Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 49: Chân Giò Heo Om 1
Y Quân
04/10/2024
Nàng không thể không tự khen ngợi sự lanh trí của mình. Trước khi rời đi, nàng còn dặn dò chưởng quầy tiệm vải sau khi trời tối hãy mang vải đến nhà cho nàng, và cố gắng đừng để người khác nhìn thấy.
Văn Khê biết chuyện nhà nàng kiếm được tiền sớm muộn gì cũng không giấu được, nhưng nàng không muốn lộ ra quá sớm, hơn nữa tốc độ kiếm tiền quá nhanh cũng sẽ khiến người khác chú ý.
Bản thân nàng có bí mật, không muốn bị người khác dòm ngó.
Lúc Văn Khê về đến nhà, Lâm thị vừa mới chuẩn bị nấu cơm, thấy nàng về liền vội vàng ra đón, đỡ lấy chiếc sọt tre trên vai nàng rồi xót xa nói:
“Mệt lắm phải không?”
Văn Khê lắc đầu: “Không mệt ạ.” Từ khi mỗi ngày đều uống nước linh tuyền, thể chất của nàng ngày càng tốt hơn, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Lâm thị thật sự rất đau lòng, nhà có bao nhiêu người lớn, vậy mà bây giờ lại để nữ nhi mới mười hai tuổi đầu phải gánh vác gia đình.
Là một mẫu thân, sao bà ấy có thể không xót cho được?
Văn Khê nhìn ra suy nghĩ của Lâm thị, liền an ủi: “Nương, chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Đợi Đào Nhi lớn thêm chút nữa, chúng ta sẽ cho đệ ấy đi học.”
Đi học?
Nghe đến đây, Lâm thị càng thêm bàng hoàng, trẻ con ở nông thôn đi học không phải là không có, nhưng phần lớn đều là con cái của trưởng thôn hoặc những gia đình giàu có mới có thể đi. Theo bà ấy biết, học phí ở thư viện huyện thành rất cao, chưa kể đến bút mực giấy nghiên để học tập cũng tốn kém không ít.
Nhà nghèo như bà ấy làm sao dám mơ tưởng?
Hơn nữa, sư phó nhập môn phải tìm ở đâu? Dù có tìm được, có tiền để học không?
Nghĩ đến đây, Lâm thị không khỏi thở dài, khẽ nói: “Khê Nhi, chuyện đọc sách của đệ đệ con đừng vội, nhà mình hiện tại không gánh nổi. Con còn nhỏ đã phải lo toan việc nhà, cha nương sao nỡ để con phải gánh thêm chuyện học hành của A Đào nữa?”
Văn Khê ôm lấy cánh tay Lâm thị, cười tươi rói: “Nương, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều bạc, nương cứ yên tâm! Nhất định sẽ để cả nhà mình sống những ngày tháng sung túc!”
Lâm thị chỉ xem như nữ nhi đang dỗ dành mình vui vẻ, cũng cười gật đầu: “Nương tin, Khê Nhi nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Lâm thị lấy chân giò trong sọt ra, nghi hoặc hỏi: “Chân giò vừa khó nấu lại khó ăn, con mua về làm gì?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Văn Khê biết chuyện nhà nàng kiếm được tiền sớm muộn gì cũng không giấu được, nhưng nàng không muốn lộ ra quá sớm, hơn nữa tốc độ kiếm tiền quá nhanh cũng sẽ khiến người khác chú ý.
Bản thân nàng có bí mật, không muốn bị người khác dòm ngó.
Lúc Văn Khê về đến nhà, Lâm thị vừa mới chuẩn bị nấu cơm, thấy nàng về liền vội vàng ra đón, đỡ lấy chiếc sọt tre trên vai nàng rồi xót xa nói:
“Mệt lắm phải không?”
Văn Khê lắc đầu: “Không mệt ạ.” Từ khi mỗi ngày đều uống nước linh tuyền, thể chất của nàng ngày càng tốt hơn, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Lâm thị thật sự rất đau lòng, nhà có bao nhiêu người lớn, vậy mà bây giờ lại để nữ nhi mới mười hai tuổi đầu phải gánh vác gia đình.
Là một mẫu thân, sao bà ấy có thể không xót cho được?
Văn Khê nhìn ra suy nghĩ của Lâm thị, liền an ủi: “Nương, chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Đợi Đào Nhi lớn thêm chút nữa, chúng ta sẽ cho đệ ấy đi học.”
Đi học?
Nghe đến đây, Lâm thị càng thêm bàng hoàng, trẻ con ở nông thôn đi học không phải là không có, nhưng phần lớn đều là con cái của trưởng thôn hoặc những gia đình giàu có mới có thể đi. Theo bà ấy biết, học phí ở thư viện huyện thành rất cao, chưa kể đến bút mực giấy nghiên để học tập cũng tốn kém không ít.
Nhà nghèo như bà ấy làm sao dám mơ tưởng?
Hơn nữa, sư phó nhập môn phải tìm ở đâu? Dù có tìm được, có tiền để học không?
Nghĩ đến đây, Lâm thị không khỏi thở dài, khẽ nói: “Khê Nhi, chuyện đọc sách của đệ đệ con đừng vội, nhà mình hiện tại không gánh nổi. Con còn nhỏ đã phải lo toan việc nhà, cha nương sao nỡ để con phải gánh thêm chuyện học hành của A Đào nữa?”
Văn Khê ôm lấy cánh tay Lâm thị, cười tươi rói: “Nương, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều bạc, nương cứ yên tâm! Nhất định sẽ để cả nhà mình sống những ngày tháng sung túc!”
Lâm thị chỉ xem như nữ nhi đang dỗ dành mình vui vẻ, cũng cười gật đầu: “Nương tin, Khê Nhi nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Lâm thị lấy chân giò trong sọt ra, nghi hoặc hỏi: “Chân giò vừa khó nấu lại khó ăn, con mua về làm gì?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.