Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Chương 41:

Đào Bạch Bách

27/05/2023

Bên chuyển phát nhanh đến muộn.

Anh chàng giao hàng không may đụng phải một ông chú tính tình nóng nảy ở trước tiểu khu.

Anh ta chưa đâm vào ông ta,nhưng ông ta rất tức giận,cứ bám lấy anh ta không buông,nói không cần bồi thường,nhưng cứ phải nói đạo lí với anh chàng mới được.

Khi Hồ Nhất Thần nhận được điện thoại thì trong điện thoại vọng ra toàn là tiếng mắng tức giận của ông lão.

Anh chàng giao hàng nói,tôi cũng không mắng lại ông ấy được,bây giờ ông ấy vẫn bám mãi không buông,đứng còn không vững,tôi cũng không dám đẩy ông ấy ra,bây giờ không biết phải làm sao,cậu có thể đợi tôi một chút nữa không.

Hồ Nhất Thần không biết nói gì,sau khi suy nghĩ một lúc cậu cầm theo túi tài liệu xuống lầu.

Khi cậu gần cổng tiểu khu rồi thì thấy xung quanh đấy có không ít người đang vây lại.

Một ông lão nhìn từ đằng sau trông có vẻ như là đã tám mươi chín mươi tuổi đang túm lấy một anh chàng mặc đồng phục giao hàng,vừa “đông đông”gõ cây gậy trong tay xuống đất vừa lớn tiếng mắng. Mặt anh chàng giao hàng cũng trắng bệch cả rồi,xe điện nghiêng ở một bên,một góc quần áo bị ông lão túm trong tay,muốn rút ra nhưng cũng không dám dùng lực,vô cùng lo lắng.

Đa số những người vây xem đều là trung niên,có người khuyên nói “Thôi được rồi,được rồi.”, cũng có người phàn nàn theo ông lão “Mấy người giao hàng các người cả ngày đi tới đi lui trong tiểu khu,không chú ý gì cả.”

Giọng của ông lão rất lớn,răng không chỉnh tề,thái độ hung dữ,nếu như không nói bậy thì nghe cũng còn có lí.

Khi Hồ Nhất Thần chen được vào trong nhóm người,ông vẫn đang rất kích động: “Nếu mà tôi yếu thêm tí nữa! Không đứng vững được! Nếu như lúc đấy là một đứa trẻ con! Bị đâm phải rồi! Thì cậu phải làm sao! Một gia đình sẽ bị cậu phá hủy mất rồi! Cậu thanh niên trai tráng! Nếu xảy ra chuyện như thế! Thì cậu phải làm sao! Bố mẹ cậu phải làm sao! Hai gia đình cứ như thế mà bị phá hủy! Cậu kết hôn chưa? Cậu có con chưa? Cậu có bố mẹ không? Nếu như là con với bố mẹ cậu….”

Anh chàng giao hàng cũng sắp khóc luôn rồi: “Cháu sai rồi,cháu xin lỗi,cháu không dám thế nữa,cháu sắp bị muộn rồi,nếu ông không bỏ cháu ra thì tiền lương tháng này của cháu sẽ bị trừ trước đó,cháu quỳ xuống cho ông luôn…”

Nếu cứ vậy thì mãi cũng không xong được.

Hồ Nhất Thần thấy thế đi thẳng đến chỗ hai người họ,anh đưa tay đẩy mạnh anh chàng giao hàng đang trên bờ vực sụp đổ ấy một cái.

“Anh sao có thể như thế được chứ,”Cậu chen vào giữa ông lão và anh chàng giao hàng, “Anh có hiểu thế nào là kính trên nhường dưới không, ông ấy giảng đạo lí cho anh nghe là vì muốn anh tốt hơn,thái độ của anh kiểu gì đấy,anh có nghe cẩn thận không?”

Anh chàng giao hàng ngớ người,đám người vây xem cũng ngơ ra,ông lão cũng ngây cả người.

Hồ Nhất Thần đập túi văn kiện vào người anh chàng giao hàng: “Chả có gì đáng nói với loại người như anh cả,anh đi nhanh đi! Sau này đừng có đến tiểu khu này của chúng tôi nữa!”

Lúc cậu nói thì quay lưng lại với ông lão,lại tiến thêm vài bước nữa,hoàn toàn ngăn cách giữa hai người,sau đó điên cuồng nháy mắt,hất cằm bảo anh chàng giao hàng nhanh chuồn đi.

Anh chàng giao hàng rất nhanh đã hiểu ý của cậu,anh ta cầm tập văn kiện dựng xe lên,cũng không dám ngồi lên đi luôn,dắt xe chạy vội,rất nhanh đã đến chỗ rẽ ra ngoài tiểu khu rồi.

Hồ Nhất Thần thở ra một hơi,cậu quay người lại,lại bị ông lão túm lấy.

“Cậu trai này,cậu làm thế là không được đâu,”Ngữ khí của ông lão nhẹ nhàng hơn hồi nãy rất nhiều, “Cậu hung dữ như vậy làm gì,chuyện gì cũng có thể dùng lí để giải quyết. Tôi nói rõ cho cậu ta biết,sau này cậu ta hiểu rồi,sẽ không làm ra chuyện như thế nữa,cậu hung dữ với cậu ta như vậy,cậu ta vẫn sẽ không hiểu được,về sau vẫn sẽ lại làm theo ý mình…”

“Ông à,”Hồ Nhất Thần lấy hai tay đỡ lấy cánh tay đang túm lấy cậu của ông lão, “Hóa ra ông vất vả như vậy. Là cháu quá bốc đồng rồi,cảm ơn ông hôm nay đã cho cháu một bài học quý giá.”

Ông lão rất hài lòng,gật đầu lia lịa: “Cậu cũng không tệ,người trẻ tuổi bây giờ như cậu không còn nhiều nữa.Tôi cũng không muốn nói nhiều,nhưng mà….”

Mắt thấy ông lại bắt đầu thao thao bất tuyệt,Hồ Nhất Thần đẩy tay ông khỏi người mình,rồi lùi về sau vài bước.

“Cháu cảm ơn ông! Chúc ông thân thể khỏe mạnh! Tạm biệt ông nhé!”

Cậu hét xong cũng không quay đầu lại cứ thế chạy thẳng về nhà.

Chưa chạy được mấy bước đã gặp người quen rồi.

“Tiểu Hồ à,mấy người vừa làm gì trước cửa vậy?” Dì ở tầng mười tám suýt chút nữa hại cậu bị Diệp Hy đuổi ra ngoài ngăn cậu lại,bà cười hỏi.



“.…chuyện nhỏ ấy mà,” Hồ Nhất Thần cũng cười với bà,nhưng bước chân cũng không ngừng lại, “Ông lão lúc nãy bị anh chàng giao hàng va vào,nên mới cãi nhau.”

Bà đuổi theo kịp bước chân cậu: “Ban nãy ầm ĩ,dì còn tưởng là đánh nhau rồi cơ.”

Hồ Nhất Thần tăng tốc: “Không còn chuyện gì nữa rồi.”

“Aiya,cháu đừng có đi nhanh vậy,”Bà dơ tay túm cậu lại, “Dì cũng không đuổi kịp cháu nữa rồi này.”

Hồ Nhất Thần nghĩ,cứu với,tại sao dì lại muốn đuổi kịp chứ.

“Có phải dạo này cháu không đến trường học không?”Bà hỏi.

Cậu đã làm đơn xin thôi học rồi,đương nhiên cũng không cần đến lớp nữa. Nhưng mà chuyện này,nếu như nói rõ thì sẽ càng bị hỏi nhiều hơn,Hồ Nhất Thần cũng lười phải giải thích.

“Vâng.”Cậu trả lời vô cùng đơn giản.

“Trường học tốt vậy,thật đáng tiếc mà. Vẫn là chăm chỉ học hành tốt hơn,”Bà nói, “Bây giờ cháu vẫn còn trẻ,không hiểu được. Sau này,kiểu gì cũng sẽ hối hận.”

Trong lúc nói chuyện,hai người cũng đã đi đến trước thang máy.

“Không phải là cháu không muốn học,” Hồ Nhất Thần thở dài, “Cháu quá ngốc,không theo kịp các bạn,thi không tốt,thành tích lúc nào cũng thấp,cứ đi học thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”

“Sao mà thế được,cháu thi được vào trường còn gì.”

“Chắc là do may mắn thôi,”Hồ Nhất Thần nói, “Mèo mù vớ cá rán thôi. Lúc thi học kỳ,cứ đến phần trắc nghiệm là cháu chỉ nhìn vào tờ điền đáp án rồi khoanh bừa thôi.”

Bà lộ ra vẻ mặt nghi ngờ,trong một lúc không xác định được là cậu đang nói thật hay nói dối.

Hồ Nhất Thần cười với bà: “Chúc Hân Hân nhà dì năm nay cũng may mắn như thế ạ.”

Cuối cùng cũng về đến nhà,cậu chỉnh lí lại một chút sau đó nhanh chóng trèo cửa sổ sang nhà Diệp Hy.

Bây giờ muộn hơn thời gian dự tính của cậu rất nhiều,cậu chưa ăn cơm,còn chạy lên chạy xuống như thế,người ra đầy mồ hôi.

Cậu tính một lúc,ba tiếng nữa Diệp Hy mới về,nên bây giờ cậu vẫn an toàn.

Cậu nấu cho mình một bát sủi cảo,ăn xong cậu nhàn nhã đi tắm rửa.

Sau khi trở lại phòng khách,cậu vừa ngồi xuống ghế sô pha,trên cổ chân cậu lại có cảm giác kì lạ.

Vô cùng mềm mại,giống như có con mèo vừa lướt qua vậy.

Hồ Nhất Thần vội vàng cúi đầu nhìn,cậu tái mặt.

Chi Ma Hồ!

Tên nhóc này đang ở bên chân cậu,vô cùng bình tĩnh mà liếm vuốt.

Từ khi cậu mạo danh thay thế nó,vì để không bị lộ,bình thương cậu còn đặc biệt căn dặn bố mẹ vì đảm bảo cho an toàn của hai con mèo mà ra vào phải đóng cửa ban công lại ngay.

Vừa nãy cậu vội xuống lầu nên đã quên mất.

Nếu như Diệp Hy nhìn thấy,thì chắc chắn là không giải thích được rồi,cậu phải nhanh chóng đưa nó về nhà mới được.

Hồ Nhất Thần vừa đưa tay ra,Chi Ma Hồ vốn dĩ đang vô cùng bình tĩnh lại đột nhiên cảnh giác,nhanh chóng chạy đi.



Một người một mèo trong nhà bắt đầu một trận đuổi bắt.

Chi Ma Hồ chạy loạn khắp nơi,cuối cùng nó chui xuống gầm ghế sô pha.

Mắt thấy cách thời gian Diệp Hy về nhà còn không đến một tiếng nữa,Hồ Nhất Thần lại gấp ra mồ hôi.

Cậu cúi người xuống đưa tay vào tìm kiếm,cuối cùng cũng sờ thấy được Chi Ma Hồ,sau một hồi vật lộn cậu mới lôi được con mèo thối ấy ra ngoài.

Chi Ma Hồ rất không vui,nó cứ kêu meo meo kháng nghị.

Hồ Nhất Thần không rảnh bồi tội với nó,cậu nhanh chóng chạy tới ban công,mở cửa sổ ra ném mèo vào. Sau đó cậu vẫn không yên tâm được,sợ nó lại chạy ra ngoài lần nữa,nên cậu cũng nhảy sang đó luôn.

Sau khi cậu đuổi Chi Ma Hồ vào phòng khách,khi cậu vừa định đóng cửa lại thì lại giật mình phát hiện điện thoại của mình vẫn còn đang đặt ở trên mặt tủ trong phòng khách.

Hồ Nhất Thần sợ hãi một trận.

Nếu như không phải cậu đưa mèo trở lại,bố mẹ cậu sau khi tan làm về nhà nhìn thấy điện thoại,tất nhiên sẽ mang điện thoại vào trong phòng cho cậu,đến lúc ấy kiểu gì cũng lộ.

Hôm nay đúng thật là lắm tai nạn mà.

Hồ Nhất Thần vào nhà lấy điện thoại,cậu thấy có vài tin nhắn.

Một tin là của mẹ cậu,nói là đã nhận được đồ rồi.

Một tin khác là của anh chàng giao hàng ban nãy,anh ta nói vô cùng xin lỗi và biết ơn cậu,rồi xin cậu hãy đánh giá anh ta năm sao.

Hồ Nhất Thần đối với phương diện này rất dễ nói chuyện,cậu thuận tay mở đơn mình vừa đặt ra rồi đánh giá năm sao.

Sau đó,cậu nhanh chóng cất điện thoại đi,một lần nữa trở về ban công,định trèo qua.

Nhưng cửa sổ nhà Diệp Hy vậy mà lại không mở được nữa.

Cậu thử dùng sức đẩy một hồi,nhưng không có tác dụng,cũng không biết xuất hiện vẫn đề ở đâu.

May mắn là Hồ Nhất Thần con một biện pháp dự phòng.

Trong khoảng thời gian giả vờ làm mèo ở nhà Diệp Hy,cậu cũng đã làm không ít chuyện xấu.

Trong đó bao gồm cả việc cậu đã lén đánh một chiếc chìa khóa nhà Diệp Hy nhằm dùng cho trường hợp khẩn cấp.

Hồ Nhất Thần lại chạy về phòng lần nữa,tìm kiếm một hồi. Sau khi cậu tìm thấy chiếc chìa khóa phạm tội kia,cậu nhanh chóng chạy về phía cửa nhà của mình.

Vội vàng mở cửa ra,cậu vừa bước chân ra ngoài nửa bước,cách cậu không đến hai mét có tiếng chìa khóa leng keng vang lên.

Hồ Nhất Thần quay đầu lại,cậu và Diệp Hy đang muốn mở cửa bốn mắt nhìn nhau.

Tác giả có điều muốn nói:

Chi Ma Hồ x Diệu Diệu

Tiểu bảo bối x Diệu Diệu

Đều là ba chữ x hai chữ

Tôi có phải là nghiêm cẩn quá rồi không!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Có Trứng Trứng Có Thể Báo Ân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook