Chương 5: Giã Tâm
Mèo Mặt Trăng
10/02/2022
Thật bất ngờ là mấy ngày sau, chỗ cô hay đi bắt tôm tép mọc lên một ngôi nhà tranh. Tấm tò mò mon men lại gần xem thì có ai đó vỗ vào vai cô làm cô giật mình quay lại, Ban nhìn cô cười vui vẻ:
- Tấm rình mò gì ở nhà anh đấy?
Tấm đơ người:
- Đây là nhà anh á?
Ban gật đầu cái rụp:
- Đúng dồi, cái nhà này xây tý là xong, thật ra nhà anh ở tuốt dưới kia cơ, nhưng anh muốn ở trên này bắt tép giúp em nên mới chuyển nhà.
Tấm nhìn theo cái chỉ tay hướng ra sông của Ban, cô tự hỏi liệu cái tên này đầu óc có vấn đề không. Có thể tên này nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa cô với cá bống rồi bắt chước theo, nói chung là không thể có chuyện cá bống biến thành người được, mà còn là người rất đẹp trai nữa. Bất giác cô đỏ mặt khi thấy Ban cởi trần lội xuống nước, trông anh bắt tép như mấy đứa trẻ con đang nghịch bùn. Tấm cười tủm tỉm rồi cũng lội xuống dậy Ban bắt tép sao cho chuyên nghiệp nhất.
Nhờ Ban giúp nên mụ dì ghẻ có nhiều tép ăn hơn, Tấm cũng ít bị đánh hơn. Sau mỗi hôm mò tép, hai người đều ngồi trên chiếc lều tranh nghỉ ngơi và đón từng đợt gió ùa vào. Đột nhiên hôm đó Ban nhìn thấy mấy vết bầm trên tay Tấm, rồi anh thoăn thoắt xách ống áo cô lên. Tay áo kéo đến đâu là lộ ra vết bầm ở đấy. Tấm đứng phắt dậy hạ tay áo xuống:
- Hôm trước tôi bị ngã, tay mài vào tường nên mới thế.
Cô nhìn thấy trong mắt Ban là sự phẫn nộ, anh nắm lấy tay cô, nhìn cô quả quyết:
- Hay là chúng ta trốn đi, anh đưa Tấm rời khỏi cái nhà đó, trốn đến một nơi thật xa, nơi mà người ta không biết em là ai.
Tấm nhìn Ban lưỡng lự:
- Nhưng mà...
- Đi, Tấm mà không đi, anh sợ anh sẽ xông vào nhà em bóp cổ mụ dì ghẻ mất.
Cô cười khổ:
- Được rồi, để em về suy nghĩ xem, mấy hôm nữa em lại tới.
Ban gật đầu nhìn Tấm trìu mến, cô xách giỏ tép đi về, vừa đi vừa nghĩ tới những lời Ban nói. Nếu cô đi thì hàng xóm sẽ bảo cô là bỏ nhà theo trai, lúc đấy thì đẹp mặt đến nhường nào, Nếu cô đi thì ai cúng bái thắp hương cho bố. Cô cũng không thể giao phó bản thân cho ai cả, chỉ có mình mới tự giải thoát cho mình thôi. Bỗng đằng xa văng vẳng tiếng loa thông báo:
- Loa loa loa, giờ ngọ ngày kia, triều đình mở cửa cho dân chúng vào tham gia lễ tuyển chọn hoàng hậu cho vua mới đăng quang, tất cả con gái nhà lành đều có cơ hội, loa loa loa loa...
Tấm nhìn theo bóng người cầm loa khuất dần, lòng nhen nhóm một giã tâm.
( Còn tiếp )
- Tấm rình mò gì ở nhà anh đấy?
Tấm đơ người:
- Đây là nhà anh á?
Ban gật đầu cái rụp:
- Đúng dồi, cái nhà này xây tý là xong, thật ra nhà anh ở tuốt dưới kia cơ, nhưng anh muốn ở trên này bắt tép giúp em nên mới chuyển nhà.
Tấm nhìn theo cái chỉ tay hướng ra sông của Ban, cô tự hỏi liệu cái tên này đầu óc có vấn đề không. Có thể tên này nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa cô với cá bống rồi bắt chước theo, nói chung là không thể có chuyện cá bống biến thành người được, mà còn là người rất đẹp trai nữa. Bất giác cô đỏ mặt khi thấy Ban cởi trần lội xuống nước, trông anh bắt tép như mấy đứa trẻ con đang nghịch bùn. Tấm cười tủm tỉm rồi cũng lội xuống dậy Ban bắt tép sao cho chuyên nghiệp nhất.
Nhờ Ban giúp nên mụ dì ghẻ có nhiều tép ăn hơn, Tấm cũng ít bị đánh hơn. Sau mỗi hôm mò tép, hai người đều ngồi trên chiếc lều tranh nghỉ ngơi và đón từng đợt gió ùa vào. Đột nhiên hôm đó Ban nhìn thấy mấy vết bầm trên tay Tấm, rồi anh thoăn thoắt xách ống áo cô lên. Tay áo kéo đến đâu là lộ ra vết bầm ở đấy. Tấm đứng phắt dậy hạ tay áo xuống:
- Hôm trước tôi bị ngã, tay mài vào tường nên mới thế.
Cô nhìn thấy trong mắt Ban là sự phẫn nộ, anh nắm lấy tay cô, nhìn cô quả quyết:
- Hay là chúng ta trốn đi, anh đưa Tấm rời khỏi cái nhà đó, trốn đến một nơi thật xa, nơi mà người ta không biết em là ai.
Tấm nhìn Ban lưỡng lự:
- Nhưng mà...
- Đi, Tấm mà không đi, anh sợ anh sẽ xông vào nhà em bóp cổ mụ dì ghẻ mất.
Cô cười khổ:
- Được rồi, để em về suy nghĩ xem, mấy hôm nữa em lại tới.
Ban gật đầu nhìn Tấm trìu mến, cô xách giỏ tép đi về, vừa đi vừa nghĩ tới những lời Ban nói. Nếu cô đi thì hàng xóm sẽ bảo cô là bỏ nhà theo trai, lúc đấy thì đẹp mặt đến nhường nào, Nếu cô đi thì ai cúng bái thắp hương cho bố. Cô cũng không thể giao phó bản thân cho ai cả, chỉ có mình mới tự giải thoát cho mình thôi. Bỗng đằng xa văng vẳng tiếng loa thông báo:
- Loa loa loa, giờ ngọ ngày kia, triều đình mở cửa cho dân chúng vào tham gia lễ tuyển chọn hoàng hậu cho vua mới đăng quang, tất cả con gái nhà lành đều có cơ hội, loa loa loa loa...
Tấm nhìn theo bóng người cầm loa khuất dần, lòng nhen nhóm một giã tâm.
( Còn tiếp )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.