Không Gian Trăm Tỷ, Vương Phi Mua Nửa Mảnh Giang Sơn
Chương 48: Hợp Tác 3
Y Quân
04/10/2024
Văn Khê trả tiền xong, bỏ hết đồ vào sọt thì thấy bên trong đã đầy ắp, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi lấy chân giò ra đặt lên trên cùng, sau đó siết chặt dây đeo sọt trên vai, vội vàng chạy về phía xe của ông Trương.
Thấy Văn Khê từ xa chạy về phía xe của mình, ông Trương cười nói: “Con bé nhà Văn gia này, nếu ngươi không đến nữa là chúng ta phải về rồi đấy!”
“Ông Trương, xin lỗi đã để mọi người phải chờ lâu.” Thấy mọi người trên xe có vẻ sốt ruột, Văn Khê vội vàng lên tiếng xin lỗi.
“Lên xe kịp là tốt rồi, ngồi cho vững nhé.”
Văn Khê gật đầu với ông ấy, sau đó tìm một chỗ trống trên xe ngồi xuống.
Mọi người trên xe nhìn thấy chiếc sọt tre của Văn Khê đầy ắp, bèn lên tiếng châm chọc:
“Ôi chao, đứa trẻ bên Văn gia hôm nay lên trấn mua gì mà đầy sọt thế này? Chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ!”
“Đúng đấy, đi lâu như vậy chắc là mua nhiều lắm”
“Chao ôi, không biết Văn gia đã phát tài gì đây!”
Ngồi trong góc, Văn Khê bĩu môi không nói gì.
Trước đây, khi nhà nàng còn nghèo, có lẽ mọi người đều không mấy dư dả như nhau nên không ai nói gì. Bây giờ, thấy nhà nàng khá hơn một chút liền châm chọc. Nàng càng cảm thấy may mắn vì đã đặt chân giò lên trên cùng.
Văn Khê mỉm cười, mở tấm vải phủ trên miệng sọt ra, nói:
“Toàn là chân giò thôi ạ. Bà chủ quầy thịt thấy ta đáng thương nên bán cho mười hai cái chân giò mà chỉ lấy giá hai mươi văn, đủ cho nhà ta ăn mấy bữa đấy.”
Mọi người nhìn vào sọt, thấy toàn là chân giò xếp ngay ngắn, những lời mỉa mai vừa đến bên miệng liền tự động nuốt xuống.
Người ở đây ai cũng biết, chân giò và ruột lợn đều là thứ rẻ tiền nhất, khó ăn đến mức không thể chịu nổi.
Ánh mắt mọi người nhìn Văn Khê từ ghen tị chuyển sang thương hại.
“Thứ này có ăn cũng không no được đâu!”
Văn Khê gật đầu, nói:
“Mẫu thân ta khéo tay, có lẽ sẽ nấu ngon thôi! Mà cho dù không ngon thì cũng có chút thịt, tổ phụ và tổ mẫu nhà ta mới khỏi bệnh, cũng cần ăn chút thịt bồi bổ.”
Mọi người gật gù, đúng vậy, con muỗi dù nhỏ nhưng cũng là thịt mà!
Chỉ là, chân giò nặng mùi như vậy, làm sao mà nuốt trôi đây?
Muốn ninh nhừ cho chín hẳn là tốn không ít củi, mà củi còn đắt hơn cả chân giò.
Thấy mọi người không ai nói gì nữa, Văn Khê bèn lấy vải phủ kín miệng sọt lại, chắc chắn sẽ không còn ai hỏi han gì nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy Văn Khê từ xa chạy về phía xe của mình, ông Trương cười nói: “Con bé nhà Văn gia này, nếu ngươi không đến nữa là chúng ta phải về rồi đấy!”
“Ông Trương, xin lỗi đã để mọi người phải chờ lâu.” Thấy mọi người trên xe có vẻ sốt ruột, Văn Khê vội vàng lên tiếng xin lỗi.
“Lên xe kịp là tốt rồi, ngồi cho vững nhé.”
Văn Khê gật đầu với ông ấy, sau đó tìm một chỗ trống trên xe ngồi xuống.
Mọi người trên xe nhìn thấy chiếc sọt tre của Văn Khê đầy ắp, bèn lên tiếng châm chọc:
“Ôi chao, đứa trẻ bên Văn gia hôm nay lên trấn mua gì mà đầy sọt thế này? Chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ!”
“Đúng đấy, đi lâu như vậy chắc là mua nhiều lắm”
“Chao ôi, không biết Văn gia đã phát tài gì đây!”
Ngồi trong góc, Văn Khê bĩu môi không nói gì.
Trước đây, khi nhà nàng còn nghèo, có lẽ mọi người đều không mấy dư dả như nhau nên không ai nói gì. Bây giờ, thấy nhà nàng khá hơn một chút liền châm chọc. Nàng càng cảm thấy may mắn vì đã đặt chân giò lên trên cùng.
Văn Khê mỉm cười, mở tấm vải phủ trên miệng sọt ra, nói:
“Toàn là chân giò thôi ạ. Bà chủ quầy thịt thấy ta đáng thương nên bán cho mười hai cái chân giò mà chỉ lấy giá hai mươi văn, đủ cho nhà ta ăn mấy bữa đấy.”
Mọi người nhìn vào sọt, thấy toàn là chân giò xếp ngay ngắn, những lời mỉa mai vừa đến bên miệng liền tự động nuốt xuống.
Người ở đây ai cũng biết, chân giò và ruột lợn đều là thứ rẻ tiền nhất, khó ăn đến mức không thể chịu nổi.
Ánh mắt mọi người nhìn Văn Khê từ ghen tị chuyển sang thương hại.
“Thứ này có ăn cũng không no được đâu!”
Văn Khê gật đầu, nói:
“Mẫu thân ta khéo tay, có lẽ sẽ nấu ngon thôi! Mà cho dù không ngon thì cũng có chút thịt, tổ phụ và tổ mẫu nhà ta mới khỏi bệnh, cũng cần ăn chút thịt bồi bổ.”
Mọi người gật gù, đúng vậy, con muỗi dù nhỏ nhưng cũng là thịt mà!
Chỉ là, chân giò nặng mùi như vậy, làm sao mà nuốt trôi đây?
Muốn ninh nhừ cho chín hẳn là tốn không ít củi, mà củi còn đắt hơn cả chân giò.
Thấy mọi người không ai nói gì nữa, Văn Khê bèn lấy vải phủ kín miệng sọt lại, chắc chắn sẽ không còn ai hỏi han gì nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.