Chương 6: Chia tay.
SunSone
25/10/2016
Anh nè!
Khi ta bên nhau, bao nhiêu ngày là hạnh phúc?
Em luôn cho rằng giữ kín mối quan hệ sẽ luôn an toàn, sẽ chẳng tan vỡ, sẽ chẳng ai nhăm nhe nhìn vào mà cướp đi anh của em. Nhưng em nhầm rồi, chẳng thứ gì là tồn tại mãi mãi cả, tình cảm càng vậy, đến lúc rồi sẽ phải dứt mà thôi.
...
Ngày đó trường tổ chức lễ hội lớn. Đã hứa trước sẽ gặp nhau sau giờ kết thúc để cùng nhau đi ăn chung. Ấy vậy mà anh lại để em đợi giữa trưa nắng nóng mà lí do thì chẳng chính đáng chút nào.
Thế nhưng anh biết đó, trước ánh mắt long lanh và tấm lưng ướt đẫm mồ hôi ấy, em chẳng thể giận được một chút nào.
Mọi chuyện cứ vậy mà qua đi. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu tối đó trên facebook không có tấm ảnh anh chụp với cô bạn chung lớp khi mà em đang sốt nhẹ do đứng nắng lúc sáng.
Ấm ức lắm chứ, nên em mới gọi điện nhanh đòi anh câu trả lời thật xác đáng.
"Cô ấy nhờ anh giúp vài việc nặng. Sau đó muốn chụp ảnh chung để làm kỉ niệm. Anh không biết là cô ấy đăng nó. Em đừng giận mà"
"Vậy nếu cô ấy không đăng thì anh định giấu em luôn à?"
"Chỉ có một tấm ảnh thôi mà. Nếu em không thích thì anh sẽ không chụp nữa đâu"
"Ra là anh giúp người ta nên áo mới ướt đẫm mồ hôi. Em còn tưởng anh sợ em đứng đợi nắng nóng nên mới chạy vội chứ"
"Anh cũng chạy nhanh ra tìm em mà!"
"Ừ... phải chạy nhanh để em không biết anh ở cùng người khác chứ"
"Em..."
"Em sao?"
"Vậy tại sao em không bao giờ đi cùng anh trước mặt mọi người? Sao em không muốn ai biết chuyện hai đứa mình yêu nhau?"
"Vậy là anh giận chuyện đó nên cố tình làm vậy để chọc tức em?"
"Em thôi đi. Hôm nay em làm sao vậy?"
"Em vậy đó. Em không thích thế đó, không muốn ai biết chuyện của em cả. Anh không thích chứ gì?"
"Ừ"
Anh đáp ngay. Như là chờ sẵn cơ hội để nói ra lời nào vậy. Nếu như trong một hoàn cảnh khác, vào thời điểm khác, khi mà chưa có chuyện gì xảy ra nãy giờ, có lẽ em sẽ suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, vào lúc đó, chẳng hiểu sao em lại có thể nói ra những lời ấy...
"Vậy chia tay đi"
"Em nói cái gì vậy?"
"Chia tay đi"
"Em điên rồi"
"Ừ. Em điên. Em mệt mỏi lắm rồi. Buông tay nhau đi. Em chẳng còn giữ nổi mối quan hệ này nữa..."
Anh không trả lời ngay. Chắc là suy nghĩ về số phần trăm sự thật trong lời em nói. Mà cũng có thể là nghĩ xem bản thân có cảm thấy như em không. Bẵng đi một thời gian không lâu, nhưng lại xa chừng như một ngày mới, anh nhẹ nhàng trả lời hai chữ "Tùy em".
Ta không còn là của nhau nữa rồi...
Khi ta bên nhau, bao nhiêu ngày là hạnh phúc?
Em luôn cho rằng giữ kín mối quan hệ sẽ luôn an toàn, sẽ chẳng tan vỡ, sẽ chẳng ai nhăm nhe nhìn vào mà cướp đi anh của em. Nhưng em nhầm rồi, chẳng thứ gì là tồn tại mãi mãi cả, tình cảm càng vậy, đến lúc rồi sẽ phải dứt mà thôi.
...
Ngày đó trường tổ chức lễ hội lớn. Đã hứa trước sẽ gặp nhau sau giờ kết thúc để cùng nhau đi ăn chung. Ấy vậy mà anh lại để em đợi giữa trưa nắng nóng mà lí do thì chẳng chính đáng chút nào.
Thế nhưng anh biết đó, trước ánh mắt long lanh và tấm lưng ướt đẫm mồ hôi ấy, em chẳng thể giận được một chút nào.
Mọi chuyện cứ vậy mà qua đi. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu tối đó trên facebook không có tấm ảnh anh chụp với cô bạn chung lớp khi mà em đang sốt nhẹ do đứng nắng lúc sáng.
Ấm ức lắm chứ, nên em mới gọi điện nhanh đòi anh câu trả lời thật xác đáng.
"Cô ấy nhờ anh giúp vài việc nặng. Sau đó muốn chụp ảnh chung để làm kỉ niệm. Anh không biết là cô ấy đăng nó. Em đừng giận mà"
"Vậy nếu cô ấy không đăng thì anh định giấu em luôn à?"
"Chỉ có một tấm ảnh thôi mà. Nếu em không thích thì anh sẽ không chụp nữa đâu"
"Ra là anh giúp người ta nên áo mới ướt đẫm mồ hôi. Em còn tưởng anh sợ em đứng đợi nắng nóng nên mới chạy vội chứ"
"Anh cũng chạy nhanh ra tìm em mà!"
"Ừ... phải chạy nhanh để em không biết anh ở cùng người khác chứ"
"Em..."
"Em sao?"
"Vậy tại sao em không bao giờ đi cùng anh trước mặt mọi người? Sao em không muốn ai biết chuyện hai đứa mình yêu nhau?"
"Vậy là anh giận chuyện đó nên cố tình làm vậy để chọc tức em?"
"Em thôi đi. Hôm nay em làm sao vậy?"
"Em vậy đó. Em không thích thế đó, không muốn ai biết chuyện của em cả. Anh không thích chứ gì?"
"Ừ"
Anh đáp ngay. Như là chờ sẵn cơ hội để nói ra lời nào vậy. Nếu như trong một hoàn cảnh khác, vào thời điểm khác, khi mà chưa có chuyện gì xảy ra nãy giờ, có lẽ em sẽ suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, vào lúc đó, chẳng hiểu sao em lại có thể nói ra những lời ấy...
"Vậy chia tay đi"
"Em nói cái gì vậy?"
"Chia tay đi"
"Em điên rồi"
"Ừ. Em điên. Em mệt mỏi lắm rồi. Buông tay nhau đi. Em chẳng còn giữ nổi mối quan hệ này nữa..."
Anh không trả lời ngay. Chắc là suy nghĩ về số phần trăm sự thật trong lời em nói. Mà cũng có thể là nghĩ xem bản thân có cảm thấy như em không. Bẵng đi một thời gian không lâu, nhưng lại xa chừng như một ngày mới, anh nhẹ nhàng trả lời hai chữ "Tùy em".
Ta không còn là của nhau nữa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.