Chương 72
Lãnh Dạ Minh Hoàng
22/11/2016
CHƯƠNG 75
Edit: Tiêu Lan
Beta: Eugen
“Ngươi lúc nào cũng khiến cho ta lo lắng! Bảo bối!”
Khí tức quen thuôc sau lưng khiến tâm tình sắp không khống chế được của cậu dần dần bình ổn, thân thể hơi nghiêng về sau dựa vào người Âu Dương Thần Tu.
“Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Chỉ cần có người đi vào mê cung thì ta sẽ biết!”
Âu Dương Thần Tu quay đầu nhìn Hill “Mẹ cháu rất lo lắng, nhanh về đi.” Nói xong Âu Dương Thần Tu vỗ vỗ tay, một người đàn ông mặc âu phục xuất hiện sau lưng Hill. Âu Dương Thần Tu nhìn người nọ ra lệnh: “Đưa nó về!”
“Vâng!” Người đàn ông cung kính trả lời, sau đó nhìn Hill: “Tiểu thiếu gia, đi thôi!”
“Ngoạt, tay của…” Lời đến miệng lại nuốt xuống, dù sao cha của cậu ở đây, ai cần hắn làm chuyện dư thừa chứ?
Sau khi Hill rời đi, Âu Dương Thần Tu thở dài nhìn Âu Dương Ngoạt: “Ngươi a ngươi a, sao trước đây ta không phát hiện ngươi bướng bỉnh như thế chứ?” Sau đó lại cẩn thận xoắn tay áo Âu Dương Ngoạt lên.
“Rốt cuộc ai ở trong hai tòa biệt thự đó?” Cậu có thể nhìn ra người đàn ông vừa rồi đưa Hill đi không phải người bình thường.
Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện hai dấu răng, máu từ đó không ngừng chảy ra. Gương mặt Âu Dương Thần Tu thoáng chốc lạnh thêm ba phần. “Ta vốn định hai ngày nữa mới nói cho ngươi biết, nhưng nếu ngươi đã đến đây rồi thì hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết luôn. Bất quá bây giờ phải đi băng bó vết thương chết tiệt này trước đã!” Âu Dương Thần Tu thật sự tức giận, tức giận Âu Dương Ngoạt xem nhẹ bản thân mình.
“Ừm.” Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn gật đầu.
Kéo cánh tay không bị thương của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu dẫn cậu đến một tòa biệt thự gần đó.
“Tại sao lúc nãy ngươi lại nói chỉ cần có người đi vào mê cung thì ngươi sẽ biết?” Âu Dương Ngoạt hỏi.
“Trong vườn hoa có lắp đặt hệ thống cảm ứng, khi có người đi vào hệ thống sẽ lập tức cảm nhận được và ***g giam bầy chó săn kia cũng sẽ tự động mở ra.” Nếu Âu Dương Thần Tu không đến, cho dù Âu Dương Ngoạt giết được bầy chó săn, nhưng nguy hiểm tầng tầng lớp lớp phía trước sẽ càng lúc nàng nâng cao! Chỉ có gia chủ Bổn gia mới biết được, và cũng chỉ có họ mới có thể đi vào mà không kinh động đến bất cứ ai.
Từ lúc Âu Dương Ngoạt và Hill đi vào mê cung, luôn luôn có máy theo dõi ở chỗ bí mật giám sát hai người.
“…” Nếu như bây giờ Âu Dương Ngoạt còn làm sát thủ, thì chỉ với chuyện cậu không cảm nhận được hệ thống cảm ứng cũng đã mất đi tư cách!
Đi không bao lâu thì trước mặt Âu Dương Ngoạt xuất hiện một cánh cửa sắt màu đen. Chỉ thấy Âu Dương Thần Tu vươn tay đặt lên thiết bị điện tử màu xám trên cửa, thiết bị lập tức phát ra tia laser lướt nhanh từ trên xuống dưới quét vân tay Âu Dương Thần Tu. Hơn mười giây sau, cánh cửa trước mặt hai người từ từ mở ra.
Khi hai người vừa tới biệt thự, trước cửa liền xuất hiện hai người đàn ông ngoại quốc cung kính chào Âu Dương Thần Tu “Thiếu gia!”
Âu Dương Ngoạt đi theo hắn vào đại sảnh biệt thự, ở đây cũng không có gì đặc biệt, tuy trang hoàng không xa hoa như biệt thự chủ trạch nhưng cũng rất hoa lệ.
“Ngươi ở đây chờ ta, đừng có chạy lung tung! Ta đi lấy hòm thuốc rồi sẽ quay lại.” Chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh, Âu Dương Thần Tu dặn dò.
Nghe hắn nói vậy Âu Dương Ngoạt mới nhớ tới cánh tay còn đang chảy máu của mình. “Được.”
Âu Dương Thần Tu rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Âu Dương Ngoạt. Ngẫm lại từ khi đi vào đến giờ, ngoại trừ hai người lúc nãy thì Âu Dương Ngoạt không phát hiện ra người nào khác, cả ngôi biệt thự vắng tanh không có nửa điểm nhân khí.
Khi cậu còn đang đánh giá nơi này thì Âu Dương Thần Tu đã xách một hòm thuốc màu trắng thật to quay lại. Hắn ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Ngoạt, mở hòm thuốc lấy nước khử trùng, thuốc và băng gạc ra.
“Những ai ở trong biệt thự này?” Cảm giác đau rát khi nước khử trùng thấm vào vết thương khiến Âu Dương Ngoạt bất giác nhíu mày.
Âu Dương Thần Tu lạnh mặt rửa vết thương cho cậu, một lát sau mới trả lời: “Vệ sĩ và một số người có thân phận đặc biệt!”
“Thân phận đặc biệt? Đó là gì?” Rốt cuộc Bổn gia làm cái gì?
Sau khi thoa thuốc băng bó xong, Âu Dương Thần Tu ngẩng đầu nhìn cậu, trầm mặc một lúc mới phun ra hai chữ “Đặc công”.
“…”
Thấy Âu Dương Ngoạt không nói tiếng nào mà nhìn mình chằm chằm, Âu Dương Thần Tu thản nhiên cười, vươn tay xoa xoa mặt cậu nói: “Đi theo ta, bảo bối!”
Xuyên qua hành lang, hai người đi đến một gian phòng thật lớn, trên tường treo rất nhiều tranh nhân vật. Âu Dương Thần Tu đi đến đứng trước một bức tranh, mắt đối mắt với nhân vật trong tranh, sau khi xác nhận võng mạc, bức tường từ từ mở ra, phút chốc một cái thang máy xuất hiện trước mặt Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Thần Tu vỗ vỗ lưng Âu Dương Ngoạt, sau đó ấn mở cửa thang máy, cửa thang máy lập tức mở ra, Âu Dương Ngoạt theo Âu Dương Thần Tu vào. Thang máy bắt đầu đi xuống, từ 1; – 1, -2…đến -5 thì ‘đinh’ một tiếng cửa thang máy mở ra.
Nếu không phải vừa đi thang máy xuống đây, Âu Dương Ngoạt quả thật không thể tin mình đang ở dưới tầng năm. Bởi vì gian phòng này và gian phòng lúc nãy giống nhau như đúc, càng đi cậu càng cảm thấy kinh hãi, bất kể chỗ nào cho dù là tranh hoàng hay bài trí…so với bên trên đều giống nhau như đúc. Nói cách khác, nếu giả sử Âu Dương Thần Tu đánh Âu Dương Ngoạt bất tỉnh rồi mang xuống đây, khi tỉnh lại Âu Dương Ngoạt tuyệt đối sẽ không biết mình đã không còn ở chỗ cũ. monganhlau.wordpress.com
“Bảo bối hẳn là cảm thấy kỳ lạ vì dưới này và trên kia giống như đúc đi. Ha hả, thật ra không chỉ tầng này, bốn tầng còn lại cũng y như vậy, bất quá chỉ là bên ngoài mà thôi. Mỗi phòng đều có công dụng khác nhau, cho nên bên trong là hoàn toàn khác nhau.” Âu Dương Thần Tu vừa nói vừa mở cửa một gian phòng, bên trong toàn là màn hình máy tính, một màn hình giám thị một vị trí trên đảo, không chỉ hình ảnh mà còn có cả âm thanh.
“…” Âu Dương Ngoạt giống như nhìn thấy thời đại trước kia của mình, tuy rằng thiết bị không tiên tiến bằng nhưng hệ thống giám thị lại không thua kém chút nào.
“Người ở đây đều là nhân viên tình báo đặc biệt của Bổn gia, tất cả bọn họ đều là đặc công của các quốc gia lui về hoặc là người do Âu Dương gia bồi dưỡng. Nhiệm vụ chính của bọn họ là tình báo, trừ cái đó ra sẽ không dễ dàng xuất động.” Âu Dương Thần Tu còn nói thêm: “Đây là bí mật Bổn gia, chỉ có gia chủ và người thừa kế mới có thể biết được.”
“…” Đặc công là gì? Âu Dương Ngoạt đương nhiên rất rõ ràng. Bất quá thật không nghĩ tới, Âu Dương gia lại có năng lực này, nói không kinh hãi là giả.
“Biệt thự kia cũng là..?” Âu Dương Ngoạt rất hiếu kỳ, rốt cuộc Bổn gia có bao nhiêu bí mật?
“Ha hả, không phải!” Âu Dương Thần Tu xoa xoa mặt cậu, cười trả lời.
“Vậy đó là gì?”
“Ta sẽ nói cho ngươi biết, theo ta qua bên kia!” Nói ở đây Âu Dương Thần Tu cảm thấy có chút không thích hợp, hắn muốn dẫn Âu Dương Ngoạt đi làm quen toàn bộ nơi này.
“Được.” Âu Dương Ngoạt gật đầu, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn.
Lúc nãy ở trong biệt thự nên không thấy lạnh, bây giờ ra ngoài, một trận gió rét lạnh thổi tới làm Âu Dương Ngoạt rùng mình một cái.
“Lạnh? Sao không mặc quần áo ta chuẩn bị cho ngươi mà chỉ mặc có một cái áo vậy? Bảo bối, ngươi thật sự không để cho ta bớt lo.” Vừa rồi xử lý vết thương hắn đã phát hiện, chẳng qua lúc đó so với mấy chuyện nhỏ nhặt này thì vết thương quan trọng hơn nên hắn không nói.
Bây giờ mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn vội vàng cởi áo khoác trên người khoác cho Âu Dương Ngoạt.
Hai người đi khoảng mười phút mới đến biệt thự kia. Ở đây không có cửa sắt giống như biệt thự vừa rồi, Âu Dương Thần Tu trực tiếp dẫn cậu đến cửa biệt thự, sau khi nhập mật mã, hai cánh cửa cao hơn ba thước liền tự động mở ra.
Bên trong là đại sảnh rộng lớn, đối diện là cầu thang, sàn nhà được lát đá cẩm thạch màu hổ phách sáng bóng. Ở đây không có bài trí dư thừa, ngoại trừ một vài chậu hoa lớn, thì cũng chỉ có một đài phun nước điêu khắc tượng chúa Jesus bị đóng đinh trên thánh giá.
Âu Dương Thần Tu đi đến cạnh đài phun nước, tìm kiếm phía sau bức tượng. Âu Dương Ngoạt thấp thoáng nghe một tiếng ‘lách cách’, sàn nhà từ từ mở ra, một cầu thang đi thông xuống lòng đất xuất hiện.
Theo Âu Dương Thần Tu đi xuống, Âu Dương Ngoạt loáng thoáng nghe được vài âm thanh, hình như là tiếng ‘thịch, thịch, thịch’. Tuy âm thanh này rất nhỏ nhưng Âu Dương Ngoạt biết rõ đó là cái gì.
Không sai! Đó là tiếng súng! Âu Dương Ngoạt rất nhạy cảm với những tiếng này, cậu có thể khẳng định đó là tiếng súng.
Những tầng ngầm của biệt thự này không làm người ta kinh hãi như biệt thự vừa rồi, khá đơn giản, không hề có cảm giác xa xỉ. Hai bên hành lang được lắp đèn huỳnh quang chói mắt, tường màu trắng pha sắc vàng. Trần nhà dùng thạch cao chạm khắc, trên đó cũng lắp đèn và một số thiết bị điện tử ngầm.
“Ai ở đây?” Tại sao lại có tiếng súng?
Nghe Âu Dương Ngoạt hỏi, Âu Dương Thần Tu vươn một tay vòng qua cổ cậu, sau đó ôn nhu vuốt gò cậu trả lời: “Sát thủ.”
“…” Trầm mặc chốc lát, Âu Dương Ngoạt lại thờ ơ hỏi: “Có giống sát thủ bình thường không?”
“Không giống! Bọn họ chỉ tiếp nhận nhiệm vụ ám sát chính trị gia!” Ngoại trừ cái đó, sát thủ ở đây sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào khác.
Thật ra vệ sĩ Âu Dương gia đều là từ nơi này mà ra, sau khi kết thúc huấn luyện sẽ chọn ra người đứng đầu trong số đó, tỷ lệ là 1/1000. Dưới tình huống này, những người không được chọn sẽ làm vệ sĩ Âu Dương gia.
Dừng lại, mở cửa một gian phòng, trong phòng cũng như vậy, toàn là màn hình giám sát. Âu Dương Ngoạt nhìn một màn hình, trong đó có bảy tám người, có ba người là nữ, bọn họ thoạt nhìn rất trẻ, chỉ khoảng 20t. Vài người đang tập xạ kích, những người còn lại thì ngồi gần đó nghỉ ngơi.
“Bọn họ đều là…?” Sát thủ Bổn gia.
“Ừh!” Âu Dương Thần Tu ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, sau đó để Âu Dương Ngoạt ngồi lên đùi mình. “Đột nhiên nói cho ngươi biết nhiều như vậy, ngươi…có thấy khó tiếp nhận hay không?” Thật ra Âu Dương Thần Tu vẫn rất lo lắng vấn đề này.
Dù sao nếu đổi lại là người khác, đột nhiên biết gia tộc của mình không phải là một gia tộc bình thường, bất cứ ai cũng không dễ dàng ‘tiêu hóa’ ngay lập tức được.
monganhlau.wordpress.com
Âu Dương Ngoạt lắc đầu, với cậu mà nói, không có gì không thể tiếp nhận.
Biểu hiện của Âu Dương Ngoạt làm Âu Dương Thần Tu vô cùng vui vẻ, hắn đột nhiên giữ gáy cậu, tiến lên mút lấy đôi môi đỏ bừng của cậu, sau một lúc say mê cuồng nhiệt hắn mới buông ra. “Ta sẽ không bắt buộc ngươi miễn cưỡng tiếp nhận. Hôm nay ta nói bí mật Bổn gia cho ngươi biết không phải vì muốn ngươi lập tức tiếp quản sự tình gia tộc. Ta chỉ muốn ngươi biết ‒ ngươi là người thừa kế duy nhất Âu Dương gia, trừ ngươi ra tuyệt đối không có người thứ hai.” Đây xem như là hứa hẹn của Âu Dương Thần Tu với cậu, mặc kệ trong đó rốt cuộc có bao nhiêu ý tứ.
“Ừ.” Thừa kế hay không thừa kế đối với Âu Dương Ngoạt mà nói đều không sao cả, hiện giờ như vậy cũng rất tốt, cậu rất thỏa mãn.
Mặc kệ Âu Dương Ngoạt có hiểu ý mình muốn nói hay không, Âu Dương Thần Tu cũng không giải thích gì thêm. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó sủng nịch nhéo má Âu Dương Ngoạt, ôn nhu hỏi: “Có muốn quay về không? Hay là còn muốn xem tiếp?”
“Về!” Đối với Âu Dương Ngoạt ở đây cũng không có gì đáng nhìn.
“Cũng tốt!” Âu Dương Thần Tu gật gật đầu, nhìn vết máu trên tay áo đã biến thành màu nâu của cậu. “Trở về kêu bác sĩ tới kiểm tra cho ngươi phòng hờ.”
Theo Âu Dương Thần Tu ra khỏi biệt thự, sau đó đi qua khoảng sân rộng lớn, rồi tiếp đó là mê cung, rất nhanh thì đến trường đua ngựa, hai người nhìn thấy có một người đàn ông đang chờ ở đó.
Người này chính là quản gia chủ trạch, đã hơn năm mươi tuổi, tóc vàng, xoăn, đôi mắt xanh nhạt hữu thần. Ông đứng nghiêm bên ngoài trường đua ngựa, một thân âu phục đúng tiêu chuẩn quản gia.
“Thiếu gia, lão gia mời người và tiểu thiếu gia đến thư phòng!” Tuy rằng quản gia là người nhìn Âu Dương Thần Tu lớn lên, tình cảm cũng thân thiết hơn, đương nhiên nói chuyện cũng không cần phải dùng kính ngữ. Thế nhưng lễ không thể bỏ, huống chi bây giờ Âu Dương Thần Tu là gia chủ Bổn gia, càng phải chú trọng lễ tiết.
Âu Dương Thần Tu nghiêng đầu nhìn Âu Dương Ngoạt bên cạnh sau đó mới trả lời: “Ừh, ta đã biết!”
Khi hai đi vào đại sảnh, Hill đang ngồi chờ trên sofa lập tức tiến lên, nhìn Âu Dương Ngoạt hỏi: “Vết thương của em không sao chứ?” Thật ra hắn vẫn luôn tự trách, nghĩ rằng nếu lúc đó hắn giúp một tay, không để Âu DươngNgoạt một mình đối phó với đám chó kia thì Âu Dương Ngoạt đã không bị cắn.
Âu Dương Ngoạt biết hắn đang suy nghĩ cái gì, xoắn tay áo lên để lộ cánh tay bị thương trước mặt Hill. Cậu làm vậy thứ nhất là để cho Hill biết vết thương của cậu cũng không nghiêm trọng như hắn nghĩ, thứ hai là để Hill thấy vết thương đã được xử lý qua, như vậy hắn có thể yên tâm.
Âu Dương Thần Tu đứng bên cạnh tiếp lời: “Không sao, cháu không cần lo lắng! Cũng tại Ngoạt nhi chạy loạn khắp nơi nên mới bị chó cắn, xem như một bài học đi.” Nói thì nói vậy, nhưng suy nghĩ thật sự trong lòng Âu Dương Thần Tu chỉ có hắn rõ ràng nhất.
Vỗ vỗ lưng Âu Dương Ngoạt. “Đi thôi, ông nội ngươi còn ở thư phòng đợi chúng ta!”
“Ừm.”
Edit: Tiêu Lan
Beta: Eugen
“Ngươi lúc nào cũng khiến cho ta lo lắng! Bảo bối!”
Khí tức quen thuôc sau lưng khiến tâm tình sắp không khống chế được của cậu dần dần bình ổn, thân thể hơi nghiêng về sau dựa vào người Âu Dương Thần Tu.
“Sao ngươi biết ta ở đây?”
“Chỉ cần có người đi vào mê cung thì ta sẽ biết!”
Âu Dương Thần Tu quay đầu nhìn Hill “Mẹ cháu rất lo lắng, nhanh về đi.” Nói xong Âu Dương Thần Tu vỗ vỗ tay, một người đàn ông mặc âu phục xuất hiện sau lưng Hill. Âu Dương Thần Tu nhìn người nọ ra lệnh: “Đưa nó về!”
“Vâng!” Người đàn ông cung kính trả lời, sau đó nhìn Hill: “Tiểu thiếu gia, đi thôi!”
“Ngoạt, tay của…” Lời đến miệng lại nuốt xuống, dù sao cha của cậu ở đây, ai cần hắn làm chuyện dư thừa chứ?
Sau khi Hill rời đi, Âu Dương Thần Tu thở dài nhìn Âu Dương Ngoạt: “Ngươi a ngươi a, sao trước đây ta không phát hiện ngươi bướng bỉnh như thế chứ?” Sau đó lại cẩn thận xoắn tay áo Âu Dương Ngoạt lên.
“Rốt cuộc ai ở trong hai tòa biệt thự đó?” Cậu có thể nhìn ra người đàn ông vừa rồi đưa Hill đi không phải người bình thường.
Trên cánh tay trắng nõn xuất hiện hai dấu răng, máu từ đó không ngừng chảy ra. Gương mặt Âu Dương Thần Tu thoáng chốc lạnh thêm ba phần. “Ta vốn định hai ngày nữa mới nói cho ngươi biết, nhưng nếu ngươi đã đến đây rồi thì hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết luôn. Bất quá bây giờ phải đi băng bó vết thương chết tiệt này trước đã!” Âu Dương Thần Tu thật sự tức giận, tức giận Âu Dương Ngoạt xem nhẹ bản thân mình.
“Ừm.” Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn gật đầu.
Kéo cánh tay không bị thương của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu dẫn cậu đến một tòa biệt thự gần đó.
“Tại sao lúc nãy ngươi lại nói chỉ cần có người đi vào mê cung thì ngươi sẽ biết?” Âu Dương Ngoạt hỏi.
“Trong vườn hoa có lắp đặt hệ thống cảm ứng, khi có người đi vào hệ thống sẽ lập tức cảm nhận được và ***g giam bầy chó săn kia cũng sẽ tự động mở ra.” Nếu Âu Dương Thần Tu không đến, cho dù Âu Dương Ngoạt giết được bầy chó săn, nhưng nguy hiểm tầng tầng lớp lớp phía trước sẽ càng lúc nàng nâng cao! Chỉ có gia chủ Bổn gia mới biết được, và cũng chỉ có họ mới có thể đi vào mà không kinh động đến bất cứ ai.
Từ lúc Âu Dương Ngoạt và Hill đi vào mê cung, luôn luôn có máy theo dõi ở chỗ bí mật giám sát hai người.
“…” Nếu như bây giờ Âu Dương Ngoạt còn làm sát thủ, thì chỉ với chuyện cậu không cảm nhận được hệ thống cảm ứng cũng đã mất đi tư cách!
Đi không bao lâu thì trước mặt Âu Dương Ngoạt xuất hiện một cánh cửa sắt màu đen. Chỉ thấy Âu Dương Thần Tu vươn tay đặt lên thiết bị điện tử màu xám trên cửa, thiết bị lập tức phát ra tia laser lướt nhanh từ trên xuống dưới quét vân tay Âu Dương Thần Tu. Hơn mười giây sau, cánh cửa trước mặt hai người từ từ mở ra.
Khi hai người vừa tới biệt thự, trước cửa liền xuất hiện hai người đàn ông ngoại quốc cung kính chào Âu Dương Thần Tu “Thiếu gia!”
Âu Dương Ngoạt đi theo hắn vào đại sảnh biệt thự, ở đây cũng không có gì đặc biệt, tuy trang hoàng không xa hoa như biệt thự chủ trạch nhưng cũng rất hoa lệ.
“Ngươi ở đây chờ ta, đừng có chạy lung tung! Ta đi lấy hòm thuốc rồi sẽ quay lại.” Chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh, Âu Dương Thần Tu dặn dò.
Nghe hắn nói vậy Âu Dương Ngoạt mới nhớ tới cánh tay còn đang chảy máu của mình. “Được.”
Âu Dương Thần Tu rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Âu Dương Ngoạt. Ngẫm lại từ khi đi vào đến giờ, ngoại trừ hai người lúc nãy thì Âu Dương Ngoạt không phát hiện ra người nào khác, cả ngôi biệt thự vắng tanh không có nửa điểm nhân khí.
Khi cậu còn đang đánh giá nơi này thì Âu Dương Thần Tu đã xách một hòm thuốc màu trắng thật to quay lại. Hắn ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Ngoạt, mở hòm thuốc lấy nước khử trùng, thuốc và băng gạc ra.
“Những ai ở trong biệt thự này?” Cảm giác đau rát khi nước khử trùng thấm vào vết thương khiến Âu Dương Ngoạt bất giác nhíu mày.
Âu Dương Thần Tu lạnh mặt rửa vết thương cho cậu, một lát sau mới trả lời: “Vệ sĩ và một số người có thân phận đặc biệt!”
“Thân phận đặc biệt? Đó là gì?” Rốt cuộc Bổn gia làm cái gì?
Sau khi thoa thuốc băng bó xong, Âu Dương Thần Tu ngẩng đầu nhìn cậu, trầm mặc một lúc mới phun ra hai chữ “Đặc công”.
“…”
Thấy Âu Dương Ngoạt không nói tiếng nào mà nhìn mình chằm chằm, Âu Dương Thần Tu thản nhiên cười, vươn tay xoa xoa mặt cậu nói: “Đi theo ta, bảo bối!”
Xuyên qua hành lang, hai người đi đến một gian phòng thật lớn, trên tường treo rất nhiều tranh nhân vật. Âu Dương Thần Tu đi đến đứng trước một bức tranh, mắt đối mắt với nhân vật trong tranh, sau khi xác nhận võng mạc, bức tường từ từ mở ra, phút chốc một cái thang máy xuất hiện trước mặt Âu Dương Ngoạt.
Âu Dương Thần Tu vỗ vỗ lưng Âu Dương Ngoạt, sau đó ấn mở cửa thang máy, cửa thang máy lập tức mở ra, Âu Dương Ngoạt theo Âu Dương Thần Tu vào. Thang máy bắt đầu đi xuống, từ 1; – 1, -2…đến -5 thì ‘đinh’ một tiếng cửa thang máy mở ra.
Nếu không phải vừa đi thang máy xuống đây, Âu Dương Ngoạt quả thật không thể tin mình đang ở dưới tầng năm. Bởi vì gian phòng này và gian phòng lúc nãy giống nhau như đúc, càng đi cậu càng cảm thấy kinh hãi, bất kể chỗ nào cho dù là tranh hoàng hay bài trí…so với bên trên đều giống nhau như đúc. Nói cách khác, nếu giả sử Âu Dương Thần Tu đánh Âu Dương Ngoạt bất tỉnh rồi mang xuống đây, khi tỉnh lại Âu Dương Ngoạt tuyệt đối sẽ không biết mình đã không còn ở chỗ cũ. monganhlau.wordpress.com
“Bảo bối hẳn là cảm thấy kỳ lạ vì dưới này và trên kia giống như đúc đi. Ha hả, thật ra không chỉ tầng này, bốn tầng còn lại cũng y như vậy, bất quá chỉ là bên ngoài mà thôi. Mỗi phòng đều có công dụng khác nhau, cho nên bên trong là hoàn toàn khác nhau.” Âu Dương Thần Tu vừa nói vừa mở cửa một gian phòng, bên trong toàn là màn hình máy tính, một màn hình giám thị một vị trí trên đảo, không chỉ hình ảnh mà còn có cả âm thanh.
“…” Âu Dương Ngoạt giống như nhìn thấy thời đại trước kia của mình, tuy rằng thiết bị không tiên tiến bằng nhưng hệ thống giám thị lại không thua kém chút nào.
“Người ở đây đều là nhân viên tình báo đặc biệt của Bổn gia, tất cả bọn họ đều là đặc công của các quốc gia lui về hoặc là người do Âu Dương gia bồi dưỡng. Nhiệm vụ chính của bọn họ là tình báo, trừ cái đó ra sẽ không dễ dàng xuất động.” Âu Dương Thần Tu còn nói thêm: “Đây là bí mật Bổn gia, chỉ có gia chủ và người thừa kế mới có thể biết được.”
“…” Đặc công là gì? Âu Dương Ngoạt đương nhiên rất rõ ràng. Bất quá thật không nghĩ tới, Âu Dương gia lại có năng lực này, nói không kinh hãi là giả.
“Biệt thự kia cũng là..?” Âu Dương Ngoạt rất hiếu kỳ, rốt cuộc Bổn gia có bao nhiêu bí mật?
“Ha hả, không phải!” Âu Dương Thần Tu xoa xoa mặt cậu, cười trả lời.
“Vậy đó là gì?”
“Ta sẽ nói cho ngươi biết, theo ta qua bên kia!” Nói ở đây Âu Dương Thần Tu cảm thấy có chút không thích hợp, hắn muốn dẫn Âu Dương Ngoạt đi làm quen toàn bộ nơi này.
“Được.” Âu Dương Ngoạt gật đầu, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn.
Lúc nãy ở trong biệt thự nên không thấy lạnh, bây giờ ra ngoài, một trận gió rét lạnh thổi tới làm Âu Dương Ngoạt rùng mình một cái.
“Lạnh? Sao không mặc quần áo ta chuẩn bị cho ngươi mà chỉ mặc có một cái áo vậy? Bảo bối, ngươi thật sự không để cho ta bớt lo.” Vừa rồi xử lý vết thương hắn đã phát hiện, chẳng qua lúc đó so với mấy chuyện nhỏ nhặt này thì vết thương quan trọng hơn nên hắn không nói.
Bây giờ mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn vội vàng cởi áo khoác trên người khoác cho Âu Dương Ngoạt.
Hai người đi khoảng mười phút mới đến biệt thự kia. Ở đây không có cửa sắt giống như biệt thự vừa rồi, Âu Dương Thần Tu trực tiếp dẫn cậu đến cửa biệt thự, sau khi nhập mật mã, hai cánh cửa cao hơn ba thước liền tự động mở ra.
Bên trong là đại sảnh rộng lớn, đối diện là cầu thang, sàn nhà được lát đá cẩm thạch màu hổ phách sáng bóng. Ở đây không có bài trí dư thừa, ngoại trừ một vài chậu hoa lớn, thì cũng chỉ có một đài phun nước điêu khắc tượng chúa Jesus bị đóng đinh trên thánh giá.
Âu Dương Thần Tu đi đến cạnh đài phun nước, tìm kiếm phía sau bức tượng. Âu Dương Ngoạt thấp thoáng nghe một tiếng ‘lách cách’, sàn nhà từ từ mở ra, một cầu thang đi thông xuống lòng đất xuất hiện.
Theo Âu Dương Thần Tu đi xuống, Âu Dương Ngoạt loáng thoáng nghe được vài âm thanh, hình như là tiếng ‘thịch, thịch, thịch’. Tuy âm thanh này rất nhỏ nhưng Âu Dương Ngoạt biết rõ đó là cái gì.
Không sai! Đó là tiếng súng! Âu Dương Ngoạt rất nhạy cảm với những tiếng này, cậu có thể khẳng định đó là tiếng súng.
Những tầng ngầm của biệt thự này không làm người ta kinh hãi như biệt thự vừa rồi, khá đơn giản, không hề có cảm giác xa xỉ. Hai bên hành lang được lắp đèn huỳnh quang chói mắt, tường màu trắng pha sắc vàng. Trần nhà dùng thạch cao chạm khắc, trên đó cũng lắp đèn và một số thiết bị điện tử ngầm.
“Ai ở đây?” Tại sao lại có tiếng súng?
Nghe Âu Dương Ngoạt hỏi, Âu Dương Thần Tu vươn một tay vòng qua cổ cậu, sau đó ôn nhu vuốt gò cậu trả lời: “Sát thủ.”
“…” Trầm mặc chốc lát, Âu Dương Ngoạt lại thờ ơ hỏi: “Có giống sát thủ bình thường không?”
“Không giống! Bọn họ chỉ tiếp nhận nhiệm vụ ám sát chính trị gia!” Ngoại trừ cái đó, sát thủ ở đây sẽ không tiếp nhận bất kỳ nhiệm vụ nào khác.
Thật ra vệ sĩ Âu Dương gia đều là từ nơi này mà ra, sau khi kết thúc huấn luyện sẽ chọn ra người đứng đầu trong số đó, tỷ lệ là 1/1000. Dưới tình huống này, những người không được chọn sẽ làm vệ sĩ Âu Dương gia.
Dừng lại, mở cửa một gian phòng, trong phòng cũng như vậy, toàn là màn hình giám sát. Âu Dương Ngoạt nhìn một màn hình, trong đó có bảy tám người, có ba người là nữ, bọn họ thoạt nhìn rất trẻ, chỉ khoảng 20t. Vài người đang tập xạ kích, những người còn lại thì ngồi gần đó nghỉ ngơi.
“Bọn họ đều là…?” Sát thủ Bổn gia.
“Ừh!” Âu Dương Thần Tu ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, sau đó để Âu Dương Ngoạt ngồi lên đùi mình. “Đột nhiên nói cho ngươi biết nhiều như vậy, ngươi…có thấy khó tiếp nhận hay không?” Thật ra Âu Dương Thần Tu vẫn rất lo lắng vấn đề này.
Dù sao nếu đổi lại là người khác, đột nhiên biết gia tộc của mình không phải là một gia tộc bình thường, bất cứ ai cũng không dễ dàng ‘tiêu hóa’ ngay lập tức được.
monganhlau.wordpress.com
Âu Dương Ngoạt lắc đầu, với cậu mà nói, không có gì không thể tiếp nhận.
Biểu hiện của Âu Dương Ngoạt làm Âu Dương Thần Tu vô cùng vui vẻ, hắn đột nhiên giữ gáy cậu, tiến lên mút lấy đôi môi đỏ bừng của cậu, sau một lúc say mê cuồng nhiệt hắn mới buông ra. “Ta sẽ không bắt buộc ngươi miễn cưỡng tiếp nhận. Hôm nay ta nói bí mật Bổn gia cho ngươi biết không phải vì muốn ngươi lập tức tiếp quản sự tình gia tộc. Ta chỉ muốn ngươi biết ‒ ngươi là người thừa kế duy nhất Âu Dương gia, trừ ngươi ra tuyệt đối không có người thứ hai.” Đây xem như là hứa hẹn của Âu Dương Thần Tu với cậu, mặc kệ trong đó rốt cuộc có bao nhiêu ý tứ.
“Ừ.” Thừa kế hay không thừa kế đối với Âu Dương Ngoạt mà nói đều không sao cả, hiện giờ như vậy cũng rất tốt, cậu rất thỏa mãn.
Mặc kệ Âu Dương Ngoạt có hiểu ý mình muốn nói hay không, Âu Dương Thần Tu cũng không giải thích gì thêm. Hắn nhìn đồng hồ, sau đó sủng nịch nhéo má Âu Dương Ngoạt, ôn nhu hỏi: “Có muốn quay về không? Hay là còn muốn xem tiếp?”
“Về!” Đối với Âu Dương Ngoạt ở đây cũng không có gì đáng nhìn.
“Cũng tốt!” Âu Dương Thần Tu gật gật đầu, nhìn vết máu trên tay áo đã biến thành màu nâu của cậu. “Trở về kêu bác sĩ tới kiểm tra cho ngươi phòng hờ.”
Theo Âu Dương Thần Tu ra khỏi biệt thự, sau đó đi qua khoảng sân rộng lớn, rồi tiếp đó là mê cung, rất nhanh thì đến trường đua ngựa, hai người nhìn thấy có một người đàn ông đang chờ ở đó.
Người này chính là quản gia chủ trạch, đã hơn năm mươi tuổi, tóc vàng, xoăn, đôi mắt xanh nhạt hữu thần. Ông đứng nghiêm bên ngoài trường đua ngựa, một thân âu phục đúng tiêu chuẩn quản gia.
“Thiếu gia, lão gia mời người và tiểu thiếu gia đến thư phòng!” Tuy rằng quản gia là người nhìn Âu Dương Thần Tu lớn lên, tình cảm cũng thân thiết hơn, đương nhiên nói chuyện cũng không cần phải dùng kính ngữ. Thế nhưng lễ không thể bỏ, huống chi bây giờ Âu Dương Thần Tu là gia chủ Bổn gia, càng phải chú trọng lễ tiết.
Âu Dương Thần Tu nghiêng đầu nhìn Âu Dương Ngoạt bên cạnh sau đó mới trả lời: “Ừh, ta đã biết!”
Khi hai đi vào đại sảnh, Hill đang ngồi chờ trên sofa lập tức tiến lên, nhìn Âu Dương Ngoạt hỏi: “Vết thương của em không sao chứ?” Thật ra hắn vẫn luôn tự trách, nghĩ rằng nếu lúc đó hắn giúp một tay, không để Âu DươngNgoạt một mình đối phó với đám chó kia thì Âu Dương Ngoạt đã không bị cắn.
Âu Dương Ngoạt biết hắn đang suy nghĩ cái gì, xoắn tay áo lên để lộ cánh tay bị thương trước mặt Hill. Cậu làm vậy thứ nhất là để cho Hill biết vết thương của cậu cũng không nghiêm trọng như hắn nghĩ, thứ hai là để Hill thấy vết thương đã được xử lý qua, như vậy hắn có thể yên tâm.
Âu Dương Thần Tu đứng bên cạnh tiếp lời: “Không sao, cháu không cần lo lắng! Cũng tại Ngoạt nhi chạy loạn khắp nơi nên mới bị chó cắn, xem như một bài học đi.” Nói thì nói vậy, nhưng suy nghĩ thật sự trong lòng Âu Dương Thần Tu chỉ có hắn rõ ràng nhất.
Vỗ vỗ lưng Âu Dương Ngoạt. “Đi thôi, ông nội ngươi còn ở thư phòng đợi chúng ta!”
“Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.