Chương 57
Lãnh Dạ Minh Hoàng
22/11/2016
CHƯƠNG 57
Edit: Tiêu Lan
Beta: Eugen
Sau khi ăn xong bữa sáng do Âu Dương Thần Tu tự tay làm, Âu Dương Ngoạt liền vào thư phòng chơi game đến tận giữa trưa Âu Dương Thần Tu đến thư phòng tìm cậu.
“Ngoạt nhi, trưa nay đi ra ngoài ăn hay là ở nhà ăn?” Âu Dương Thần Tu không quên vẻ mặt buồn bực Âu Dương Ngoạt khi ăn bữa sáng do hắn làm…
Nghĩ xem, hắn đường đường là tổng tài tập đoàn Âu Dương, là gia chủ Bổn gia, nếu để những người trong gia tộc biết hắn tự mình xuống bếp thì khiếp sợ cỡ nào. Có lẽ bị những đầu bếp Âu Dương Sóc mang tới dưỡng thành kén ăn, mỗi khi ăn một ngụm, ngũ quan cậu sẽ nhăn lại một lần.
“Ra ngoài ăn.” Nhớ tới bữa sáng Âu Dương Thần Tu làm hôm nay Âu Dương Ngoạt liền nhíu mày. Cậu thừa nhận khẩu vị cậu có chút khó khăn, nhưng mà cũng không quá mức, ít nhất thức ăn trong học viện cậu có thể nuốt trôi, nhưng mà, không tính cái món Âu Dương Thần Tu làm hôm nay. Ngẫm lại xem, hắn là một thiếu gia, có từng xuống bếp, có từng nấu ăn? Dưới loại tình huống như vậy hắn nấu thức ăn có thể ăn được sao?
“Được rồi, ngươi đi thay quần áo đi, ta đi lấy xe.” Nói xong hắn liền đi ra ngoài, bất quá không đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu dặn dò người trong thư phòng: “Mặc nhiều chút, bên ngoài hơi lạnh.”
Hai người đi đến một nhà hàng cao cấp tại Đông Kinh ăn cơm, bởi vì Âu Dương Ngoạt còn bị thương nên Âu Dương Thần Tu không dẫn cậu đi chơi, sau khi ăn cơm xong thì hai người liền về nhà.
Nhưng mà bữa tối thì bọn họ ăn ở nhà. Lo lắng đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới vết thương, Âu Dương Thần Tu không mang Âu Dương Ngoạt ra ngoài ăn mà gọi điện thoại kêu nhà hàng mang tới.
**********
Vết thương Âu Dương Ngoạt buổi tối cần phải bôi thuốc thay băng, cho nên Âu Dương Thần Tu liền ôm người đang chơi game say sưa lên phòng tắm lầu hai.
Bác sĩ căn dặn vết thương Âu Dương Ngoạt không thể dính nước, nên Âu Dương Thần Tu chỉ có thể dùng khăn ướt lau thân thể cho cậu. Tuy rằng đối với hành động Âu Dương Thần Tu Âu Dương Ngoạt không nói gì. Nhưng hành động quay đầu nhìn vách tường mà không nhìn Âu Dương Thần Tu, cùng hai má hơi ửng đỏ đã tiết lộ cậu không được tự nhiên.
Bất quá người khôn khéo như Âu Dương Thần Tu sao lại nhìn không ra, hắn đã sớm phát giác Âu Dương Ngoạt ngượng ngùng. Hắn cố ý cọ xát ở những nơi đó, thỉnh thoảng lại như vô ý dùng đầu ngón tay xẹt qua nụ hoa trước ngực cùng những nơi mẫn cảm của cậu.
“Ngươi rốt cuộc đã xong chưa?” Cơ thể bắt đầu khô nóng, ngọc hành có xu hướng ngẩng đầu. Âu Dương Ngoạt không phải ngốc, cậu biết tất cả là do người này ban tặng. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, thẹn quá hoá giận mà rống với Âu Dương Thần Tu.
“Cái gì?” Âu Dương Thần Tu giả ngu.
“Ngươi rốt cuộc muốn sờ mông ta bao lâu?” Có thể nghe ra Âu Dương Ngoạt nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này, cảm giác kia ‒ cộng với cái tay không ngừng vuốt ve trên mông, Âu Dương Ngoạt thật sự muốn chặt đứt cái tay Âu Dương Thần Tu.
“Ha ha, Ngoạt nhi là đang xấu hổ sao? Ta chỉ sờ thôi mà.” Âu Dương Thần Tu không hề giả vờ, hắn tà tà cười, sau đó thân thể nghiêng về trước, kề sát tai Âu Dương Ngoạt, dùng thanh âm từ tính nói nhỏ bên tai cậu: “Hơn nữa…đêm qua ta cũng đã hưởng dụng qua.” Nói xong còn liếm lên vành tai mẫn cảm một cái, sau đó chép chép miệng một bộ như chưa hết vị.
“…” Giận! Tuy rằng không đến mức động tay động chân với Âu Dương Thần Tu, nhưng mà nén giận tuyệt đối không phải tác phong của cậu.
Âu Dương Ngoạt thuận tay cầm lấy vòi nước phun vào người Âu Dương Thần Tu, sau đó phất tay khoả thân đi về phòng mình, bỏ lại Âu Dương Thần Tu cả người ướt sủng ngây ngốc ngồi trong phòng tắm.
Trong phòng không có khăn lông, vì muốn trả thù Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt tiện tay lấy quần áo sạch sẽ của Âu Dương Thần Tu lau thân thể sau đó ném qua một bên đi xuống lầu. Đang nằm trên sô pha xem tivi thì Âu Dương Sóc tới.
“Hey! Tiểu Ngoạt nhi, lão ca đâu?” Không giống như trước kia trêu chọc Âu Dương Ngoạt một phen, Âu Dương Sóc chào hỏi xong, tầm mắt tìm kiếm một vòng phòng khách liền mở miệng hỏi Âu Dương Thần Tu ở đâu.
“Đang tắm trên lầu.” Vừa rồi khi xuống lầu cậu nghe trong phong tắm có tiếng nước.
“Vậy sao, vậy chú ở đây đợi anh ấy đi, thuận tiện bồi cháu.” Nếu Âu Dương Thần Tu đang tắm hắn cũng không cần phải gấp, cho nên hiện giờ liền khôi phục bộ dáng cợt nhã.
Không để ý tới hắn, Âu Dương Ngoạt nhìn tivi không nói một câu. Ngay khi Âu Dương Sóc ngồi bên cạnh lầm bầm lầu bầu được một lúc thì nơi cầu thang vang lên tiếng bước chân. Âu Dương Thần Tu trong tay cầm thuốc cùng băng gạc từ trên lầu đi xuống.
“Lão ca, đại khái đã tra ra kết quả.” Thấy Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc lập tức trở nên nghiêm túc.
Không thể không thừa nhận năng lực Bổn gia rất mạnh, rõ ràng sự tình không có tiến triển, vậy mà bọn họ chỉ trong vòng một buổi chiều đã tra ra một ít.
Âu Dương Thần Tu mặt không đổi sắc, tuyệt không giống vừa rồi trong phòng tắm ôn nhu đùa giỡn Âu Dương Ngoạt, cũng không vì Âu Dương Ngoạt trả thù mà tức giận. Hắn ngồi bên cạnh Âu Dương Ngoạt, giúp cậu thay băng thoa thuốc mới.
“Ai?” Một chữ đủ để tỏ rõ ý tứ của hắn.
Âu Dương Sóc nhìn Âu Dương Thần Tu lại nhìn Âu Dương Ngoạt, sau đó mới lên tiếng: “Là…tình nhân anh‒‒ Trần Hải Đường.” Cũng là mẹ Trần Lỗi.
Nghe đáp án Âu Dương Thần Tu ngẩng đầu, nhìn nhìn biểu tình Âu Dương Ngoạt, bất quá Âu Dương Ngoạt chỉ thờ ơ xem tivi, giống như tất cả những chuyện này đều không liên quan tới cậu.
“…Gọi điện thoại cho thư ký của tôi, bảo hắn kêu người đàn bà kia đến đây gặp tôi.” Âu Dương Thần Tu vẻ mặt không thay đổi, thanh âm cũng không thay đổi, nhưng mà trong mắt lại loé ra âm u làm lòng người kinh sợ.
“Đã biết, em làm ngay.” Âu Dương Sóc bây giờ đang làm việc cho Âu Dương Thần Tu, đương nhiên biết rõ thư ký là ai.
Âu Dương Sóc đi rồi, Âu Dương Thần Tu liền ôm Âu Dương Ngoạt lên lầu, trong lúc này, hai người không ai mở miệng.
“Chuyện này ngươi định làm thế nào?” Nằm trên giường, Âu Dương Thần Tu vươn tay giữ mặt Âu Dương Ngoạt, sau đó hỏi.
Hừ! Làm thế nào? Đương nhiên là sống không bằng chết. Nhưng mà Âu Dương Ngoạt không nói ra, hiện giờ cậu chỉ muốn nhìn xem Âu Dương Thần Tu xử lý thế nào.
“Ngươi thấy sao?”
“Hừ! Ta sẽ làm cho ả biết hậu quả.”
*******
Trần Hải Đường, mẹ Trần Lỗi. Là kẻ thuê người bắt cóc Âu Dương Ngoạt. Ngay buổi trưa ngày hôm sau, ngồi máy bay đến Nhật Bản.
An Húc Nhiên đến sân bay mang người về biệt thự. Lúc này, Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc cùng em họ hắn Dương Hân đã ngồi tại đại sảnh.
“Tu.” Tuy rằng có chút chột dạ, nhưng có thể nhìn thấy Âu Dương Thần Tu cô ta vô cùng vui vẻ. Bởi vì từ khi tên tiểu quỷ chết tiệt kia đến Nhật Bản cô ta không còn gặp Âu Dương Thần Tu nữa.
“Biết tại sao tôi gọi cô đến không?”
Biểu tình Âu Dương Thần Tu lúc này lạnh như băng làm Trần Hải Đường kinh hãi, cô run run trả lời: “Tu…em…không biết.”
“Hừ! Phải không?” Lấy một bản báo cáo ném tới trước mặt Trần Hải Đường, Âu Dương Thần Tu lạnh lùng nói: “Tự xem đi.”
Nhìn nhìn Âu Dương Thần Tu, lại nhìn nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh hắn. Cô hận! Tại sao người ngồi chỗ đó không phải là con của cô! Hận ý chiến thắng chột dạ cùng sợ hãi, Trần Hải Đường cầm lấy báo cáo mở ra xem…
“Cô còn gì để nói không?” Nhìn Trần Hải Đường xem báo cáo xong mặt trắng bệch, Âu Dương Thần Tu hỏi.
“Không…không có. Em chỉ muốn cầu anh một chuyện, dù sao Trần Lỗi cũng là con anh, anh đừng thương tổn nó.” Tuy rằng Trần Lỗi không tham dự, nhưng mà cô sợ Âu Dương Ngoạt sẽ trả thù, cho nên cô muốn cầu Âu Dương Thần Tu có thể bảo vệ con mình.
Nhưng mà hành động của Âu Dương Thần Tu làm cho cô tuyệt vọng, chỉ thấy hắn nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh, xoa xoa mặt của cậu, ôn nhu hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
“Không sao cả! Nhưng mà nói một chút, từ nay về sau, ta không cho phép Trần Lỗi xuất hiện trong tầm mắt của ta, nếu không chỉ có chết.” Âu Dương Ngoạt hơi nâng cằm, dùng một bộ không thể làm trái, thuyết minh cậu nói được làm được.
Đối với lời nói vô tình gạt bỏ tương lai Trần Lỗi, Trần Hải Đường gần như tuyệt vọng mà điên cuồng thét lên. “Tại sao? Tại sao mày có thể gạt bỏ tương lai con tao? Tại sao mày có thể ngồi ở chỗ đó? Phải là con tao! Là con tao mới có tư cách.”
“Vậy bà kêu hắn đến ngồi đi.” Âu Dương Ngoạt cười cười: “Nếu bà tự tin con bà xuất hiện trong tầm mắt tôi mà có thể sống, chỉ hai phút thôi! Thế nào, bà kêu hắn đến đi.”
Biểu tình Âu Dương Ngoạt lúc này khiến mọi người hiểu được __ cậu nghiêm túc.
Trần Hải Đường nhìn Âu Dương Ngoạt mà ngây ngẩn cả người, có lẽ thật sự bị cậu doạ, cho đến khi An Húc Nhiên mang cô ra khỏi biệt thự cũng không nói thêm một câu nào. Đó là Âu Dương Ngoạt trước kia sao? Cô sợ hãi, thật sự sợ hãi! Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cô sợ hãi tận đáy lòng…
Chiều hôm đó, Trần Hải Đường bộ dạng thất hồn lạc phách đi ra sân bay, hiện giờ cô hoàn toàn không còn bộ dáng diễm lệ sáng chói khi xuống máy bay sáng nay. Còn lại chỉ là vẻ mặt xám như tro tàn, dường như chỉ trong nháy mắt già đi không ít.
Không biết khi nào thì về đến nhà, một mình ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách u ám không bật đèn, một chút cử động cũng không có. Lúc này, chuông điện thoại trong đại sảnh chợt vang lên phá tan không gian yên tĩnh, thẳng đến khi chuông điện thoại vang thật lâu cô mới cầm điện thoại lên nghe.
sự muốn biết?”
“Đúng vậy! Tôi muốn biết.” Trần Hải Đường nghiêm túc trả lời, cô không muốn chết không nhắm mắt.
“Hừ! Bà đã muốn biết thì tôi đây sẽ nói cho bà biết, xem như lễ vật đưa tiễn bà vậy. Kỳ thật tôi giúp bà là vì chúng ta có chung mục đích, tôi không muốn Âu Dương Ngoạt tồn tại.” Nói đến đây, trong giọng nói kẻ thần bí mang theo ghen tị và hận ý sâu sắc.
“Được rồi, nghi vấn của bà tôi đã hồi đáp, tiếp theo xem biểu hiện của bà.” Nói xong kẻ thần bí kia liền cúp điện thoại.
*********
Nhật Bản
Sau khi Trần Hải Đường quay về Trung Quốc một ngày, An Húc Nhiên nhận được tin tức Trần Hải Đường tự sát.
Còn về chuyện Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc rồi bị thương bên phía học viện đã nhận được thông báo, nên Âu Dương Thần Tu xin phép cho cậu nghỉ học nửa tháng ở nhà dưỡng thương. Vì thế khi nghe tin Trần Hải Đường tự sát, Âu Dương Thần Tu liền mang theo cậu bay về Trung Quốc.
Thấy Âu Dương Thần Tu dẫn Âu Dương Ngoạt về Vương quản gia vui vẻ ra mặt. Sau khi chờ Âu Dương Ngoạt ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát ông liền đứng bên cạnh quan tâm hỏi cái này cái kia.
Trưa hôm đó, Âu Dương Thần Tu nghe thư ký báo cáo là Trần Hải Đường mở khí gas tự sát, cảnh sát cũng tìm thấy hai phong di thư bân cạnh thi thể, một phong là cho Trần Lỗi một phong cho Âu Dương Ngoạt. Nội dung phong gửi cho Trần Lỗi là áy náy cùng khích lệ, còn phong của Âu Dương Ngoạt là ân hận vì đã thương tổn cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ.
“Muốn xem không?” Cầm thư Trần Hải Đường gửi cho Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu hỏi cậu có muốn xem không.
“Không cần thiết.” Trong từ điển của cậu, chỉ có buông tha và nợ máu phải trả bằng máu, không có chuyện tha thứ hay không tha thứ.
Thấy Âu Dương Thần Tu trưng cầu ý kiến Âu Dương Ngoạt, Vương quản gia đứng bên cạnh kinh ngạc mở to mắt, bộ dáng khoa trương đến nỗi hai mắt như muốn rơi xuống đất.
Đương nhiên không chỉ riêng Vương quản gia như thế, tất cả người hầu trong biệt thự đều cảm thấy chấn động.
“Mệt không? Có muốn lên lầu nghỉ ngơi hay không? Khi nào ăn cơm ta gọi ngươi.” Âu Dương Thần Tu nhìn Âu Dương Ngoạt hôm nay đặc biệt ít nói hỏi.
“Không cần, ta ở đây luôn.” Lấy ra máy chơi game mang theo trên người, Âu Dương Ngoạt trả lời.
“Ha hả, vậy được rồi, ta đi ra ngoài một lát sẽ về.” Xoa xoa mặt cậu, Âu Dương Thần Tu sủng nịch nói.
“Ừ.”
Bởi vì Trần Hải Đường là một nghệ sĩ, cho nên lễ tang sẽ có rất nhiều nghệ sĩ và phóng viên xuất hiện.
Âu Dương Thần Tu không có dẫn Âu Dương Ngoạt đến lễ tang, lúc an táng hắn cũng không đến mà cho thư ký đại diện đến thay.
Trần Lỗi cũng không biết nguyên nhân thật sự Trần Hải Đường tự sát, bởi vì sau khi lễ tang kết thúc Âu Dương Thần Tu liền phái người làm thủ tục chuyển Trần Lỗi ra nước ngoài học.
Bởi vì Âu Dương Ngoạt đã nói không muốn thấy Trần Lỗi xuất hiện trong tầm mắt của cậu, Âu Dương Thần Tu vốn định làm theo ý cậu, xóa bỏ tư cách con riêng của Trần Lỗi. Như vậy từ nay về sau, Trần Lỗi và Âu Dương gia không còn bất cứ quan hệ nào hết. Dưới tình huống như vậy, vô tình đem Trần Lỗi dựa vào thân phận con riêng Âu Dương Thần Tu mà hưởng không ít lợiích từ Âu Dương gia, hoàn toàn đẩy xuống vực sâu không đáy.
Nhưng mà bởi vì Trần Hải Đường tự sát, hoặc nhiều hoặc ít nổi lên chút tác dụng. Vả lại Trần Lỗi không biết gì về chuyện này, Âu Dương Ngoạt cũng không muốn xuống tay quá tàn nhẫn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Trần Lỗi đừng nên giống như mẹ của mình đến trêu chọc cậu.
Ở lại Trung Quốc vài ngày Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Ngoạt liền quay lại Nhật Bản.
Hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, Âu Dương Ngoạt vẫn như cũ không có chuyện gì làm chạy vào thư phòng chơi game giết thời gian.
Nhưng mà không được bao lâu thì An Húc Nhiên đến gõ cửa gọi cậu. “Tiểu thiếu gia.”
Rất ít khi An Húc Nhiên đến thư phòng quấy rầy cậu, Âu Dương Ngoạt tạm dừng trò chơi ngẩng đầu nhìn ra cửa. “Có Chuyện gì?”
“Tiểu thiếu gia, bạn học người đến thăm.”
Âu Dương Ngoạt nghi hoặc. Bạn học? Trong lớp cậu chỉ khá thân thiết với một mình Thuần Dã, nhưng Thuần Dã cũng chỉ biết số điện thoại của cậu. Hơn nữa lần trước bị bắt cóc, bọn họ vì phòng ngừa Âu Dương Thần Tu dùng hệ thống định vị truy ra căn cứ của bọn họ, nên dọc đường đã ném điện thoại của cậu rồi. yuurj
.wordpress.com
Như vậy ai tìm được chỗ này? Ở trường cậu cũng không lưu địa chỉ thật.
Tuy rằng nghi hoặc nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn đứng lên đi theo An Húc Nhiên ra phòng khách.
Lại nói ngày hôm đó, sau khi Âu Dương Ngoạt mất tích, Thuần Dã vẫn luôn rất lo lắng, liên tục gọi vào số Âu Dương Ngoạt hy vọng có thể nghe thấy tiếng của cậu (lời Tg: đừng hiểu lầm, này chỉ là bạn bè quan tâm nhau thôi), nhưng mà lại không như mong muốn, thẳng đến khi nghe tin người nhà của cậu đã tìm được cậu thì hắn mới yên tâm thở ra một hơi.
Vốn định gọi điện thoại hỏi thăm, kết quả số điện thoại Âu Dương Ngoạt vẫn không liên lạc được. Cũng may không lâu sau đó Thuần Dã vô tình gặp người đàn ông lần trước đến học viện lấy túi sách cho Âu Dương Ngoạt (chính là An Húc Nhiên). Hắn nghĩ nếu người này đến lấy túi sách như vậy chắc chắn là người nhà Âu Dương Ngoạt. Cho nên Thuần Dã liền lễ phép giữ chân An Húc Nhiên, hỏi thăm tình huống và địa chỉ nhà Âu Dương Ngoạt. An Húc Nhiên sau khi xin ý kiến Âu Dương Thần Tu xong thì mới nói địa chỉ cho Thuần Dã.
Vừa ra phòng khách Âu Dương Ngoạt liền thấy Thuần Dã đang ngồi trên sofa. Sau khi người hầu bưng lên một ly nước thì mỉm cười cảm ơn.
“Thuần Dã! Sao cậu lại ở đây?” Hoặc là nói, sao cậu biết nhà của tôi? Thấy Thuần Dã bộ dáng thản nhiên tuyệt không sợ người lạ ngồi đó, Âu Dương Ngoạt có chút ngoài ý muốn hỏi.
Nghe thấy câu hỏi, Thuần Dã ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. “A! Ngoạt cậu tới…Ngoạt…Ngoạt?” Nhìn người trước mặt thay đổi khá rõ rệt khiến Thuần Dã có phần hoài nghi có phải mình nhận sai người hay không.
Thấy Thuần Dã vẻ mặt nghi vấn cộng thêm biểu tình sợ hãi làm Âu Dương Ngoạt chẳng hiểu ra sao, không tức giận hỏi: “Thế nào? Hôm nay đi ra ngoài mà chưa uống thuốc nên phát bệnh?”
“…Ngoạt…Ngoạt, cậu…mắt của cậu…tại sao…tại sao…tại sao lại thành màu xanh?” Không để ý cậu ác miệng, Thuần Dã kinh ngạc đến lắp bắp, thật vất vả mới đem vấn đề hỏi ra miệng.
“…” Thì ra là thế. Nghe đến đó Âu Dương Ngoạt mới nhớ ở nhà cậu không có mang kính sát tròng, nhún nhún vai. “Đây mới là màu mắt thật của tôi.” Đối với Thuần Dã Âu Dương Ngoạt cảm thấy không cần phải giấu diếm cái này.
Từ trước tới giờ ở nhà Âu Dương Ngoạt không mang kính sát tròng. Thứ nhất là vì mắt cậu rất dễ bị nhiễm trùng, không thích hợp mang kính sát tròng. Thứ hai là vì bản thân cậu cũng không thích mang kính sát tròng, mang vào phiền toái không nói, cậu còn không thể nào quen được. Cho dù đã sử dụng được hai tháng nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn không hoàn toàn quen, nếu không phải vì sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, cậu căn bản sẽ không động vào mấy thứ thường xuyên làm cho mắt mình khó chịu.
“A?? Lúc cậu đến học viện thật sự là mắt màu đen nha, làm sao làm được?” Không thể không nói, có đôi khi Thuần Dã ngu ngốc đến đáng thương.
“Cậu hôm nay đến đây để hỏi cái này?” Âu Dương Ngoạt nhướng mày nhìn Thuần Dã ngồi ở ghế đối diện, không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này của hắn.
“Đương nhiên không phải rồi! Mình tới thăm cậu và muốn nói một tiếng xin lỗi với ngươi…Nếu lúc đó mình quay lại mua đồ thì cậu sẽ không bị bắt cóc.” Thuần Dã cho rằng nếu lúc đó hắn không đồng ý cho Âu Dương Ngoạt đi thì sẽ không xảy ra chuyện này. Cho nên Thuần Dã luôn cảm thấy áy náy mỗi lần hồi tưởng lại.
Edit: Tiêu Lan
Beta: Eugen
Sau khi ăn xong bữa sáng do Âu Dương Thần Tu tự tay làm, Âu Dương Ngoạt liền vào thư phòng chơi game đến tận giữa trưa Âu Dương Thần Tu đến thư phòng tìm cậu.
“Ngoạt nhi, trưa nay đi ra ngoài ăn hay là ở nhà ăn?” Âu Dương Thần Tu không quên vẻ mặt buồn bực Âu Dương Ngoạt khi ăn bữa sáng do hắn làm…
Nghĩ xem, hắn đường đường là tổng tài tập đoàn Âu Dương, là gia chủ Bổn gia, nếu để những người trong gia tộc biết hắn tự mình xuống bếp thì khiếp sợ cỡ nào. Có lẽ bị những đầu bếp Âu Dương Sóc mang tới dưỡng thành kén ăn, mỗi khi ăn một ngụm, ngũ quan cậu sẽ nhăn lại một lần.
“Ra ngoài ăn.” Nhớ tới bữa sáng Âu Dương Thần Tu làm hôm nay Âu Dương Ngoạt liền nhíu mày. Cậu thừa nhận khẩu vị cậu có chút khó khăn, nhưng mà cũng không quá mức, ít nhất thức ăn trong học viện cậu có thể nuốt trôi, nhưng mà, không tính cái món Âu Dương Thần Tu làm hôm nay. Ngẫm lại xem, hắn là một thiếu gia, có từng xuống bếp, có từng nấu ăn? Dưới loại tình huống như vậy hắn nấu thức ăn có thể ăn được sao?
“Được rồi, ngươi đi thay quần áo đi, ta đi lấy xe.” Nói xong hắn liền đi ra ngoài, bất quá không đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu dặn dò người trong thư phòng: “Mặc nhiều chút, bên ngoài hơi lạnh.”
Hai người đi đến một nhà hàng cao cấp tại Đông Kinh ăn cơm, bởi vì Âu Dương Ngoạt còn bị thương nên Âu Dương Thần Tu không dẫn cậu đi chơi, sau khi ăn cơm xong thì hai người liền về nhà.
Nhưng mà bữa tối thì bọn họ ăn ở nhà. Lo lắng đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới vết thương, Âu Dương Thần Tu không mang Âu Dương Ngoạt ra ngoài ăn mà gọi điện thoại kêu nhà hàng mang tới.
**********
Vết thương Âu Dương Ngoạt buổi tối cần phải bôi thuốc thay băng, cho nên Âu Dương Thần Tu liền ôm người đang chơi game say sưa lên phòng tắm lầu hai.
Bác sĩ căn dặn vết thương Âu Dương Ngoạt không thể dính nước, nên Âu Dương Thần Tu chỉ có thể dùng khăn ướt lau thân thể cho cậu. Tuy rằng đối với hành động Âu Dương Thần Tu Âu Dương Ngoạt không nói gì. Nhưng hành động quay đầu nhìn vách tường mà không nhìn Âu Dương Thần Tu, cùng hai má hơi ửng đỏ đã tiết lộ cậu không được tự nhiên.
Bất quá người khôn khéo như Âu Dương Thần Tu sao lại nhìn không ra, hắn đã sớm phát giác Âu Dương Ngoạt ngượng ngùng. Hắn cố ý cọ xát ở những nơi đó, thỉnh thoảng lại như vô ý dùng đầu ngón tay xẹt qua nụ hoa trước ngực cùng những nơi mẫn cảm của cậu.
“Ngươi rốt cuộc đã xong chưa?” Cơ thể bắt đầu khô nóng, ngọc hành có xu hướng ngẩng đầu. Âu Dương Ngoạt không phải ngốc, cậu biết tất cả là do người này ban tặng. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, thẹn quá hoá giận mà rống với Âu Dương Thần Tu.
“Cái gì?” Âu Dương Thần Tu giả ngu.
“Ngươi rốt cuộc muốn sờ mông ta bao lâu?” Có thể nghe ra Âu Dương Ngoạt nghiến răng nghiến lợi mà nói ra những lời này, cảm giác kia ‒ cộng với cái tay không ngừng vuốt ve trên mông, Âu Dương Ngoạt thật sự muốn chặt đứt cái tay Âu Dương Thần Tu.
“Ha ha, Ngoạt nhi là đang xấu hổ sao? Ta chỉ sờ thôi mà.” Âu Dương Thần Tu không hề giả vờ, hắn tà tà cười, sau đó thân thể nghiêng về trước, kề sát tai Âu Dương Ngoạt, dùng thanh âm từ tính nói nhỏ bên tai cậu: “Hơn nữa…đêm qua ta cũng đã hưởng dụng qua.” Nói xong còn liếm lên vành tai mẫn cảm một cái, sau đó chép chép miệng một bộ như chưa hết vị.
“…” Giận! Tuy rằng không đến mức động tay động chân với Âu Dương Thần Tu, nhưng mà nén giận tuyệt đối không phải tác phong của cậu.
Âu Dương Ngoạt thuận tay cầm lấy vòi nước phun vào người Âu Dương Thần Tu, sau đó phất tay khoả thân đi về phòng mình, bỏ lại Âu Dương Thần Tu cả người ướt sủng ngây ngốc ngồi trong phòng tắm.
Trong phòng không có khăn lông, vì muốn trả thù Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt tiện tay lấy quần áo sạch sẽ của Âu Dương Thần Tu lau thân thể sau đó ném qua một bên đi xuống lầu. Đang nằm trên sô pha xem tivi thì Âu Dương Sóc tới.
“Hey! Tiểu Ngoạt nhi, lão ca đâu?” Không giống như trước kia trêu chọc Âu Dương Ngoạt một phen, Âu Dương Sóc chào hỏi xong, tầm mắt tìm kiếm một vòng phòng khách liền mở miệng hỏi Âu Dương Thần Tu ở đâu.
“Đang tắm trên lầu.” Vừa rồi khi xuống lầu cậu nghe trong phong tắm có tiếng nước.
“Vậy sao, vậy chú ở đây đợi anh ấy đi, thuận tiện bồi cháu.” Nếu Âu Dương Thần Tu đang tắm hắn cũng không cần phải gấp, cho nên hiện giờ liền khôi phục bộ dáng cợt nhã.
Không để ý tới hắn, Âu Dương Ngoạt nhìn tivi không nói một câu. Ngay khi Âu Dương Sóc ngồi bên cạnh lầm bầm lầu bầu được một lúc thì nơi cầu thang vang lên tiếng bước chân. Âu Dương Thần Tu trong tay cầm thuốc cùng băng gạc từ trên lầu đi xuống.
“Lão ca, đại khái đã tra ra kết quả.” Thấy Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc lập tức trở nên nghiêm túc.
Không thể không thừa nhận năng lực Bổn gia rất mạnh, rõ ràng sự tình không có tiến triển, vậy mà bọn họ chỉ trong vòng một buổi chiều đã tra ra một ít.
Âu Dương Thần Tu mặt không đổi sắc, tuyệt không giống vừa rồi trong phòng tắm ôn nhu đùa giỡn Âu Dương Ngoạt, cũng không vì Âu Dương Ngoạt trả thù mà tức giận. Hắn ngồi bên cạnh Âu Dương Ngoạt, giúp cậu thay băng thoa thuốc mới.
“Ai?” Một chữ đủ để tỏ rõ ý tứ của hắn.
Âu Dương Sóc nhìn Âu Dương Thần Tu lại nhìn Âu Dương Ngoạt, sau đó mới lên tiếng: “Là…tình nhân anh‒‒ Trần Hải Đường.” Cũng là mẹ Trần Lỗi.
Nghe đáp án Âu Dương Thần Tu ngẩng đầu, nhìn nhìn biểu tình Âu Dương Ngoạt, bất quá Âu Dương Ngoạt chỉ thờ ơ xem tivi, giống như tất cả những chuyện này đều không liên quan tới cậu.
“…Gọi điện thoại cho thư ký của tôi, bảo hắn kêu người đàn bà kia đến đây gặp tôi.” Âu Dương Thần Tu vẻ mặt không thay đổi, thanh âm cũng không thay đổi, nhưng mà trong mắt lại loé ra âm u làm lòng người kinh sợ.
“Đã biết, em làm ngay.” Âu Dương Sóc bây giờ đang làm việc cho Âu Dương Thần Tu, đương nhiên biết rõ thư ký là ai.
Âu Dương Sóc đi rồi, Âu Dương Thần Tu liền ôm Âu Dương Ngoạt lên lầu, trong lúc này, hai người không ai mở miệng.
“Chuyện này ngươi định làm thế nào?” Nằm trên giường, Âu Dương Thần Tu vươn tay giữ mặt Âu Dương Ngoạt, sau đó hỏi.
Hừ! Làm thế nào? Đương nhiên là sống không bằng chết. Nhưng mà Âu Dương Ngoạt không nói ra, hiện giờ cậu chỉ muốn nhìn xem Âu Dương Thần Tu xử lý thế nào.
“Ngươi thấy sao?”
“Hừ! Ta sẽ làm cho ả biết hậu quả.”
*******
Trần Hải Đường, mẹ Trần Lỗi. Là kẻ thuê người bắt cóc Âu Dương Ngoạt. Ngay buổi trưa ngày hôm sau, ngồi máy bay đến Nhật Bản.
An Húc Nhiên đến sân bay mang người về biệt thự. Lúc này, Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Sóc cùng em họ hắn Dương Hân đã ngồi tại đại sảnh.
“Tu.” Tuy rằng có chút chột dạ, nhưng có thể nhìn thấy Âu Dương Thần Tu cô ta vô cùng vui vẻ. Bởi vì từ khi tên tiểu quỷ chết tiệt kia đến Nhật Bản cô ta không còn gặp Âu Dương Thần Tu nữa.
“Biết tại sao tôi gọi cô đến không?”
Biểu tình Âu Dương Thần Tu lúc này lạnh như băng làm Trần Hải Đường kinh hãi, cô run run trả lời: “Tu…em…không biết.”
“Hừ! Phải không?” Lấy một bản báo cáo ném tới trước mặt Trần Hải Đường, Âu Dương Thần Tu lạnh lùng nói: “Tự xem đi.”
Nhìn nhìn Âu Dương Thần Tu, lại nhìn nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh hắn. Cô hận! Tại sao người ngồi chỗ đó không phải là con của cô! Hận ý chiến thắng chột dạ cùng sợ hãi, Trần Hải Đường cầm lấy báo cáo mở ra xem…
“Cô còn gì để nói không?” Nhìn Trần Hải Đường xem báo cáo xong mặt trắng bệch, Âu Dương Thần Tu hỏi.
“Không…không có. Em chỉ muốn cầu anh một chuyện, dù sao Trần Lỗi cũng là con anh, anh đừng thương tổn nó.” Tuy rằng Trần Lỗi không tham dự, nhưng mà cô sợ Âu Dương Ngoạt sẽ trả thù, cho nên cô muốn cầu Âu Dương Thần Tu có thể bảo vệ con mình.
Nhưng mà hành động của Âu Dương Thần Tu làm cho cô tuyệt vọng, chỉ thấy hắn nhìn Âu Dương Ngoạt ngồi bên cạnh, xoa xoa mặt của cậu, ôn nhu hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
“Không sao cả! Nhưng mà nói một chút, từ nay về sau, ta không cho phép Trần Lỗi xuất hiện trong tầm mắt của ta, nếu không chỉ có chết.” Âu Dương Ngoạt hơi nâng cằm, dùng một bộ không thể làm trái, thuyết minh cậu nói được làm được.
Đối với lời nói vô tình gạt bỏ tương lai Trần Lỗi, Trần Hải Đường gần như tuyệt vọng mà điên cuồng thét lên. “Tại sao? Tại sao mày có thể gạt bỏ tương lai con tao? Tại sao mày có thể ngồi ở chỗ đó? Phải là con tao! Là con tao mới có tư cách.”
“Vậy bà kêu hắn đến ngồi đi.” Âu Dương Ngoạt cười cười: “Nếu bà tự tin con bà xuất hiện trong tầm mắt tôi mà có thể sống, chỉ hai phút thôi! Thế nào, bà kêu hắn đến đi.”
Biểu tình Âu Dương Ngoạt lúc này khiến mọi người hiểu được __ cậu nghiêm túc.
Trần Hải Đường nhìn Âu Dương Ngoạt mà ngây ngẩn cả người, có lẽ thật sự bị cậu doạ, cho đến khi An Húc Nhiên mang cô ra khỏi biệt thự cũng không nói thêm một câu nào. Đó là Âu Dương Ngoạt trước kia sao? Cô sợ hãi, thật sự sợ hãi! Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến cô sợ hãi tận đáy lòng…
Chiều hôm đó, Trần Hải Đường bộ dạng thất hồn lạc phách đi ra sân bay, hiện giờ cô hoàn toàn không còn bộ dáng diễm lệ sáng chói khi xuống máy bay sáng nay. Còn lại chỉ là vẻ mặt xám như tro tàn, dường như chỉ trong nháy mắt già đi không ít.
Không biết khi nào thì về đến nhà, một mình ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách u ám không bật đèn, một chút cử động cũng không có. Lúc này, chuông điện thoại trong đại sảnh chợt vang lên phá tan không gian yên tĩnh, thẳng đến khi chuông điện thoại vang thật lâu cô mới cầm điện thoại lên nghe.
sự muốn biết?”
“Đúng vậy! Tôi muốn biết.” Trần Hải Đường nghiêm túc trả lời, cô không muốn chết không nhắm mắt.
“Hừ! Bà đã muốn biết thì tôi đây sẽ nói cho bà biết, xem như lễ vật đưa tiễn bà vậy. Kỳ thật tôi giúp bà là vì chúng ta có chung mục đích, tôi không muốn Âu Dương Ngoạt tồn tại.” Nói đến đây, trong giọng nói kẻ thần bí mang theo ghen tị và hận ý sâu sắc.
“Được rồi, nghi vấn của bà tôi đã hồi đáp, tiếp theo xem biểu hiện của bà.” Nói xong kẻ thần bí kia liền cúp điện thoại.
*********
Nhật Bản
Sau khi Trần Hải Đường quay về Trung Quốc một ngày, An Húc Nhiên nhận được tin tức Trần Hải Đường tự sát.
Còn về chuyện Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc rồi bị thương bên phía học viện đã nhận được thông báo, nên Âu Dương Thần Tu xin phép cho cậu nghỉ học nửa tháng ở nhà dưỡng thương. Vì thế khi nghe tin Trần Hải Đường tự sát, Âu Dương Thần Tu liền mang theo cậu bay về Trung Quốc.
Thấy Âu Dương Thần Tu dẫn Âu Dương Ngoạt về Vương quản gia vui vẻ ra mặt. Sau khi chờ Âu Dương Ngoạt ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát ông liền đứng bên cạnh quan tâm hỏi cái này cái kia.
Trưa hôm đó, Âu Dương Thần Tu nghe thư ký báo cáo là Trần Hải Đường mở khí gas tự sát, cảnh sát cũng tìm thấy hai phong di thư bân cạnh thi thể, một phong là cho Trần Lỗi một phong cho Âu Dương Ngoạt. Nội dung phong gửi cho Trần Lỗi là áy náy cùng khích lệ, còn phong của Âu Dương Ngoạt là ân hận vì đã thương tổn cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ.
“Muốn xem không?” Cầm thư Trần Hải Đường gửi cho Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu hỏi cậu có muốn xem không.
“Không cần thiết.” Trong từ điển của cậu, chỉ có buông tha và nợ máu phải trả bằng máu, không có chuyện tha thứ hay không tha thứ.
Thấy Âu Dương Thần Tu trưng cầu ý kiến Âu Dương Ngoạt, Vương quản gia đứng bên cạnh kinh ngạc mở to mắt, bộ dáng khoa trương đến nỗi hai mắt như muốn rơi xuống đất.
Đương nhiên không chỉ riêng Vương quản gia như thế, tất cả người hầu trong biệt thự đều cảm thấy chấn động.
“Mệt không? Có muốn lên lầu nghỉ ngơi hay không? Khi nào ăn cơm ta gọi ngươi.” Âu Dương Thần Tu nhìn Âu Dương Ngoạt hôm nay đặc biệt ít nói hỏi.
“Không cần, ta ở đây luôn.” Lấy ra máy chơi game mang theo trên người, Âu Dương Ngoạt trả lời.
“Ha hả, vậy được rồi, ta đi ra ngoài một lát sẽ về.” Xoa xoa mặt cậu, Âu Dương Thần Tu sủng nịch nói.
“Ừ.”
Bởi vì Trần Hải Đường là một nghệ sĩ, cho nên lễ tang sẽ có rất nhiều nghệ sĩ và phóng viên xuất hiện.
Âu Dương Thần Tu không có dẫn Âu Dương Ngoạt đến lễ tang, lúc an táng hắn cũng không đến mà cho thư ký đại diện đến thay.
Trần Lỗi cũng không biết nguyên nhân thật sự Trần Hải Đường tự sát, bởi vì sau khi lễ tang kết thúc Âu Dương Thần Tu liền phái người làm thủ tục chuyển Trần Lỗi ra nước ngoài học.
Bởi vì Âu Dương Ngoạt đã nói không muốn thấy Trần Lỗi xuất hiện trong tầm mắt của cậu, Âu Dương Thần Tu vốn định làm theo ý cậu, xóa bỏ tư cách con riêng của Trần Lỗi. Như vậy từ nay về sau, Trần Lỗi và Âu Dương gia không còn bất cứ quan hệ nào hết. Dưới tình huống như vậy, vô tình đem Trần Lỗi dựa vào thân phận con riêng Âu Dương Thần Tu mà hưởng không ít lợiích từ Âu Dương gia, hoàn toàn đẩy xuống vực sâu không đáy.
Nhưng mà bởi vì Trần Hải Đường tự sát, hoặc nhiều hoặc ít nổi lên chút tác dụng. Vả lại Trần Lỗi không biết gì về chuyện này, Âu Dương Ngoạt cũng không muốn xuống tay quá tàn nhẫn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Trần Lỗi đừng nên giống như mẹ của mình đến trêu chọc cậu.
Ở lại Trung Quốc vài ngày Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Ngoạt liền quay lại Nhật Bản.
Hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, Âu Dương Ngoạt vẫn như cũ không có chuyện gì làm chạy vào thư phòng chơi game giết thời gian.
Nhưng mà không được bao lâu thì An Húc Nhiên đến gõ cửa gọi cậu. “Tiểu thiếu gia.”
Rất ít khi An Húc Nhiên đến thư phòng quấy rầy cậu, Âu Dương Ngoạt tạm dừng trò chơi ngẩng đầu nhìn ra cửa. “Có Chuyện gì?”
“Tiểu thiếu gia, bạn học người đến thăm.”
Âu Dương Ngoạt nghi hoặc. Bạn học? Trong lớp cậu chỉ khá thân thiết với một mình Thuần Dã, nhưng Thuần Dã cũng chỉ biết số điện thoại của cậu. Hơn nữa lần trước bị bắt cóc, bọn họ vì phòng ngừa Âu Dương Thần Tu dùng hệ thống định vị truy ra căn cứ của bọn họ, nên dọc đường đã ném điện thoại của cậu rồi. yuurj
.wordpress.com
Như vậy ai tìm được chỗ này? Ở trường cậu cũng không lưu địa chỉ thật.
Tuy rằng nghi hoặc nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn đứng lên đi theo An Húc Nhiên ra phòng khách.
Lại nói ngày hôm đó, sau khi Âu Dương Ngoạt mất tích, Thuần Dã vẫn luôn rất lo lắng, liên tục gọi vào số Âu Dương Ngoạt hy vọng có thể nghe thấy tiếng của cậu (lời Tg: đừng hiểu lầm, này chỉ là bạn bè quan tâm nhau thôi), nhưng mà lại không như mong muốn, thẳng đến khi nghe tin người nhà của cậu đã tìm được cậu thì hắn mới yên tâm thở ra một hơi.
Vốn định gọi điện thoại hỏi thăm, kết quả số điện thoại Âu Dương Ngoạt vẫn không liên lạc được. Cũng may không lâu sau đó Thuần Dã vô tình gặp người đàn ông lần trước đến học viện lấy túi sách cho Âu Dương Ngoạt (chính là An Húc Nhiên). Hắn nghĩ nếu người này đến lấy túi sách như vậy chắc chắn là người nhà Âu Dương Ngoạt. Cho nên Thuần Dã liền lễ phép giữ chân An Húc Nhiên, hỏi thăm tình huống và địa chỉ nhà Âu Dương Ngoạt. An Húc Nhiên sau khi xin ý kiến Âu Dương Thần Tu xong thì mới nói địa chỉ cho Thuần Dã.
Vừa ra phòng khách Âu Dương Ngoạt liền thấy Thuần Dã đang ngồi trên sofa. Sau khi người hầu bưng lên một ly nước thì mỉm cười cảm ơn.
“Thuần Dã! Sao cậu lại ở đây?” Hoặc là nói, sao cậu biết nhà của tôi? Thấy Thuần Dã bộ dáng thản nhiên tuyệt không sợ người lạ ngồi đó, Âu Dương Ngoạt có chút ngoài ý muốn hỏi.
Nghe thấy câu hỏi, Thuần Dã ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. “A! Ngoạt cậu tới…Ngoạt…Ngoạt?” Nhìn người trước mặt thay đổi khá rõ rệt khiến Thuần Dã có phần hoài nghi có phải mình nhận sai người hay không.
Thấy Thuần Dã vẻ mặt nghi vấn cộng thêm biểu tình sợ hãi làm Âu Dương Ngoạt chẳng hiểu ra sao, không tức giận hỏi: “Thế nào? Hôm nay đi ra ngoài mà chưa uống thuốc nên phát bệnh?”
“…Ngoạt…Ngoạt, cậu…mắt của cậu…tại sao…tại sao…tại sao lại thành màu xanh?” Không để ý cậu ác miệng, Thuần Dã kinh ngạc đến lắp bắp, thật vất vả mới đem vấn đề hỏi ra miệng.
“…” Thì ra là thế. Nghe đến đó Âu Dương Ngoạt mới nhớ ở nhà cậu không có mang kính sát tròng, nhún nhún vai. “Đây mới là màu mắt thật của tôi.” Đối với Thuần Dã Âu Dương Ngoạt cảm thấy không cần phải giấu diếm cái này.
Từ trước tới giờ ở nhà Âu Dương Ngoạt không mang kính sát tròng. Thứ nhất là vì mắt cậu rất dễ bị nhiễm trùng, không thích hợp mang kính sát tròng. Thứ hai là vì bản thân cậu cũng không thích mang kính sát tròng, mang vào phiền toái không nói, cậu còn không thể nào quen được. Cho dù đã sử dụng được hai tháng nhưng Âu Dương Ngoạt vẫn không hoàn toàn quen, nếu không phải vì sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, cậu căn bản sẽ không động vào mấy thứ thường xuyên làm cho mắt mình khó chịu.
“A?? Lúc cậu đến học viện thật sự là mắt màu đen nha, làm sao làm được?” Không thể không nói, có đôi khi Thuần Dã ngu ngốc đến đáng thương.
“Cậu hôm nay đến đây để hỏi cái này?” Âu Dương Ngoạt nhướng mày nhìn Thuần Dã ngồi ở ghế đối diện, không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này của hắn.
“Đương nhiên không phải rồi! Mình tới thăm cậu và muốn nói một tiếng xin lỗi với ngươi…Nếu lúc đó mình quay lại mua đồ thì cậu sẽ không bị bắt cóc.” Thuần Dã cho rằng nếu lúc đó hắn không đồng ý cho Âu Dương Ngoạt đi thì sẽ không xảy ra chuyện này. Cho nên Thuần Dã luôn cảm thấy áy náy mỗi lần hồi tưởng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.