Không Gian Nông Nữ: Cẩu Thái Tử, Chúng Ta Hòa Li Đi!
Chương 48:
Thiên Miêu.CS
06/11/2024
“Phương thuốc thì đừng nghĩ tới! Nhưng ta có thể định kỳ chuẩn bị cho ngươi một ít thuốc bột, nhưng ta có một điều kiện!”
Nghe nàng nói có thể cung cấp định kỳ, Âu Dương Vân lập tức phấn khởi: “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta làm được, nhất định dù có vượt lửa qua sông ta cũng làm!”
Tô Mộc Nguyệt lườm hắn một cái, trong lòng nghĩ sao đám người trong quân ngũ ai cũng có vẻ ngốc ngếch thế này?
“Giúp ta tìm một người tên là Ninh Giác, hắn là chồng ta. Hai năm trước hắn nhập ngũ! Nghe nói đã hy sinh trong một nhiệm vụ, nhưng sống thì không thấy người, chết cũng không thấy xác. Ta muốn biết tung tích của hắn.”
Quả nhiên, khi Âu Dương Vân nghe đến cái tên Ninh Giác, nét mặt hắn thoáng chút bất thường, và Tô Mộc Nguyệt lập tức nhận ra điều đó. Nàng nhắc đến Ninh Giác cũng là để thăm dò, không ngờ rằng Âu Dương Vân quả thực vì Ninh Giác mà đến. Rốt cuộc tên chồng chết tiệt kia đã gây ra rắc rối gì bên ngoài vậy?
Âu Dương Vân định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm hắn.”
Ở bên ngoài phòng, Ngụy Tử Giác và Hắc Nham nghe được cuộc đối thoại bên trong, sắc mặt mỗi người một khác. Hắc Nham thì thầm: “Xem ra… Tô cô nương vẫn còn để tâm đến thế tử!”
Ngụy Tử Giác lạnh giọng quát: “Lắm lời!”
Dù quát lớn như vậy, khóe miệng hắn lại khẽ cong lên, rõ ràng là tâm trạng rất vui. Hắc Nham nhìn thấy mà không nói nên lời, trong bụng thầm nghĩ: Rõ là khẩu thị tâm phi! Ở kinh thành biết bao nhiêu tiểu thư khuê các tìm đến nhưng ngài đều phũ phàng từ chối, giờ mới thấy vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
---
Liên tiếp ba ngày, Tô Mộc Nguyệt bận rộn nghiền Bách Vị Tiên, làm đến ngày thứ ba thì tay chân nàng đã đau nhức không chịu nổi, cuối cùng đành phải nhờ Lỗ thẩm giúp đỡ.
Tô Mộc Nguyệt cũng không lo Lỗ thẩm sẽ tiết lộ bí quyết, vì điểm cốt lõi của Bách Vị Tiên chính là nước linh tuyền, thứ mà chỉ mình nàng mới có.
Lỗ thẩm thử làm Bách Vị Tiên một lần, sau khi ăn thử thì kinh ngạc vô cùng. Bà vốn là đầu bếp nên hiểu rõ giá trị của thứ này. Việc Tô Mộc Nguyệt tin tưởng giao cho mình bí quyết khiến bà vô cùng cảm kích, còn hứa sẽ tuyệt đối giữ kín.
Sau khi giao Bách Vị Tiên cho Lỗ thẩm chế biến, Tô Mộc Nguyệt cuối cùng cũng có thời gian chuẩn bị làm kim sang dược. Các dược liệu khác thì dễ tìm, nhưng có một số thành phần khó kiếm, nên nàng nghĩ ra một cách: ngâm các dược liệu bằng nước linh tuyền pha loãng, sau đó phơi khô rồi nghiền thành bột. Khi thử nghiệm, nàng thấy hiệu quả không thua kém gì loại thuốc trong không gian, thậm chí còn giúp vết thương lành mà không để lại sẹo.
Dù Tô Mộc Nguyệt muốn dùng nhiều nước linh tuyền hơn, nhưng nàng biết nếu hiệu quả quá nổi bật sẽ gây ra phiền phức lớn. Nàng có thể cho người khác chút lợi ích, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân nàng phải an toàn.
Hồ nước bên kia cũng đã được đào xong, Lỗ thúc còn dẫn người đến đổ nước vào. Tô Mộc Nguyệt liền nhờ Lỗ thúc mua thêm vài củ sen để trồng, lại lấy nước bùn từ hồ khác để dưỡng, rồi dặn ông để ý mua cá con thả vào hồ.
Nàng cũng nhờ Lỗ thúc tìm người bắt đầu xây nhà mới. Việc làm này lập tức gây xôn xao khắp thôn.
Gốc cây cổ thụ ở cổng làng luôn là nơi tụ tập buôn chuyện của dân làng.
“Nghe gì chưa? Tô Mộc Nguyệt bắt đầu xây hẳn một cái sân rộng!”
“Đúng rồi, còn đào cả hồ nước để nuôi cá nữa cơ đấy!”
“Phải đấy! Nghe nói Lỗ thúc giúp nàng tìm người làm. Trước đây lúc đào hồ nước, mỗi ngày trả công đến một trăm văn, còn có thịt ăn. Mấy ông rảnh rỗi ở nhà đều có thể đến làm mấy ngày.”
“Nhà ta cũng có người đi báo danh rồi!”
Vương thị, sau mấy ngày nghỉ ngơi, cơ thể đã đỡ hơn một chút. Thời gian qua bà phải lo lắng vì con gái mình khóc lóc đòi sống đòi chết, hôm nay mới dỗ được con đi nghỉ, bà mới có chút thời gian ra ngoài đi dạo. Vừa đến gốc cây cổ thụ, bà đã nghe thấy tiếng người trong thôn bàn tán.
Thấy Vương thị đi tới, tiếng bàn tán của mọi người lại càng lớn hơn.
“Xây cả một cái sân hai gian, trả công một ngày hẳn một trăm văn, lại còn bao cả bữa cơm có thịt nữa chứ? Ta phải bảo chồng mình đi làm mấy ngày mới được, đầu mùa xuân còn chưa có việc làm, rảnh rỗi cũng uổng!”
Nghe nàng nói có thể cung cấp định kỳ, Âu Dương Vân lập tức phấn khởi: “Ngươi có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta làm được, nhất định dù có vượt lửa qua sông ta cũng làm!”
Tô Mộc Nguyệt lườm hắn một cái, trong lòng nghĩ sao đám người trong quân ngũ ai cũng có vẻ ngốc ngếch thế này?
“Giúp ta tìm một người tên là Ninh Giác, hắn là chồng ta. Hai năm trước hắn nhập ngũ! Nghe nói đã hy sinh trong một nhiệm vụ, nhưng sống thì không thấy người, chết cũng không thấy xác. Ta muốn biết tung tích của hắn.”
Quả nhiên, khi Âu Dương Vân nghe đến cái tên Ninh Giác, nét mặt hắn thoáng chút bất thường, và Tô Mộc Nguyệt lập tức nhận ra điều đó. Nàng nhắc đến Ninh Giác cũng là để thăm dò, không ngờ rằng Âu Dương Vân quả thực vì Ninh Giác mà đến. Rốt cuộc tên chồng chết tiệt kia đã gây ra rắc rối gì bên ngoài vậy?
Âu Dương Vân định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm hắn.”
Ở bên ngoài phòng, Ngụy Tử Giác và Hắc Nham nghe được cuộc đối thoại bên trong, sắc mặt mỗi người một khác. Hắc Nham thì thầm: “Xem ra… Tô cô nương vẫn còn để tâm đến thế tử!”
Ngụy Tử Giác lạnh giọng quát: “Lắm lời!”
Dù quát lớn như vậy, khóe miệng hắn lại khẽ cong lên, rõ ràng là tâm trạng rất vui. Hắc Nham nhìn thấy mà không nói nên lời, trong bụng thầm nghĩ: Rõ là khẩu thị tâm phi! Ở kinh thành biết bao nhiêu tiểu thư khuê các tìm đến nhưng ngài đều phũ phàng từ chối, giờ mới thấy vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
---
Liên tiếp ba ngày, Tô Mộc Nguyệt bận rộn nghiền Bách Vị Tiên, làm đến ngày thứ ba thì tay chân nàng đã đau nhức không chịu nổi, cuối cùng đành phải nhờ Lỗ thẩm giúp đỡ.
Tô Mộc Nguyệt cũng không lo Lỗ thẩm sẽ tiết lộ bí quyết, vì điểm cốt lõi của Bách Vị Tiên chính là nước linh tuyền, thứ mà chỉ mình nàng mới có.
Lỗ thẩm thử làm Bách Vị Tiên một lần, sau khi ăn thử thì kinh ngạc vô cùng. Bà vốn là đầu bếp nên hiểu rõ giá trị của thứ này. Việc Tô Mộc Nguyệt tin tưởng giao cho mình bí quyết khiến bà vô cùng cảm kích, còn hứa sẽ tuyệt đối giữ kín.
Sau khi giao Bách Vị Tiên cho Lỗ thẩm chế biến, Tô Mộc Nguyệt cuối cùng cũng có thời gian chuẩn bị làm kim sang dược. Các dược liệu khác thì dễ tìm, nhưng có một số thành phần khó kiếm, nên nàng nghĩ ra một cách: ngâm các dược liệu bằng nước linh tuyền pha loãng, sau đó phơi khô rồi nghiền thành bột. Khi thử nghiệm, nàng thấy hiệu quả không thua kém gì loại thuốc trong không gian, thậm chí còn giúp vết thương lành mà không để lại sẹo.
Dù Tô Mộc Nguyệt muốn dùng nhiều nước linh tuyền hơn, nhưng nàng biết nếu hiệu quả quá nổi bật sẽ gây ra phiền phức lớn. Nàng có thể cho người khác chút lợi ích, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân nàng phải an toàn.
Hồ nước bên kia cũng đã được đào xong, Lỗ thúc còn dẫn người đến đổ nước vào. Tô Mộc Nguyệt liền nhờ Lỗ thúc mua thêm vài củ sen để trồng, lại lấy nước bùn từ hồ khác để dưỡng, rồi dặn ông để ý mua cá con thả vào hồ.
Nàng cũng nhờ Lỗ thúc tìm người bắt đầu xây nhà mới. Việc làm này lập tức gây xôn xao khắp thôn.
Gốc cây cổ thụ ở cổng làng luôn là nơi tụ tập buôn chuyện của dân làng.
“Nghe gì chưa? Tô Mộc Nguyệt bắt đầu xây hẳn một cái sân rộng!”
“Đúng rồi, còn đào cả hồ nước để nuôi cá nữa cơ đấy!”
“Phải đấy! Nghe nói Lỗ thúc giúp nàng tìm người làm. Trước đây lúc đào hồ nước, mỗi ngày trả công đến một trăm văn, còn có thịt ăn. Mấy ông rảnh rỗi ở nhà đều có thể đến làm mấy ngày.”
“Nhà ta cũng có người đi báo danh rồi!”
Vương thị, sau mấy ngày nghỉ ngơi, cơ thể đã đỡ hơn một chút. Thời gian qua bà phải lo lắng vì con gái mình khóc lóc đòi sống đòi chết, hôm nay mới dỗ được con đi nghỉ, bà mới có chút thời gian ra ngoài đi dạo. Vừa đến gốc cây cổ thụ, bà đã nghe thấy tiếng người trong thôn bàn tán.
Thấy Vương thị đi tới, tiếng bàn tán của mọi người lại càng lớn hơn.
“Xây cả một cái sân hai gian, trả công một ngày hẳn một trăm văn, lại còn bao cả bữa cơm có thịt nữa chứ? Ta phải bảo chồng mình đi làm mấy ngày mới được, đầu mùa xuân còn chưa có việc làm, rảnh rỗi cũng uổng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.