Chương 4: Phân vai kịch và ăn vụng trong giờ học
Nguyễn Ngọc Phương Anh
24/12/2013
Mấy ngày liên tiếp, Phương Tuyết bận đến nỗi không có thời gian lên mạng. Bài vở thì chất bù đầu, trường lại tổ chức thêm Liên hoan văn nghệ. Vốn không phải người trong hội học sinh, nhưng Trần Thế Nguyên bắt tham gia nên cô không có cách nào từ chối.
Sau khi làm xong bài tập, ba tiểu quỷ cùng phòng đã lôi bằng được cô đến phòng họp, với mục đích ngắm Thế Nguyên. Mặc dù Phương Tuyết đã bày ra bộ mặt sưng xỉa, cuối cùng vẫn bị chúng nó kéo đi.
“Người đẹp đã đến rồi à?” Trần Thế Nguyên nở nụ cười, nhanh nhẹn đến kéo ghế cho Phương Tuyết.
Cô miễn cưỡng nhe răng ra xã giao, sau đó không khách khí mà ngồi xuống. Được vài phút, những người tham gia văn nghệ cũng đã đến đủ. Tất cả đều ngồi quanh chiếc bàn tròn, sôi nổi thảo luận.
“Theo tôi, năm nay, chúng ta nên làm một thứ gì đó đặc sắc.” Một anh chàng gầy nhẳng lên tiếng, tay gõ gõ cây bút xuống bàn.
Trần Thế Nguyên nghe xong, đập một tập giấy xuống. “Ai thì chả nói được. Đặc sắc? Thế nào là đặc sắc? Nói tôi nghe.”
Mọi người đang bàn tán, nào thì múa hát, nào thì nhảy nhót, nghe có vẻ sôi động lắm! Nhưng đến khi Nguyên đặt câu hỏi, ai cũng im thin thít, không dám trả lời.
Trong cái không khi im phăng phắc ấy, một tiếng nữ sinh vang lên, tuy nhỏ nhưng ai cũng đều nghe rất rõ.
“Đóng kịch!” Phương Tuyết vừa nhìn móng tay vừa lẩm bẩm. Trần Thế Nguyên đúng là chỉ đóng kịch là giỏi. Anh ta nghĩ anh ta là ai? Hội trưởng hội học sinh thì oai lắm chắc? Chẳng qua chỉ nhờ vẻ bề ngoài với con ông cháu cha chứ anh ta thì làm được cái gì? Vậy mà còn không biết điều coi mình là cấp trên đi mắng người khác.
“Giỏi, tốt, Phương Tuyết à, em thật thông minh.” Trần Thế Nguyên đánh bộp một cái xuống bàn. Khuôn mặt rạng rỡ nhìn sang Tuyết. Cô ngẩng đầu lên, thấy ai cũng nhìn cô chằm chằm.
Vừa rồi cô nói cái gì thế?
Ngu ngơ nhìn mọi người, chưa kịp tiêu hóa rõ, Thế Nguyên đã vui vẻ chốt một câu:” Vậy chúng ta tập kịch.”
Tất cả lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Tập kịch, xưa như diễm, có cái gì gọi là đặc sắc? Nhưng vốn biết Thế Nguyên có cảm tình với Phương Tuyết, người tình trong mắt hóa Tây Thi, mọi người đều nuốt xuống các câu hỏi.
Trần Thế Nguyên ngồi cạnh Phương Tuyết, vuốt tóc cô nhẹ nhàng. ” Em thích kịch gì để chúng ta cùng tập?”
Phương Tuyết nghẹn họng, nuốt nuốt nước miếng rồi nhủ thầm:” Đồng học à? Bạn cùng tuổi với tôi đấy!”, nhưng cũng tươi cười trả lời:” Tôi không biết.”
“Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhé?” Trần Thế Nguyên kích động, chỉ cần nghĩ đến đoạn hoàng tử hôn công chúa thôi, anh ta đã cảm thấy máu nóng xông lên não. Đôi môi mềm của Phương Tuyết, không biết sẽ có vị gì nhỉ? Ngọt ngào giống bản thân cô ấy chăng?
Phương Tuyết vẫn ngồi nhìn móng tay, căn bản là không chú ý đến câu hỏi. Con Huyền huých một cái, cô mới phun ra ba chữ:” Tôi biết đâu?”
Thế Nguyên gật gật đầu. “Được rồi, tập kịch nàng Bạch Tuyết. Giờ đến phần phân vai. Tôi là hoàng tử, Phương Tuyết là Bạch Tuyết, còn cô...” Anh ta chỉ chỉ vào Mai “sẽ làm mụ phù thủy.”, rồi lia sang bên phía Huyền, Hạnh “hai cô tượng trưng cho hai chú lùn.”
Vốn đang mải ngắm trai đẹp, ba đứa tiểu quỷ nghe xong câu nói này của Thế Nguyên như bị dội một gáo nước lạnh. Chúng nó la ó ỏm tỏi, nói là chỉ muốn đến cùng Phương Tuyết chứ không có ý định tham gia. Ai dè, Trần Thế Nguyên chỉ nói hai câu:” Với tư cách là hội trưởng hội học sinh, tôi yêu cầu các cô tham gia. Các cô phải tập cùng để Phương Tuyết có bạn, không bị bỡ ngỡ.”
Trong khi ba con bạn thân đang mặt đỏ như gấc chín vì thẹn, Phương Tuyết lại cười lăn cười bò. Ai vừa mới lôi kéo cô đi đến đây không biết. Giờ thì tha hồ hối hận.
Mặc dù uất ức với việc phân vai, nhưng Thế Nguyên đã nói, Huyền, Mai, Hạnh phải ngậm đắng nuốt cay đóng giả làm thần lùn, hậm hực ném ánh mắt ai oán về phía con người đang vui sướng cười toe toét.
Vậy là việc họp văn nghệ đã xong, mà dù có tham gia các hoạt động ngoại khóa thế nào thì vẫn phải đi học. Nhắc đến học, đó là một vấn đề mà Phương Tuyết cảm thấy vô cùng bi ai.
Sáng nay, thầy Ngô Quân có tiết, mà lại vào đúng tiết một. Phương Tuyết nghĩ là đã không còn bị thầy chú ý, nên ung dung không lo lắng gì. Chính vì vậy, Phương Tuyết đã tự thưởng cho mình một món quà rất to lớn là ăn trong giờ học.
Có phải lúc nào Phương Tuyết cũng ăn đâu? Chẳng qua hôm nay cô biết thầy có tiết dạy, rất thức thời mà đến sớm trước mười lăm phút. Cũng tại lí do ấy mà cô chưa kịp ăn sáng, mà không ăn sáng thì sẽ hạ huyết áp rồi ngất xỉu, hậu quả vô cùng thảm khốc. Nghĩ vậy, Phương Tuyết bỏ lại ba đứa bạn ngồi bàn đầu, riêng bản thân thì chui xuống bàn cuối. Đặt một gói xôi thịt dưới ngăn bàn, Tuyết chờ đợi thời cơ để có thể ăn uống.
Hôm nay là ngày đầu tiên Ngô Quân đi dạy. Anh mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean, sau đó xách cặp lên lớp. Vừa bước vào, anh cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Hình như sĩ số lớp đông hơn hẳn mọi ngày? Nhiều sinh viên phải chen chúc nhau, chỗ chật kín, mà đa số toàn là nữ sinh, trong đó có nhiều khuôn mặt lạ không phải là những người hôm trước.
Quân nhẹ nhàng tiến vào chỗ ngồi. Anh nhanh chóng liếc qua một lượt, phát hiện một dáng người nhỏ bé đang ngồi bàn cuối. Anh bỏ quyển sổ điểm danh sang một bên, bắt đầu viết vài dòng chữ lên bảng. Xong xuôi, anh phủi phấn bám vào tay, cầm quyển sách và bắt đầu dạy.
Giọng anh trầm ấm, nhưng vẫn có độ trong chứ không khàn khàn, nói to đủ để mọi người nghe thấy. Các sinh viên đều hăng say, với một người lần đầu tiên đi dạy như anh thì là một thành công lớn.
Nhưng thành công đó không hề trọn vẹn.
Từ lúc bước vào lớp đến giờ, anh vẫn luôn vô tình nhìn vào Phương Tuyết, lúc đầu còn thấy vui vì cô chăm chú nghe giảng, nào ngờ một lúc sau đã thấy...
Phương Tuyết ngồi học, một tay chống lên sách, một tay để dưới ngăn bàn. Vì không thích Ngô Quân lắm nên cô chỉ tỏ vẻ chú ý nghe giảng, nhưng cái đầu thì bay tuốt ra tận đâu đâu. Đến khi cái bụng réo cồn cào vì đói, cô bắt đầu “phạm tội”.
Ngô Quân nhìn về phía này thì thôi, chứ cứ mỗi lần anh quay sang phía khác, cô lại xúc ngay một miếng xôi bỏ vào miệng, nhai tóp tép.
Những hành động của cô không may đều lọt vào tầm ngắm của anh. Ngô Quân cảm thấy tức giận. Tại sao tất cả nữ sinh đều nhìn anh còn cô thì không? Chẳng lẽ mị lực của anh không đủ? Hừ, cô gái nhỏ, anh phải phạt cho cô nhớ đời.
Ngô Quân chẳng buồn cầm quyển sổ, anh nhìn về phía cô đang nhai miếng thịt, hô to:” Bạn Phương Tuyết!”
Lời nói của anh làm Phương Tuyết đang ăn tự nhiên bị nghẹn lại. Cô vuốt vuốt cổ họng cho xuôi xuống rồi đứng dậy, nhe hàm răng có dính một ít thịt ở kẽ. “Dạ, có em.”
“Nhắc lại lời tôi vừa nói xem?” Ngô Quân đẩy gọng kính, mắt nheo lại.
Phương Tuyết cảm thấy ú ớ. Cô đâu có nghe giảng, ai biết được thầy nói gì? Tuyết gãi gãi đầu, mặt vô cùng thê thảm.
Ngô Quân gấp quyển sách lại, day day trán, sau đó đi đến chỗ Phương Tuyết, lôi từ trong hộc bàn ra một gói xôi đang mở. Anh đặt bộp một phát lên bàn rồi nói với cả lớp. “Bạn Phương Tuyết không trả lời được, bởi bạn ấy đang ăn. Tôi biết bạn là một người có vóc dáng đẹp, bạn ăn bao nhiêu cũng không béo, nhưng nếu bạn cứ tiếp tục như thế này, tôi dám cá những hạt xôi ở đây sẽ chiếm hết diện tích trong não bạn.”
Cả lớp nhìn cô rồi cười ồ lên, hầu như đều không tin được thầy Ngô Quân lại có khả năng sát thương người khác cao như vậy. Mọi người ngấm ngầm nhìn nhau, nhắc mình không thể đắc tội với người này.
Phương Tuyết cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cô nắm chặt tay, cắn môi đến trắng bệch. Lần đầu tiên cô bị sỉ nhục, lại trước mặt nhiều người, Phương Tuyết gần như sắp khóc. Nhưng không thể để con người trước mặt cô được đắc ý, cô hít vào vài ngụm khí, nhìn thẳng vào thầy.
Ngô Quân thấy trong mắt cô có sự kiên cường. Mặc dù bị anh mắng đến mức như vậy, người không lao ngay ra ngoài thì cũng đứng khóc thét, vậy mà cô vẫn cố kiềm chế. Ngô Quân không biết mình có quá đáng hay không, nhưng cô không chịu khuất phục trước anh, anh lại bực mình. Vì vậy, anh chậm rãi cất tiếng:” Viết 40 lần bản kiểm điểm. Ngày kia 16h đến phòng 129 đưa tôi.”
Thật là thảm kịch! Sau khi Ngô Quân quay người đi, Phương Tuyết ngồi phịch xuống, thẫn thờ. Bốn mươi bản, bốn mươi bản. Con số ấy cứ lẩn quẩn trong đầu cô và bay quanh. Phương Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nhìn lưng Ngô Quân, cô như rít lên:” Được, thầy hãy nhớ những gì thầy nói.”
Sau khi làm xong bài tập, ba tiểu quỷ cùng phòng đã lôi bằng được cô đến phòng họp, với mục đích ngắm Thế Nguyên. Mặc dù Phương Tuyết đã bày ra bộ mặt sưng xỉa, cuối cùng vẫn bị chúng nó kéo đi.
“Người đẹp đã đến rồi à?” Trần Thế Nguyên nở nụ cười, nhanh nhẹn đến kéo ghế cho Phương Tuyết.
Cô miễn cưỡng nhe răng ra xã giao, sau đó không khách khí mà ngồi xuống. Được vài phút, những người tham gia văn nghệ cũng đã đến đủ. Tất cả đều ngồi quanh chiếc bàn tròn, sôi nổi thảo luận.
“Theo tôi, năm nay, chúng ta nên làm một thứ gì đó đặc sắc.” Một anh chàng gầy nhẳng lên tiếng, tay gõ gõ cây bút xuống bàn.
Trần Thế Nguyên nghe xong, đập một tập giấy xuống. “Ai thì chả nói được. Đặc sắc? Thế nào là đặc sắc? Nói tôi nghe.”
Mọi người đang bàn tán, nào thì múa hát, nào thì nhảy nhót, nghe có vẻ sôi động lắm! Nhưng đến khi Nguyên đặt câu hỏi, ai cũng im thin thít, không dám trả lời.
Trong cái không khi im phăng phắc ấy, một tiếng nữ sinh vang lên, tuy nhỏ nhưng ai cũng đều nghe rất rõ.
“Đóng kịch!” Phương Tuyết vừa nhìn móng tay vừa lẩm bẩm. Trần Thế Nguyên đúng là chỉ đóng kịch là giỏi. Anh ta nghĩ anh ta là ai? Hội trưởng hội học sinh thì oai lắm chắc? Chẳng qua chỉ nhờ vẻ bề ngoài với con ông cháu cha chứ anh ta thì làm được cái gì? Vậy mà còn không biết điều coi mình là cấp trên đi mắng người khác.
“Giỏi, tốt, Phương Tuyết à, em thật thông minh.” Trần Thế Nguyên đánh bộp một cái xuống bàn. Khuôn mặt rạng rỡ nhìn sang Tuyết. Cô ngẩng đầu lên, thấy ai cũng nhìn cô chằm chằm.
Vừa rồi cô nói cái gì thế?
Ngu ngơ nhìn mọi người, chưa kịp tiêu hóa rõ, Thế Nguyên đã vui vẻ chốt một câu:” Vậy chúng ta tập kịch.”
Tất cả lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Tập kịch, xưa như diễm, có cái gì gọi là đặc sắc? Nhưng vốn biết Thế Nguyên có cảm tình với Phương Tuyết, người tình trong mắt hóa Tây Thi, mọi người đều nuốt xuống các câu hỏi.
Trần Thế Nguyên ngồi cạnh Phương Tuyết, vuốt tóc cô nhẹ nhàng. ” Em thích kịch gì để chúng ta cùng tập?”
Phương Tuyết nghẹn họng, nuốt nuốt nước miếng rồi nhủ thầm:” Đồng học à? Bạn cùng tuổi với tôi đấy!”, nhưng cũng tươi cười trả lời:” Tôi không biết.”
“Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhé?” Trần Thế Nguyên kích động, chỉ cần nghĩ đến đoạn hoàng tử hôn công chúa thôi, anh ta đã cảm thấy máu nóng xông lên não. Đôi môi mềm của Phương Tuyết, không biết sẽ có vị gì nhỉ? Ngọt ngào giống bản thân cô ấy chăng?
Phương Tuyết vẫn ngồi nhìn móng tay, căn bản là không chú ý đến câu hỏi. Con Huyền huých một cái, cô mới phun ra ba chữ:” Tôi biết đâu?”
Thế Nguyên gật gật đầu. “Được rồi, tập kịch nàng Bạch Tuyết. Giờ đến phần phân vai. Tôi là hoàng tử, Phương Tuyết là Bạch Tuyết, còn cô...” Anh ta chỉ chỉ vào Mai “sẽ làm mụ phù thủy.”, rồi lia sang bên phía Huyền, Hạnh “hai cô tượng trưng cho hai chú lùn.”
Vốn đang mải ngắm trai đẹp, ba đứa tiểu quỷ nghe xong câu nói này của Thế Nguyên như bị dội một gáo nước lạnh. Chúng nó la ó ỏm tỏi, nói là chỉ muốn đến cùng Phương Tuyết chứ không có ý định tham gia. Ai dè, Trần Thế Nguyên chỉ nói hai câu:” Với tư cách là hội trưởng hội học sinh, tôi yêu cầu các cô tham gia. Các cô phải tập cùng để Phương Tuyết có bạn, không bị bỡ ngỡ.”
Trong khi ba con bạn thân đang mặt đỏ như gấc chín vì thẹn, Phương Tuyết lại cười lăn cười bò. Ai vừa mới lôi kéo cô đi đến đây không biết. Giờ thì tha hồ hối hận.
Mặc dù uất ức với việc phân vai, nhưng Thế Nguyên đã nói, Huyền, Mai, Hạnh phải ngậm đắng nuốt cay đóng giả làm thần lùn, hậm hực ném ánh mắt ai oán về phía con người đang vui sướng cười toe toét.
Vậy là việc họp văn nghệ đã xong, mà dù có tham gia các hoạt động ngoại khóa thế nào thì vẫn phải đi học. Nhắc đến học, đó là một vấn đề mà Phương Tuyết cảm thấy vô cùng bi ai.
Sáng nay, thầy Ngô Quân có tiết, mà lại vào đúng tiết một. Phương Tuyết nghĩ là đã không còn bị thầy chú ý, nên ung dung không lo lắng gì. Chính vì vậy, Phương Tuyết đã tự thưởng cho mình một món quà rất to lớn là ăn trong giờ học.
Có phải lúc nào Phương Tuyết cũng ăn đâu? Chẳng qua hôm nay cô biết thầy có tiết dạy, rất thức thời mà đến sớm trước mười lăm phút. Cũng tại lí do ấy mà cô chưa kịp ăn sáng, mà không ăn sáng thì sẽ hạ huyết áp rồi ngất xỉu, hậu quả vô cùng thảm khốc. Nghĩ vậy, Phương Tuyết bỏ lại ba đứa bạn ngồi bàn đầu, riêng bản thân thì chui xuống bàn cuối. Đặt một gói xôi thịt dưới ngăn bàn, Tuyết chờ đợi thời cơ để có thể ăn uống.
Hôm nay là ngày đầu tiên Ngô Quân đi dạy. Anh mặc một chiếc áo phông trắng và quần jean, sau đó xách cặp lên lớp. Vừa bước vào, anh cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Hình như sĩ số lớp đông hơn hẳn mọi ngày? Nhiều sinh viên phải chen chúc nhau, chỗ chật kín, mà đa số toàn là nữ sinh, trong đó có nhiều khuôn mặt lạ không phải là những người hôm trước.
Quân nhẹ nhàng tiến vào chỗ ngồi. Anh nhanh chóng liếc qua một lượt, phát hiện một dáng người nhỏ bé đang ngồi bàn cuối. Anh bỏ quyển sổ điểm danh sang một bên, bắt đầu viết vài dòng chữ lên bảng. Xong xuôi, anh phủi phấn bám vào tay, cầm quyển sách và bắt đầu dạy.
Giọng anh trầm ấm, nhưng vẫn có độ trong chứ không khàn khàn, nói to đủ để mọi người nghe thấy. Các sinh viên đều hăng say, với một người lần đầu tiên đi dạy như anh thì là một thành công lớn.
Nhưng thành công đó không hề trọn vẹn.
Từ lúc bước vào lớp đến giờ, anh vẫn luôn vô tình nhìn vào Phương Tuyết, lúc đầu còn thấy vui vì cô chăm chú nghe giảng, nào ngờ một lúc sau đã thấy...
Phương Tuyết ngồi học, một tay chống lên sách, một tay để dưới ngăn bàn. Vì không thích Ngô Quân lắm nên cô chỉ tỏ vẻ chú ý nghe giảng, nhưng cái đầu thì bay tuốt ra tận đâu đâu. Đến khi cái bụng réo cồn cào vì đói, cô bắt đầu “phạm tội”.
Ngô Quân nhìn về phía này thì thôi, chứ cứ mỗi lần anh quay sang phía khác, cô lại xúc ngay một miếng xôi bỏ vào miệng, nhai tóp tép.
Những hành động của cô không may đều lọt vào tầm ngắm của anh. Ngô Quân cảm thấy tức giận. Tại sao tất cả nữ sinh đều nhìn anh còn cô thì không? Chẳng lẽ mị lực của anh không đủ? Hừ, cô gái nhỏ, anh phải phạt cho cô nhớ đời.
Ngô Quân chẳng buồn cầm quyển sổ, anh nhìn về phía cô đang nhai miếng thịt, hô to:” Bạn Phương Tuyết!”
Lời nói của anh làm Phương Tuyết đang ăn tự nhiên bị nghẹn lại. Cô vuốt vuốt cổ họng cho xuôi xuống rồi đứng dậy, nhe hàm răng có dính một ít thịt ở kẽ. “Dạ, có em.”
“Nhắc lại lời tôi vừa nói xem?” Ngô Quân đẩy gọng kính, mắt nheo lại.
Phương Tuyết cảm thấy ú ớ. Cô đâu có nghe giảng, ai biết được thầy nói gì? Tuyết gãi gãi đầu, mặt vô cùng thê thảm.
Ngô Quân gấp quyển sách lại, day day trán, sau đó đi đến chỗ Phương Tuyết, lôi từ trong hộc bàn ra một gói xôi đang mở. Anh đặt bộp một phát lên bàn rồi nói với cả lớp. “Bạn Phương Tuyết không trả lời được, bởi bạn ấy đang ăn. Tôi biết bạn là một người có vóc dáng đẹp, bạn ăn bao nhiêu cũng không béo, nhưng nếu bạn cứ tiếp tục như thế này, tôi dám cá những hạt xôi ở đây sẽ chiếm hết diện tích trong não bạn.”
Cả lớp nhìn cô rồi cười ồ lên, hầu như đều không tin được thầy Ngô Quân lại có khả năng sát thương người khác cao như vậy. Mọi người ngấm ngầm nhìn nhau, nhắc mình không thể đắc tội với người này.
Phương Tuyết cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cô nắm chặt tay, cắn môi đến trắng bệch. Lần đầu tiên cô bị sỉ nhục, lại trước mặt nhiều người, Phương Tuyết gần như sắp khóc. Nhưng không thể để con người trước mặt cô được đắc ý, cô hít vào vài ngụm khí, nhìn thẳng vào thầy.
Ngô Quân thấy trong mắt cô có sự kiên cường. Mặc dù bị anh mắng đến mức như vậy, người không lao ngay ra ngoài thì cũng đứng khóc thét, vậy mà cô vẫn cố kiềm chế. Ngô Quân không biết mình có quá đáng hay không, nhưng cô không chịu khuất phục trước anh, anh lại bực mình. Vì vậy, anh chậm rãi cất tiếng:” Viết 40 lần bản kiểm điểm. Ngày kia 16h đến phòng 129 đưa tôi.”
Thật là thảm kịch! Sau khi Ngô Quân quay người đi, Phương Tuyết ngồi phịch xuống, thẫn thờ. Bốn mươi bản, bốn mươi bản. Con số ấy cứ lẩn quẩn trong đầu cô và bay quanh. Phương Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nhìn lưng Ngô Quân, cô như rít lên:” Được, thầy hãy nhớ những gì thầy nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.