Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 47

Lãnh Dạ Minh Hoàng

22/11/2016

CHƯƠNG 46

Edit: Tiêu Lan

Beta: Eugen

Quay lại phòng khách, lấy thuốc nhỏ mắt xong, Âu Dương Ngoạt dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, lúc này di động vang lên.

Nhắm mắt lại tiếp điện thoại, không chờ Âu Dương Ngoạt mở miệng thì bên kia đã truyền đến âm thanh của Âu Dương Sóc: “Tiểu Ngoạt nhi à, chú nghe nói lão ca về nước, cháu có thấy tịch mịch không? Có cần chú đến chơi với cháu không?” Trong giọng nói rõ ràng rất vui vẻ vì đã tránh được một kiếp.

Nếu lúc trước nói Âu Dương Ngoạt là người độ lượng, thì bây giờ cậu là người trừng mắt tất báo*, thấy Âu Dương Sóc vui vẻ gọi điện thoại đến trêu chọc mình, cậu liền không muốn hắn sống khá giả: “Không cần, chú vẫn nên ngẫm lại xem đến lúc hắn quay lại thì giải thích như thế nào đi.”

(*: ý nói bị người khác trừng một cái cũng mang thù, mà mang thù thì dĩ nhiên phải trả thù rùi ^^)

“…” Quả nhiên, vừa nghe thấy những lời này phía bên kia điện thoại không còn âm thanh nào nữa.

“Âu Dương Sóc, tốt nhất cậu không cần nghĩ đến mấy chuyện chạy trốn nhàm chán linh tinh gì đó, cậu hẳn là biết tôi sẽ tìm được cậu! Có nghe không Âu Dương Sóc? Đó là những lời trước khi đi Âu Dương Thần Tu bảo tôi nói lại với chú.” Sau khi ném một loạt bom, Âu Dương Ngoạt thoải mái cúp điện thoại.

Âu Dương Ngoạt bởi vì mắt khó chịu nên sau khi ăn tối làm bài tập xong liền lên giường ngủ sớm.

Sáng dậy thì mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng cũng không nghiêm trọng như ngày hôm qua. Tuy nhiên bây giờ lại khô khốc, còn hơi ngứa khiến cậu muốn lấy tay dụi.

Bữa sáng là bánh ngọt và sườn nướng thơm phức, khiến người ta vừa nhìn là muốn ăn. Thức ăn mỗi ngày đều dựa theo khẩu vị của Âu Dương Ngoạt mà làm. Vì sợ cậu ngán, nên sẽ đổi món mỗi ngày.

“Tiểu thiếu gia, người sắp trễ rồi.” Thấy Âu Dương Ngoạt chậm chạp ăn bữa sáng, An Húc Nhiên đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Cầm lấy khăn tay đặt trên bàn lau miệng, sau đó uống một hơi nước trái cây. “Không đi.”

“Mắt người vẫn còn khó chịu sao? Có cần tôi gọi bác sĩ tới không?”

“Không cần.” Dù sao cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là do sử dụng kính sát tròng không thích hợp nên bị dị ứng mà thôi.

“Vậy hôm nay người ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi gọi điện thoại cho lão sư xin phép.” Nói xong, An Húc Nhiên liền đi ra phòng khách gọi điện thoại.

“…”

Ăn bữa sáng xong Âu Dương Ngoạt liền chạy vào thư phòng, ở trong đó cả buổi sáng không ra. Đến tận khi An Húc Nhiên gọi cậu xuống ăn cơm trưa, nhưng kì kèo nửa ngày vẫn không thấy người đâu.

“Tiểu thiếu gia, mắt người không khoẻ nên chơi game ít thôi bằng không sẽ nghiêm trọng hơn.” Đem đồ ăn vặt Âu Dương Ngoạt thích để trước mặt cậu, An Húc Nhiên đứng bên cạnh dặn dò.

“…Đã biết.” Tại sao An Húc Nhiên lại ở đây lôi thôi? Hắn không chỉ là trợ lý phụ trách sinh hoạt hằng ngày mà còn kiêm luôn bảo mẫu của Âu Dương Ngoạt, chỉ cần cậu làm ra hành động có hại cho thân thể hoặc là uy hiếp đến an toàn của bản thân, An Húc Nhiên sẽ lên tiếng lải nhải quản đông quản tây.



Âu Dương Ngoạt không thích khi cậu ăn cơm thì có một đám người đứng nhìn chằm chằm, cho nên người hầu trong biệt thự đều dưỡng thành thói quen dùng cơm cùng lúc với chủ nhân, chỉ là người hầu dùng cơm tại phòng ăn khác.

Đương nhiên, ngoại trừ An Húc Nhiên bên cạnh. “Ngươi đi ăn cơm đi.”

“Khi người còn chưa ăn xong tôi sẽ không đi, đây là trách nhiệm của tôi.” Xem đi, mỗi lần Âu Dương Ngoạt kêu hắn rời đi hắn đều dùng lý do này để chống đỡ.

“…” Nhiều lời vô ích, Âu Dương Ngoạt quyết định không nói tới đề tài không có dinh dưỡng này nữa. Chuyển hướng nói: “Lát nữa ta muốn đi ra ngoài.”

“Người nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Nghĩ rằng Âu Dương Ngoạt muốn đi ra ngoài chơi, An Húc Nhiên không đồng ý nói.

“…” Yên lặng một lúc. “Ta muốn đi mua đồ, một chút thì về.” Bởi vì máy chơi game hôm qua bị hỏng, nên hôm nay cậu muốn đi mua cái khác, nếu không ngày mai đến học viện sẽ không có chơi.

Thấy cậu khăng khăng muốn đi ra ngoài, An Húc Nhiên đành phải thoả hiệp: “Tôi đưa người đi.”

“Được.”

Lần thứ hai đi vào Ngân Toà, Âu Dương Ngoạt đã có mục đích, cậu đi thẳng đến chỗ lần trước Âu Dương Thần Tu mua máy chơi game cho mình, bất quá người đi cùng hôm nay không phải Âu Dương Thần Tu mà là trợ lý kiêm bảo mẫu của cậu ‒ An Húc Nhiên.

Tìm được chỗ lần trước, nhìn bản giá, bởi vì lần trước Âu Dương Thần Tu trả tiền nên Âu Dương Ngoạt căn bản là không biết cái này bao nhiêu tiền, cũng may hôm nay cậu mang theo tất cả tiền mặt mà hôm trước quản gia đổi sang tiền Nhật cho cậu, vừa đủ mua cái máy kia, nhưng mà vấn đề cơm trưa ngày mai có chút gây go…

Vì mắt khó chịu nên Âu Dương Ngoạt không mang kính sát tròng, lộ ra đôi mắt màu xanh vốn có. Lúc trước cho dù là đôi mắt đen cũng đã khiến người ta nhìn không rời mắt, bây giờ càng tăng thêm lực chú ý. Không muốn ở đây lâu, Âu Dương Ngoạt nhanh chóng thanh toán tiền rồi đi theo An Húc Nhiên ra bãi đỗ xe, sau đó cậu đứng bên ngoài đợi An Húc Nhiên đi lấy xe.

Âu Dương Ngoạt đứng bên ngoài bãi đỗ xe chơi game, nghe tiếng động cơ ô tô từ bên trong dần dần đến gần, cậu tưởng là An Húc Nhiên nên không ngẩng đầu.

Chiếc xe sau khi tiếp cận Âu Dương Ngoạt thì mở cửa, nháy mắt Âu Dương Ngoạt đã bị một cánh tay từ trong xe vươn ra kéo vào.

Vì bị kéo bất ngờ không kịp đề phòng, Âu Dương Ngoạt lảo đảo, máy chơi game trên tay rơi xuống, cũng may trong lúc bị kéo vào cậu đã nhanh tay tiếp được.

Đây là một chiếc xe rất bình thường, từ thiết bị bên trong xe có thể nhìn ra chiếc xe này cực kỳ rẻ, Âu Dương Ngoạt ngồi ghế sau, hai bên là hai người đàn ông lạ mặt.

Ngồi gần người lạ làm Âu Dương Ngoạt cảm thấy khó chịu, bỏ máy chơi game vào túi áo. Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc, ngữ khí lãnh đạm hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh từ lúc lên xe đến giờ vẫn nhìn cậu chằm chằm.

“Nhìn đủ chưa?”

Người bên cạnh không trả lời, nhưng người đàn ông ngồi ghế phó lái lại quay đầu lại : “Mày đúng là cá tính, từ lúc lên xe đến giờ cũng không khẩn trương, ngược lại còn nói chuyện thật kiêu ngạo.” Người này khoảng 20 tuổi, mặc áo màu xám, gương mặt bình thường không thể bình thường hơn, nghe hắn nói tiếng Nhật lưu loát như vậy cậu vậy người này hẳn là người bản xứ.

“Muốn đưa ta đi đâu?” Không muốn cùng hắn nhiều lời vô ích, Âu Dương Ngoạt hỏi thẳng.

“Mày muốn biết?” Người nọ nhìn Âu Dương Ngoạt: “A! Yên tâm! Bây giờ ,mày đừng vội muốn biết, đợi lát nữa bọn tao cũng sẽ nói cho mày biết.”

“…” Nếu hắn không muốn nói bây giờ thì Âu Dương Ngoạt cũng không nóng lòng muốn biết. Cậu im lặng, muốn nhìn xem mấy người này rốt cuộc muốn làm gì? Ai sai khiến bọn họ làm như vậy? Hoặc chỉ đơn giản muốn bắt cóc tống tiền?

Người trên xe tuy rằng rất ngạc nhiên với sự yên tĩnh và phối hợp của Âu Dương Ngoạt, nhưng cũng không hỏi nhiều, nếu cậu phối hợp thì bọn họ bớt được không ít chuyện.



Đến Nhật không lâu, trừ bỏ đường đi mỗi ngày đến học viện, Âu Dương Ngoạt đối với những chỗ khác đều không quen. Cho dù cuối tuần nào cũng ra ngoài chơi, nhưng đều do Âu Dương Thần Tu lái xe.

Từ cửa kính xe được dán plastic màu đen nhìn ra ngoài, Âu Dương Ngoạt biết bọn họ đã ra khỏi nội thành. Con đường này hình như là đường lên núi, hơn nữa so với con đường lần trước tới biệt thự nhà Âu Dương Sóc còn vắng vẻ hơn.

Con đường này ngoại trừ cây cối hai bên đường thì không có bất cứ một chiếc xe nào khác. Mà nếu có cũng là xe bảo vệ môi trường từ nội thành đi đổ rác. Về phần làm sao Âu Dương Ngoạt biết thì đó chính là trên xe viết như vậy.

Liên tục chạy theo con đường uốn lượn, không biết qua bao lâu thì dừng lại.

Xuống xe, có thể nhìn thấy cách không xa phía trước có một căn nhà. Người đàn ông ngồi ghế phó lái dẫn đầu đi trước, Âu Dương Ngoạt men theo con đường dơ bẩn tràn đầy cỏ dại đi theo hắn, sau lưng là hai người đàn ông ngồi cùng cậu ở ghế sau và người lái xe.

Có thể nhìn ra đây là một căn nhà bị bỏ hoang rất lâu, không biết trước kia dùng để làm gì. Trên tường vẽ rất nhiều đầu lâu báo nguy hiểm (là hình cái đầu lâu với hai khúc xương bên dưới ý), trên xà nhà giăng đầy mạng nhện. Trong nhà rất trống trải, nhìn thật giống một cái kho hàng bỏ hoang, giữa nhà có một bộ cái sofa cũ nát, tích một lớp bụi bặm thật dày, dơ bẩn không chịu nổi. Bên góc tường có mấy thùng dầu cũng bẩn không kém. Thật không biết mấy người này làm sao mà tìm được chỗ này, xung quanh rất hoang vắng, không nhìn thấy người ở, khắp nơi đều là cây cối và cỏ dại.

“Lúc nãy không phải mày muốn biết bọn tao đưa mày đi đâu và làm gì sao? Bây giờ tao nói cho mày biết.” Người đàn ông ngồi ghế phó lái, một bên bảo ba người kia quét dọn bộ sofa cũ nát, một bên nhìn Âu Dương Ngoạt nói: “Có người bỏ tiền bảo bọn tao giết mày.”

Là bọn họ đánh giá thấp Âu Dương Ngoạt hay là tự tin vào thực lực của bản thân?

Khó tránh bọn họ không che mặt, chắc là vì muốn giết người diệt khẩu. Nói ra cũng thật buồn cười, trước kia là Âu Dương Ngoạt chuyên đi giết người lấy tiền, ngược lại bây giờ trở thành mục tiêu. Đúng là buồn cười, trên thực tế cậu cũng cười, bất quá là cười lạnh: “Các ngươi cảm thấy các ngươi có năng lực làm chuyện đó?”

“Này, không phải cô ta yêu cầu chúng ta thượng nó trước rồi mới ra tay sao? Nếu không chỉ lấy được một nửa tiền.” Tên đồng bọn đang dọn dẹp sofa nghe hai người đối thoại lên tiếng nhắc nhở.

“Mẹ nó! Lúc đó tao nghe nói phải thượng đàn ông thì ghê tởm muốn chết, còn sợ mình không cứng nổi. Thế nhưng bây giờ thì có thể.” Một tên khác dùng lời thô tục nói, mắt không ngừng đáng giá Âu Dương Ngoạt.

Người đàn ông bị nhắc nhở đột nhiên lộ ra ánh mắt thương hại nhìn Âu Dương Ngoạt: “Tiểu tử, mày rốt cuộc kết thâm cừu đại hận gì với người đàn bà kia, khiến cô ta bỏ tiền thuê chúng tao thượng mày rồi sau đó hạ sát?”

“Này, mày ở đó dài dòng với nó làm gì, nhanh thượng đi, xong việc sớm còn chạy lấy người, lão tử không muốn ở nơi hoang dã này lâu đâu.” Tên kia nói xong thì tấn công về phía Âu Dương Ngoạt.

Mấy người này nói chuyện thô tục nhưng mà thân thủ cũng không tồi. Vậy xem ra đối phương quyết tâm muốn diệt trừ cậu. Bất quá so với thời đại trước kia của cậu thì sát thủ thời này kém quá xa.

Thấy hắn tấn công, Âu Dương Ngoạt rất nhanh bước qua trái một bước, dễ dàng né tránh. Âu Dương Ngoạt tránh được cũng không khiến bọn họ cảnh giác, dù sao bọn họ cũng biết các thiếu gia tiểu thư nhà giàu đều sẽ được học một ít quyền cước để tự bảo vệ bản thân.

Người đàn ông kia lập tức xoay người muốn kéo Âu Dương Ngoạt, ý đồ ném cậu lên sô pha. Âu Dương Ngoạt nhẹ nhàng lộn ngược, chuyển tới sau lưng người kia, sau đó nâng đầu gối đá một cái thật mạnh. Trong nháy mắt, âm thanh xương cốt bị đánh gãy vang lên trong căn nhà trống trải. “A aaa!!” Người kia đau đến gần như ngất đi, hắn không ngừng lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết.

Tất cả đều nhìn thấy, bây giờ bọn họ mới biết bọn họ đã quá xem nhẹ Âu Dương Ngoạt. Mấy tên còn lại vừa rồi còn đứng xem kịch vui bây giờ không dám khinh thường cậu nữa, vì muốn khống chế Âu Dương Ngoạt, bọn họ cũng không quản vấn đề lấy nhiều khi ít, xuất thủ tới tấp.

Cậu đã không còn là sát thủ, tuy rằng vì một ít nguyên nhân mà sinh ra cảm giác thích máu, vì vô tình mà ra tay tàn nhẫn. Nhưng cậu chưa bao giờ muốn giống như trước kia, dễ dàng lấy đi sinh mạng của người khác. Hiện tại cũng vậy, cậu chỉ muốn cho mấy người này một bài học, một bài học thê thảm là được!

Một đánh ba, đối phương không phải là mấy tên cặn bã trong học viện, Âu Dương Ngoạt không muốn dây dưa lâu dài với bọn họ. Bởi vì càng lâu càng nguy hiểm, không phải cậu mà là những người này! Bây giờ cậu còn có thể khống chế được ham muốn giết người tận sâu trong linh hồn, nhưng nếu cứ kéo dài thì cậu không thể đảm bảo.

Âu Dương Ngoạt thân thủ linh hoạt, động tác xinh đẹp khiến bọn họ thật sự không dám tin. Tuy cậu ra đòn đều tránh đi điểm trí mạng, nhưng lại nhanh, chuẩn, ngoan (ngoan độc). Có kinh nghiệm như bọn họ làm sao không nhìn ra đây vốn không phải bản lĩnh mà một học sinh trung học bình thường có được.

Đôi mắt xanh thẫm lạnh như băng, tỏ rõ thiếu niên xinh đẹp này cùng loại với dã thú hung mãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khoáng Thế Kim Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook