Chương 37: Không đủ chơi ah!
Yêu Tuyên
05/02/2020
Lão giả nhìn Khương Dự một chút, lắc đầu, trong lòng thất vọng, mới đầu còn tưởng rằng thằng nhóc này có đại vận, về sau thành rồng phượng, mình cũng hạ thấp thân phận kết giao rồi, kết quả không như nghĩ tới, tất cả đều là hư ảo.
Bất quá hắn cũng không tức giận, ngược lại có chút đồng tình với Khương Dự, mới thoát khỏi tình trạng “Thất mệnh tẫn vô”, rồi lại chèo lên thuyền của mạch thứ Tám.
Nhớ tới trước kia cũng có mấy tên đệ tử của mạch thứ Tám cũng trải qua tay hắn đăng ký, trong đó thậm chí còn một tên thiếu niên đệ tử thiên tư phi phàm, một lòng muốn chấn hưng mạch thứ Tám, kết quả không một ai có thể chèo chống nổi một tháng, cuối cùng tất cả đều thể xác tinh thần đều phế đi, sinh hoạt không bằng người thường.
Những người kia cũng không biết cùng mạch thứ Tám có thâm thù đại hận gì, đều muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Bất quá những điều này không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là một tên chấp sự già nho nhỏ, chờ ngày xuống mồ thôi, vĩnh viễn cũng không muốn tham gia sự việc của những đại nhân vật kia.
Khương Dự có chút nghi hoặc mà nhìn xem chữ “Bát” to lớn trên cột này, không rõ là ý nghĩa gì, là “Con rùa”, “Kẻ quái dị”, hay là “Đi phát hàng”?
Nghĩ tới đây, trong mắt hắn tất cả đều là tinh thạch long lanh ánh sáng.
- Lý chấp sự, chữ “Bát” này có nghĩa là gì?
Hắn xoay người lại, hỏi lão giả. Vừa nhìn tâm thần lại sững sờ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt lão giả tràn ngập sự đồng tình tiến vào trong mắt hắn, để cho hắn không khỏi run rẩy một cái, cảm giác mãnh liệt giống như lúc trong đại điện chiêu sinh đặc biệt khảo thí ra tình trạng của hắn “Thất mệnh tẫn vô”.
Lão lừa đảo này sẽ không phải muốn biên ra lời nói dối gì đó để lừa gạt ta đi!
Không phải nha…
- Không có ý gì hết, hiện lên chơi thôi…
Lão giả phát ra tiếng cười ha ha, thu hồi tâm trạng đồng tình, lòng nghĩ không thể nói cho thằng nhóc này biết chân tướng, dù sao một khi những người kia biết, lại nghĩ hắn đang trợ giúp Khương Dự sẽ không tốt nha.
Với lại tốt nhất cũng không cần làm Khương Dự chú ý tới hắn, nếu không ngày sau xảy ra chuyện lại chạy tới tìm hắn hỗ trợ, lại phiền toái to lắm.
Được rồi, vẫn là tranh thủ thời gian đưa tiến cái phiền toái này đi đi.
- Khụ khụ, hiện tại trận pháp đã ghi chép lại thân phận của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử Thiên Chú thành chính thức, nhớ lấy ngày sau cần tuân thủ quy củ của Thiên Chú thành nha. Đây là một chút thứ căn bản, cầm đi đi.
Lão giả vì muốn mau chóng đuổi cái phiền toái Khương Dự này đi, đem rất nhiều lời nhắn nhủ đáng lẽ phải nói ra đều bỏ qua, trực tiếp tiến tới quá trình cuối cùng, đem một vài thứ căn bản ném cho Khương Dự.
Khương Dự nhận những thứ này, cảm giác bên trong là quần áo cùng vài vật dụng linh tinh gì đó, trong nội tâm vui vẻ.
Nhất là câu kia của lão giả “Ngươi đã là đệ tử chính thức của Thiên Chú thành” càng làm cho hắn cảm thấy nhân sinh hạnh phúc.
Hắn vội vàng tạ ơn lão giả, nghĩ đến tìm cách thân mật hơn một chút, nhưng lão giả lại không nhiệt tình như trước nữa, ngược lại thỉnh thoảng nhắc nhở Khương Dự rời đi.
Khương Dự ý thức được là lạ, lão đầu lừa đảo này giống như ước gì hắn nhanh nhanh rời đi
Hắc hắc, ngươi đã muốn ta rời đi, vậy ta ngược lại muốn xem ngươi có thứ quỷ gì. Trong lòng hắn cười thầm.
- Lý chấp sự đại nhân, tiểu tử mới đến, còn muốn ngài hỗ trợ nhiều hơn, đến để ta châm trà cho ngài.
Khương Dự làm bộ không nghe được lão giả hối, tức thời đi vào bên cạnh bàn rót một chén nước bưng tới cho lão giả.
Da mặt của ông lão run lên, chẳng biết tại sao, hắn từ trên thân Khương Dự cảm nhận được một tia dự cảm không tốt.
- Tốt, trà đã châm rồi, nhanh đi nhanh đi.
Lão giả lộ ra một tia thúc giục, trận pháp đã ghi chép thân phận Khương Dự rồi, chỉ sợ là không được bao lâu những người kia liền muốn tìm tới cửa
- Đi, đương nhiên ta sẽ đi chứ…
Khương Dự lập tức nói. Lão giả nghe vậy liền buông lỏng trong lòng.
- Nhưng làm sao cũng phải giúp ngài đem nơi này quét dọn sạch sẽ mới được, ngài nhìn, nơi này, nơi này, bẩn như thế.
Khương Dự ra vẻ ân cần cười cười, cầm lấy một cái chổi bên cạnh ra điều quét dọn.
Khuôn mặt của ông lão ẩn ẩn có chút đen, thở nhẹ một hơi, nói:
- Tiểu tử, lão hủ còn có chút việc phải xử lý, ngươi hay là rời đi trước đi
- Có việc sao? Chấp sự đại nhân, có chuyện thì tìm ta hỗ trợ ah, tiểu tử sẽ toàn tâm toàn lực làm tốt vì ngài
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Dự buông chổi xuống, vỗ vỗ ngực trịnh trọng hô lớn.
Khuôn mặt của ông lão triệt để biến thành màu đen, phát hiện tiểu tử này có chút khó chơi như thế.
- Thằng nhóc, ngươi đang cố ý. Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng rời đi, để lão hủ đi làm việc khác đây.
Lão giả hừ một tiếng nói ra.
Khương Dự con ngươi đảo một vòng mới rõ ràng, lão gia hỏa này thật có chuyện gấp, đến cùng là chuyện gì để hắn vội vã như vậy?
- Chấp sự đại nhân nói đùa, ngài muốn tiểu tử rời đi cứ trực tiếp phân phó là được, ta sẽ rời đi ngay
Khương Dự nhếch miệng cười cười
Hắn chỉ là muốn mượn cơ hội tìm hiểu một chút lão giả lừa đảo này đong giở trò quỷ gì, nhưng bây giờ lại đem công việc đẩy ra rồi, hắn ngược lại không thể giả ngu được nữa, nếu không sẽ đắc tội với lão.
Tuy rằng trong lòng hắn kỳ thật cũng buồn nôn lão giả lừa đảo này
Khương Dự ôm đồng phục đi ra khỏi đại điện đăng ký đệ tử mới, nội tâm tuy rằng có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không muốn thật sự làm cho lão đầu này tức giận.
Lão giả thấy vậy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn ngang ngược đuổi Khương Dự rời đi, sợ bị Khương Dự ghi hận, đến lúc đó bị những người kia cho ăn hành đến sống không bằng chết, đầu bị chập mạch, lại kéo hắn xuống nước chết chung. Mặc dù mình có thể không sao, nhưng phiền phức khẳng định không thiếu.
Tốt nhất thằng nhóc này về sau cứ quên cái lão đầu này đi nha.
Sau khi Khương Dự cầm bao đồng phục đi một đoạn đường, lại nhớ tới mình hình như không có được phân phối chỗ ở, quay người muốn trở về, nhưng lại nghĩ đến trở về thì lão giả lừa gạt kia thật sự sẽ nổi bão.
- Ah, đây là…?
Hắn phát hiện trong bao có một tờ giấy ghi “Khu 198 số 52”
Chẳng lẽ đây là địa chi? Khương Dự vội vàng hướng người nghe ngóng, tự đi tìm.
Trong đại điện, lão giả sau khi đưa tiễn Khương Dự rời đi, liền ngồi lại trên ghế, chỉnh thân thể đoan chính, àm bộ chăm chú xét duyệt các khoản vật tư.
Một lúc sau, một người thanh niên mặc huyền bào màu trắng, tay áo có ba đầu kim văn đi tới
- Uy, Lý chấp sự, không phải là có đệ tử mới nhập môn sao?
Lão giả gặp người thanh niên này liền vội vàng đứng lên:
- Hóa ra là Triệu công tử ah! Vừa rồi đúng là có một người đệ tử mới đến đăng ký.
- Là mạch thứ Tám sao?
Trên mặt thanh niên kia lộ ra bộ dáng nghiền ngẫm tươi cười
- Đúng vậy, là mạch thứ Tám/
Lão giả thành thật trả lời, chuyện này không có khả năng giấu giếm được, hắn cũng không muốn vì vậy là chọc lấy phiền toái.
- Tốt, cuối cùng đã tới!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt thanh niên lộ ra một tia hưng phấn.
Đúng vậy ah, rốt cuộc đã tới. Qua nhiều năm như vậy, đệ tử mạch thứ Tám chính là mạch nô lệ, một món đồ chơi chủa mạch thứ Ba của họ mà thôi.
Chỉ cần có đệ tử mạch thứ Tám tiến vào, đều là bọn hắn ra tay, cố gắng đem bọn này giày vò thảm thiết nhất. Vì thế còn mở một bàn đánh cược. Điều này mạch thứ Ba bọn hắn lúc nhàn hạ làm ra, không coi là việc lớn gì.
Đáng tiếc mỗi mười năm mới đưa tới một người.
- --------------------------------------------------------------
Các đạo hữu có thể donate để nhóm dịch có động lực hơn. Thông tin nhận ủng hộ cho nhóm:
Tên tài khoản: Dương Ngọc An
VIETCOMBANK: 0531000266335
VIETTINBANK: 107869902511
Bất quá hắn cũng không tức giận, ngược lại có chút đồng tình với Khương Dự, mới thoát khỏi tình trạng “Thất mệnh tẫn vô”, rồi lại chèo lên thuyền của mạch thứ Tám.
Nhớ tới trước kia cũng có mấy tên đệ tử của mạch thứ Tám cũng trải qua tay hắn đăng ký, trong đó thậm chí còn một tên thiếu niên đệ tử thiên tư phi phàm, một lòng muốn chấn hưng mạch thứ Tám, kết quả không một ai có thể chèo chống nổi một tháng, cuối cùng tất cả đều thể xác tinh thần đều phế đi, sinh hoạt không bằng người thường.
Những người kia cũng không biết cùng mạch thứ Tám có thâm thù đại hận gì, đều muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Bất quá những điều này không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là một tên chấp sự già nho nhỏ, chờ ngày xuống mồ thôi, vĩnh viễn cũng không muốn tham gia sự việc của những đại nhân vật kia.
Khương Dự có chút nghi hoặc mà nhìn xem chữ “Bát” to lớn trên cột này, không rõ là ý nghĩa gì, là “Con rùa”, “Kẻ quái dị”, hay là “Đi phát hàng”?
Nghĩ tới đây, trong mắt hắn tất cả đều là tinh thạch long lanh ánh sáng.
- Lý chấp sự, chữ “Bát” này có nghĩa là gì?
Hắn xoay người lại, hỏi lão giả. Vừa nhìn tâm thần lại sững sờ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt lão giả tràn ngập sự đồng tình tiến vào trong mắt hắn, để cho hắn không khỏi run rẩy một cái, cảm giác mãnh liệt giống như lúc trong đại điện chiêu sinh đặc biệt khảo thí ra tình trạng của hắn “Thất mệnh tẫn vô”.
Lão lừa đảo này sẽ không phải muốn biên ra lời nói dối gì đó để lừa gạt ta đi!
Không phải nha…
- Không có ý gì hết, hiện lên chơi thôi…
Lão giả phát ra tiếng cười ha ha, thu hồi tâm trạng đồng tình, lòng nghĩ không thể nói cho thằng nhóc này biết chân tướng, dù sao một khi những người kia biết, lại nghĩ hắn đang trợ giúp Khương Dự sẽ không tốt nha.
Với lại tốt nhất cũng không cần làm Khương Dự chú ý tới hắn, nếu không ngày sau xảy ra chuyện lại chạy tới tìm hắn hỗ trợ, lại phiền toái to lắm.
Được rồi, vẫn là tranh thủ thời gian đưa tiến cái phiền toái này đi đi.
- Khụ khụ, hiện tại trận pháp đã ghi chép lại thân phận của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi chính là đệ tử Thiên Chú thành chính thức, nhớ lấy ngày sau cần tuân thủ quy củ của Thiên Chú thành nha. Đây là một chút thứ căn bản, cầm đi đi.
Lão giả vì muốn mau chóng đuổi cái phiền toái Khương Dự này đi, đem rất nhiều lời nhắn nhủ đáng lẽ phải nói ra đều bỏ qua, trực tiếp tiến tới quá trình cuối cùng, đem một vài thứ căn bản ném cho Khương Dự.
Khương Dự nhận những thứ này, cảm giác bên trong là quần áo cùng vài vật dụng linh tinh gì đó, trong nội tâm vui vẻ.
Nhất là câu kia của lão giả “Ngươi đã là đệ tử chính thức của Thiên Chú thành” càng làm cho hắn cảm thấy nhân sinh hạnh phúc.
Hắn vội vàng tạ ơn lão giả, nghĩ đến tìm cách thân mật hơn một chút, nhưng lão giả lại không nhiệt tình như trước nữa, ngược lại thỉnh thoảng nhắc nhở Khương Dự rời đi.
Khương Dự ý thức được là lạ, lão đầu lừa đảo này giống như ước gì hắn nhanh nhanh rời đi
Hắc hắc, ngươi đã muốn ta rời đi, vậy ta ngược lại muốn xem ngươi có thứ quỷ gì. Trong lòng hắn cười thầm.
- Lý chấp sự đại nhân, tiểu tử mới đến, còn muốn ngài hỗ trợ nhiều hơn, đến để ta châm trà cho ngài.
Khương Dự làm bộ không nghe được lão giả hối, tức thời đi vào bên cạnh bàn rót một chén nước bưng tới cho lão giả.
Da mặt của ông lão run lên, chẳng biết tại sao, hắn từ trên thân Khương Dự cảm nhận được một tia dự cảm không tốt.
- Tốt, trà đã châm rồi, nhanh đi nhanh đi.
Lão giả lộ ra một tia thúc giục, trận pháp đã ghi chép thân phận Khương Dự rồi, chỉ sợ là không được bao lâu những người kia liền muốn tìm tới cửa
- Đi, đương nhiên ta sẽ đi chứ…
Khương Dự lập tức nói. Lão giả nghe vậy liền buông lỏng trong lòng.
- Nhưng làm sao cũng phải giúp ngài đem nơi này quét dọn sạch sẽ mới được, ngài nhìn, nơi này, nơi này, bẩn như thế.
Khương Dự ra vẻ ân cần cười cười, cầm lấy một cái chổi bên cạnh ra điều quét dọn.
Khuôn mặt của ông lão ẩn ẩn có chút đen, thở nhẹ một hơi, nói:
- Tiểu tử, lão hủ còn có chút việc phải xử lý, ngươi hay là rời đi trước đi
- Có việc sao? Chấp sự đại nhân, có chuyện thì tìm ta hỗ trợ ah, tiểu tử sẽ toàn tâm toàn lực làm tốt vì ngài
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Dự buông chổi xuống, vỗ vỗ ngực trịnh trọng hô lớn.
Khuôn mặt của ông lão triệt để biến thành màu đen, phát hiện tiểu tử này có chút khó chơi như thế.
- Thằng nhóc, ngươi đang cố ý. Nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng rời đi, để lão hủ đi làm việc khác đây.
Lão giả hừ một tiếng nói ra.
Khương Dự con ngươi đảo một vòng mới rõ ràng, lão gia hỏa này thật có chuyện gấp, đến cùng là chuyện gì để hắn vội vã như vậy?
- Chấp sự đại nhân nói đùa, ngài muốn tiểu tử rời đi cứ trực tiếp phân phó là được, ta sẽ rời đi ngay
Khương Dự nhếch miệng cười cười
Hắn chỉ là muốn mượn cơ hội tìm hiểu một chút lão giả lừa đảo này đong giở trò quỷ gì, nhưng bây giờ lại đem công việc đẩy ra rồi, hắn ngược lại không thể giả ngu được nữa, nếu không sẽ đắc tội với lão.
Tuy rằng trong lòng hắn kỳ thật cũng buồn nôn lão giả lừa đảo này
Khương Dự ôm đồng phục đi ra khỏi đại điện đăng ký đệ tử mới, nội tâm tuy rằng có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không muốn thật sự làm cho lão đầu này tức giận.
Lão giả thấy vậy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn ngang ngược đuổi Khương Dự rời đi, sợ bị Khương Dự ghi hận, đến lúc đó bị những người kia cho ăn hành đến sống không bằng chết, đầu bị chập mạch, lại kéo hắn xuống nước chết chung. Mặc dù mình có thể không sao, nhưng phiền phức khẳng định không thiếu.
Tốt nhất thằng nhóc này về sau cứ quên cái lão đầu này đi nha.
Sau khi Khương Dự cầm bao đồng phục đi một đoạn đường, lại nhớ tới mình hình như không có được phân phối chỗ ở, quay người muốn trở về, nhưng lại nghĩ đến trở về thì lão giả lừa gạt kia thật sự sẽ nổi bão.
- Ah, đây là…?
Hắn phát hiện trong bao có một tờ giấy ghi “Khu 198 số 52”
Chẳng lẽ đây là địa chi? Khương Dự vội vàng hướng người nghe ngóng, tự đi tìm.
Trong đại điện, lão giả sau khi đưa tiễn Khương Dự rời đi, liền ngồi lại trên ghế, chỉnh thân thể đoan chính, àm bộ chăm chú xét duyệt các khoản vật tư.
Một lúc sau, một người thanh niên mặc huyền bào màu trắng, tay áo có ba đầu kim văn đi tới
- Uy, Lý chấp sự, không phải là có đệ tử mới nhập môn sao?
Lão giả gặp người thanh niên này liền vội vàng đứng lên:
- Hóa ra là Triệu công tử ah! Vừa rồi đúng là có một người đệ tử mới đến đăng ký.
- Là mạch thứ Tám sao?
Trên mặt thanh niên kia lộ ra bộ dáng nghiền ngẫm tươi cười
- Đúng vậy, là mạch thứ Tám/
Lão giả thành thật trả lời, chuyện này không có khả năng giấu giếm được, hắn cũng không muốn vì vậy là chọc lấy phiền toái.
- Tốt, cuối cùng đã tới!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt thanh niên lộ ra một tia hưng phấn.
Đúng vậy ah, rốt cuộc đã tới. Qua nhiều năm như vậy, đệ tử mạch thứ Tám chính là mạch nô lệ, một món đồ chơi chủa mạch thứ Ba của họ mà thôi.
Chỉ cần có đệ tử mạch thứ Tám tiến vào, đều là bọn hắn ra tay, cố gắng đem bọn này giày vò thảm thiết nhất. Vì thế còn mở một bàn đánh cược. Điều này mạch thứ Ba bọn hắn lúc nhàn hạ làm ra, không coi là việc lớn gì.
Đáng tiếc mỗi mười năm mới đưa tới một người.
- --------------------------------------------------------------
Các đạo hữu có thể donate để nhóm dịch có động lực hơn. Thông tin nhận ủng hộ cho nhóm:
Tên tài khoản: Dương Ngọc An
VIETCOMBANK: 0531000266335
VIETTINBANK: 107869902511
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.