Chương 95
Lãnh Dạ Minh Hoàng
22/11/2016
CHƯƠNG 98: Mexico
Edit: Tiêu Lan
Beta: Dung Phạm + Eugen
Trong tổ chức Ám, từ thân thủ đến số lượng nhiệm vụ hoàn thành Địch Mễ đứng hàng thứ năm, và cũng là người nhỏ tuổi nhất, hắn nhỏ hơn Âu Dương Ngoạt một tuổi, năm nay 17t. Sở dĩ Âu Dương Thần Tu chọn Địch Mễ là vì nghĩ rằng hắn cùng tuổi Âu Dương Ngoạt, có lẽ hai người sẽ dễ dàng trò chuyện hơn.
Có thể đi vào Ám vốn là một chuyện không dễ dàng, mà muốn leo lên vị trí thứ năm càng khó khăn hơn, Địch Mễ có thể nói là một sát thủ rất có tiềm năng.
Tuổi còn nhỏ đã trải qua năm tháng tôi luyện cho nên khó tránh khỏi có lúc sẽ không đem người ngay cả năng lực ‘tự vệ’ cũng không có như Âu Dương Ngoạt để vào mắt.
Từ Bổn gia xuất phát đến Mexico, Âu Dương Ngoạt và Địch Mễ không nói với nhau một câu. Tuy ngồi cạnh nhau nhưng chuyện ai nấy làm, không ai để ý tới ai.
Vừa ra sân bay liền thấy ba người đàn ông ngoại quốc mặc tây trang màu xám. Một người da trắng và hai người da đen. Người da trắng thấy hai người đi ra liền bước tới, sau đó dùng tiếng Anh nói. “Xin chào! Chúng tôi chờ hai vị đã lâu.”
Địch Mễ dùng tiếng Tây Ban Nha đáp lại. “Ai phái các ngươi tới?” Tuy không thích làm vệ sĩ Âu Dương Ngoạt nhưng hắn vẫn làm tròn bổn phận của mình.
Thấy Địch Mễ có thể nói ngôn ngữ Mexico ba người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ biết đối phương sẽ hỏi như thế nên không cảm thấy có gì không ổn. “Là ngài Randy Chomsky bảo chúng tôi tới.”
Randy Chomsky là đầu lĩnh Mafia ở Mexico, và hắn cũng có quan hệ hợp tác mật thiết với Bổn gia. Bổn gia có 30% cổ phần ở đây.
Địch Mễ gật đầu, nhưng để bảo đảm hắn vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Randy Chomsky. Trước khi đi Âu Dương Bạc Tang đã đem tư liệu cụ thể bên này giao cho Địch Mễ. Trên tư liệu nói rất rõ ràng, sinh hoạt hằng ngày của hai người khi ở Mexico sẽ do người này phụ trách.
Âu Dương Ngoạt đứng một bên không nói gì, chờ Địch Mễ xác nhận xong hai người mới đi theo ba người kia lên xe.
Xe dừng lại trước cửa một biệt thự nhỏ, người da trắng bước xuống xe. “Hoan nghênh hai vị đến Mexico, đây là nơi ở ngài Randy Chomsky an bài cho hai vị, hy vọng hai vị có thể thoải mái.”
Nghe Địch Mễ phiên dịch xong, Âu Dương Ngoạt mỉm cười, lễ độ gật gật đầu với bọn họ rồi mới xoay người đi vào biệt thự.
“Chúng tôi sẽ phái người ở lại đây bảo vệ an toàn cho hai vị, nếu có chỗ nào không ổn thì báo với bọn họ là được.” Người da trắng chỉ chỉ hai vệ sĩ da đen đứng trước cửa biệt thự, sau đó nói tiếp. “Tối nay ngài Randy Chomsky có tổ chức một buổi tiệc chào đón hai vị, hy vọng hai vị có thể tham gia.”
Địch Mễ nhìn bóng dáng Âu Dương Ngoạt, sau đó nói với người nọ. “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy.”
“Randy Chomsky là ai?” Trong phòng khách, Âu Dương Ngoạt nhìn Địch Mễ hỏi.
“… Cậu không biết?” Địch Mễ kinh ngạc hỏi.
“Ừ, không biết.” Có thể nói Âu Dương Ngoạt hoàn toàn không biết gì về chuyện Bổn gia, ngoài Ám, Mộ và học viện Thánh Khải nổi tiếng kia.
“…” Đường đường người thừa kế tương lai Bổn gia cư nhiên không biết?! Địch Mễ lại khinh thường một lần nữa. “Hắn là đầu lĩnh Mafia nơi này, nhìn mặt ngoài hắn và Bổn gia có quan hệ không tệ. Song, Bổn gia chính là cổ đông của hắn, chính xác mà nói hắn chịu khống chế Bổn gia.”
“Như vậy a.” Âu Dương Ngoạt một bộ thì ra là thế, sau đó lại treo lên vẻ không có hứng thú.
“Cậu không có gì muốn hỏi sao?” Địch Mễ nhìn cậu, trong lòng nổi lên cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. monganhlau.wordpress.com
“Hỏi cái gì?” Âu Dương Ngoạt một bộ ngốc ngốc, ngơ ngác hỏi lại hắn.
“…!! Không, không có gì. Xem như tôi cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa hỏi.” Địch Mễ bắt đầu sắp xếp hành lý. “Đúng rồi, cậu chọn phòng chưa?”
“À, còn chưa chọn.”
“Vậy cậu chọn đi, tôi là cận vệ của cậu, chờ cậu chọn xong tôi liền ở bên cạnh phòng cậu là được.”
“Được.” Xách ba lô, Âu Dương Ngoạt xoay người đi lên lầu.
Lúc này thanh âm Địch Mễ từ sau lưng truyền đến. “Đúng rồi, tối nay Randy Chomsky mở tiệc chào mừng, cậu có đi không?”
“Đi.” Tuy không thích tiệc tùng, nhưng dù sao cũng ở đây một thời gian, Âu Dương Ngoạt cảm thấy cũng nên đi nhận thức một chút.
Thái dương từ từ hạ về tây, không trung được nhuộm một màu đỏ, sau đó nhường cho màn đêm buông xuống…
Đi vào hội trường buổi tiệc, Âu Dương Ngoạt mới gặp được người tên Randy Chomsky. Đó là một người đàn ông cao gầy, da trắng, nhìn bề ngoài khoảng bốn-năm mươi tuổi, tóc nâu vàng và đôi mắt thâm trầm lộ ra tàn nhẫn.
Khi Âu Dương Ngoạt đi vào, đôi mắt nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì của ông bắt đầu đánh giá cậu. Tục ngữ có câu: biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ông rất muốn biết thực lực người thừa kế Bổn gia tương lai này. Tiền không ai ngại nhiều, ông đương nhiên cũng không ngoại lệ. Từ khi tiếp nhận Mafia, ông vẫn luôn muốn có được 30% cổ phần Bổn gia, nhưng ngại thế lực Bổn gia nên ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không làm gì cũng không có nghĩa là không nghĩ, có Âu Dương Thần Tu cầm quyền Bổn gia ông không dám, nhưng người khác cầm quyền thì không nhất định. Bất quá nếu người này mạnh như Âu Dương Thần Tu thì ông sẽ tiếp tục phục tùng, còn ngược lại…đó chính là lúc ông thoát ly Bổn gia.
Chuyện Âu Dương Ngoạt đến Mexico hoàn toàn giữ bí mật, ngoài Randy Chomsky không ai biết thân phận Âu Dương Ngoạt. Cho nên khi lấy thân phận khách của Randy Chomsky đi vào, cậu và Địch Mễ liền biến thành tiêu điểm buổi tiệc. Tuy không biết rõ thân phận hai người, nhưng bọn họ biết Âu Dương Ngoạt và Địch Mễ là người Bổn gia.
“Nghe nói các vị là người Bổn gia?” Một người đàn ông xông ra chắn trước mặt hai người hỏi.
Địch Mễ tiến lên một bước, thái độ không quá hữu hảo đáp lời. “Đúng vậy. Cậu ấy không biết tiếng Tây Ban Nha, có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ phiên dịch.”
Người nọ đánh giá Địch Mễ và Âu Dương Ngoạt một phen, sau đó ngữ khí trào phúng nói. “A, Bổn gia hết người rồi sao? Cư nhiên để hai tên tiểu tử chưa dứt sữa đến đây?!”
“Không, ngươi sai rồi! Trong Bổn gia, loại người giống như ngươi thế này chỉ có thể trông cửa!” Địch Mễ ngữ khí bình thản, giống như câu này vốn chỉ là một câu nói bình thường.
“Ngươi-!” Làm trợ thủ đắc lực Randy Chomsky, cũng là một nhân vật có ảnh hưởng trong Mafia, bị một tên tiểu tử mười mấy tuổi châm chọc như vậy làm sao có thể chịu đựng? Bây giờ hắn cực kỳ tức giận, nhưng lại không tiện phát tiết. Dù sao hai tên này cũng là người Bổn gia, nếu làm mất hòa khí với bọn họ hắn cũng không tốt công đạo cùng Randy Chomsky.
Kỳ thật người tham gia buổi tiệc tối nay đều là thủ hạ tín nhiệm nhất của Randy Chomsky, bọn họ biết Bổn gia nhưng lại không biết thực lực chân chính Bổn gia. Điểm này trừ các đầu lĩnh như Randy Chomsky, những người khác đều không rõ, cho nên người người đàn ông này mới dám làm càn với hai người Âu Dương Ngoạt như thế.
“Xem ra thái độ người Bổn gia đối ngoại là như thế, ta hôm nay cũng coi như mở mang kiến thức. Bất quá, tiểu tử, các ngươi còn quá non, ta xin khuyên các ngươi một câu, Mexico không phải là một thành phố hòa bình, nếu Bổn gia không có việc gì thì không nên ở đây lâu. Đối với thành phố ăn thịt người này mà nói, các ngươi quá mức nhỏ yếu…” Người nọ còn chưa nói hết đã cảm thấy một trận gió lướt qua mặt, sau đó là một chùm tóc rớt xuống. monganhlau.wordpress.com
Mấy người bên cạnh cũng đang nhìn bọn họ, nhưng vừa rồi Địch Mễ ra tay thế nào bọn họ lại không thấy rõ. Bọn họ chỉ thấy thiếu niên tóc vàng tay nhanh như quỷ ảnh, không để lại chút dấu vết…
“Cậu còn muốn ở lại đây không?” Không hề đem người đàn ông đang khiếp sợ trước mặt để vào mắt, Địch Mễ quay đầu hỏi Âu Dương Ngoạt đứng bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào.
Lắc đầu. “Không muốn.” Tuy những người bên đó vừa rồi không thấy rõ động tác Địch Mễ, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều không thấy. Và tất nhiên trong đó có người vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh – Âu Dương Ngoạt.
Edit: Tiêu Lan
Beta: Dung Phạm + Eugen
Trong tổ chức Ám, từ thân thủ đến số lượng nhiệm vụ hoàn thành Địch Mễ đứng hàng thứ năm, và cũng là người nhỏ tuổi nhất, hắn nhỏ hơn Âu Dương Ngoạt một tuổi, năm nay 17t. Sở dĩ Âu Dương Thần Tu chọn Địch Mễ là vì nghĩ rằng hắn cùng tuổi Âu Dương Ngoạt, có lẽ hai người sẽ dễ dàng trò chuyện hơn.
Có thể đi vào Ám vốn là một chuyện không dễ dàng, mà muốn leo lên vị trí thứ năm càng khó khăn hơn, Địch Mễ có thể nói là một sát thủ rất có tiềm năng.
Tuổi còn nhỏ đã trải qua năm tháng tôi luyện cho nên khó tránh khỏi có lúc sẽ không đem người ngay cả năng lực ‘tự vệ’ cũng không có như Âu Dương Ngoạt để vào mắt.
Từ Bổn gia xuất phát đến Mexico, Âu Dương Ngoạt và Địch Mễ không nói với nhau một câu. Tuy ngồi cạnh nhau nhưng chuyện ai nấy làm, không ai để ý tới ai.
Vừa ra sân bay liền thấy ba người đàn ông ngoại quốc mặc tây trang màu xám. Một người da trắng và hai người da đen. Người da trắng thấy hai người đi ra liền bước tới, sau đó dùng tiếng Anh nói. “Xin chào! Chúng tôi chờ hai vị đã lâu.”
Địch Mễ dùng tiếng Tây Ban Nha đáp lại. “Ai phái các ngươi tới?” Tuy không thích làm vệ sĩ Âu Dương Ngoạt nhưng hắn vẫn làm tròn bổn phận của mình.
Thấy Địch Mễ có thể nói ngôn ngữ Mexico ba người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ biết đối phương sẽ hỏi như thế nên không cảm thấy có gì không ổn. “Là ngài Randy Chomsky bảo chúng tôi tới.”
Randy Chomsky là đầu lĩnh Mafia ở Mexico, và hắn cũng có quan hệ hợp tác mật thiết với Bổn gia. Bổn gia có 30% cổ phần ở đây.
Địch Mễ gật đầu, nhưng để bảo đảm hắn vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Randy Chomsky. Trước khi đi Âu Dương Bạc Tang đã đem tư liệu cụ thể bên này giao cho Địch Mễ. Trên tư liệu nói rất rõ ràng, sinh hoạt hằng ngày của hai người khi ở Mexico sẽ do người này phụ trách.
Âu Dương Ngoạt đứng một bên không nói gì, chờ Địch Mễ xác nhận xong hai người mới đi theo ba người kia lên xe.
Xe dừng lại trước cửa một biệt thự nhỏ, người da trắng bước xuống xe. “Hoan nghênh hai vị đến Mexico, đây là nơi ở ngài Randy Chomsky an bài cho hai vị, hy vọng hai vị có thể thoải mái.”
Nghe Địch Mễ phiên dịch xong, Âu Dương Ngoạt mỉm cười, lễ độ gật gật đầu với bọn họ rồi mới xoay người đi vào biệt thự.
“Chúng tôi sẽ phái người ở lại đây bảo vệ an toàn cho hai vị, nếu có chỗ nào không ổn thì báo với bọn họ là được.” Người da trắng chỉ chỉ hai vệ sĩ da đen đứng trước cửa biệt thự, sau đó nói tiếp. “Tối nay ngài Randy Chomsky có tổ chức một buổi tiệc chào đón hai vị, hy vọng hai vị có thể tham gia.”
Địch Mễ nhìn bóng dáng Âu Dương Ngoạt, sau đó nói với người nọ. “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy.”
“Randy Chomsky là ai?” Trong phòng khách, Âu Dương Ngoạt nhìn Địch Mễ hỏi.
“… Cậu không biết?” Địch Mễ kinh ngạc hỏi.
“Ừ, không biết.” Có thể nói Âu Dương Ngoạt hoàn toàn không biết gì về chuyện Bổn gia, ngoài Ám, Mộ và học viện Thánh Khải nổi tiếng kia.
“…” Đường đường người thừa kế tương lai Bổn gia cư nhiên không biết?! Địch Mễ lại khinh thường một lần nữa. “Hắn là đầu lĩnh Mafia nơi này, nhìn mặt ngoài hắn và Bổn gia có quan hệ không tệ. Song, Bổn gia chính là cổ đông của hắn, chính xác mà nói hắn chịu khống chế Bổn gia.”
“Như vậy a.” Âu Dương Ngoạt một bộ thì ra là thế, sau đó lại treo lên vẻ không có hứng thú.
“Cậu không có gì muốn hỏi sao?” Địch Mễ nhìn cậu, trong lòng nổi lên cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. monganhlau.wordpress.com
“Hỏi cái gì?” Âu Dương Ngoạt một bộ ngốc ngốc, ngơ ngác hỏi lại hắn.
“…!! Không, không có gì. Xem như tôi cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa hỏi.” Địch Mễ bắt đầu sắp xếp hành lý. “Đúng rồi, cậu chọn phòng chưa?”
“À, còn chưa chọn.”
“Vậy cậu chọn đi, tôi là cận vệ của cậu, chờ cậu chọn xong tôi liền ở bên cạnh phòng cậu là được.”
“Được.” Xách ba lô, Âu Dương Ngoạt xoay người đi lên lầu.
Lúc này thanh âm Địch Mễ từ sau lưng truyền đến. “Đúng rồi, tối nay Randy Chomsky mở tiệc chào mừng, cậu có đi không?”
“Đi.” Tuy không thích tiệc tùng, nhưng dù sao cũng ở đây một thời gian, Âu Dương Ngoạt cảm thấy cũng nên đi nhận thức một chút.
Thái dương từ từ hạ về tây, không trung được nhuộm một màu đỏ, sau đó nhường cho màn đêm buông xuống…
Đi vào hội trường buổi tiệc, Âu Dương Ngoạt mới gặp được người tên Randy Chomsky. Đó là một người đàn ông cao gầy, da trắng, nhìn bề ngoài khoảng bốn-năm mươi tuổi, tóc nâu vàng và đôi mắt thâm trầm lộ ra tàn nhẫn.
Khi Âu Dương Ngoạt đi vào, đôi mắt nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì của ông bắt đầu đánh giá cậu. Tục ngữ có câu: biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ông rất muốn biết thực lực người thừa kế Bổn gia tương lai này. Tiền không ai ngại nhiều, ông đương nhiên cũng không ngoại lệ. Từ khi tiếp nhận Mafia, ông vẫn luôn muốn có được 30% cổ phần Bổn gia, nhưng ngại thế lực Bổn gia nên ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không làm gì cũng không có nghĩa là không nghĩ, có Âu Dương Thần Tu cầm quyền Bổn gia ông không dám, nhưng người khác cầm quyền thì không nhất định. Bất quá nếu người này mạnh như Âu Dương Thần Tu thì ông sẽ tiếp tục phục tùng, còn ngược lại…đó chính là lúc ông thoát ly Bổn gia.
Chuyện Âu Dương Ngoạt đến Mexico hoàn toàn giữ bí mật, ngoài Randy Chomsky không ai biết thân phận Âu Dương Ngoạt. Cho nên khi lấy thân phận khách của Randy Chomsky đi vào, cậu và Địch Mễ liền biến thành tiêu điểm buổi tiệc. Tuy không biết rõ thân phận hai người, nhưng bọn họ biết Âu Dương Ngoạt và Địch Mễ là người Bổn gia.
“Nghe nói các vị là người Bổn gia?” Một người đàn ông xông ra chắn trước mặt hai người hỏi.
Địch Mễ tiến lên một bước, thái độ không quá hữu hảo đáp lời. “Đúng vậy. Cậu ấy không biết tiếng Tây Ban Nha, có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ phiên dịch.”
Người nọ đánh giá Địch Mễ và Âu Dương Ngoạt một phen, sau đó ngữ khí trào phúng nói. “A, Bổn gia hết người rồi sao? Cư nhiên để hai tên tiểu tử chưa dứt sữa đến đây?!”
“Không, ngươi sai rồi! Trong Bổn gia, loại người giống như ngươi thế này chỉ có thể trông cửa!” Địch Mễ ngữ khí bình thản, giống như câu này vốn chỉ là một câu nói bình thường.
“Ngươi-!” Làm trợ thủ đắc lực Randy Chomsky, cũng là một nhân vật có ảnh hưởng trong Mafia, bị một tên tiểu tử mười mấy tuổi châm chọc như vậy làm sao có thể chịu đựng? Bây giờ hắn cực kỳ tức giận, nhưng lại không tiện phát tiết. Dù sao hai tên này cũng là người Bổn gia, nếu làm mất hòa khí với bọn họ hắn cũng không tốt công đạo cùng Randy Chomsky.
Kỳ thật người tham gia buổi tiệc tối nay đều là thủ hạ tín nhiệm nhất của Randy Chomsky, bọn họ biết Bổn gia nhưng lại không biết thực lực chân chính Bổn gia. Điểm này trừ các đầu lĩnh như Randy Chomsky, những người khác đều không rõ, cho nên người người đàn ông này mới dám làm càn với hai người Âu Dương Ngoạt như thế.
“Xem ra thái độ người Bổn gia đối ngoại là như thế, ta hôm nay cũng coi như mở mang kiến thức. Bất quá, tiểu tử, các ngươi còn quá non, ta xin khuyên các ngươi một câu, Mexico không phải là một thành phố hòa bình, nếu Bổn gia không có việc gì thì không nên ở đây lâu. Đối với thành phố ăn thịt người này mà nói, các ngươi quá mức nhỏ yếu…” Người nọ còn chưa nói hết đã cảm thấy một trận gió lướt qua mặt, sau đó là một chùm tóc rớt xuống. monganhlau.wordpress.com
Mấy người bên cạnh cũng đang nhìn bọn họ, nhưng vừa rồi Địch Mễ ra tay thế nào bọn họ lại không thấy rõ. Bọn họ chỉ thấy thiếu niên tóc vàng tay nhanh như quỷ ảnh, không để lại chút dấu vết…
“Cậu còn muốn ở lại đây không?” Không hề đem người đàn ông đang khiếp sợ trước mặt để vào mắt, Địch Mễ quay đầu hỏi Âu Dương Ngoạt đứng bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào.
Lắc đầu. “Không muốn.” Tuy những người bên đó vừa rồi không thấy rõ động tác Địch Mễ, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều không thấy. Và tất nhiên trong đó có người vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh – Âu Dương Ngoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.