Chương 8: Chương III
Mèo Mặt Trăng
13/03/2022
Chương III: Ai là ai
Cám ngồi dậy ra khỏi giường, ngáp một cái rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng, chị Tấm không có ở nhà nên nó phải làm phần việc của chị. Chợt nó hú hồn khi thấy một đống binh lính trước cửa nhà mình rồi một cung nữ cầm ô che cho một cô gái đội khăn xếp đỏ bước xuống từ kiệu. Cám nheo mặt nhìn nhưng mãi chẳng nhận ra đó là ai. Mụ dì ghẻ chợt từ đầu phi ra:
- Tấm...
Cung nữ cầm ô bên cạnh hắng giọng:
- Ai cho bà gọi tên húy nương nương nhà ta, phải gọi là Yến Uyển Hoàng Hậu.
Tấm quay sang:
- Được rồi, đây là dì ta mà.
Ả cung nữ nhìn hai mẹ con dì ghẻ rồi nhếch mép cười lẩm bẩm:
- Quê mùa.
Tấm sai người mang mấy mâm đồ cúng vào nhà rồi kêu tất cả người hầu quay về cung, chiều hẵng đến đón vì cô không thích ồn ào. Sau hôm này, cô định rước luôn bàn thờ cha vào cung để dễ thờ cúng. Mụ dì ghẻ cùng Cám chạy lại mấy mâm cỗ hít hít ngửi ngửi, bỗng mụ ta nhìn Tấm:
- Con vào nhà thay đồ cho thoải mái đi, dì nhìn đã thấy vướng víu nóng nực rồi.
Tấm chẳng thèm nhìn mụ, lẳng lặng đi vào trong. Mụ ta nhíu mày tỏ vẻ không vừa lòng nhưng cũng chẳng làm gì được. Lúc này đột nhiên Tấm nhớ tới Ban, nếu cô đụng mặt Ban lúc này thì chẳng biết phải làm sao nữa. Điều đó vẫn luôn làm cô day dứt suốt cả tháng nay. Chợt mụ dì ghẻ bước vào, giọng ngọt sớt:
- Tấm, dì bảo này.
Cô chẳng vui vẻ gì khi nhìn bản mặt nham nhở của mụ nhưng vẫn đáp lại:
- Sao thế ạ?
- Lúc ba con còn sống, ông thích ăn trầu nhất, mọi năm trầu đều do con tự tay hái, tự tay têm... ờ thì... năm nay...
Tấm nhìn thẳng vào mặt mụ:
- Bà không có tư cách nhắc đến ba tôi, còn trầu thì tôi tự biết phải làm thế nào.
Tấm đứng phắt dậy, cầm dao ra vườn, để mụ dì ghẻ với đôi mắt sững sờ sau lưng. Mụ ta rít lên một tiếng rồi lẩm bẩm:
- Mẹ con ranh!
Trong nháy mắt cô đã leo tuốt lên cây cau. Đột nhiên cái cây rung lắc mạnh, Tấm hốt hoảng nhìn xuống dưới thì thấy mụ dì ghẻ đang chặt gốc cau bằng con dao dựa to bổ chẳng. Cô định tuột xuống nhưng cái cây đã ngã xuống cái ao trong vườn. Cả cây cả người cùng chìm xuống nước. Cám sau khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tấm liền vội chạy ra xem thì thấy mẹ mình đang cầm dao trong tay, miệng cười đắc ý:
- Con ranh con, dám lên mặt với bà à?
( Còn tiếp )
Cám ngồi dậy ra khỏi giường, ngáp một cái rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng, chị Tấm không có ở nhà nên nó phải làm phần việc của chị. Chợt nó hú hồn khi thấy một đống binh lính trước cửa nhà mình rồi một cung nữ cầm ô che cho một cô gái đội khăn xếp đỏ bước xuống từ kiệu. Cám nheo mặt nhìn nhưng mãi chẳng nhận ra đó là ai. Mụ dì ghẻ chợt từ đầu phi ra:
- Tấm...
Cung nữ cầm ô bên cạnh hắng giọng:
- Ai cho bà gọi tên húy nương nương nhà ta, phải gọi là Yến Uyển Hoàng Hậu.
Tấm quay sang:
- Được rồi, đây là dì ta mà.
Ả cung nữ nhìn hai mẹ con dì ghẻ rồi nhếch mép cười lẩm bẩm:
- Quê mùa.
Tấm sai người mang mấy mâm đồ cúng vào nhà rồi kêu tất cả người hầu quay về cung, chiều hẵng đến đón vì cô không thích ồn ào. Sau hôm này, cô định rước luôn bàn thờ cha vào cung để dễ thờ cúng. Mụ dì ghẻ cùng Cám chạy lại mấy mâm cỗ hít hít ngửi ngửi, bỗng mụ ta nhìn Tấm:
- Con vào nhà thay đồ cho thoải mái đi, dì nhìn đã thấy vướng víu nóng nực rồi.
Tấm chẳng thèm nhìn mụ, lẳng lặng đi vào trong. Mụ ta nhíu mày tỏ vẻ không vừa lòng nhưng cũng chẳng làm gì được. Lúc này đột nhiên Tấm nhớ tới Ban, nếu cô đụng mặt Ban lúc này thì chẳng biết phải làm sao nữa. Điều đó vẫn luôn làm cô day dứt suốt cả tháng nay. Chợt mụ dì ghẻ bước vào, giọng ngọt sớt:
- Tấm, dì bảo này.
Cô chẳng vui vẻ gì khi nhìn bản mặt nham nhở của mụ nhưng vẫn đáp lại:
- Sao thế ạ?
- Lúc ba con còn sống, ông thích ăn trầu nhất, mọi năm trầu đều do con tự tay hái, tự tay têm... ờ thì... năm nay...
Tấm nhìn thẳng vào mặt mụ:
- Bà không có tư cách nhắc đến ba tôi, còn trầu thì tôi tự biết phải làm thế nào.
Tấm đứng phắt dậy, cầm dao ra vườn, để mụ dì ghẻ với đôi mắt sững sờ sau lưng. Mụ ta rít lên một tiếng rồi lẩm bẩm:
- Mẹ con ranh!
Trong nháy mắt cô đã leo tuốt lên cây cau. Đột nhiên cái cây rung lắc mạnh, Tấm hốt hoảng nhìn xuống dưới thì thấy mụ dì ghẻ đang chặt gốc cau bằng con dao dựa to bổ chẳng. Cô định tuột xuống nhưng cái cây đã ngã xuống cái ao trong vườn. Cả cây cả người cùng chìm xuống nước. Cám sau khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tấm liền vội chạy ra xem thì thấy mẹ mình đang cầm dao trong tay, miệng cười đắc ý:
- Con ranh con, dám lên mặt với bà à?
( Còn tiếp )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.