Chương 50: Ta Là Cung (2)
Ta Là Lão Ngũ
30/05/2021
Cung cũng không lừa Lam Tiểu Bố. Mấy tên đồ đệ của hắn ta, người có thiên phú cao nhất cũng phải sau ba mươi tuổi mới bước tới cảnh giới Tẩy Tủy. Hắn ta không hề hoài nghi năng lực của Lam Tiểu Bố, bởi vì ở tuổi này mà Lam Tiểu Bố đã tu luyện tới cảnh giới Tẩy Tủy đã là cực kì giỏi rồi. Còn cảnh giới Thông Mạch thì không có khả năng. Ngay cả khi nguyên khí trên trái đất bùng nổ cũng không thể, dù sao nguyên khí trên Trái đất mới bùng nổ trong bao lâu chứ?
Nói Lam Tiểu Bố cơ trí là vì trong lúc Lam Tiểu Bố xoay người đi đã đoán được hành động của hắn ta. Mặc kệ có phải do may mắn hay không thì người này cũng rất cơ trí rồi. Nếu đổi thành một võ giả cảnh giới Tẩy Tủy bình thường khác thì khi hứng một đao vừa rồi của Lam Tiểu Bố nhất định sẽ bị thương nặng.
Lam Tiểu Bố không trả lời, ở đời trước, những võ giả tu luyện tới cảnh giới Tẩy Tủy và Thông Mạch đều là sau khi nguyên khí Trái Đất bùng nổ hoàn toàn mới xuất hiện. Người này có hơi khác với những người khác, không biết đang ở cảnh giới Tẩy Tủy hay là Thông Mạch nữa?
Thấy Lam Tiểu Bố không trả lời mà nắm chặt đoản đao phòng bị nhìn mình, Cung cười nhạt nói: "Ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi mau trả lời vấn đề của ta thì may ra ta sẽ để lại cho ngươi một cái mạng. Vấn đề thứ nhất, có phải ngươi đã dùng phương thuốc để tu luyện tới cảnh giới cao nhất của Tẩy Tủy không. Thứ hai, ngươi tới núi Côn Luân để tra tìm nguyên nhân gây ra bùng nổ nguyên khí Trái Đất đúng không?"
Lam Tiểu Bố vẫn không để ý tới Cung, không phải là đối thủ sao? Ha ha, cái này phải đánh mới biết được. Hắn đoán Cung có lẽ chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên đâu, nếu đối phương đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì chỉ sợ cho dù vừa rồi hắn dốc toàn lực vào một đao kia cũng không thể chạm vào vạt áo của đối phương.
Cung thở dài nói: "Haiz, nếu đã như vậy thì cho ta xem thực lực của ngươi đi."
Nói xong câu này, Cung bước lên phía trước một bước. Lúc này hắn ta chỉ cách Lam Tiểu Bố có mười mét, hắn ta vừa bước lên một bước thì tay của hắn ta đã xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố. Tựa như khoảng cách của hắn ta và Lam Tiểu Bố chỉ có một mét mà thoi, chỉ một bước nữa là có thể đứng sát cạnh Lam Tiểu Bố rồi.
Sau đó hắn ta giơ tay lên chộp Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố không hề do dự hươ một đao lên, lần này mũi đao trực tiếp đâm về phía cổ tay của Cung.
Khóe môi Cung nhếch lên một nụ cười nhạt, cổ tay lật một cái sắp chộp được sống đao của Lam Tiểu Bố.
Nhưng lập tức hắn ta cảm thấy không ổn, cảm giác lạnh lẽo thấm xương tủy xông tới, đoản đao trong tay Lam Tiểu Bố tăng nhanh tốc độ gấp mấy lần tốc độ mà hắn ta thấy vừa nãy.
"Phục!" Cổ tay Cung lạnh lẽo, lúc này sao Cung có thể không biết một đao của Lam Tiểu Bố lại âm hiểm như này được, tên này cố tình khiến hắn ta cảm thấy cảnh giới của hắn chỉ trong khoảng Tẩy Tủy. Có thể chém đứt cổ tay hắn ta chỉ do đánh bất ngờ, đồng thời hắn ta cũng nhận ra người này không phải ở trong cảnh giới Tẩy Tủy mà là Thông Mạch.
Cung trong trạng thái giận dữ đâu còn để ý tới sống chết của Lam Tiểu Bố, tay trái đập một quyền xuống. Chỉ là khi hắn ta thủ thế không hề tập trung toàn bộ nội lực, khi một quyền đập xuống trong lúc tức giận cũng chỉ mang theo tám phần nội lực mà thôi.
Lam Tiểu Bố thấy rõ một quyền mà Cung đánh này, nhưng hắn không hề tránh thoát. Lúc này tay trái của hắn đang bận dùng đao đâm tay Cung, nên chỉ đành dùng tay phải huy quyền đánh lại.
Do từ khi bắt đầu Cung không hề dùng toàn bộ công lực nên một quyền vội vàng kia không hề mang hết toàn lực, mà vừa rồi tay trái của Lam Tiểu Bố đã dùng toàn lực để chém đứt cổ tay phải của Cung nên khi tay phải huy quyền cũng không mang toàn lực.
Uỳnh, rắc rắc, rắc rắc...
Hai quả đấm cùng đụng vào một vị trí, tiếng xương cốt gãy lìa vang lên đâm vào màng nhĩ của hai người.
Lam Tiểu Bố bị một quyền của Cung đánh bay giống như con diều đứt dây, miệng phun một ngụm máu tươi, cả người lăn xuống đống tuyết bở.
Xương tay Cung đã bị đánh gãy, cũng giống như Lam Tiểu Bố bị xung lực đánh bay bắn ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra vết máu đỏ thẫm. Thậm chí hắn ta còn không quay đầu nhìn tình huống của Lam Tiểu Bố mà nắm cánh tay gãy của mình xoay người xông về phía một đỉnh núi khác.
Là cảnh giới Thông Mạch, chắc chắn Lam Tiểu Bối là Thông Mạch. Hắn ta không ngờ trên trái đất ngoài hắn ta ra còn có người thứ hai ở cảnh giới này. Lam Tiểu Bố trẻ tuổi như vậy, lại có phương thuốc tẩy tủy trong tay, chắc chắn sẽ phục hồi nhanh hơn hắn ta. Đáng sợ hơn là chỉ trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, hắn ta nhận ra được Lam Tiểu Bố quá mức âm hiểm vì thế Cung mới lựa chọn rời đi trước.
Lam Tiểu Bố rất muốn ngừng lại cơ thể đang lăn tròn của mình, chỉ là khi hắn lăn xuống đã tạo nên một trận tuyết lở nhỏ. Cách làm tốt nhất hiện tại là bảo vệ thân thể, không thể để tuyết lở cuốn theo hắn lăn vào vách đá sâu được.
Một tảng đá lớn chặn lại cơ thể đang lăn xuống của Lam Tiểu Bố, mặc dù Lam Tiểu Bố bị tảng đá đụng phải suýt chút nữa thì gãy mấy cái xương sườn, nhưng rốt cuộc cơ thể cũng đã dừng lăn tròn lại.
Lam Tiểu Bố rất vui mừng, hắn không bị rơi xuống vách đá sâu, túi đeo sau lưng vẫn còn nguyên trên lưng. Người tên Cung đó rất lợi hại, nếu không phải hắn vô tình chém đứt một tay của đối phương thì chỉ sợ kết quả hôm nay của hắn còn thê thảm hơn nhiều, thậm chí còn có khả năng không thể trốn thoát được.
Dùng bàn tay không bị thương rút băng vải từ trong ba lô ra, Lam Tiểu Bố nắn thẳng xương tay sau đó dùng băng vải cố định lại.
Ngực nhói lên cảm giác đau nhè nhẹ, hô hấp cũng khó khăn, tuy nhiên Lam Tiểu Bố không có ý định ra ngoài. Sau khi hắn tiến vào núi Côn Luân thì đã không có ý định ra ngoài rồi, thậm chí còn chẳng có ý nghĩ còn sống ra khỏi đây nữa. Nếu không thể tìm được đĩa bay thì hắn cũng đã tận lực rồi.
Nói Lam Tiểu Bố cơ trí là vì trong lúc Lam Tiểu Bố xoay người đi đã đoán được hành động của hắn ta. Mặc kệ có phải do may mắn hay không thì người này cũng rất cơ trí rồi. Nếu đổi thành một võ giả cảnh giới Tẩy Tủy bình thường khác thì khi hứng một đao vừa rồi của Lam Tiểu Bố nhất định sẽ bị thương nặng.
Lam Tiểu Bố không trả lời, ở đời trước, những võ giả tu luyện tới cảnh giới Tẩy Tủy và Thông Mạch đều là sau khi nguyên khí Trái Đất bùng nổ hoàn toàn mới xuất hiện. Người này có hơi khác với những người khác, không biết đang ở cảnh giới Tẩy Tủy hay là Thông Mạch nữa?
Thấy Lam Tiểu Bố không trả lời mà nắm chặt đoản đao phòng bị nhìn mình, Cung cười nhạt nói: "Ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi mau trả lời vấn đề của ta thì may ra ta sẽ để lại cho ngươi một cái mạng. Vấn đề thứ nhất, có phải ngươi đã dùng phương thuốc để tu luyện tới cảnh giới cao nhất của Tẩy Tủy không. Thứ hai, ngươi tới núi Côn Luân để tra tìm nguyên nhân gây ra bùng nổ nguyên khí Trái Đất đúng không?"
Lam Tiểu Bố vẫn không để ý tới Cung, không phải là đối thủ sao? Ha ha, cái này phải đánh mới biết được. Hắn đoán Cung có lẽ chưa bước vào cảnh giới Tiên Thiên đâu, nếu đối phương đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì chỉ sợ cho dù vừa rồi hắn dốc toàn lực vào một đao kia cũng không thể chạm vào vạt áo của đối phương.
Cung thở dài nói: "Haiz, nếu đã như vậy thì cho ta xem thực lực của ngươi đi."
Nói xong câu này, Cung bước lên phía trước một bước. Lúc này hắn ta chỉ cách Lam Tiểu Bố có mười mét, hắn ta vừa bước lên một bước thì tay của hắn ta đã xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố. Tựa như khoảng cách của hắn ta và Lam Tiểu Bố chỉ có một mét mà thoi, chỉ một bước nữa là có thể đứng sát cạnh Lam Tiểu Bố rồi.
Sau đó hắn ta giơ tay lên chộp Lam Tiểu Bố. Lam Tiểu Bố không hề do dự hươ một đao lên, lần này mũi đao trực tiếp đâm về phía cổ tay của Cung.
Khóe môi Cung nhếch lên một nụ cười nhạt, cổ tay lật một cái sắp chộp được sống đao của Lam Tiểu Bố.
Nhưng lập tức hắn ta cảm thấy không ổn, cảm giác lạnh lẽo thấm xương tủy xông tới, đoản đao trong tay Lam Tiểu Bố tăng nhanh tốc độ gấp mấy lần tốc độ mà hắn ta thấy vừa nãy.
"Phục!" Cổ tay Cung lạnh lẽo, lúc này sao Cung có thể không biết một đao của Lam Tiểu Bố lại âm hiểm như này được, tên này cố tình khiến hắn ta cảm thấy cảnh giới của hắn chỉ trong khoảng Tẩy Tủy. Có thể chém đứt cổ tay hắn ta chỉ do đánh bất ngờ, đồng thời hắn ta cũng nhận ra người này không phải ở trong cảnh giới Tẩy Tủy mà là Thông Mạch.
Cung trong trạng thái giận dữ đâu còn để ý tới sống chết của Lam Tiểu Bố, tay trái đập một quyền xuống. Chỉ là khi hắn ta thủ thế không hề tập trung toàn bộ nội lực, khi một quyền đập xuống trong lúc tức giận cũng chỉ mang theo tám phần nội lực mà thôi.
Lam Tiểu Bố thấy rõ một quyền mà Cung đánh này, nhưng hắn không hề tránh thoát. Lúc này tay trái của hắn đang bận dùng đao đâm tay Cung, nên chỉ đành dùng tay phải huy quyền đánh lại.
Do từ khi bắt đầu Cung không hề dùng toàn bộ công lực nên một quyền vội vàng kia không hề mang hết toàn lực, mà vừa rồi tay trái của Lam Tiểu Bố đã dùng toàn lực để chém đứt cổ tay phải của Cung nên khi tay phải huy quyền cũng không mang toàn lực.
Uỳnh, rắc rắc, rắc rắc...
Hai quả đấm cùng đụng vào một vị trí, tiếng xương cốt gãy lìa vang lên đâm vào màng nhĩ của hai người.
Lam Tiểu Bố bị một quyền của Cung đánh bay giống như con diều đứt dây, miệng phun một ngụm máu tươi, cả người lăn xuống đống tuyết bở.
Xương tay Cung đã bị đánh gãy, cũng giống như Lam Tiểu Bố bị xung lực đánh bay bắn ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra vết máu đỏ thẫm. Thậm chí hắn ta còn không quay đầu nhìn tình huống của Lam Tiểu Bố mà nắm cánh tay gãy của mình xoay người xông về phía một đỉnh núi khác.
Là cảnh giới Thông Mạch, chắc chắn Lam Tiểu Bối là Thông Mạch. Hắn ta không ngờ trên trái đất ngoài hắn ta ra còn có người thứ hai ở cảnh giới này. Lam Tiểu Bố trẻ tuổi như vậy, lại có phương thuốc tẩy tủy trong tay, chắc chắn sẽ phục hồi nhanh hơn hắn ta. Đáng sợ hơn là chỉ trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, hắn ta nhận ra được Lam Tiểu Bố quá mức âm hiểm vì thế Cung mới lựa chọn rời đi trước.
Lam Tiểu Bố rất muốn ngừng lại cơ thể đang lăn tròn của mình, chỉ là khi hắn lăn xuống đã tạo nên một trận tuyết lở nhỏ. Cách làm tốt nhất hiện tại là bảo vệ thân thể, không thể để tuyết lở cuốn theo hắn lăn vào vách đá sâu được.
Một tảng đá lớn chặn lại cơ thể đang lăn xuống của Lam Tiểu Bố, mặc dù Lam Tiểu Bố bị tảng đá đụng phải suýt chút nữa thì gãy mấy cái xương sườn, nhưng rốt cuộc cơ thể cũng đã dừng lăn tròn lại.
Lam Tiểu Bố rất vui mừng, hắn không bị rơi xuống vách đá sâu, túi đeo sau lưng vẫn còn nguyên trên lưng. Người tên Cung đó rất lợi hại, nếu không phải hắn vô tình chém đứt một tay của đối phương thì chỉ sợ kết quả hôm nay của hắn còn thê thảm hơn nhiều, thậm chí còn có khả năng không thể trốn thoát được.
Dùng bàn tay không bị thương rút băng vải từ trong ba lô ra, Lam Tiểu Bố nắn thẳng xương tay sau đó dùng băng vải cố định lại.
Ngực nhói lên cảm giác đau nhè nhẹ, hô hấp cũng khó khăn, tuy nhiên Lam Tiểu Bố không có ý định ra ngoài. Sau khi hắn tiến vào núi Côn Luân thì đã không có ý định ra ngoài rồi, thậm chí còn chẳng có ý nghĩ còn sống ra khỏi đây nữa. Nếu không thể tìm được đĩa bay thì hắn cũng đã tận lực rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.