Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 33:
Thiên Miêu.CS
06/11/2024
Lão Ninh cũng lao vào đánh đấm loạn xạ. Lúc này Ninh Kim Thoa đã tỉnh lại, thấy khung cảnh xung quanh thì cảm giác như trời đất sụp đổ.
“Nương!” Ninh Kim Thoa ngẩng đầu lên, thấy xung quanh là bao ánh mắt nhìn chằm chằm, liền ôm mặt khóc nức nở. Vương thị nghe tiếng con gái khóc, vội vàng ôm lấy: “Nương đây! Nương đây!”
Ninh Kim Thoa gục đầu vào lòng Vương thị mà khóc lớn. Lão Ninh gọi thêm vài người đến bắt trói ba tên ăn mày. Lúc này thôn trưởng cũng vừa tới nơi, trên đường rõ ràng đã nghe hết sự tình, sắc mặt ông đen lại, ra lệnh cho vài người dân áp giải bọn ăn mày đi.
Lão Ninh và Vương thị đỡ Ninh Kim Thoa về nhà, đám đông cũng kéo vào sân Ninh gia. Trời lúc này cũng vừa hửng sáng, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khung cảnh hỗn loạn.
“Đều là tại con tiện nhân này! Chính ngươi hại con gái ta ra nông nỗi này! Ta muốn ngươi đền mạng!” Vương thị trấn an Ninh Kim Thoa xong liền bước ra khỏi phòng, thấy Tô Mộc Nguyệt đứng trong sân, lập tức nhào tới.
Lỗ thẩm đứng bên cạnh không thể nhìn được nữa, tiến lên chắn trước mặt Tô Mộc Nguyệt: “Vương thị, ngươi điên rồi sao?”
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy Vương thị bị kích động đến mức mất lý trí.
“Bà Vương, con gái bà làm chuyện sai trái, thì liên quan gì đến Tô muội tử?”
“Đã phân gia rồi, còn suốt ngày bắt nạt Tô muội tử! Lão bà này đúng là tâm địa đen tối, cũng không biết có phải chuyện này là báo ứng không!”
“Đúng là tự làm tự chịu mà!”
Người trong thôn bàn tán xôn xao, khiến Vương thị càng thêm điên tiết. Bà ta đẩy mạnh Lỗ thẩm, hét lớn: “Chính là tại con tiện nhân Tô Mộc Nguyệt hại con gái ta!”
Tô Mộc Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía thôn trưởng và lão Ninh. Thôn trưởng có chút đau đầu, nghĩ thầm rằng nhà Ninh gia này đúng là làm phiền ông hết lần này đến lần khác. Còn lão Ninh thì ngồi xổm bên cạnh, rít thuốc với vẻ mặt đầy u sầu.
"Vương thị! Ngươi đừng làm quá. Chuyện đã xảy ra rồi, trách ai cũng vô ích!" Thôn trưởng đành phải cứng rắn lên tiếng.
Vương thị chẳng thèm cảm kích, ngắt lời thôn trưởng: "Chuyện này là do con tiện nhân Tô Mộc Nguyệt gây ra! Thôn trưởng, ngươi phải đòi lại công bằng cho Kim Thoa nhà ta! Phải nhốt con Tô Mộc Nguyệt này vào lồng heo!"
Tô Mộc Nguyệt nghe vậy, mỉm cười giễu cợt, hỏi: "Ta đã làm gì?"
Vương thị oán hận nhìn nàng, ấp úng không biết nói thế nào, chỉ có thể bộc phát ra vẻ đanh đá chua ngoa: "Chính là ngươi! Mấy tên ăn mày đó đến nhà ngươi để trộm tiền, tại sao lại có thể dính líu đến Kim Thoa? Chắc chắn là ngươi giở trò!"
Tô Mộc Nguyệt bật cười: "Ta giở trò gì? Nửa đêm nửa hôm, chẳng lẽ ta có thể sai khiến đám ăn mày đến nhà mình, rồi còn sai khiến cả Ninh Kim Thoa làm mấy chuyện đồi bại đó với chúng sao?"
Vương thị bị câu hỏi của Tô Mộc Nguyệt làm nghẹn họng, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng đầy tức tối.
Tô Mộc Nguyệt tiếp tục, giọng sắc lạnh: "Còn bà thì sao, Vương thị? Vừa xuất hiện đã lập tức vu cho ta là lẳng lơ ong bướm, chưa rõ đầu đuôi gì đã đổ hết tội lên đầu ta, không phải là bà biết trước chuyện gì đó sao?"
Lời nói của Tô Mộc Nguyệt khiến mọi người xung quanh lập tức nhận ra điểm bất thường. Vương thị vừa xuất hiện đã nhắm thẳng vào Tô Mộc Nguyệt, không hề xem xét kỹ càng mà đã quả quyết đổ tội cho nàng. Chuyện này quá bất hợp lý! Rõ ràng Ninh Kim Thoa gặp chuyện, vậy mà Vương thị lại ngay lập tức khẳng định do Tô Mộc Nguyệt gây ra, không hề có chứng cứ gì.
Có vẻ đêm nay chuyện này không đơn giản!
"Chính là ngươi..." Vương thị không có bằng chứng, chỉ có thể tức tối hét lên một cách vô lực.
"Im miệng!" Lão Ninh đột nhiên đứng dậy, giáng một cái tát vào mặt Vương thị, đè thấp giọng gằn bên tai bà: "Ngươi còn muốn làm ầm lên nữa hả? Muốn ép con bé Kim Thoa nhà chúng ta đến đường cùng sao?"
Vương thị bị cái tát làm cho choáng váng, trong lòng dâng lên một cảm giác uất ức đến nghẹn ngào, nhưng không dám nói thêm gì, chỉ biết ôm mặt khóc rấm rứt.
Tô Mộc Nguyệt thoáng thấy ánh mắt sắc lạnh của lão Ninh, trong lòng khẽ cười lạnh. Lão Ninh này đúng là kẻ biết nắm thời cơ, một cái tát vừa đủ để dập tắt cơn náo loạn của Vương thị và ngăn chặn những lời xì xầm của dân làng. Nếu Vương thị còn tiếp tục làm loạn, Tô Mộc Nguyệt tự tin sẽ khiến bà ta phải tự chuốc lấy hậu quả.
“Nương!” Ninh Kim Thoa ngẩng đầu lên, thấy xung quanh là bao ánh mắt nhìn chằm chằm, liền ôm mặt khóc nức nở. Vương thị nghe tiếng con gái khóc, vội vàng ôm lấy: “Nương đây! Nương đây!”
Ninh Kim Thoa gục đầu vào lòng Vương thị mà khóc lớn. Lão Ninh gọi thêm vài người đến bắt trói ba tên ăn mày. Lúc này thôn trưởng cũng vừa tới nơi, trên đường rõ ràng đã nghe hết sự tình, sắc mặt ông đen lại, ra lệnh cho vài người dân áp giải bọn ăn mày đi.
Lão Ninh và Vương thị đỡ Ninh Kim Thoa về nhà, đám đông cũng kéo vào sân Ninh gia. Trời lúc này cũng vừa hửng sáng, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khung cảnh hỗn loạn.
“Đều là tại con tiện nhân này! Chính ngươi hại con gái ta ra nông nỗi này! Ta muốn ngươi đền mạng!” Vương thị trấn an Ninh Kim Thoa xong liền bước ra khỏi phòng, thấy Tô Mộc Nguyệt đứng trong sân, lập tức nhào tới.
Lỗ thẩm đứng bên cạnh không thể nhìn được nữa, tiến lên chắn trước mặt Tô Mộc Nguyệt: “Vương thị, ngươi điên rồi sao?”
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy Vương thị bị kích động đến mức mất lý trí.
“Bà Vương, con gái bà làm chuyện sai trái, thì liên quan gì đến Tô muội tử?”
“Đã phân gia rồi, còn suốt ngày bắt nạt Tô muội tử! Lão bà này đúng là tâm địa đen tối, cũng không biết có phải chuyện này là báo ứng không!”
“Đúng là tự làm tự chịu mà!”
Người trong thôn bàn tán xôn xao, khiến Vương thị càng thêm điên tiết. Bà ta đẩy mạnh Lỗ thẩm, hét lớn: “Chính là tại con tiện nhân Tô Mộc Nguyệt hại con gái ta!”
Tô Mộc Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía thôn trưởng và lão Ninh. Thôn trưởng có chút đau đầu, nghĩ thầm rằng nhà Ninh gia này đúng là làm phiền ông hết lần này đến lần khác. Còn lão Ninh thì ngồi xổm bên cạnh, rít thuốc với vẻ mặt đầy u sầu.
"Vương thị! Ngươi đừng làm quá. Chuyện đã xảy ra rồi, trách ai cũng vô ích!" Thôn trưởng đành phải cứng rắn lên tiếng.
Vương thị chẳng thèm cảm kích, ngắt lời thôn trưởng: "Chuyện này là do con tiện nhân Tô Mộc Nguyệt gây ra! Thôn trưởng, ngươi phải đòi lại công bằng cho Kim Thoa nhà ta! Phải nhốt con Tô Mộc Nguyệt này vào lồng heo!"
Tô Mộc Nguyệt nghe vậy, mỉm cười giễu cợt, hỏi: "Ta đã làm gì?"
Vương thị oán hận nhìn nàng, ấp úng không biết nói thế nào, chỉ có thể bộc phát ra vẻ đanh đá chua ngoa: "Chính là ngươi! Mấy tên ăn mày đó đến nhà ngươi để trộm tiền, tại sao lại có thể dính líu đến Kim Thoa? Chắc chắn là ngươi giở trò!"
Tô Mộc Nguyệt bật cười: "Ta giở trò gì? Nửa đêm nửa hôm, chẳng lẽ ta có thể sai khiến đám ăn mày đến nhà mình, rồi còn sai khiến cả Ninh Kim Thoa làm mấy chuyện đồi bại đó với chúng sao?"
Vương thị bị câu hỏi của Tô Mộc Nguyệt làm nghẹn họng, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng đầy tức tối.
Tô Mộc Nguyệt tiếp tục, giọng sắc lạnh: "Còn bà thì sao, Vương thị? Vừa xuất hiện đã lập tức vu cho ta là lẳng lơ ong bướm, chưa rõ đầu đuôi gì đã đổ hết tội lên đầu ta, không phải là bà biết trước chuyện gì đó sao?"
Lời nói của Tô Mộc Nguyệt khiến mọi người xung quanh lập tức nhận ra điểm bất thường. Vương thị vừa xuất hiện đã nhắm thẳng vào Tô Mộc Nguyệt, không hề xem xét kỹ càng mà đã quả quyết đổ tội cho nàng. Chuyện này quá bất hợp lý! Rõ ràng Ninh Kim Thoa gặp chuyện, vậy mà Vương thị lại ngay lập tức khẳng định do Tô Mộc Nguyệt gây ra, không hề có chứng cứ gì.
Có vẻ đêm nay chuyện này không đơn giản!
"Chính là ngươi..." Vương thị không có bằng chứng, chỉ có thể tức tối hét lên một cách vô lực.
"Im miệng!" Lão Ninh đột nhiên đứng dậy, giáng một cái tát vào mặt Vương thị, đè thấp giọng gằn bên tai bà: "Ngươi còn muốn làm ầm lên nữa hả? Muốn ép con bé Kim Thoa nhà chúng ta đến đường cùng sao?"
Vương thị bị cái tát làm cho choáng váng, trong lòng dâng lên một cảm giác uất ức đến nghẹn ngào, nhưng không dám nói thêm gì, chỉ biết ôm mặt khóc rấm rứt.
Tô Mộc Nguyệt thoáng thấy ánh mắt sắc lạnh của lão Ninh, trong lòng khẽ cười lạnh. Lão Ninh này đúng là kẻ biết nắm thời cơ, một cái tát vừa đủ để dập tắt cơn náo loạn của Vương thị và ngăn chặn những lời xì xầm của dân làng. Nếu Vương thị còn tiếp tục làm loạn, Tô Mộc Nguyệt tự tin sẽ khiến bà ta phải tự chuốc lấy hậu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.