập tức đỏ. Tôn Đào Phi chợt cũng không muốn nhận cú điện thoại này, bởi vì nhất thời cô thật sự không biết nên nói gì với hắn.
Điện thoại di động bị Bàn Đinh ôm vào trong ngực thật chặt, không chịu buông tay, Tôn Đào Phi quyết định để cho nó ôm gặm.
Ai ngờ, trong nháy mắt khi Tôn Đào Phi thất thần, tiểu tử không biết làm sao lại mở nắp điện thoại di động ra.
Thanh âm của Trình Phi Viễn xuyên qua điện thoại truyền tới rõ ràng. “Em đang ở đâu?”
Tôn Đào Phi lập tức giật mình. Mà thằng nhóc kia có thể là đã rất quen thuộc thanh âm của ba, ôm điện thoại, nấc nấc cười, “Ba, ba.” Nó gọi, giọng nói vô cùng vui vẻ.
Tôn Đào Phi lập tức liền cười khẽ một tiếng. Nó nhìn cô một cái, lại cúi đầu hướng về phía điện thoại vui vẻ một mình.
“Alo, alo...” Thanh âm của Trình Phi Viễn từ trong điện thoại vội vàng truyền tới.
Tôn Đào Phi nhẹ nhàng kéo điện thoại di động từ trong ngực con trai ra một chút, dứt khoát bật loa ngoài lên. Thế này, cô cũng không cách nào không nhận điện thoại.
Thanh âm của Trình Phi Viễn nhất thời vang quanh quẩn trong cả căn phòng.
Bàn Đinh lập tức vui vẻ vỗ tay một cái, cười lớn kêu lên, “Ba, ba.”
“Trình Phi Viễn, con trai của anh đang nói chuyện với anh đó?” Tôn Đào Phi nhẹ nhàng xoa đầu nó, vui vẻ cười khẽ một tiếng.
Trình Phi Viễn nhìn chằm chằm điện thoại, thanh âm của Tôn Đào Phi xen lẫn tiếng ô a của lẫn Bàn Đinh. Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy cảm xúc mềm mại, một luồng sóng như nước suối trong, từng chút chảy vào trong lòng hắn.
“Bàn Đinh!” Trình Phi Viễn kìm lòng không được mềm mại kêu nhỏ lên tiếng.
Thằng nhóc hình như là nghe được Trình Phi Viễn đang gọi nó, nước miếng chảy xuống hoan hô hô to, “Ba, ba.”
Tôn Đào Phi gác chân, có chút hăng hái ngắm nhìn, muốn xem xem một đôi thiên binh phụ tử này sẽ tiến hành cuộc nói chuyện của bọn họ như thế nào.
Trả lời Trình Phi Viễn chỉ có từ đơn âm trẻ con của Bàn Đinh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng người nào nữa.
Trình Phi Viễn nghe thanh âm a a ô ô của Bàn Đinh, vừa tức giận vừa buồn cười, cô gái này khẳng định lại ngồi ở một bên xem kịch vui có chút hả hê. Nghĩ tới đó, Trình Phi Viễn gia tăng thanh âm kêu lên với điện thoại, “Tôn Đào Phi, anh biết em đang ở đó, mau ra đây nói chuyện.”
Tôn Đào Phi nghe thanh âm rõ ràng không ngừng tăng lên của người nào đó, cười nhạt, trấn định tự nhiên nói, “Ngày mai anh gọi đến đi, điện thoại di động bị Bàn Đinh ôm rồi.” Nói xong, Tôn Đào Phi gọn gàng cúp máy, không cho Trình Phi Viễn bất kỳ cơ hội nói chuyện.
Nhìn điện thoại chỉ còn lại thanh âm “tút...tút”, Trình Phi Viễn cười khổ lắc đầu một cái, cúp điện thoại.
Mà tên nhóc nhìn thấy vật trong tay, chợt không có thanh âm, hai tay nhỏ bé nâng điện thoại di động giơ lên cao đến trước mặt Tôn Đào Phi, nghi ngờ không hiểu nháy mắt nhìn mẹ mình, giống như đang nói..., ba ba đâu rồi, tại sao không thấy ba ba.
Gõ nhẹ đầu nhỏ nghi ngờ không hiểu của nó một cái, Tôn Đào Phi ôm nó vào lòng, vỗ vỗ cái mông nhỏ, “Bàn Đinh, đi ngủ.”
Nó đảo đôi mắt đen láy, yên lặng nhìn mẹ mình, “Mẹ, ba.”
“Ba ba, bay.” Tôn Đào Phi chỉ vào trăng sáng chói lóa ngoài cửa sổ, làm động tác bay bay.
Bàn Đinh ở trong ngực Tôn Đào Phi giãy dụa thân thể nhỏ, chỉ chỉ trăng sáng, nấc nấc cười nói, “Bay, cha.”
“Ừ, ừ, ngủ đi, Bàn Đinh, mẹ mệt rồi.” Nói, Tôn Đào Phi vỗ vỗ sau lưng của nó, mỏi mệt nhắm hai mắt lại.
Nhóc mở mắt to, thấy mẹ mình nhắm hai mắt lại, dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ bụng mẹ, thấy mẹ không tỉnh, nó dứt khoát tự mình ở trong ngực Tôn Đào Phi chơi vô cùng vui vẻ, không quấy rầy thời gian ngủ của mẹ.
Sáng sớm, Tôn Đào Phi ở trong một hồi “Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn mau...” rốt cục cũng mở mắt.
Liếc nhìn con trai còn đang ngủ say trong ngực, Tôn Đào Phi rón rén bỏ nó ra, cầm điện thoại di động đang không ngừng rung, phía trên còn dính chút nước miếng của con, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
“Chào buổi sáng.” Vừa đưa điện thoại lên tai, ngữ điệu trầm thấp thoải mái của Trình Phi Viễn liền từ từ vang lên.
Liếc mắt, Tôn Đào Phi không tình nguyện “Ừ” một tiếng, sáng sớm lại tha cho người ta còn ngủ.
Trình Phi Viễn cười khẽ một tiếng, hồi lâu, hơi có chút khẩn trương hỏi, “Chuyện kia em suy nghĩ kỹ chưa.”
Tôn Đào Phi trong nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh, lỗ tai lập tức cũng nóng lên, bình ổn lại nhịp tim đang tăng nhanh, “Chưa.” Làm gì nhanh như vậy, nói thế nào đây cũng là một chuyện lớn, có được không.
“Vậy còn bao lâu nữa mới nghĩ xong?” Trình Phi Viễn lập tức từng bước ép hỏi.
Tôn Đào Phi tức giận đáp, “Ba ngày.”
Nghe tiếng, Trình Phi Viễn buông tay phải đã bị nắm thấm ướt mồ hôi ra, “Ừ, vậy anh chờ em.”
“A, đúng rồi, ngày hôm qua ông nội cho em một vòng tay phỉ thúy.” Tôn Đào Phi cảm thấy chuyện này vẫn cần thông báo với Trình Phi Viễn.
“Vậy sao? vậy nói rõ ông nội đã hiểu em, hơn nữa ông nhất định là rất thích em.”
“Thật chứ?” Tôn Đào Phi rõ ràng hoài nghi hỏi.
Trình Phi Viễn khẽ cười hai tiếng, “Đúng vậy, những vòng tay này là đời đời Trình gia chúng ta lưu lại, truyền cho con dâu. Em là cháu dâu lấy được vòng tay từ trong tay ông nội nhanh nhất. Trước em, chị dâu coi như là nhanh nhất, cũng dùng thời gian ba tháng, cho nên em cứ nhận đi.”
“Vâng.” Tôn Đào Phi âm thầm đắc ý khẽ mỉm cười. Không ngờ, ông nội thật đúng là người đáng yêu. Nếu lão nhân gia ông ta “mua” (mua chuộc vụ chơi cờ với người ta á) cô như vậy, về sau cô nhất định sẽ hiếu kính lão nhân gia ông ta nhiều hơn.
“Bảo bối, tới chỗ bà nội này.” Vương Cẩn Ngôn vỗ tay với nó, cười híp mắt, làm bộ muốn ôm nó.
Vậy mà nó lại nấc nấc cười một tiếng, liền quay khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Tôn Đào Phi, không để ý tới bà nội đang muốn ôm mình.
Vương Cẩn Ngôn đến ngồi bên cạnh Tôn Đào Phi, dí đầu nhỏ vẫn chôn ở trong ngực Tôn Đào Phi của nó một cái, vừa tức giận vừa buồn cười sẳng giọng, “Thằng nhóc này...”
“Mẹ, tối nay Bàn Đinh ngủ với con nhé!” Tôn Đào Phi mập mờ nháy mắt mấy cái với mẹ chồng mình, ý bảo bà và ba chồng hãy có thế giới riêng của hai người. Nhiều ngày như vậy, Bàn Đinh vẫn là do bà chăm sóc, nói vậy bà và ba chồng nhất định không có bao nhiêu không gian riêng.
Tôn Đào Phi sờ sờ đầu nhỏ vẫn núp ở trong ngực cô của cô, vui vẻ nói, “Bàn Đinh, tạm biệt bà nội và bà cố đi.”
Nó nghe vậy, lập tức lộ ra đầu nhỏ, hướng về phía bà nội, bà cố bên cạnh phất tay một cái, làm ra thế bái bai.
“Thằng nhóc thúi, chịu ló mặt ra rồi đấy.” Hung hăng véo chóp mũi tiểu tử một cái, Vương Cẩn Ngôn âm thầm tức giận, xem ra trong lòng cháu trai, bà cuối cùng không sánh bằng con dâu mình.
Đem con đặt ở trên cái mền thật dầy, Tôn Đào Phi thuần thục cởi hết trơn toàn thân trên dưới của nó.
Nó lại cho là Tôn Đào Phi là đang chơi trò gì với mình, vui mừng vỗ tay nhỏ bé, thanh âm non nớt cười lớn kêu to, “Mẹ, mẹ.”
Buồn cười nhìn nó, quay tới quay lui, huơi tay múa chân trong ngực cô. Nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ đang vui mừng uốn éo của nó, Tôn Đào Phi hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm non của tiểu tử, “Đi tắm nào.”
Thằng nhóc này làm như biết mẹ muốn dẫn đi nghịch nước mà nó thích nhất, nghe vậy, càng uốn éo kinh hơn ở trong ngực Tôn Đào Phi.
Đến phòng tắm, vừa thấy được nước trong bồn tắm, liền quay thân thể nhỏ muốn tránh ngực Tôn Đào Phi ra, bổ nhào vào trong nước.
Xem ra trẻ con quả nhiên đều rất thích nước, giúp Bnà Đinh mang vào phao nhỏ bơi lội của nó, Tôn Đào Phi liền ném nó vào trong nước.
Tôn Đào Phi đứng ở một bên, thằng bé cởi bỏ quần áo, giống như con vịt nhỏ trong bồn tắm, đạp hai chân ngắn nhỏ, bơi tới tới lui lui không biết mệt mỏi.
Tôn Đào Phi không nhịn được cười to lên tiếng, con trai cô thật sự rất đáng yêu. Thằng nhóc thấy Tôn Đào Phi cười, biết mẹ vui vẻ, vì vậy hai tay nhỏ bé, bắp chân, quậy ra đường kính lớn hơn trong nước. Thỉnh thoảng phát ra thanh âm cạc cạc cạc.
Đợi đến khi hai mẹ con rời khỏi phòng tắm thì đã là hai tiếng sau. Lúc ban đầu nó làm sao cũng không chịu rời đi, cho đến Tôn Đào Phi tháo sạch nước trong bồn tắm, nó mới để cho mẹ ôm ra khỏi phòng tắm.
Đặt con trai đã tắm thật thơm ở trên giường, cũng đặt đồ chơi của nó ở chung quanh, hôn nhẹ mặt trái xoan của nó, Tôn Đào Phi nhẹ nói, “Bàn Đinh, tự mình chơi một lát, mẹ sấy tóc chút.”
Tiểu tử, “A, a” hai tiếng, thấy mẹ vẫn còn ở trước mắt, liền cúi đầu đi chơi một mình.
“Chủ nhân có tin nhắn mới.”
Nghe tiếng, Tôn Đào Phi thả máy sấy trong tay ra, chuẩn bị đi lấy điện thoại đặt ở đầu giường.
Hiển nhiên, tên nhóc nghịch ngợm kia cũng bị chuông điện thoại di động hấp dẫn, vểnh cái mông nhỏ bò về phía điện thoại di động.
Thấy nó bò hăng thế, Tôn Đào Phi quyết định không đi lấy điện thoại di động nữa, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, cô quả thật muốn xem nó sẽ làm thế nào.
Khi còn cách đầu giường hai bước, “Hai con cọp, hai con cọp...” tiếng chuông điện thoại di động ngây thơ chuyên thuộc về cô vang lên.
Tôn Đào Phi đứng dậy đi về phía điện thoại di động ở đầu giường, vậy mà nó làm như phát hiện mẹ muốn giành đồ chơi mình nhìn trúng. Vì vậy nó bổ nhào, trực tiếp ôm điện thoại di động vào trong lòng, còn đắc ý giơ giơ lên về phía mẹ.
Tôn Đào Phi buồn cười gõ đầu nó một cái, đưa tay, cố ý nghiêm mặt, “Cho mẹ!”
Nó lập tức quay đầu, đôi mắt nhỏ còn đắc ý liếc Tôn Đào Phi một cái, ôm điện thoại di động vẫn vang không ngừng trong ngực, liền a ô, a ô gặm ngon lành.
Tôn Đào Phi một tay ôm nó vào trong ngực, kéo kéo điện thoại nó đang gặm thật vui vẻ, tay nựng khuôn mặt nhỏ bé của nó, “Bảo bối, đây không phải là đồ ăn.”
Mà số hiện trên màn hình, giống như đúc với phỏng đoán của Tôn Đào Phi —— số điện thoại của Trình Phi Viễn.
Mặt không tự chủ được lập tức đỏ. Tôn Đào Phi chợt cũng không muốn nhận cú điện thoại này, bởi vì nhất thời cô thật sự không biết nên nói gì với hắn.
Điện thoại di động bị Bàn Đinh ôm vào trong ngực thật chặt, không chịu buông tay, Tôn Đào Phi quyết định để cho nó ôm gặm.
Ai ngờ, trong nháy mắt khi Tôn Đào Phi thất thần, tiểu tử không biết làm sao lại mở nắp điện thoại di động ra.
Thanh âm của Trình Phi Viễn xuyên qua điện thoại truyền tới rõ ràng. “Em đang ở đâu?”
Tôn Đào Phi lập tức giật mình. Mà thằng nhóc kia có thể là đã rất quen thuộc thanh âm của ba, ôm điện thoại, nấc nấc cười, “Ba, ba.” Nó gọi, giọng nói vô cùng vui vẻ.
Tôn Đào Phi lập tức liền cười khẽ một tiếng. Nó nhìn cô một cái, lại cúi đầu hướng về phía điện thoại vui vẻ một mình.
“Alo, alo...” Thanh âm của Trình Phi Viễn từ trong điện thoại vội vàng truyền tới.
Tôn Đào Phi nhẹ nhàng kéo điện thoại di động từ trong ngực con trai ra một chút, dứt khoát bật loa ngoài lên. Thế này, cô cũng không cách nào không nhận điện thoại.
Thanh âm của Trình Phi Viễn nhất thời vang quanh quẩn trong cả căn phòng.
Bàn Đinh lập tức vui vẻ vỗ tay một cái, cười lớn kêu lên, “Ba, ba.”
“Trình Phi Viễn, con trai của anh đang nói chuyện với anh đó?” Tôn Đào Phi nhẹ nhàng xoa đầu nó, vui vẻ cười khẽ một tiếng.
Trình Phi Viễn nhìn chằm chằm điện thoại, thanh âm của Tôn Đào Phi xen lẫn tiếng ô a của lẫn Bàn Đinh. Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy cảm xúc mềm mại, một luồng sóng như nước suối trong, từng chút chảy vào trong lòng hắn.
“Bàn Đinh!” Trình Phi Viễn kìm lòng không được mềm mại kêu nhỏ lên tiếng.
Thằng nhóc hình như là nghe được Trình Phi Viễn đang gọi nó, nước miếng chảy xuống hoan hô hô to, “Ba, ba.”
Tôn Đào Phi gác chân, có chút hăng hái ngắm nhìn, muốn xem xem một đôi thiên binh phụ tử này sẽ tiến hành cuộc nói chuyện của bọn họ như thế nào.
Trả lời Trình Phi Viễn chỉ có từ đơn âm trẻ con của Bàn Đinh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng người nào nữa.
Trình Phi Viễn nghe thanh âm a a ô ô của Bàn Đinh, vừa tức giận vừa buồn cười, cô gái này khẳng định lại ngồi ở một bên xem kịch vui có chút hả hê. Nghĩ tới đó, Trình Phi Viễn gia tăng thanh âm kêu lên với điện thoại, “Tôn Đào Phi, anh biết em đang ở đó, mau ra đây nói chuyện.”
Tôn Đào Phi nghe thanh âm rõ ràng không ngừng tăng lên của người nào đó, cười nhạt, trấn định tự nhiên nói, “Ngày mai anh gọi đến đi, điện thoại di động bị Bàn Đinh ôm rồi.” Nói xong, Tôn Đào Phi gọn gàng cúp máy, không cho Trình Phi Viễn bất kỳ cơ hội nói chuyện.
Nhìn điện thoại chỉ còn lại thanh âm “tút...tút”, Trình Phi Viễn cười khổ lắc đầu một cái, cúp điện thoại.
Mà tên nhóc nhìn thấy vật trong tay, chợt không có thanh âm, hai tay nhỏ bé nâng điện thoại di động giơ lên cao đến trước mặt Tôn Đào Phi, nghi ngờ không hiểu nháy mắt nhìn mẹ mình, giống như đang nói..., ba ba đâu rồi, tại sao không thấy ba ba.
Gõ nhẹ đầu nhỏ nghi ngờ không hiểu của nó một cái, Tôn Đào Phi ôm nó vào lòng, vỗ vỗ cái mông nhỏ, “Bàn Đinh, đi ngủ.”
Nó đảo đôi mắt đen láy, yên lặng nhìn mẹ mình, “Mẹ, ba.”
“Ba ba, bay.” Tôn Đào Phi chỉ vào trăng sáng chói lóa ngoài cửa sổ, làm động tác bay bay.
Bàn Đinh ở trong ngực Tôn Đào Phi giãy dụa thân thể nhỏ, chỉ chỉ trăng sáng, nấc nấc cười nói, “Bay, cha.”
“Ừ, ừ, ngủ đi, Bàn Đinh, mẹ mệt rồi.” Nói, Tôn Đào Phi vỗ vỗ sau lưng của nó, mỏi mệt nhắm hai mắt lại.
Nhóc mở mắt to, thấy mẹ mình nhắm hai mắt lại, dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ bụng mẹ, thấy mẹ không tỉnh, nó dứt khoát tự mình ở trong ngực Tôn Đào Phi chơi vô cùng vui vẻ, không quấy rầy thời gian ngủ của mẹ.
Sáng sớm, Tôn Đào Phi ở trong một hồi “Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn mau...” rốt cục cũng mở mắt.
Liếc nhìn con trai còn đang ngủ say trong ngực, Tôn Đào Phi rón rén bỏ nó ra, cầm điện thoại di động đang không ngừng rung, phía trên còn dính chút nước miếng của con, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
“Chào buổi sáng.” Vừa đưa điện thoại lên tai, ngữ điệu trầm thấp thoải mái của Trình Phi Viễn liền từ từ vang lên.
Liếc mắt, Tôn Đào Phi không tình nguyện “Ừ” một tiếng, sáng sớm lại tha cho người ta còn ngủ.
Trình Phi Viễn cười khẽ một tiếng, hồi lâu, hơi có chút khẩn trương hỏi, “Chuyện kia em suy nghĩ kỹ chưa.”
Tôn Đào Phi trong nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh, lỗ tai lập tức cũng nóng lên, bình ổn lại nhịp tim đang tăng nhanh, “Chưa.” Làm gì nhanh như vậy, nói thế nào đây cũng là một chuyện lớn, có được không.
“Vậy còn bao lâu nữa mới nghĩ xong?” Trình Phi Viễn lập tức từng bước ép hỏi.
Tôn Đào Phi tức giận đáp, “Ba ngày.”
Nghe tiếng, Trình Phi Viễn buông tay phải đã bị nắm thấm ướt mồ hôi ra, “Ừ, vậy anh chờ em.”
“A, đúng rồi, ngày hôm qua ông nội cho em một vòng tay phỉ thúy.” Tôn Đào Phi cảm thấy chuyện này vẫn cần thông báo với Trình Phi Viễn.
“Vậy sao? vậy nói rõ ông nội đã hiểu em, hơn nữa ông nhất định là rất thích em.”
“Thật chứ?” Tôn Đào Phi rõ ràng hoài nghi hỏi.
Trình Phi Viễn khẽ cười hai tiếng, “Đúng vậy, những vòng tay này là đời đời Trình gia chúng ta lưu lại, truyền cho con dâu. Em là cháu dâu lấy được vòng tay từ trong tay ông nội nhanh nhất. Trước em, chị dâu coi như là nhanh nhất, cũng dùng thời gian ba tháng, cho nên em cứ nhận đi.”
“Vâng.” Tôn Đào Phi âm thầm đắc ý khẽ mỉm cười. Không ngờ, ông nội thật đúng là người đáng yêu. Nếu lão nhân gia ông ta “mua” (mua chuộc vụ chơi cờ với người ta á) cô như vậy, về sau cô nhất định sẽ hiếu kính lão nhân gia ông ta nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.