Chương 53
Tiểu Tô (sakura)
24/11/2022
"Em muốn đi cùng anh" Lệ Thương quả quyết, cô đã bình tĩnh hơn, phản bác lời nói của anh khi anh bắt cô phải quay về
"Ai biết bên trong kia còn có gì? Em nghe lời anh ngoan ngoãn quay về anh mới yên tâm" Mặc Thần ôm bả vai cô
Lệ Thương ôm chặt lấy anh nức nở "em không đi, mà cô ta cũng không cho em đi, em có những thứ này sẽ không sao"
"Mặc Thần, tôi sẽ giúp hai người, yên tâm đi đi" Mục Trần đã tới giọng vẫn có vẻ mệt mỏi
Trên xe lúc này ai cũng căng thẳng, mỗi người có một nhiệm vụ riêng do Mục Trần đưa tới nên trong xe giờ toàn thiết bị tiên tiến, người ra vào đã được huấn luyện qua làm cảnh sát trưởng trố mắt, đến cơ quan còn không có mấy thiết bị này.
"Được, đi sát bên anh" Mặc Thần kéo Lệ Thương tới cánh cửa gỗ, trước khi đẩy cửa anh nhìn cô chăm chú " Lệ Thương nếu anh gặp nguy hiểm em không được tới giúp anh, còn nếu nguy cấp em có thể chạy, nhớ là không được mạo hiểm rõ chưa? "
"Em sẽ không bỏ anh" Cô kiên quyết, không để anh nói cô chủ động hôn anh, Mặc Thần sau một hồi sửng sốt liền ôm chặt lấy cô chiếm thể chủ động, anh cuồng nhiệt mút mát lưỡi cô, cô cũng vươn lưỡi quấn lấy lưỡi anh dây dưa thật lâu đến khi hết hơi mới buông ra " Cho dù chết em cũng nguyện chết cùng anh "
Mặc Thần cảm động hôn lên trán cô " Chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu"
Lệ Thương sau một hồi mê mẩn mới sực nhớ có rất nhiều người đang theo dõi họ đỏ lựng mặt, Mặc Thần vẫn quan sát cô lúc này cười khẽ ôm lấy cô thủ thỉ " Lúc em ngại ngùng trông rất mê người, anh chỉ muốn đè em ra mà ăn em thôi"
Cô đánh anh rồi vùi đầu vào vòm ngực anh, nhìn tai cô đỏ lên anh lại bật cười.
Không khí trên xe vô cùng yên tĩnh, cảnh nóng bỏng đó đập vào mắt toàn bộ những người có mặt trên xe, tiếng môi lưỡi quấn quýt nghe cũng rõ mồn một, mọi người đều làm như tai điếc mắt đui mà lảng đi, có một số người còn đỏ mặt nhưng ai cũng thương xót, Mục Trần ho khan " Để dành sau này ân ái đi, hai người còn ở đó mà chọc đui mắt chúng tôi nữa à? "
Ai cũng hiểu Mục Trần chỉ đang khích lệ bọn họ mà thôi, đằng sau cánh cửa kia ai biết được sinh ly tử biệt sẽ đến lúc nào, chỉ dựa vào may mắn của bọn họ mà hi vọng thôi.
Cánh cửa bật mở ra, bên trong tối om bỗng nhiên vụt sáng, cô tìm chỗ dựa an toàn nép sát vào anh, lúc này hai người mới quan sát kĩ căn phòng này, 5 con chó và cá sấu như chỉ chờ ngửi thấy hơi người mà lao tới. Mặc Thần giương súng bắn liên hồi, cô cũng nhắm chặt mắt mà bóp cò khi xung quanh im ắng hẳn đi cô mới mở mắt ra, hai người nhìn vào mặt nhau thầm khích lệ cô hỏi khẽ " Anh đã qua mấy căn phòng rồi? Chúng ta đã tốn bao nhiêu thời gian? "
"Được 5 cái rồi, chúng ta trải qua 2 cái còn 3 căn phòng nữa thôi"
Mặc Thần nhỏ giọng
Mặc Thâm đầu bên kia ước chừng thời gian " Còn 1 tiếng nữa, chúng tôi dựa theo bản đồ mà đồng hồ cung cấp đã tìm ra chỗ Lâm Trương, cảnh sát và các anh em đều đang cố giải cứu hai người yên tâm"
Cánh cửa này làm hoàn toàn bằng sắt, vẫn còn mới như nguyên chắc hẳn mới được xây,Lệ Thương đẩy cánh cửa ra mắt lia tới một quả bom hẹn giờ đang đặt giữa phòng, xung quanh nơi này được bao bọc bởi bờ tường rất dày cứ như tách biệt với thế giới ngoài kia loại tường chống bom đạn này đều làm bằng kim loại cứng mới được nghiên cứu có nghĩa nếu bom nổ sẽ không ảnh hưởng gì tới bên ngoài, còn cô và anh sẽ chết tan xác trong này, lúc ấy Mặc Thần đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo, gương mặt lạnh lùng tiến tới quan sát nhưng bàn tay vẫn bao bọc tay cô chặt chẽ. Phía bên Mục Trần mọi người đều nín thở những tiếng chửi rủa lại bộc phát kịch liệt hơn anh nhìn về phía camera mini cười lạnh giương súng bắn nát nó như một lời cảnh cáo. Ngay lập tức có tiếng nói vang vang "đừng giận dữ quá, nghĩ cách thoát chết đi kìa, 6 số nhé! Các người có sáu phút "
Lệ Thương nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh có thể đoán đó là Mạc Đăng, cô nhỏ giọng "bây giờ chúng ta phải làm thế nào? "
"Em hỗ trợ cho anh,chúng ta sẽ làm được" Mặc Thần ôm bả vai nhìn vào mắt cô
"Được" Cô mỉm cười
"Bắt đầu thôi " Loa phát ra tiếng cười quỷ dị làm cô rùng mình
Ngay lập tức cả người trong phòng lẫn người ngồi trong ô tô đều suy nghĩ cách phá bỏ trái bom. Cảnh sát trưởng vò đầu bứt tóc, chỗ bọn họ căn bản cảnh sát không thể bước vào hay tiến tới, quả bom có 3 dây đỏ xanh vàng chói mắt, cô run rẩy căng mắt ra khi thấy anh chạm nhẹ vào quả bom, mỗi một giây trôi qua tim cô đều co thắt kịch liệt. Sau khi quan sát một hồi, 1 phút qua đi tưởng chừng như cái chết cận kề trong gang tấc, cho dù có vũ khí lợi hại hai người cũng chẳng thể làm gì, trí não sẽ phải vận hành hết công suất. Bên tai hai người phát ra tiếng ồn ào lộn xộn từ máy liên lạc " Tổ phá bom đã tới quan sát họ yêu cầu cắt dây màu vàng "
Lệ Thương đưa mắt nhìn anh, ánh mắt ánh lên tia vui mừng nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh cô hoảng sợ "sao vậy anh? "
Mặc Thần vẫn trầm mặc không nói anh rút ra con dao giấu trong giày cao cổ nhẹ nhàng cầm dây màu xanh nâng lên, cô kinh ngạc, máy liên lạc mọi người hét lên " Mặc Thần, không phải dây đó"
Lệ Thương nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt bàn tay đã rịn mồ hôi nhìn động tác của anh chằm chằm. Mặc Thần nhẹ giọng hỏi " Em có đồng ý trao mạng sống của em cho anh không? "
Cô cùng mọi người một phen kinh ngạc, cô nghe tiếng ba mẹ mình vốn dĩ im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên chen vào " Mặc Thần cháu định làm gì? "
"Mặc Thần người của ta cũng xác định là dây màu vàng, màu vàng đó, cậu nghe không? " Mục Trần gấp gáp
Đồng hồ vẫn đang chạy bình thường khác với khung cảnh hỗn loạn của con người, mọi người đầy một bụng khó hiểu nhìn anh, lúc ấy cô đột nhiên lên tiếng làm mọi người hoảng sợ " Em nguyện ý".
Hai người bọn họ quả thực điên rồi! Trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ không hẹn mà nhìn vào đồng hồ, còn 30 giây cuối cùng, họ sẽ sống tiếp và bước qua cánh cửa này hay chỉ sống được 30 giây còn lại đều phụ thuộc vào Mặc Thần.
"Ai biết bên trong kia còn có gì? Em nghe lời anh ngoan ngoãn quay về anh mới yên tâm" Mặc Thần ôm bả vai cô
Lệ Thương ôm chặt lấy anh nức nở "em không đi, mà cô ta cũng không cho em đi, em có những thứ này sẽ không sao"
"Mặc Thần, tôi sẽ giúp hai người, yên tâm đi đi" Mục Trần đã tới giọng vẫn có vẻ mệt mỏi
Trên xe lúc này ai cũng căng thẳng, mỗi người có một nhiệm vụ riêng do Mục Trần đưa tới nên trong xe giờ toàn thiết bị tiên tiến, người ra vào đã được huấn luyện qua làm cảnh sát trưởng trố mắt, đến cơ quan còn không có mấy thiết bị này.
"Được, đi sát bên anh" Mặc Thần kéo Lệ Thương tới cánh cửa gỗ, trước khi đẩy cửa anh nhìn cô chăm chú " Lệ Thương nếu anh gặp nguy hiểm em không được tới giúp anh, còn nếu nguy cấp em có thể chạy, nhớ là không được mạo hiểm rõ chưa? "
"Em sẽ không bỏ anh" Cô kiên quyết, không để anh nói cô chủ động hôn anh, Mặc Thần sau một hồi sửng sốt liền ôm chặt lấy cô chiếm thể chủ động, anh cuồng nhiệt mút mát lưỡi cô, cô cũng vươn lưỡi quấn lấy lưỡi anh dây dưa thật lâu đến khi hết hơi mới buông ra " Cho dù chết em cũng nguyện chết cùng anh "
Mặc Thần cảm động hôn lên trán cô " Chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu"
Lệ Thương sau một hồi mê mẩn mới sực nhớ có rất nhiều người đang theo dõi họ đỏ lựng mặt, Mặc Thần vẫn quan sát cô lúc này cười khẽ ôm lấy cô thủ thỉ " Lúc em ngại ngùng trông rất mê người, anh chỉ muốn đè em ra mà ăn em thôi"
Cô đánh anh rồi vùi đầu vào vòm ngực anh, nhìn tai cô đỏ lên anh lại bật cười.
Không khí trên xe vô cùng yên tĩnh, cảnh nóng bỏng đó đập vào mắt toàn bộ những người có mặt trên xe, tiếng môi lưỡi quấn quýt nghe cũng rõ mồn một, mọi người đều làm như tai điếc mắt đui mà lảng đi, có một số người còn đỏ mặt nhưng ai cũng thương xót, Mục Trần ho khan " Để dành sau này ân ái đi, hai người còn ở đó mà chọc đui mắt chúng tôi nữa à? "
Ai cũng hiểu Mục Trần chỉ đang khích lệ bọn họ mà thôi, đằng sau cánh cửa kia ai biết được sinh ly tử biệt sẽ đến lúc nào, chỉ dựa vào may mắn của bọn họ mà hi vọng thôi.
Cánh cửa bật mở ra, bên trong tối om bỗng nhiên vụt sáng, cô tìm chỗ dựa an toàn nép sát vào anh, lúc này hai người mới quan sát kĩ căn phòng này, 5 con chó và cá sấu như chỉ chờ ngửi thấy hơi người mà lao tới. Mặc Thần giương súng bắn liên hồi, cô cũng nhắm chặt mắt mà bóp cò khi xung quanh im ắng hẳn đi cô mới mở mắt ra, hai người nhìn vào mặt nhau thầm khích lệ cô hỏi khẽ " Anh đã qua mấy căn phòng rồi? Chúng ta đã tốn bao nhiêu thời gian? "
"Được 5 cái rồi, chúng ta trải qua 2 cái còn 3 căn phòng nữa thôi"
Mặc Thần nhỏ giọng
Mặc Thâm đầu bên kia ước chừng thời gian " Còn 1 tiếng nữa, chúng tôi dựa theo bản đồ mà đồng hồ cung cấp đã tìm ra chỗ Lâm Trương, cảnh sát và các anh em đều đang cố giải cứu hai người yên tâm"
Cánh cửa này làm hoàn toàn bằng sắt, vẫn còn mới như nguyên chắc hẳn mới được xây,Lệ Thương đẩy cánh cửa ra mắt lia tới một quả bom hẹn giờ đang đặt giữa phòng, xung quanh nơi này được bao bọc bởi bờ tường rất dày cứ như tách biệt với thế giới ngoài kia loại tường chống bom đạn này đều làm bằng kim loại cứng mới được nghiên cứu có nghĩa nếu bom nổ sẽ không ảnh hưởng gì tới bên ngoài, còn cô và anh sẽ chết tan xác trong này, lúc ấy Mặc Thần đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo, gương mặt lạnh lùng tiến tới quan sát nhưng bàn tay vẫn bao bọc tay cô chặt chẽ. Phía bên Mục Trần mọi người đều nín thở những tiếng chửi rủa lại bộc phát kịch liệt hơn anh nhìn về phía camera mini cười lạnh giương súng bắn nát nó như một lời cảnh cáo. Ngay lập tức có tiếng nói vang vang "đừng giận dữ quá, nghĩ cách thoát chết đi kìa, 6 số nhé! Các người có sáu phút "
Lệ Thương nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh có thể đoán đó là Mạc Đăng, cô nhỏ giọng "bây giờ chúng ta phải làm thế nào? "
"Em hỗ trợ cho anh,chúng ta sẽ làm được" Mặc Thần ôm bả vai nhìn vào mắt cô
"Được" Cô mỉm cười
"Bắt đầu thôi " Loa phát ra tiếng cười quỷ dị làm cô rùng mình
Ngay lập tức cả người trong phòng lẫn người ngồi trong ô tô đều suy nghĩ cách phá bỏ trái bom. Cảnh sát trưởng vò đầu bứt tóc, chỗ bọn họ căn bản cảnh sát không thể bước vào hay tiến tới, quả bom có 3 dây đỏ xanh vàng chói mắt, cô run rẩy căng mắt ra khi thấy anh chạm nhẹ vào quả bom, mỗi một giây trôi qua tim cô đều co thắt kịch liệt. Sau khi quan sát một hồi, 1 phút qua đi tưởng chừng như cái chết cận kề trong gang tấc, cho dù có vũ khí lợi hại hai người cũng chẳng thể làm gì, trí não sẽ phải vận hành hết công suất. Bên tai hai người phát ra tiếng ồn ào lộn xộn từ máy liên lạc " Tổ phá bom đã tới quan sát họ yêu cầu cắt dây màu vàng "
Lệ Thương đưa mắt nhìn anh, ánh mắt ánh lên tia vui mừng nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh cô hoảng sợ "sao vậy anh? "
Mặc Thần vẫn trầm mặc không nói anh rút ra con dao giấu trong giày cao cổ nhẹ nhàng cầm dây màu xanh nâng lên, cô kinh ngạc, máy liên lạc mọi người hét lên " Mặc Thần, không phải dây đó"
Lệ Thương nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt bàn tay đã rịn mồ hôi nhìn động tác của anh chằm chằm. Mặc Thần nhẹ giọng hỏi " Em có đồng ý trao mạng sống của em cho anh không? "
Cô cùng mọi người một phen kinh ngạc, cô nghe tiếng ba mẹ mình vốn dĩ im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên chen vào " Mặc Thần cháu định làm gì? "
"Mặc Thần người của ta cũng xác định là dây màu vàng, màu vàng đó, cậu nghe không? " Mục Trần gấp gáp
Đồng hồ vẫn đang chạy bình thường khác với khung cảnh hỗn loạn của con người, mọi người đầy một bụng khó hiểu nhìn anh, lúc ấy cô đột nhiên lên tiếng làm mọi người hoảng sợ " Em nguyện ý".
Hai người bọn họ quả thực điên rồi! Trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ không hẹn mà nhìn vào đồng hồ, còn 30 giây cuối cùng, họ sẽ sống tiếp và bước qua cánh cửa này hay chỉ sống được 30 giây còn lại đều phụ thuộc vào Mặc Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.