Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 17: Đi Chợ Bán Thuốc (Thượng) 4
Y Quân
04/10/2024
Văn Khê cười không nói, nàng quyết định về sau sẽ để cho người nhà uống nước linh tuyền.
Vừa đến chợ, nàng đã nhận ra hôm nay có rất nhiều nông hộ tới đây bán củi.
Chợ không còn chỗ để bỏ củi xuống nữa rồi.
Văn Khang nhức đầu, xem ra hoặc là ông phải bán với giá thấp hoặc là phải mang chỗ củi này về.
Nghĩ đến lúc sáng ngày hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, Lâm Huệ đã ngàn dặn vạn dò nhất định phải dùng tiền bán củi mua ba lạng gạo trả lại cho Lý đại nương ở cách vách thì Văn Khang lại không khỏi nhíu mày.
Sợ rằng hôm nay tiền bán củi không đủ để mua ba lạng gạo, ấy vậy mà vẫn còn sáu miệng ăn đang ở nhà chờ họ.
Văn Khê nhìn ra tâm tư của ông, bèn nhỏ giọng nói: “Cha, cha tìm một chỗ để bỏ củi xuống trước đã, con đi tới Bách Thảo Đường.”
Biết Văn Khê đã lên trấn vài lần, coi như quen thuộc với nơi này, cũng không biết phải mất bao lâu mới bán hết, Văn Khang đành gật đầu rồi nói: “Đừng chạy loạn, nếu như người ta không thu dược liệu của con thì nhớ quay về nhanh nhé.”
Nàng gật gật đầu, căn cứ theo trí nhớ tìm được tiệm thuốc Bách Thảo Đường.
Một gã sai vặt chạy ra chào đón nàng.
“Tiểu cô nương, ngươi đến bốc thuốc hả?”
Văn Khê lắc đầu, nói: “Chưởng quầy của các ngươi có ở đây không?”
Gã sai vặt nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, thấy nàng đang đeo một chiếc giỏ tre sau lưng thì đoán chắc là nông dân gần đây lại đi thu thập ít dược liệu để bán lấy tiền rồi. Hàng năm, Bách Thảo Đường của bọn họ sẽ thu mua dược liệu trong tay nhiều hộ nhà nông với giá cả phải chăng; nhưng người nhỏ tuổi như nàng đến bán lại là trường hợp hiếm thấy.
Hắn ta bảo nàng đợi một lát rồi chạy đi gọi chưởng quầy.
Văn Khê đánh giá sơ bộ tiệm thuốc lớn nhất trấn trên này một lượt, nhận ra ở đây thật sự có không ít người bệnh, trong tiệm có vài lang trung đang ngồi, trước mặt họ là người mắc bệnh, phía sau là những người khác đang xếp hàng.
Chỉ chốc lát sau, một lão giả râu bạc tiến đến: “Tiểu cô nương tới đây để bán thảo dược à?”
Văn Khê ngửi thấy mùi thuốc đông y thoang thoảng trên người lão giả, nàng cười nói: “Vâng, ngài xem đi, ngài có thu mua loại thảo dược này không?”
Nói xong, nàng đưa cây kim ngân qua.
Chưởng quầy nhận lấy cây kim ngân, đôi mắt không khỏi sáng lên.
“Tiểu cô nương, ngươi hái cây kim ngân này ở đâu thế?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa đến chợ, nàng đã nhận ra hôm nay có rất nhiều nông hộ tới đây bán củi.
Chợ không còn chỗ để bỏ củi xuống nữa rồi.
Văn Khang nhức đầu, xem ra hoặc là ông phải bán với giá thấp hoặc là phải mang chỗ củi này về.
Nghĩ đến lúc sáng ngày hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, Lâm Huệ đã ngàn dặn vạn dò nhất định phải dùng tiền bán củi mua ba lạng gạo trả lại cho Lý đại nương ở cách vách thì Văn Khang lại không khỏi nhíu mày.
Sợ rằng hôm nay tiền bán củi không đủ để mua ba lạng gạo, ấy vậy mà vẫn còn sáu miệng ăn đang ở nhà chờ họ.
Văn Khê nhìn ra tâm tư của ông, bèn nhỏ giọng nói: “Cha, cha tìm một chỗ để bỏ củi xuống trước đã, con đi tới Bách Thảo Đường.”
Biết Văn Khê đã lên trấn vài lần, coi như quen thuộc với nơi này, cũng không biết phải mất bao lâu mới bán hết, Văn Khang đành gật đầu rồi nói: “Đừng chạy loạn, nếu như người ta không thu dược liệu của con thì nhớ quay về nhanh nhé.”
Nàng gật gật đầu, căn cứ theo trí nhớ tìm được tiệm thuốc Bách Thảo Đường.
Một gã sai vặt chạy ra chào đón nàng.
“Tiểu cô nương, ngươi đến bốc thuốc hả?”
Văn Khê lắc đầu, nói: “Chưởng quầy của các ngươi có ở đây không?”
Gã sai vặt nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, thấy nàng đang đeo một chiếc giỏ tre sau lưng thì đoán chắc là nông dân gần đây lại đi thu thập ít dược liệu để bán lấy tiền rồi. Hàng năm, Bách Thảo Đường của bọn họ sẽ thu mua dược liệu trong tay nhiều hộ nhà nông với giá cả phải chăng; nhưng người nhỏ tuổi như nàng đến bán lại là trường hợp hiếm thấy.
Hắn ta bảo nàng đợi một lát rồi chạy đi gọi chưởng quầy.
Văn Khê đánh giá sơ bộ tiệm thuốc lớn nhất trấn trên này một lượt, nhận ra ở đây thật sự có không ít người bệnh, trong tiệm có vài lang trung đang ngồi, trước mặt họ là người mắc bệnh, phía sau là những người khác đang xếp hàng.
Chỉ chốc lát sau, một lão giả râu bạc tiến đến: “Tiểu cô nương tới đây để bán thảo dược à?”
Văn Khê ngửi thấy mùi thuốc đông y thoang thoảng trên người lão giả, nàng cười nói: “Vâng, ngài xem đi, ngài có thu mua loại thảo dược này không?”
Nói xong, nàng đưa cây kim ngân qua.
Chưởng quầy nhận lấy cây kim ngân, đôi mắt không khỏi sáng lên.
“Tiểu cô nương, ngươi hái cây kim ngân này ở đâu thế?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.