Chương 24: Quà chúc mừng từ anh
Gió
06/09/2023
Sau những ngày hôm đó những tập tiếp theo cũng được phát hành, độ hot của bộ phim cũng đang dần được tăng lên. Mọi người đều rất thích nam nữ chính trong phim và được ủng hộ rất nhiều, nhiều người xem đề bị cuốn hút mà bình luận xem đi xem lại rất nhiều. Ngoài ra, tạo hình nữ phụ của cô cũng được rất nhiều người chú ý và vô cùng thích. Họ bàn về nhân cách sống của nữ phụ Lam Hi vì tình mà trở nên ác độc, cũng chửi Lam Hi ngu ngốc, bất hiếu chỉ vì một nam nhân không thuộc về mình mà ra tay tàn ác với mọi người. Và còn lập cả group anti nhân vật Lam Hi này nữa, coi bộ nhân vật do cô đảm nhận đã vô cùng thành công khi thu hút mọi người.
Cô nhìn phản hồi từ mọi người và tự cảm nhận bản thân rằng đóng nhân vật phụ mà bị ghét nhiều vậy coi bộ cô rất có tiềm năng để diễn những vai phản diện như thế này.
"Hm...em có nên từ nay về sau chỉ nhận vai phản diện ác độc không chị nhỉ?"
"Phụt..."
Mục Giao vừa nghe cô nói liền phun hết nước ra bất ngờ nhìn cô.
"Giai Nghiên, em bị nhân vật Lam Hi ám rồi sao? Vẫn còn muốn giết người à?"
"Hê, coi bộ thích chứ nhỉ? Trên phim cảnh em giết người nhà coi bộ cũng rất ngầu."
"Sụyt, em im lặng đi. Người khác nghe được còn tưởng trước đây em từng làm thật thì chết. Em xem chỉ mới nhân vật này thôi mà em đã nổi hơn cả nam nữ chính rồi."
"Đấy, đó là minh chứng cho việc em rất có tài năng trong việc này."
"Nổi hơn ở đây là bị anti quá nhiều nên mới nổi, em làm ơn tỉnh táo lại giùm chị."
Câu nói này của Mục Giao làm cô bỗng nhiên sượng trân, đang tự mãn lại lại quay sang thành thất vọng.
"Haizz...em thấy hợp vậy mà."
Cô dựa vào lưng ghế hụt hẫng đáp lại, dư âm của nhân vật Lam Hi hung ác coi bộ vẫn còn trong người cô. Nhìn những cảnh hiểm độc của nhân vật này cả cô cũng bị làm cho sởn tóc gáy và cũng ghét cả nhân vật này. Ngay cả bản thân còn ghét cô lại càng tự tin rằng mình rất có khiếu nhận những vai phản diện như thế này. Nhưng nói cho chị Mục Giao biết lại bị chị ấy phản bác lại, coi bộ không được đóng phản diện ác độc này nữa rồi.
Tuy chỉ là đảm nhận nhân vật phụ nhưng cô đã nhận được rất nhiều quà chúc mừng từ fan hâm mộ lẫn từ bạn bè cùng giới. Khi nhìn thấy cả đống quà được Mục Giao đang kệ nệ cầm trên tay cô cũng rất bất ngờ, liền tranh thủ kết thúc lịch trình rồi rinh những món quà đánh yêu này về. Nhìn những món quà nào là hoa tươi, nào là gấu bông hay những thiếp bé bé cũng đã khiến cô mãn nguyện hạnh phúc. Không gì sung sướng bằng việc được mọi người yêu quý như thế này cả,cô ngồi giữa núi quà hí hửng xem những món quà. Vừa đọc tâm thư vừa cảm động đến phát khóc, nhưng đến khi cô nhận được bó hoa linh lan sắc trắng thuần khiết cùng với bộ bức thư được ghi với nét chữ quen thuộc trên đó, là quà chúc mừng từ an - Dạ Tư Thành.
Cô bất ngờ khi cầm bức thư chúc mừng trên tay lại không nghĩ rằng anh sẽ tặng quà chúc mừng cho cô. Tay cô chậm tãi mở lá thư ra đọc.
'Chúc mừng em vì sự thành công của bộ phim, và anh cũng xin lỗi vì vụ việc ngày hôm đó. Có lẽ là do anh không chấp nhận được lời từ chối của em nên mới làm ra hành động như vậy. Em cứ việc giận anh, trách anh bao nhiêu lần cũng được nhưng có một sự thật vẫn luôn tồn tại rằng anh vẫn còn yêu em rất nhiều. Thậm chí còn nhiều hơn em tưởng tượng. Em cứ lo tập trung vào sự nghiệp của em vẫn cứ mãi đứng trên đỉnh lưu toả sáng nhất, anh sẽ đứng dưới này và đợi em, che chở và bảo vệ em.
Dạ Tư Thành'
Bức tâm thư được viết từ chính tay Dạ Tư Thành lại cảm động đến vậy ư? Tuy chỉ là những lời nói bình thường nhưng nó cũng đã chạm vào trái tim cô vào một khoảnh khắc nào đó. Đôi mắt cô ửng đỏ, cổ họng như có gì đó nghẹn lại có lẽ cô muốn khóc lắm rồi. Cô chỉ muốn đến bên anh và xin lỗi anh vì hành động nhất thời của mình, đã làm anh đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Và xin lỗi vì năm ấy đã bỏ rơi anh, cho đến tận bây giờ anh vẫn còn yêu cô nhiều đến như vậy mà bản thân cô lại không hề tôn trọng tình cảm đó của anh.
Bao nhiêu năm qua anh vẫn bị dày vò bởi sự ra đi đột ngột của cô và sự kiềm nén khi không thề biết được lí do thật sự. Cả bức thư cầm trên tay đã bị ướt đến nhoè chữ lúc nào không hay, cô ôm nó vào lòng vô cùng trân trọng nó.
"Em xin lỗi."
Nhưng nhớ lại nụ hôn kia của anh cô vẫn không thể nào tha thứ được, nếu gặp lại anh cô sẽ tiến đến và đánh cho anh vài phát nữa mới hả giận được. Và sẽ xin lỗi anh, có lẽ trái tim này bản thân cô cũng không thể ngăn cản được rằng việc cô cũng vẫn còn yêu anh.
Đến hôm sau cô chuẩn bị thật kĩ càng rồi lên công ty, mục đích cũng chính là muốn gặp anh. Nhìn thấy cô hôm nay xinh đẹp, quần áo cũng là đồ mới, cả trang điểm làm tóc cũng rất kỉ càng liền thắc mắc hỏi.
"Ái chà, nay...sao em ăn mặc đẹp vậy nhỉ? sắc mặt lại còn lung linh hơn nữa chứ."
"E hèm, thì...em là người của công chúng tất nhiên phải chú ý đến ngoại hình chứ."
"Biết là vậy, nhưng hôm nay em còn đẹp hơn. Mới có hai tuần thôi mà em đã khác hẳn rồi nhỉ?"
"Được, được rồi. Chị mau đi làm việc đi, em còn có việc."
Cô nhanh chóng kiếm cớ không cho Mục Giao nói tiếp, vì nếu nói nữa thì sẽ phát hiện cô ăn diện vậy vì chỉ để gặp anh mất.
"Việc gì?"
Mục Giao nghi ngờ nhìn cô.
"Xem...xem kịch bản, lựa kịch bản. Em vốn chăm chỉ chị nhỉ?"
"Đúng, tự giác vậy là tốt. Giai Nghiên vẫn rất nghiêm túc trong công việc, cứ vậy phát huy."
Mục Giao giơ ngón cái lên biểu thị sự khen ngợi dành cho cô.
"Tất nhiên rồi, chị mau đi đi"
"Được, tạm biệt em. Chăm chỉ nhé!"
"Vâng."
Khi bóng lưng Mục Giao dần khuất đi cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi không chần chừ gì mà nhanh chóng đến phòng tổng giám đốc. Cô đứng trong thang máy đang vô cùng mong đợi nhưng lại chợt nhận ra nếu gặp anh rồi cô sẽ nói những gì đây? Anh vốn bận trăm công nghìn việc không lẽ lại bỏ thời gian ra chỉ để nghe lời xin lỗi từ cô? Gặp rồi biết bắt đầu từ đâu để nói chuyện đây?
Trong lúc cô còn đang phân vân thì lại chợt nhận ra bản thân đã đứng trước phòng của tổng giám đốc từ lúc nào rồi.
"Thôi kệ, vào trước rồi tính."
Cô hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi giơ tay định mở cửa ra.
"Dương Giai Nghiên."
Một giọng nữ bất ngờ cất lên, cô giật mình hướng mắt nhìn sang nơi âm thanh phát ra.
"Cô làm gì ở đây vậy?"
Cô còn tưởng là ai hoá ra là Lạc Yên Yên, cô ấy nhíu mày khoanh tay kiêu ngạo nhìn cô đang từ từ tiến về phía cô.
"Đàn chị?"
Cô nhìn phản hồi từ mọi người và tự cảm nhận bản thân rằng đóng nhân vật phụ mà bị ghét nhiều vậy coi bộ cô rất có tiềm năng để diễn những vai phản diện như thế này.
"Hm...em có nên từ nay về sau chỉ nhận vai phản diện ác độc không chị nhỉ?"
"Phụt..."
Mục Giao vừa nghe cô nói liền phun hết nước ra bất ngờ nhìn cô.
"Giai Nghiên, em bị nhân vật Lam Hi ám rồi sao? Vẫn còn muốn giết người à?"
"Hê, coi bộ thích chứ nhỉ? Trên phim cảnh em giết người nhà coi bộ cũng rất ngầu."
"Sụyt, em im lặng đi. Người khác nghe được còn tưởng trước đây em từng làm thật thì chết. Em xem chỉ mới nhân vật này thôi mà em đã nổi hơn cả nam nữ chính rồi."
"Đấy, đó là minh chứng cho việc em rất có tài năng trong việc này."
"Nổi hơn ở đây là bị anti quá nhiều nên mới nổi, em làm ơn tỉnh táo lại giùm chị."
Câu nói này của Mục Giao làm cô bỗng nhiên sượng trân, đang tự mãn lại lại quay sang thành thất vọng.
"Haizz...em thấy hợp vậy mà."
Cô dựa vào lưng ghế hụt hẫng đáp lại, dư âm của nhân vật Lam Hi hung ác coi bộ vẫn còn trong người cô. Nhìn những cảnh hiểm độc của nhân vật này cả cô cũng bị làm cho sởn tóc gáy và cũng ghét cả nhân vật này. Ngay cả bản thân còn ghét cô lại càng tự tin rằng mình rất có khiếu nhận những vai phản diện như thế này. Nhưng nói cho chị Mục Giao biết lại bị chị ấy phản bác lại, coi bộ không được đóng phản diện ác độc này nữa rồi.
Tuy chỉ là đảm nhận nhân vật phụ nhưng cô đã nhận được rất nhiều quà chúc mừng từ fan hâm mộ lẫn từ bạn bè cùng giới. Khi nhìn thấy cả đống quà được Mục Giao đang kệ nệ cầm trên tay cô cũng rất bất ngờ, liền tranh thủ kết thúc lịch trình rồi rinh những món quà đánh yêu này về. Nhìn những món quà nào là hoa tươi, nào là gấu bông hay những thiếp bé bé cũng đã khiến cô mãn nguyện hạnh phúc. Không gì sung sướng bằng việc được mọi người yêu quý như thế này cả,cô ngồi giữa núi quà hí hửng xem những món quà. Vừa đọc tâm thư vừa cảm động đến phát khóc, nhưng đến khi cô nhận được bó hoa linh lan sắc trắng thuần khiết cùng với bộ bức thư được ghi với nét chữ quen thuộc trên đó, là quà chúc mừng từ an - Dạ Tư Thành.
Cô bất ngờ khi cầm bức thư chúc mừng trên tay lại không nghĩ rằng anh sẽ tặng quà chúc mừng cho cô. Tay cô chậm tãi mở lá thư ra đọc.
'Chúc mừng em vì sự thành công của bộ phim, và anh cũng xin lỗi vì vụ việc ngày hôm đó. Có lẽ là do anh không chấp nhận được lời từ chối của em nên mới làm ra hành động như vậy. Em cứ việc giận anh, trách anh bao nhiêu lần cũng được nhưng có một sự thật vẫn luôn tồn tại rằng anh vẫn còn yêu em rất nhiều. Thậm chí còn nhiều hơn em tưởng tượng. Em cứ lo tập trung vào sự nghiệp của em vẫn cứ mãi đứng trên đỉnh lưu toả sáng nhất, anh sẽ đứng dưới này và đợi em, che chở và bảo vệ em.
Dạ Tư Thành'
Bức tâm thư được viết từ chính tay Dạ Tư Thành lại cảm động đến vậy ư? Tuy chỉ là những lời nói bình thường nhưng nó cũng đã chạm vào trái tim cô vào một khoảnh khắc nào đó. Đôi mắt cô ửng đỏ, cổ họng như có gì đó nghẹn lại có lẽ cô muốn khóc lắm rồi. Cô chỉ muốn đến bên anh và xin lỗi anh vì hành động nhất thời của mình, đã làm anh đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Và xin lỗi vì năm ấy đã bỏ rơi anh, cho đến tận bây giờ anh vẫn còn yêu cô nhiều đến như vậy mà bản thân cô lại không hề tôn trọng tình cảm đó của anh.
Bao nhiêu năm qua anh vẫn bị dày vò bởi sự ra đi đột ngột của cô và sự kiềm nén khi không thề biết được lí do thật sự. Cả bức thư cầm trên tay đã bị ướt đến nhoè chữ lúc nào không hay, cô ôm nó vào lòng vô cùng trân trọng nó.
"Em xin lỗi."
Nhưng nhớ lại nụ hôn kia của anh cô vẫn không thể nào tha thứ được, nếu gặp lại anh cô sẽ tiến đến và đánh cho anh vài phát nữa mới hả giận được. Và sẽ xin lỗi anh, có lẽ trái tim này bản thân cô cũng không thể ngăn cản được rằng việc cô cũng vẫn còn yêu anh.
Đến hôm sau cô chuẩn bị thật kĩ càng rồi lên công ty, mục đích cũng chính là muốn gặp anh. Nhìn thấy cô hôm nay xinh đẹp, quần áo cũng là đồ mới, cả trang điểm làm tóc cũng rất kỉ càng liền thắc mắc hỏi.
"Ái chà, nay...sao em ăn mặc đẹp vậy nhỉ? sắc mặt lại còn lung linh hơn nữa chứ."
"E hèm, thì...em là người của công chúng tất nhiên phải chú ý đến ngoại hình chứ."
"Biết là vậy, nhưng hôm nay em còn đẹp hơn. Mới có hai tuần thôi mà em đã khác hẳn rồi nhỉ?"
"Được, được rồi. Chị mau đi làm việc đi, em còn có việc."
Cô nhanh chóng kiếm cớ không cho Mục Giao nói tiếp, vì nếu nói nữa thì sẽ phát hiện cô ăn diện vậy vì chỉ để gặp anh mất.
"Việc gì?"
Mục Giao nghi ngờ nhìn cô.
"Xem...xem kịch bản, lựa kịch bản. Em vốn chăm chỉ chị nhỉ?"
"Đúng, tự giác vậy là tốt. Giai Nghiên vẫn rất nghiêm túc trong công việc, cứ vậy phát huy."
Mục Giao giơ ngón cái lên biểu thị sự khen ngợi dành cho cô.
"Tất nhiên rồi, chị mau đi đi"
"Được, tạm biệt em. Chăm chỉ nhé!"
"Vâng."
Khi bóng lưng Mục Giao dần khuất đi cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi không chần chừ gì mà nhanh chóng đến phòng tổng giám đốc. Cô đứng trong thang máy đang vô cùng mong đợi nhưng lại chợt nhận ra nếu gặp anh rồi cô sẽ nói những gì đây? Anh vốn bận trăm công nghìn việc không lẽ lại bỏ thời gian ra chỉ để nghe lời xin lỗi từ cô? Gặp rồi biết bắt đầu từ đâu để nói chuyện đây?
Trong lúc cô còn đang phân vân thì lại chợt nhận ra bản thân đã đứng trước phòng của tổng giám đốc từ lúc nào rồi.
"Thôi kệ, vào trước rồi tính."
Cô hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi giơ tay định mở cửa ra.
"Dương Giai Nghiên."
Một giọng nữ bất ngờ cất lên, cô giật mình hướng mắt nhìn sang nơi âm thanh phát ra.
"Cô làm gì ở đây vậy?"
Cô còn tưởng là ai hoá ra là Lạc Yên Yên, cô ấy nhíu mày khoanh tay kiêu ngạo nhìn cô đang từ từ tiến về phía cô.
"Đàn chị?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.