Chương 38
Tiểu Tô (sakura)
24/11/2022
Mặc Thần đi thẳng vào trong phòng khám, không nể mặt bác sĩ cũng chẳng nể mặt bệnh nhân túm cổ áo bác sĩ gằn giọng quát to " Mau khám cho vợ tôi, nếu không tôi san bằng chỗ này của mấy người "
"Triệu thiếu gia bớt giận, tôi sẽ khám, sẽ khám mà " Bác sĩ sợ hãi, toàn thân như có kiến bò giọng run run
"Các người, cút ra ngoài" Anh nhìn một đám bệnh nhân đang trơ mắt nhìn mình gầm lên, bị khí thế của anh dọa sợ cùng bộ dạng sợ hãi của bác sĩ, lại nghe thấy cái tên khiến ai cũng phải run sợ kia không quan tâm mình đau hay không đau liền chuồn hết không để lại dấu vết.
Anh buông tay vị bác sĩ kia ra, chân ông ta mềm nhũn chỉ có thể bám víu vào cạnh bàn mới đứng thẳng dậy lau mồ hôi nhưng chân tay vẫn run cầm cập, không rét mà run, mồ hôi lạnh vừa lau lại túa ra.
Mặc Thần sải bước đến bế cô vào, cô và Mind thì ngây ngốc đi theo vì một màn hồi nãy vẫn chưa thể nào tỉnh táo được
"Mau khám " Vừa đặt cô xuống giường bệnh anh quay lại vị bác sĩ kia lườm ông ta
Vị bác sĩ luống cuống cả tay chân, chân nọ vướng chân kia ngã sõng soài trên mặt đất may mà có Mind tiến lại đỡ. Vị bác sĩ khám cho cô mà như bị tra tấn toát mồ hôi hột, sau một vài lần soi xét kĩ càng cánh tay bị băng bó như cục bột, cô cười khổ mình chỉ bị bỏng thôi mà.
"Tay đã bôi thuốc, cũng may là không bị tổn thương nhiều, 3 ngày vết thương sẽ tự lành, phải bôi thuốc thường xuyên đừng cử động nhiều cánh tay này"
"Có để lại sẹo không? " Mặc Thần nâng cánh tay cô lên xăm soi một hồi
"Không đâu ạ"
"Còn chân?"
"Tôi đã bôi thuốc và nắn lại cho cô ấy, không có vấn đề gì đâu"
"Con mắt nào thấy không có vấn đề? Sưng to thế này, mau đi chụp phim " Mặc Thần lại nổi giận
"Thôi, người ta là bác sĩ chứ đâu phải anh, với em thấy cũng đỡ đau rồi" Lệ Thương cười khổ trong lòng, anh cứ làm quá lên đó thôi
" Không được, làm thừa còn hơn làm thiếu, mau, đi" Mặc Thần vẫn kiên quyết lại bế cô đi
Bác sĩ vội vã đi theo còn Mind nhìn một màn cẩu huyết vừa rồi cắn cắn móng tay ngăn tiếng cười, lắc đầu tội cho Boss của mình
"Kết quả phim chiếu cho thấy tất cả đều ổn, chỉ cần bôi thuốc khi nào hết sưng là được" Bác sĩ thở phào, lau lau mồ hôi
"Vậy có thể đi lại không bác sĩ? " Lệ Thương lo lắng, mai cô phải xuất phát rồi, không thể để chậm trễ công việc được
"Không thể,khi nào hết sưng mới có thể đi,tránh vận động nhiều càng tốt ạ" Bác sĩ lại ngồi thẳng lưng nghiêm túc đáp
"Vậy phải làm sao đây Boss, không lẽ chúng ta phải hủy lịch trình" Mind lo lắng
"Không cần, nếu không đi nhất định sẽ chậm trễ, mai cậu đến sớm dìu chị đi" Lệ Thương cương quyết ánh mặt đáng thương nhìn Mind, cô cũng thầm khinh bỉ Mạc Linh, chắc chắn cô ta muốn cô không thể đi Thượng Hải nên đã dùng cách này, cô không thể để cô ta đắc ý được
Cảm nhận có con mắt sắc lẹm nhìn mình Mind lạnh gáy những vẫn lơ đi "được"
"Có thể nhập viện không? " Mặc Thần như hỏi lại vừa đề nghị, anh muốn có nghỉ ngơi hơn
"Không cần" Cả ba người đều đồng thanh nói rồi liếc nhìn nhau lại nhìn Mặc Thần
" Cuộc thi lần này em nhất định phải giật giải, hơn nữa vì một vết thương nhỏ xíu này mà nằm viện người ta cười em nổ mũi đấy" Lệ Thương thấy khuôn mặt đen xì kia lại giở chiêu đáng thương ra
Mặc Thần cầm bịch thuốc trên bàn không nói một lời bế cô ra khỏi bệnh viện, cô đỏ mặt ngại ngùng chỉ biết chui đầu vào lòng anh cố gắng phô vết thương kia ra ý chỉ mình đang bị thương mới không đi được, Mind đằng sau như móc treo đồ của cô lừng lững đi theo.
Sau khi yên vị ngồi trong ghế lái phụ cô mới thở phào, mặt đã bớt đỏ hơn, anh sau khi đợi Mind lên xe liền phóng thẳng về khu nghỉ dưỡng của cô khuôn mặt vẫn xám xịt, hậm hực đến cô và cả Mind đều không dám thở mạnh. Lại một màn lặp lại anh lại bế cô cho đến phòng 103 tự nhiên móc tay vào túi quần lấy chìa khóa mở cửa, cô đang định gọi Mind lấy chìa khóa trong túi xách đành phải nuốt lại lời muốn nói khuôn mặt ngạc nhiên cứ ú ớ không nói được gì, thả cô nằm xuống giường nghỉ ngơi anh nhận túi xách và áo khoác của cô từ tay Mind giao chìa khóa phòng 105 cho cậu ta rồi đóng xầm cửa, nhìn đồ trên tay mình cậu ta tức hộc máu, dù gì thì cũng để cậu vào uống nước, ngồi nghỉ một chút chứ cậu đâu phải ma cũng đâu phải quỷ sao lại bị xua
đuổi thế chứ, làu bàu một hồi tới phòng mình cậu mở cửa bực bội ngồi xuống sofa lười biếng nhìn ngó khắp nơi, Lệ Thương đã cho người mang vali cậu về đây lên cũng chẳng cần phải sắp xếp làm gì, cậu chỉ hưởng thụ cuộc sống ở khu nghỉ dưỡng này thôi đã thấy cuộc đời thật tươi đẹp biết bao khi đi cùng Boss
____________
"Sao anh có chìa khóa nhà em? " Cô vẫn đầy một bụng thắc mắc
"Đó là điều cần thiết" Anh mặt không đổi sắc
"Bây giờ nói cho anh biết lý do? "
"Lý do gì? "
"Đừng đánh trống lảng,không phải em nên cho anh biết lý do em bị thương sao?"
"Thật ra mà nói chuyện cũng liên quan đến anh, ừm, cô thư ký đáng yêu của anh hại em ra nông nỗi này đấy"
"Anh sẽ không tha cho cô ta "
"Không cần, em đã có kế hoạch, sẽ trả cô ta cả gốc lẫn lãi, anh cứ làm như không biết chuyện đi"
"Anh không làm được"
"Vậy anh cứ ghi nợ cho cô ta rồi trả luôn một thể"
"Được"
"Em muốn ăn gì, anh đi nấu? " Mặc Thần thay đổi chủ đề nhanh như lật sách
"Ừm, tôm nướng đi" Cô hai mắt phát sáng vì thèm thuồng
"Không được, em đang bị thương không thể ăn tôm" Mặc Thần cậu mày
"Vậy, ăn mì đi, lâu rồi chưa ăn mì Trung Quốc, em thèm" Cô ngẫm nghĩ
"Không, mì không có chất"
"Vậy anh đi mua cho em ít bánh bao, sủi cảo, xúc xích chiên, khoai tây chiên em ăn cũng được" Cô cau mày
"Càng không được, mấy món đó không tốt cho cơ thể, vệ sinh lại kém... " Anh nói một tràng dài làm cô cũng thấy đau đầu
"Vậy anh còn hỏi em làm gì?, trực tiếp đi nấu luôn đi, anh nấu gì em ăn đó, mau biến đi không em sẽ nhịn không được mà đánh anh mất" Cô ném gối vào mặt anh rồi gào to
"Anh sợ em không ăn không phải sao?" Mặc Thần không biết cô nổi điên cái gì, anh không phải đang quan tâm cô sao?
"Em nói ra anh có thèm nấu đâu? Chi bằng tự anh vào nấu đỡ bớt thời gian ở đây hỏi em" Lệ Thương trợn mắt, cô thực sự hết hứng thú vì cái kiểu chọn đồ ăn của anh rồi
"Vậy anh đi đây" Mặc Thần vuốt tóc cô giọng nói dịu dàng
"Triệu thiếu gia bớt giận, tôi sẽ khám, sẽ khám mà " Bác sĩ sợ hãi, toàn thân như có kiến bò giọng run run
"Các người, cút ra ngoài" Anh nhìn một đám bệnh nhân đang trơ mắt nhìn mình gầm lên, bị khí thế của anh dọa sợ cùng bộ dạng sợ hãi của bác sĩ, lại nghe thấy cái tên khiến ai cũng phải run sợ kia không quan tâm mình đau hay không đau liền chuồn hết không để lại dấu vết.
Anh buông tay vị bác sĩ kia ra, chân ông ta mềm nhũn chỉ có thể bám víu vào cạnh bàn mới đứng thẳng dậy lau mồ hôi nhưng chân tay vẫn run cầm cập, không rét mà run, mồ hôi lạnh vừa lau lại túa ra.
Mặc Thần sải bước đến bế cô vào, cô và Mind thì ngây ngốc đi theo vì một màn hồi nãy vẫn chưa thể nào tỉnh táo được
"Mau khám " Vừa đặt cô xuống giường bệnh anh quay lại vị bác sĩ kia lườm ông ta
Vị bác sĩ luống cuống cả tay chân, chân nọ vướng chân kia ngã sõng soài trên mặt đất may mà có Mind tiến lại đỡ. Vị bác sĩ khám cho cô mà như bị tra tấn toát mồ hôi hột, sau một vài lần soi xét kĩ càng cánh tay bị băng bó như cục bột, cô cười khổ mình chỉ bị bỏng thôi mà.
"Tay đã bôi thuốc, cũng may là không bị tổn thương nhiều, 3 ngày vết thương sẽ tự lành, phải bôi thuốc thường xuyên đừng cử động nhiều cánh tay này"
"Có để lại sẹo không? " Mặc Thần nâng cánh tay cô lên xăm soi một hồi
"Không đâu ạ"
"Còn chân?"
"Tôi đã bôi thuốc và nắn lại cho cô ấy, không có vấn đề gì đâu"
"Con mắt nào thấy không có vấn đề? Sưng to thế này, mau đi chụp phim " Mặc Thần lại nổi giận
"Thôi, người ta là bác sĩ chứ đâu phải anh, với em thấy cũng đỡ đau rồi" Lệ Thương cười khổ trong lòng, anh cứ làm quá lên đó thôi
" Không được, làm thừa còn hơn làm thiếu, mau, đi" Mặc Thần vẫn kiên quyết lại bế cô đi
Bác sĩ vội vã đi theo còn Mind nhìn một màn cẩu huyết vừa rồi cắn cắn móng tay ngăn tiếng cười, lắc đầu tội cho Boss của mình
"Kết quả phim chiếu cho thấy tất cả đều ổn, chỉ cần bôi thuốc khi nào hết sưng là được" Bác sĩ thở phào, lau lau mồ hôi
"Vậy có thể đi lại không bác sĩ? " Lệ Thương lo lắng, mai cô phải xuất phát rồi, không thể để chậm trễ công việc được
"Không thể,khi nào hết sưng mới có thể đi,tránh vận động nhiều càng tốt ạ" Bác sĩ lại ngồi thẳng lưng nghiêm túc đáp
"Vậy phải làm sao đây Boss, không lẽ chúng ta phải hủy lịch trình" Mind lo lắng
"Không cần, nếu không đi nhất định sẽ chậm trễ, mai cậu đến sớm dìu chị đi" Lệ Thương cương quyết ánh mặt đáng thương nhìn Mind, cô cũng thầm khinh bỉ Mạc Linh, chắc chắn cô ta muốn cô không thể đi Thượng Hải nên đã dùng cách này, cô không thể để cô ta đắc ý được
Cảm nhận có con mắt sắc lẹm nhìn mình Mind lạnh gáy những vẫn lơ đi "được"
"Có thể nhập viện không? " Mặc Thần như hỏi lại vừa đề nghị, anh muốn có nghỉ ngơi hơn
"Không cần" Cả ba người đều đồng thanh nói rồi liếc nhìn nhau lại nhìn Mặc Thần
" Cuộc thi lần này em nhất định phải giật giải, hơn nữa vì một vết thương nhỏ xíu này mà nằm viện người ta cười em nổ mũi đấy" Lệ Thương thấy khuôn mặt đen xì kia lại giở chiêu đáng thương ra
Mặc Thần cầm bịch thuốc trên bàn không nói một lời bế cô ra khỏi bệnh viện, cô đỏ mặt ngại ngùng chỉ biết chui đầu vào lòng anh cố gắng phô vết thương kia ra ý chỉ mình đang bị thương mới không đi được, Mind đằng sau như móc treo đồ của cô lừng lững đi theo.
Sau khi yên vị ngồi trong ghế lái phụ cô mới thở phào, mặt đã bớt đỏ hơn, anh sau khi đợi Mind lên xe liền phóng thẳng về khu nghỉ dưỡng của cô khuôn mặt vẫn xám xịt, hậm hực đến cô và cả Mind đều không dám thở mạnh. Lại một màn lặp lại anh lại bế cô cho đến phòng 103 tự nhiên móc tay vào túi quần lấy chìa khóa mở cửa, cô đang định gọi Mind lấy chìa khóa trong túi xách đành phải nuốt lại lời muốn nói khuôn mặt ngạc nhiên cứ ú ớ không nói được gì, thả cô nằm xuống giường nghỉ ngơi anh nhận túi xách và áo khoác của cô từ tay Mind giao chìa khóa phòng 105 cho cậu ta rồi đóng xầm cửa, nhìn đồ trên tay mình cậu ta tức hộc máu, dù gì thì cũng để cậu vào uống nước, ngồi nghỉ một chút chứ cậu đâu phải ma cũng đâu phải quỷ sao lại bị xua
đuổi thế chứ, làu bàu một hồi tới phòng mình cậu mở cửa bực bội ngồi xuống sofa lười biếng nhìn ngó khắp nơi, Lệ Thương đã cho người mang vali cậu về đây lên cũng chẳng cần phải sắp xếp làm gì, cậu chỉ hưởng thụ cuộc sống ở khu nghỉ dưỡng này thôi đã thấy cuộc đời thật tươi đẹp biết bao khi đi cùng Boss
____________
"Sao anh có chìa khóa nhà em? " Cô vẫn đầy một bụng thắc mắc
"Đó là điều cần thiết" Anh mặt không đổi sắc
"Bây giờ nói cho anh biết lý do? "
"Lý do gì? "
"Đừng đánh trống lảng,không phải em nên cho anh biết lý do em bị thương sao?"
"Thật ra mà nói chuyện cũng liên quan đến anh, ừm, cô thư ký đáng yêu của anh hại em ra nông nỗi này đấy"
"Anh sẽ không tha cho cô ta "
"Không cần, em đã có kế hoạch, sẽ trả cô ta cả gốc lẫn lãi, anh cứ làm như không biết chuyện đi"
"Anh không làm được"
"Vậy anh cứ ghi nợ cho cô ta rồi trả luôn một thể"
"Được"
"Em muốn ăn gì, anh đi nấu? " Mặc Thần thay đổi chủ đề nhanh như lật sách
"Ừm, tôm nướng đi" Cô hai mắt phát sáng vì thèm thuồng
"Không được, em đang bị thương không thể ăn tôm" Mặc Thần cậu mày
"Vậy, ăn mì đi, lâu rồi chưa ăn mì Trung Quốc, em thèm" Cô ngẫm nghĩ
"Không, mì không có chất"
"Vậy anh đi mua cho em ít bánh bao, sủi cảo, xúc xích chiên, khoai tây chiên em ăn cũng được" Cô cau mày
"Càng không được, mấy món đó không tốt cho cơ thể, vệ sinh lại kém... " Anh nói một tràng dài làm cô cũng thấy đau đầu
"Vậy anh còn hỏi em làm gì?, trực tiếp đi nấu luôn đi, anh nấu gì em ăn đó, mau biến đi không em sẽ nhịn không được mà đánh anh mất" Cô ném gối vào mặt anh rồi gào to
"Anh sợ em không ăn không phải sao?" Mặc Thần không biết cô nổi điên cái gì, anh không phải đang quan tâm cô sao?
"Em nói ra anh có thèm nấu đâu? Chi bằng tự anh vào nấu đỡ bớt thời gian ở đây hỏi em" Lệ Thương trợn mắt, cô thực sự hết hứng thú vì cái kiểu chọn đồ ăn của anh rồi
"Vậy anh đi đây" Mặc Thần vuốt tóc cô giọng nói dịu dàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.