Chương 5
Ruột Già Muốn Đi Ngủ
02/02/2024
9.
"Em không sợ, con mình đều đã lớn như vậy rồi, cậu Kỳ còn ngại ngùng sao?" Tôi cười, lại ấn lấy nắm cửa.
“Hửm?” Kỳ Vọng bị tôi nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú nhuốm một tầng đỏ ửng.
“Em nói, anh xấu hổ rồi.” Tôi nói từng chữ một, vừa nói vừa đi đến gần Kỳ Vọng, ý đồ nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trong mắt hắn.
Kỳ Vọng cụp mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Người bị hắn khóa chặt trong ngực, hơi thở ấm áp lưu chuyển: "Em đoán được là cái gì?"
Trong lòng đều biết Kỳ Vọng chỉ đang cố ý dọa tôi, liền bật điện thoại lên lướt weibo của hắn, đầu ngón tay lướt qua các bài đăng sinh nhật trên weibo của hắn những năm qua.
Tôi đắc ý nhìn hắn: “Sinh nhật của anh là ngày 10 tháng 2, dựa theo lịch sử trò chuyện, em đoán bên trong chính là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh đúng không?”
Kỳ Vọng hơi nhướng mắt, đẩy cánh cửa phía sau lưng tôi ra.
“Nếu em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, vậy thì anh cũng không dám ngăn cản em nữa.” Kỳ Vọng ga lăng làm động tác “mời” với tôi.
Vừa vào cửa, ánh mắt vừa liếc đã thấy bức tường bên phải dán đầy ảnh chụp, trên bàn sách có một chiếc hộp lớn màu hồng.
Tôi do dự một lúc, rồi bước về phía hộp quà màu hồng.
Vừa đưa tay ra, tôi lại nhanh như chớp thu tay về, thản nhiên quay đầu nhìn Kỳ Vọng: "Em có thể... mở ra nhìn một chút không?"
Trong đáy mắt hắn ẩn ẩn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu có chút vui mừng: “Món quà em chuẩn bị cho anh, đương nhiên có thể xem rồi.”
Kỳ Vọng từ đầu đều cực kỳ cảnh giác đến giờ mặc cho tôi muốn làm gì thì làm, thái độ thay đổi như thế khiến tôi có chút không quen, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Chiếc nơ đã được kéo trở lại hình dạng ban đầu, chiếc hộp màu hồng trải ra tứ phía, không có món quà khoa trương nào như trong mong đợi của tôi, chỉ có một tấm bưu thiếp.
“Sao em không xem một chút?” Giọng nói thúc giục của Kỳ Vọng vang lên sau tai tôi, “Mặc dù không thể tận tay tặng cho anh trong ngày sinh nhật, bây giờ bù quà cũng được.”
Sau đó tôi cầm tấm bưu thiếp lên, trên đó viết mấy chữ to: "Phiếu hoán đổi tiểu tình nhân, có giá trị cả đời."
Xác nhận đó là chữ của tôi không sai, tôi không thể phủ nhận được gì nữa.
Tấm thiếp nhỏ ngay lập tức biến thành một cục than nóng, ánh nhìn của ai đó ở bên cạnh như đổ thêm dầu vào lửa.
Kỳ Vọng nhận lấy tấm thiếp, cười khẽ: "Cảm ơn vợ yêu, anh rất thích món quà sinh nhật này."
"Anh... anh cố ý dụ em vào đây..."
"Vốn tưởng rằng hôm nay em bị "tổn thương tình cảm", nhìn thấy những thứ này có lẽ sẽ không thể nào chấp nhận được. Bà Kỳ, đừng trách anh không nhắc nhở em, chuyện này là do chính em nhất định muốn vào đấy chứ."
Kỳ Vọng cẩn thận gấp tấm thiếp bỏ vào trong túi, trong mắt mang theo ý cười, "Theo anh nghĩ, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay liền thực hiện nó đi, nhân lúc chúng ta đều đang rảnh rỗi.”
“Dù sao thì bác sĩ cũng nói rồi, làm những việc thường làm trước khi mất trí nhớ rất có lợi cho việc phục hồi trí nhớ.”
“Cút!” Tôi đẩy Kỳ Vọng ra, đi tới bức tường ảnh.
Trên đó tất cả đều là tôi, Kỳ Vọng, và cả Kỳ Tư Vũ.
Tôi thấy tôi bĩu môi về phía máy ảnh, tạo dáng lệch vị để hôn Kỳ Vọng đang lái xe ở bên cạnh; hoặc là Kỳ Vọng đang đứng ở đằng xa, tôi đưa ngón tay ra trước máy ảnh, tiến hành vài hành động “nắm bóp” Kỳ Vọng "nhỏ bé", trong đó có một bức ảnh, được đặt ở chính giữa bức tường ảnh, tôi che miệng khóc trước ống kính, mà Kỳ Vọng thì rất vui vẻ nhấn nút chụp ảnh.
Dưới bức ảnh có một dòng chữ nhỏ: Món quà đắt giá nhất em từng tặng, có lẽ là ngày này bốn năm trước em đã hứa sẽ trao cho anh cả cuộc đời.
Thì ra đó chính là ảnh chụp lúc Kỳ Vọng cầu hôn, tôi nhướng mắt nhìn bức ảnh tràn đầy cảm giác vui sướng, suýt nữa cười thành tiếng, đúng là phong cách ở chung với nhau của tôi và Kỳ Vọng.
Cúi đầu nhìn xuống, lại bị chiếc nhẫn trong ảnh thu hút, chiếc nhẫn này... sao mà nhìn nó quen quen?
Đó là chiếc nhẫn mà tôi đưa cho Tử Ninh ngày hôm qua để đem đi bán đấu giá từ thiện!
Hôm qua Từ Tử Ninh đến tìm tôi nói cần phải quyên góp một số món đồ trang sức cho buổi đấu giá từ thiện mà tôi được mời tham gia, tôi liền tùy tiện lấy một vài món trang sức trông có vẻ cổ điển từ hộp trang sức đưa cho cô ấy... Trong số đó bao gồm cả cái này…
"Đây là nhẫn của chúng ta sao? Sao trông nó hơi thô thế nhỉ?"
Không giống như những chiếc nhẫn to như trứng bồ câu, sáng lấp lánh chọc người yêu thích như những nghệ sĩ khác, có lẽ không phải là nhẫn cưới đâu nhỉ...
Tôi ôm một chút hy vọng may mắn trong lòng âm thầm cầu nguyện.
"Cái này là do lúc đó em nhắm vào rất lâu đó, anh vốn muốn đặt một kiểu khác, nhưng có người còn vội vàng hơn cả anh, mỗi ngày đều ám chỉ với anh, cho nên chỉ đành phải cầu hôn trước khi chiếc nhẫn đó chuẩn bị xong."
Mặc dù Kỳ Vọng đang cười, nhưng lời nói lại không hề có dấu vết là nói dối.
“Đừng nhìn anh như vậy,” Kỳ Vọng nhướng mày, “Hồi đó chính em mỗi ngày đều mang tạp chí đến trước mặt anh rồi nói, kiểu dáng đơn giản cũng tốt, ngày nào cũng có thể đeo, như vậy mọi người đều sẽ biết chúng ta đã kết hôn rồi."
Nói xong, hắn xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, cũng với chiếc nhẫn mà tôi đưa cho Từ Tử Ninh, rõ ràng là một cặp.
Tôi âm thầm đổ mồ hôi hột, thận trọng nói: "Nếu, ý em là nếu... một ngày nào đó em bán nhẫn cưới đi rồi... thì sao?"
10.
“Không thể nào, trừ phi chúng ta ly hôn.” Kỳ Vọng lộ ra vẻ tự tin, “Đương nhiên, giả thuyết ly hôn là không thể nào tồn tại được.”
“Cho nên đáp án cuối cùng vẫn là không thể nào.”
“Làm gì mà tự tin như vậy…” Tay tôi đầy mồ hôi, cố tình tăng cao âm lượng lên để che giấu sự khác thường của mình.
Kỳ Vọng ôm vai kéo tôi vào trong lòng, ánh mắt chuyển dời đến bức tường ảnh, trong mắt tụ lại một tia sáng nhỏ bé: “Dựa vào việc em dù mất trí nhớ nhưng vẫn đến tìm anh trong mơ, Bạch Vũ Ngữ, cả đời của Kỳ Vọng anh,coi như té ngã trong tay em rồi.”
"Hừ...sến súa..." Tôi hất tay hắn ra, theo phản xạ bắt đầu khịa hắn, nhưng trái tim tôi lại đập mạnh trong lồng ngực.
Tôi bước nhanh ra khỏi thư phòng, không kìm được sờ lên mặt, may mà không nóng lắm.
Dư vị trong lồng ngực lại kéo dài rất lâu, như thể bên trong vừa xảy ra một trận va chạm của một tiểu hành tinh vào trái đất.
Cảm xúc thấp thỏm, tôi gọi điện cho Từ Tử Ninh. Dù nói thế nào đi nữa, trước hết phải lấy được chiếc nhẫn này về đã!
"Alo, Vũ Ngữ! Tớ cũng vừa định gọi cho cậu đây, nguy cơ lần này vừa nổi dậy đã được giải quyết rồi, không tốn một xu nào cho quan hệ công chúng! Tất nhiên, đây cũng là nhờ Kỳ Vọng nhà cậu và đám anti fan ngu ngốc kia ha ha ha..."
Vừa nghe máy, Từ Tử Ninh ở đầu dây bên kia đã bắt đầu nói không ngừng, tôi căn bản không xen vào được.
"Còn nữa, lần sau cậu nhất định phải tránh xa Cố Phong ra, không đúng! Cậu nên tránh xa nhà họ Cung ra, bọn họ đều là bụng dạ xấu xa!"
“Tớ biết rồi, lần này làm cậu lo lắng rồi, xin lỗi nhé.”
Không đợi Tử Ninh lại bắt đầu lải nhải, tôi vội hạ giọng hỏi cô ấy: “Mà này, Tử Ninh, lần trước nhờ cậu đem đồ trang sức đi đấu giá từ thiện, tớ muốn đổi mấy cái, cậu giúp tớ lấy lại chỗ trang sức ban đầu về được không?"
“Cái gì? Tớ nghe không rõ, Vũ Ngữ cậu nói to hơn chút đi!”
"Tớ nói, " hơi cao giọng, lại không nhịn được hạ thấp thanh âm, "Tớ muốn lấy lại chỗ trang sức mang đi đấu giá lần trước đổi trở về!"
“Hả? Là những thứ rất quý giá mà cậu đưa cho tớ ấy hả? Tớ không mở chúng ra, trực tiếp đưa cho bên đấu giá rồi…”
Tử Ninh ở đầu bên kia kêu lên, "Không phải tớ đã bảo cậu chọn mấy mẫu cơ bản thôi hay sao?"
Tôi bất đắc dĩ đỡ trán: "Đó là mấy mẫu cơ bản đó... nhưng tớ phát hiện mấy mẫu đó tớ đều rất thích, hơn nữa đó là tiệc tối từ thiện, đều quyên góp mấy mẫu cơ bản có phải là hơi kẹt xỉ không?”
“Từ đã,” Tử Ninh dường như cảm thấy có gì đó không ổn, “Bạch Vũ Ngữ, có phải cậu thật sự tặng đi thứ không nên tặng đúng không?”
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng phủ nhận, “Không phải…”
“Đúng vậy rồi,” Tử Ninh oán giận nói, "Trước kia cậu mang thai, bảo tớ giúp cậu từ chối tất cả lịch trình của nửa năm sau cũng là bộ dáng này."
Tôi chưa kịp ngụy biện, Tử Ninh lại nói: "Nói đi, mất cái gì?"
“Không phải là nhẫn cưới đấy chứ?” Tử Ninh lại nói một câu đâm trúng tim tôi.
Tôi cầm điện thoại, tiếng thở gấp gáp nối tiếp nhau vang lên.
“Bạch Vũ Ngữ, chờ cậu khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ muốn đào hố chôn chính mình.” Từ Tử Ninh đột nhiên cười nói.
"Bây giờ đã rất muốn vậy rồi….” Tôi vùi mặt vào đầu gối, phiền muộn nói.
“Tớ qua nói chuyện với bên kia một chút, cậu ấy, nhớ kỹ ở trước mặt Kỳ Vọng diễn tốt một chút, anh ấy khó lừa hơn so với tớ nhiều.”
“Tớ sẽ cố hết sức…” Tôi thở dài, không còn gì luyến tiếc nói.
"Đúng rồi, hai ngày sau bên Violet có một sự kiện thương hiệu cần có cậu tham gia, chính là ở thành phố này. Vốn dĩ tớ muốn đẩy rớt giúp cậu, nhưng từ khi ra mắt cậu đã là người đại diện của Violet, cộng thêm với hot search lần này cậu cũng không lên tiếng, các fan đều rất lo lắng cho cậu, vừa lúc xuất hiện lộ cái mặt, đừng để cho những tài khoản marketing đó có cơ hội dắt mũi dư luận!”
“Được thì được, nhưng cậu phải gửi thông tin cho tớ, nếu không tớ rất lo lắng lát nữa tớ sẽ lại làm sai đấy…”
"Yên tâm đi, lần này tớ nhất định sẽ gửi thông tin cho cậu trước, nhưng cậu phải học thuộc thật kỹ."
“Đúng rồi, Vũ Ngữ, vừa rồi mẹ của cậu gọi điện thoại, nói muốn gặp cậu." Tử Ninh thay đổi chủ đề, giọng điệu thận trọng, "Tớ biết cậu không muốn gặp, cho nên tớ đã từ chối tất cả thay cậu rồi."
"Sau này cũng làm vậy đi nhé." Trước khi kết hôn với ba tôi, bà ấy là giám đốc quan hệ công chúng cấp cao của Quân Hằng.
Hôm nay từng cái hot search đều mang màu sắc tác phẩm của bà ấy, trắng đen đảo ngược, không chút lưu tình.
"Em không sợ, con mình đều đã lớn như vậy rồi, cậu Kỳ còn ngại ngùng sao?" Tôi cười, lại ấn lấy nắm cửa.
“Hửm?” Kỳ Vọng bị tôi nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú nhuốm một tầng đỏ ửng.
“Em nói, anh xấu hổ rồi.” Tôi nói từng chữ một, vừa nói vừa đi đến gần Kỳ Vọng, ý đồ nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trong mắt hắn.
Kỳ Vọng cụp mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Người bị hắn khóa chặt trong ngực, hơi thở ấm áp lưu chuyển: "Em đoán được là cái gì?"
Trong lòng đều biết Kỳ Vọng chỉ đang cố ý dọa tôi, liền bật điện thoại lên lướt weibo của hắn, đầu ngón tay lướt qua các bài đăng sinh nhật trên weibo của hắn những năm qua.
Tôi đắc ý nhìn hắn: “Sinh nhật của anh là ngày 10 tháng 2, dựa theo lịch sử trò chuyện, em đoán bên trong chính là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh đúng không?”
Kỳ Vọng hơi nhướng mắt, đẩy cánh cửa phía sau lưng tôi ra.
“Nếu em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, vậy thì anh cũng không dám ngăn cản em nữa.” Kỳ Vọng ga lăng làm động tác “mời” với tôi.
Vừa vào cửa, ánh mắt vừa liếc đã thấy bức tường bên phải dán đầy ảnh chụp, trên bàn sách có một chiếc hộp lớn màu hồng.
Tôi do dự một lúc, rồi bước về phía hộp quà màu hồng.
Vừa đưa tay ra, tôi lại nhanh như chớp thu tay về, thản nhiên quay đầu nhìn Kỳ Vọng: "Em có thể... mở ra nhìn một chút không?"
Trong đáy mắt hắn ẩn ẩn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu có chút vui mừng: “Món quà em chuẩn bị cho anh, đương nhiên có thể xem rồi.”
Kỳ Vọng từ đầu đều cực kỳ cảnh giác đến giờ mặc cho tôi muốn làm gì thì làm, thái độ thay đổi như thế khiến tôi có chút không quen, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Chiếc nơ đã được kéo trở lại hình dạng ban đầu, chiếc hộp màu hồng trải ra tứ phía, không có món quà khoa trương nào như trong mong đợi của tôi, chỉ có một tấm bưu thiếp.
“Sao em không xem một chút?” Giọng nói thúc giục của Kỳ Vọng vang lên sau tai tôi, “Mặc dù không thể tận tay tặng cho anh trong ngày sinh nhật, bây giờ bù quà cũng được.”
Sau đó tôi cầm tấm bưu thiếp lên, trên đó viết mấy chữ to: "Phiếu hoán đổi tiểu tình nhân, có giá trị cả đời."
Xác nhận đó là chữ của tôi không sai, tôi không thể phủ nhận được gì nữa.
Tấm thiếp nhỏ ngay lập tức biến thành một cục than nóng, ánh nhìn của ai đó ở bên cạnh như đổ thêm dầu vào lửa.
Kỳ Vọng nhận lấy tấm thiếp, cười khẽ: "Cảm ơn vợ yêu, anh rất thích món quà sinh nhật này."
"Anh... anh cố ý dụ em vào đây..."
"Vốn tưởng rằng hôm nay em bị "tổn thương tình cảm", nhìn thấy những thứ này có lẽ sẽ không thể nào chấp nhận được. Bà Kỳ, đừng trách anh không nhắc nhở em, chuyện này là do chính em nhất định muốn vào đấy chứ."
Kỳ Vọng cẩn thận gấp tấm thiếp bỏ vào trong túi, trong mắt mang theo ý cười, "Theo anh nghĩ, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay liền thực hiện nó đi, nhân lúc chúng ta đều đang rảnh rỗi.”
“Dù sao thì bác sĩ cũng nói rồi, làm những việc thường làm trước khi mất trí nhớ rất có lợi cho việc phục hồi trí nhớ.”
“Cút!” Tôi đẩy Kỳ Vọng ra, đi tới bức tường ảnh.
Trên đó tất cả đều là tôi, Kỳ Vọng, và cả Kỳ Tư Vũ.
Tôi thấy tôi bĩu môi về phía máy ảnh, tạo dáng lệch vị để hôn Kỳ Vọng đang lái xe ở bên cạnh; hoặc là Kỳ Vọng đang đứng ở đằng xa, tôi đưa ngón tay ra trước máy ảnh, tiến hành vài hành động “nắm bóp” Kỳ Vọng "nhỏ bé", trong đó có một bức ảnh, được đặt ở chính giữa bức tường ảnh, tôi che miệng khóc trước ống kính, mà Kỳ Vọng thì rất vui vẻ nhấn nút chụp ảnh.
Dưới bức ảnh có một dòng chữ nhỏ: Món quà đắt giá nhất em từng tặng, có lẽ là ngày này bốn năm trước em đã hứa sẽ trao cho anh cả cuộc đời.
Thì ra đó chính là ảnh chụp lúc Kỳ Vọng cầu hôn, tôi nhướng mắt nhìn bức ảnh tràn đầy cảm giác vui sướng, suýt nữa cười thành tiếng, đúng là phong cách ở chung với nhau của tôi và Kỳ Vọng.
Cúi đầu nhìn xuống, lại bị chiếc nhẫn trong ảnh thu hút, chiếc nhẫn này... sao mà nhìn nó quen quen?
Đó là chiếc nhẫn mà tôi đưa cho Tử Ninh ngày hôm qua để đem đi bán đấu giá từ thiện!
Hôm qua Từ Tử Ninh đến tìm tôi nói cần phải quyên góp một số món đồ trang sức cho buổi đấu giá từ thiện mà tôi được mời tham gia, tôi liền tùy tiện lấy một vài món trang sức trông có vẻ cổ điển từ hộp trang sức đưa cho cô ấy... Trong số đó bao gồm cả cái này…
"Đây là nhẫn của chúng ta sao? Sao trông nó hơi thô thế nhỉ?"
Không giống như những chiếc nhẫn to như trứng bồ câu, sáng lấp lánh chọc người yêu thích như những nghệ sĩ khác, có lẽ không phải là nhẫn cưới đâu nhỉ...
Tôi ôm một chút hy vọng may mắn trong lòng âm thầm cầu nguyện.
"Cái này là do lúc đó em nhắm vào rất lâu đó, anh vốn muốn đặt một kiểu khác, nhưng có người còn vội vàng hơn cả anh, mỗi ngày đều ám chỉ với anh, cho nên chỉ đành phải cầu hôn trước khi chiếc nhẫn đó chuẩn bị xong."
Mặc dù Kỳ Vọng đang cười, nhưng lời nói lại không hề có dấu vết là nói dối.
“Đừng nhìn anh như vậy,” Kỳ Vọng nhướng mày, “Hồi đó chính em mỗi ngày đều mang tạp chí đến trước mặt anh rồi nói, kiểu dáng đơn giản cũng tốt, ngày nào cũng có thể đeo, như vậy mọi người đều sẽ biết chúng ta đã kết hôn rồi."
Nói xong, hắn xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, cũng với chiếc nhẫn mà tôi đưa cho Từ Tử Ninh, rõ ràng là một cặp.
Tôi âm thầm đổ mồ hôi hột, thận trọng nói: "Nếu, ý em là nếu... một ngày nào đó em bán nhẫn cưới đi rồi... thì sao?"
10.
“Không thể nào, trừ phi chúng ta ly hôn.” Kỳ Vọng lộ ra vẻ tự tin, “Đương nhiên, giả thuyết ly hôn là không thể nào tồn tại được.”
“Cho nên đáp án cuối cùng vẫn là không thể nào.”
“Làm gì mà tự tin như vậy…” Tay tôi đầy mồ hôi, cố tình tăng cao âm lượng lên để che giấu sự khác thường của mình.
Kỳ Vọng ôm vai kéo tôi vào trong lòng, ánh mắt chuyển dời đến bức tường ảnh, trong mắt tụ lại một tia sáng nhỏ bé: “Dựa vào việc em dù mất trí nhớ nhưng vẫn đến tìm anh trong mơ, Bạch Vũ Ngữ, cả đời của Kỳ Vọng anh,coi như té ngã trong tay em rồi.”
"Hừ...sến súa..." Tôi hất tay hắn ra, theo phản xạ bắt đầu khịa hắn, nhưng trái tim tôi lại đập mạnh trong lồng ngực.
Tôi bước nhanh ra khỏi thư phòng, không kìm được sờ lên mặt, may mà không nóng lắm.
Dư vị trong lồng ngực lại kéo dài rất lâu, như thể bên trong vừa xảy ra một trận va chạm của một tiểu hành tinh vào trái đất.
Cảm xúc thấp thỏm, tôi gọi điện cho Từ Tử Ninh. Dù nói thế nào đi nữa, trước hết phải lấy được chiếc nhẫn này về đã!
"Alo, Vũ Ngữ! Tớ cũng vừa định gọi cho cậu đây, nguy cơ lần này vừa nổi dậy đã được giải quyết rồi, không tốn một xu nào cho quan hệ công chúng! Tất nhiên, đây cũng là nhờ Kỳ Vọng nhà cậu và đám anti fan ngu ngốc kia ha ha ha..."
Vừa nghe máy, Từ Tử Ninh ở đầu dây bên kia đã bắt đầu nói không ngừng, tôi căn bản không xen vào được.
"Còn nữa, lần sau cậu nhất định phải tránh xa Cố Phong ra, không đúng! Cậu nên tránh xa nhà họ Cung ra, bọn họ đều là bụng dạ xấu xa!"
“Tớ biết rồi, lần này làm cậu lo lắng rồi, xin lỗi nhé.”
Không đợi Tử Ninh lại bắt đầu lải nhải, tôi vội hạ giọng hỏi cô ấy: “Mà này, Tử Ninh, lần trước nhờ cậu đem đồ trang sức đi đấu giá từ thiện, tớ muốn đổi mấy cái, cậu giúp tớ lấy lại chỗ trang sức ban đầu về được không?"
“Cái gì? Tớ nghe không rõ, Vũ Ngữ cậu nói to hơn chút đi!”
"Tớ nói, " hơi cao giọng, lại không nhịn được hạ thấp thanh âm, "Tớ muốn lấy lại chỗ trang sức mang đi đấu giá lần trước đổi trở về!"
“Hả? Là những thứ rất quý giá mà cậu đưa cho tớ ấy hả? Tớ không mở chúng ra, trực tiếp đưa cho bên đấu giá rồi…”
Tử Ninh ở đầu bên kia kêu lên, "Không phải tớ đã bảo cậu chọn mấy mẫu cơ bản thôi hay sao?"
Tôi bất đắc dĩ đỡ trán: "Đó là mấy mẫu cơ bản đó... nhưng tớ phát hiện mấy mẫu đó tớ đều rất thích, hơn nữa đó là tiệc tối từ thiện, đều quyên góp mấy mẫu cơ bản có phải là hơi kẹt xỉ không?”
“Từ đã,” Tử Ninh dường như cảm thấy có gì đó không ổn, “Bạch Vũ Ngữ, có phải cậu thật sự tặng đi thứ không nên tặng đúng không?”
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng phủ nhận, “Không phải…”
“Đúng vậy rồi,” Tử Ninh oán giận nói, "Trước kia cậu mang thai, bảo tớ giúp cậu từ chối tất cả lịch trình của nửa năm sau cũng là bộ dáng này."
Tôi chưa kịp ngụy biện, Tử Ninh lại nói: "Nói đi, mất cái gì?"
“Không phải là nhẫn cưới đấy chứ?” Tử Ninh lại nói một câu đâm trúng tim tôi.
Tôi cầm điện thoại, tiếng thở gấp gáp nối tiếp nhau vang lên.
“Bạch Vũ Ngữ, chờ cậu khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ muốn đào hố chôn chính mình.” Từ Tử Ninh đột nhiên cười nói.
"Bây giờ đã rất muốn vậy rồi….” Tôi vùi mặt vào đầu gối, phiền muộn nói.
“Tớ qua nói chuyện với bên kia một chút, cậu ấy, nhớ kỹ ở trước mặt Kỳ Vọng diễn tốt một chút, anh ấy khó lừa hơn so với tớ nhiều.”
“Tớ sẽ cố hết sức…” Tôi thở dài, không còn gì luyến tiếc nói.
"Đúng rồi, hai ngày sau bên Violet có một sự kiện thương hiệu cần có cậu tham gia, chính là ở thành phố này. Vốn dĩ tớ muốn đẩy rớt giúp cậu, nhưng từ khi ra mắt cậu đã là người đại diện của Violet, cộng thêm với hot search lần này cậu cũng không lên tiếng, các fan đều rất lo lắng cho cậu, vừa lúc xuất hiện lộ cái mặt, đừng để cho những tài khoản marketing đó có cơ hội dắt mũi dư luận!”
“Được thì được, nhưng cậu phải gửi thông tin cho tớ, nếu không tớ rất lo lắng lát nữa tớ sẽ lại làm sai đấy…”
"Yên tâm đi, lần này tớ nhất định sẽ gửi thông tin cho cậu trước, nhưng cậu phải học thuộc thật kỹ."
“Đúng rồi, Vũ Ngữ, vừa rồi mẹ của cậu gọi điện thoại, nói muốn gặp cậu." Tử Ninh thay đổi chủ đề, giọng điệu thận trọng, "Tớ biết cậu không muốn gặp, cho nên tớ đã từ chối tất cả thay cậu rồi."
"Sau này cũng làm vậy đi nhé." Trước khi kết hôn với ba tôi, bà ấy là giám đốc quan hệ công chúng cấp cao của Quân Hằng.
Hôm nay từng cái hot search đều mang màu sắc tác phẩm của bà ấy, trắng đen đảo ngược, không chút lưu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.