Không Làm Thế Thân - Hứa Quân Tam Sinh
Quyển 1 - Chương 4: Quyển 1 - Chương 4
Hứa Quân Tam Sinh
25/02/2023
Edit: Cải Trắng
Đúng như lời người phục vụ nói, hoành thánh tôm ở đây rất ngon, sắc hương đầy đủ, nước canh thơm ngọt, thịt tôm tươi giòn, phần vỏ cũng nhào rồi cán cực mỏng và mượt, nhìn thôi đã chảy nước miếng.
“Hoành thánh tôm ở đây ngon thật đấy, lần sau chúng ta phải tới đây ăn tiếp mới được.” Tiếu Mông Mông cảm thán.
Nguyễn Tri Vi cúi đầu, im lặng dùng đũa gảy hành lá trong bát, chẳng muốn ăn chút nào.
Quả nhiên, Thẩm Yến không hề nhớ cô thích gì, ghét gì. Anh có thể tùy tiện ban cho một nữ diễn viên mới quen tài nguyên tốt, nhưng lại chẳng nhớ nổi sở thích của cô, người đã gắn bó với anh hai năm dài đằng đẵng.
Nguyễn Tri Vi tủi thân, lòng đau xót nhưng lại chẳng thể phô bày tâm trạng mình.
“Cậu không ăn à?”
Nguyễn Tri Vi cười gượng: “Không muốn ăn lắm.”
Tiếu Mông Mông đồng cảm ngay tức thì. Về cơ bản, việc diễn viên phải làm hàng ngày là quản lý tốt vóc dáng của mình, mỗi lần ăn một thứ gì đó đều hận không thể biến thành cái máy tính cân đo đong đếm lượng calo nạp vào người. Đừng nhìn Tiếu Mông Mông bây giờ ăn thả phanh mà thích thú, tí về chẳng biết cô ấy phải vận động bao lâu mới tiêu hao được hết năng lượng nạp vào người đây. Nguyễn Tri Vi lại thuộc dạng ăn ít, muộn thế này rồi mất cảm giác muốn ăn cũng là chuyện bình thường.
Nguyễn Tri Vi không biết được suy nghĩ trong đầu Tiếu Mông Mông lúc này, cô vẫn đang ngẩn người dõi theo Thẩm Yến và An Duyệt Nhiên ở phía đối diện.
Hai người họ cười đùa, nói chuyện với nhau rất vui, dường như đèn trong phòng bao đều đang rọi thẳng về phía họ. Đôi mắt Thẩm Yến ánh lên ý cười, khóe miệng cong nhẹ, An Duyệt Nhiên thì tựa sát vào người anh, có vẻ như họ đang nhắc đến chủ đề gì đấy rất thú vị, nên mới chọc cho cười lớn, cười đến gập cả người lại.
Nhìn rất chói mắt.
Vì hai người yêu không công khai nên lúc này đây Nguyễn Tri Vi như người tàng hình, như thể cô không phải bạn gái chính thức của Thẩm Yến.
Thậm chí, cô còn không thể thể hiện cho Thẩm Yến thấy rằng mình đang khó chịu. Trước kia anh luôn giải thích rằng mình gặp dịp thì chơi, hành động như vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là “phép lịch sự”. Đến thế rồi mà cô vẫn còn nói, Thẩm Yến sẽ chỉ cảm thấy cô càn quấy.
Đứng trước mặt Thẩm Yến, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời như thế, và lần này cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ, chuyện bí mật yêu đương này là Thẩm Yến đề nghị trước. Lúc ấy anh chỉ nói là chưa tiện công khai chứ không nói nguyên nhân cụ thể là gì và cũng không bảo đến bao giờ mới được công khai.
Đương nhiên, Nguyễn Tri Vi chẳng thể làm gì khác ngoài nói: “Được, em cũng không muốn công khai. Thân là diễn viên, chuyện như này giữ bí mật vẫn tốt hơn.”
Từ đó, hai người bí mật qua lại với nhau đến nay cũng đã được hai năm. Trong khoảng thời gian đó, Nguyễn Tri Vi chưa gặp bất kỳ người bạn nào của anh, anh cũng không đưa cô đi tham gia bất cứ buổi tụ họp nào. Càng nghĩ, Nguyễn Tri Vi càng cảm thấy mình giống tình nhân của anh.
Một cô tình nhân hèn mọn, được cẩn thận giấu trong bóng tối.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bao “cạch” một tiếng bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Tri Vi.
Mọi người nghe tiếng đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cửa, người đến là nam chính của đoàn làm phim, Tô Ngự.
Ánh đèn chỗ gần cửa hơi tối nên mọi người nhìn không rõ lắm, phải đến khi Tô Ngự tiến lên phía trước hai bước, họ mới trông rõ người tới là ai.
Cậu ta sở hữu vóc dáng cao gầy với chiều cao trên 1m8, trên người mặc bộ đồ da bò màu xanh nhạt. Con ngươi cậu ta màu nâu đồng, đường mí lót lại nhạt, sắc môi cũng không quá hồng hào khiến tổng thể khuôn mặt mang cảm giác lạnh lùng. Từ phong cách ăn mặc đến gương mặt đều làm người ta liên tưởng đến hình ảnh một chàng thiếu niên. Một chàng thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh, lẳng lặng đứng ở cửa quan sát mọi người.
Tô Ngự vốn là idol nên giá trị nhan sắc rất cao, bản thân cậu ta cũng là ra mắt từ show sống còn. Tiếc là hoạt động nhóm quá chán, chẳng được mấy năm đã tan rã, nên cậu ta chuyển hướng sang nhận phim. Bản thân không nổi như cồn nhưng cũng không tới nỗi chẳng tiếng tăm, vì vậy những kịch bản tìm tới cậu ta đều là phim chiếu mạng. Tuy vậy trên weibo cậu ta vẫn có tới 12 triệu fans, về cơ bản đều là người chuộng nhan sắc, mà cũng chỉ cần nổi như thế thôi cũng đủ gánh vai nam chính phim chiếu mạng nhỏ nhoi <Khói lửa> này rồi.
Đạo diễn thấy cậu ta đến, vội vàng đứng lên nói: “Tô Ngự đến rồi đấy à, tôi cứ tưởng cậu sẽ không đến chứ? Bọn tôi chừa vị trí cho cậu ngồi ở cửa kìa, cậu ngồi đó luôn đi. Còn đây là Thẩm Yến.”
Tô Ngự gật đầu, đứng ở xa hơi khom lưng chào anh: “Chào anh, chào đạo diễn.”
Thẩm Yến cũng gật nhẹ một cái xem như đáp lại lời chào của cậu ta.
Vị trí trống vừa hay ở ngay bên cạnh Nguyễn Tri Vi nên chào hỏi xong Tô Ngự ngồi xuống luôn. Nguyễn Tri Vi thấy Tô Ngự tới, vô thức nghiêng người sang một bên, chẳng hơi đâu tiếp tục đau khổ và buồn bã nữa.
Thật ra, đây là lần đầu Nguyễn Tri Vi nói chuyện với Tô Ngự.
Tô Ngự lúc ở đoàn làm phim khá kiệm lời, lạnh nhạt khó tiếp cận. Trong số những nam diễn viên đóng cặp với An Duyệt Nhiên, cũng chỉ có Tô Ngự là chưa bị cô ta quấn lấy tạo scandal. Bởi vì bình thường ngoại trừ việc nói đôi câu xã giao, cậu ta không nói câu nào với An Duyệt Nhiên, trở thành vật cản mà cô ta không thể chinh phục được.
Tô Ngự ngồi cạnh khiến Nguyễn Tri Vi không biết nên làm thế nào cho phải. Cô đành quay sang nhìn Tiếu Mông Mông kế bên, đánh mắt ra hiệu như muốn hỏi “tớ phải làm gì đây”.
Tiếu Mông Mông cũng giao tiếp bằng ánh mắt với cô luôn. Chào hỏi đi, mau quay ra chào hỏi! Có thể ngồi cạnh Tô Ngự là may mắn lắm đấy biết không, trong đoàn làm phim được mấy nữ diễn viên bắt chuyện được với cậu ta chứ.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự chưa đứng chung với nhau lần nào, phân cảnh diễn cùng nam chính của cô vẫn chưa tới. Sau vài giây do dự, cuối cùng cô vẫn lên tiếng chủ động chào hỏi: “À, chào cậu, tôi là Nguyễn Tri Vi, diễn viên đóng vai nữ số 3.”
Tô Ngự lạnh nhạt đáp: “Chào cô.”
Giọng cậu ta hờ hững, con ngươi trong veo.
Sau lời chào, thấy Tô Ngự không có ý định trò chuyện, Tiếu Mông Mông biết mình chẳng thể trông chờ gì vào Nguyễn Tri Vi, bèn tự mình ra trận: “Chào cậu, trước đây tôi từng là fan nhóm cậu đấy, từng vote cho cậu nữa nè, hiện tại được làm việc cùng một đoàn làm phim với cậu khiến tôi rất vui. Có lẽ cậu không biết tôi là ai đâu nên tôi giới thiệu trước vậy, tôi tên là Tiếu Mông Mông.”
Nghe đến đoạn “từng vote cho cậu”, biểu cảm trên mặt Tô Ngự thoáng thay đổi. Cậu ta vẫn còn rất trẻ tuổi, lại biết cách ăn mặc, nhìn gần thế này đúng là choáng ngợp vì nhan sắc. Cậu ta lịch sự nói: “Cảm ơn chị đã yêu thích tôi.”
Tiếu Mông Mông thích Tô Ngự chính là vì bị nhan sắc làm mờ mắt, bình thường nhìn từ xa đã đẹp rồi, giờ nhìn gần đúng là không người khác thất vọng.
Cô ấy bỗng chốc có hứng thú hẳn, sáp lại gần nói: “Tôi từng theo dõi rất nhiều show sống còn, thật lòng mà nói thì nhóm của cậu là nhóm tôi thấy đoàn kết nhất. Lúc chuyển từ làm idol sang diễn xuất, cậu có thấy khó khăn không?”
Tô Ngự đáp ngắn gọn: “Tạm ổn.”
“Không phải diễn viên được đào tạo qua trường lớp thì theo nghề này cực lắm. Vi Vi cũng là giữa đường nhảy sang làm diễn viên này, bình thường cô ấy hay lôi tất cả kịch bản mình có được ra nghiên cứu một lượt, thậm chí còn chú thích, nhận xét rất tỉ mỉ. Lúc người khác diễn, cô ấy cũng sẽ tới đoàn làm phim theo dõi để học tập. Chăm chỉ lắm luôn! Nhờ vào việc chăm chỉ quan sát nên giờ diễn xuất của cô ấy rất ổn, chứ nào có như tôi, được đào tạo qua lớp diễn xuất rồi mà diễn vẫn dở ẹc…” Tiếu Mông Mông tìm được chủ đề bắt đầu liến thoắng không ngừng.
Tô Ngự nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi tự dưng bị lôi vào cuộc trò chuyện có hơi xấu hổ. Cô là người giữa đường nhảy vào bon chen trong giới giải trí nên mới phải nhanh chóng nâng cao diễn xuất, tất nhiên là phải tốn nhiều sức lực và thời gian hơn những người khác. Ai trong đoàn làm phim diễn cô cũng ngồi lại quan sát học tập, nhưng giờ Tiếu Mông Mông nói thế, nghe ra như thể cô hay ngồi xem Tô Ngự diễn vậy.
“Nếu cần sau này cô có thể đến tìm tôi đối diễn, có lợi cho việc nâng cao kỹ thuật.” Cậu thiếu niên cất lời nói một câu dài nhất trong hôm nay.
Nguyễn Tri Vi hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn Tô Ngự hỏi lại: “Thật không?”
“Thật.”
“Cảm ơn cậu.”
…
Bọn họ trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Mà phía bên kia bàn tròn, chỗ Thẩm Yến vừa mới kết thúc một chủ đề, bầu không khí lâm vào im lặng.
An Duyệt Nhiên vắt óc nghĩ chủ đề nói tiếp còn Thẩm Yến dời mắt nhìn sang nơi khác. Ngồi ở chỗ của anh có thể nhìn bao quát toàn phòng.
Anh nhìn được hết nét mặt của từng người. Nào là cười đùa, rồi thì giận dỗi,… tất nhiên cũng trông thấy cả Nguyễn Tri Vi, Tô Ngự và Tiếu Mông Mông đang hứng trí nói chuyện với nhau liên tục.
“Ấy?” An Duyệt Nhiên nhìn theo ánh mắt Thẩm Yến, nhìn tới chỗ ba người kia liền bật cười đầy mờ ám: “Nam chính của chúng ta bình thường ở đoàn làm phim kiệm lời lắm, thế mà giờ không hiểu sao lại liên tục trò chuyện với hai cô gái kia thế nhỉ?”
Đạo diễn cũng góp vui vài câu: “Nhắc Tô Ngự thôi thì nói làm gì, cô thấy cô gái ngồi cạnh cậu ta không, đẹp lắm đúng không? Khí chất của cô ấy có thể nói là vang danh khắp đoàn làm phim đấy. Nhưng cô ấy không phải diễn viên nổi tiếng. Thật ra ban đầu vai nữ số 3 này thuộc về người khác, nhưng ngay giây phút trông thấy cô ấy tôi đã nghĩ vai đấy phải thuộc về người này. Chỉ có gương mặt ấy mới có thể khiến nam chính nhớ mãi không quên, bằng không… sao nam chính lại nhớ nhung nhiều năm như vậy? Nghe nói học vấn của cô ấy rất cao, trước kia tốt nghiệp đại học trọng điểm đấy.”
An Duyệt Nhiên âm thầm liếc mắt quan sát. Sinh viên đại học danh tiếng thì sao chứ, vào giới giải trí không phải chật vật mãi không nổi lên sao? Vào đây mà không có thủ đoạn bò lên thì xứng đáng bị người khác coi là bàn đạp giẫm dưới chân.
Bản thân cô ta không hi vọng Thẩm Yến chú ý tới người phụ nữ khác nên lập tức kéo đề tài quay lại Tô Ngự: “À phải rồi, đạo diễn, quả thật trong phân cảnh hôm nay trạng thái của tôi không tốt lắm, nhưng Tô Ngự lại diễn vai nam chính rất tốt, dễ dàng kéo tôi vào vở diễn. Dù không qua trường lớp đào tạo nhưng khả năng diễn xuất rất ổn…”
Dù hai người họ có nói, Thẩm Yến cũng không tiếp lời, ánh mắt của anh vẫn dừng ở chỗ Nguyễn Tri Vi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Nguyễn Tri Vi trông càng thanh tú, ánh mắt thì sáng lấp lánh. Chẳng biết cô nói gì với hai người ngồi cạnh mà nét mặt lại ấm áp dịu hiền như thế.
Tất nhiên anh biết Nguyễn Tri Vi vừa đẹp vừa có khí chất. Có chỗ nào của cô anh chưa từng thấy đâu.
Lúc này đây, Nguyễn Tri Vi ngồi giữa Tô Ngự và Tiếu Mông Mông. Trong ba người, người nói nhiều nhất là Tiếu Mông Mông, hai người còn lại chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng đáp lại hai ba câu. Nhìn thì có vẻ như đang thảo luận sôi nổi nhưng thực chất không phải vậy.
Nghĩ tới đây, Thẩm Yến nhếch miệng cười.
Nụ cười của anh khi nhìn Nguyễn Tri Vi đúng thật là nụ cười của kẻ chiến thắng.
Thẩm Yến chưa bao giờ phải lo lắng Nguyễn Tri Vi thay lòng đổi dạ, rung động với người đàn ông khác. Bởi vì, anh tự biết cô thích anh rất nhiều, thích tới chết đi sống lại và cũng chỉ thích mình anh.
Chợt, anh nhớ tới trước kia có một lần, trong lúc tụ họp với đám bạn xấu chơi bài, uống rượu, có cậu ấm uống nhiều quá bắt đầu trút bầu tâm sự: “Mẹ nó chứ, mấy người phụ nữ kia chỉ thích tiền của tôi thôi! Mấy ả đấy luôn nghĩ cách làm sao để moi tiền tôi mua túi, mua nhà cho mấy ả.”
Người ngồi cạnh cất giọng khuyên nhủ: “Thời đại này đâu đâu chả thế, làm gì có cái gọi là tình yêu đích thực. Chúng ta dùng tiền mua tuổi trẻ của mấy cô gái đấy cũng đâu thua thiệt gì.” Dứt câu, anh ta không quên quay sang hỏi Thẩm Yến: “Đúng không Thẩm thiếu? Tình yêu đích thực là cái đếch gì chứ.”
Lúc đó, Thẩm Yến đã trả lời thế nào nhỉ?
Anh lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu vàng phản chiếu cặp mắt đào hoa. Thẩm Yến cười khẽ, một điệu cười rất thiếu đòn: “Ngại quá, tôi có.”
Anh có đấy. Đối với Nguyễn Tri Vi, anh là tình yêu duy nhất.
Hết cách rồi. Cho dù anh có đối xử lạnh nhạt với cô, cư xử như gần như xa, làm đủ chuyện xấu, hoành hành khắp nơi, cô vẫn một lòng thích anh.
Chỉ cần anh đứng đó, ánh mắt cô sẽ chỉ nhìn một mình anh.
Đúng như lời người phục vụ nói, hoành thánh tôm ở đây rất ngon, sắc hương đầy đủ, nước canh thơm ngọt, thịt tôm tươi giòn, phần vỏ cũng nhào rồi cán cực mỏng và mượt, nhìn thôi đã chảy nước miếng.
“Hoành thánh tôm ở đây ngon thật đấy, lần sau chúng ta phải tới đây ăn tiếp mới được.” Tiếu Mông Mông cảm thán.
Nguyễn Tri Vi cúi đầu, im lặng dùng đũa gảy hành lá trong bát, chẳng muốn ăn chút nào.
Quả nhiên, Thẩm Yến không hề nhớ cô thích gì, ghét gì. Anh có thể tùy tiện ban cho một nữ diễn viên mới quen tài nguyên tốt, nhưng lại chẳng nhớ nổi sở thích của cô, người đã gắn bó với anh hai năm dài đằng đẵng.
Nguyễn Tri Vi tủi thân, lòng đau xót nhưng lại chẳng thể phô bày tâm trạng mình.
“Cậu không ăn à?”
Nguyễn Tri Vi cười gượng: “Không muốn ăn lắm.”
Tiếu Mông Mông đồng cảm ngay tức thì. Về cơ bản, việc diễn viên phải làm hàng ngày là quản lý tốt vóc dáng của mình, mỗi lần ăn một thứ gì đó đều hận không thể biến thành cái máy tính cân đo đong đếm lượng calo nạp vào người. Đừng nhìn Tiếu Mông Mông bây giờ ăn thả phanh mà thích thú, tí về chẳng biết cô ấy phải vận động bao lâu mới tiêu hao được hết năng lượng nạp vào người đây. Nguyễn Tri Vi lại thuộc dạng ăn ít, muộn thế này rồi mất cảm giác muốn ăn cũng là chuyện bình thường.
Nguyễn Tri Vi không biết được suy nghĩ trong đầu Tiếu Mông Mông lúc này, cô vẫn đang ngẩn người dõi theo Thẩm Yến và An Duyệt Nhiên ở phía đối diện.
Hai người họ cười đùa, nói chuyện với nhau rất vui, dường như đèn trong phòng bao đều đang rọi thẳng về phía họ. Đôi mắt Thẩm Yến ánh lên ý cười, khóe miệng cong nhẹ, An Duyệt Nhiên thì tựa sát vào người anh, có vẻ như họ đang nhắc đến chủ đề gì đấy rất thú vị, nên mới chọc cho cười lớn, cười đến gập cả người lại.
Nhìn rất chói mắt.
Vì hai người yêu không công khai nên lúc này đây Nguyễn Tri Vi như người tàng hình, như thể cô không phải bạn gái chính thức của Thẩm Yến.
Thậm chí, cô còn không thể thể hiện cho Thẩm Yến thấy rằng mình đang khó chịu. Trước kia anh luôn giải thích rằng mình gặp dịp thì chơi, hành động như vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là “phép lịch sự”. Đến thế rồi mà cô vẫn còn nói, Thẩm Yến sẽ chỉ cảm thấy cô càn quấy.
Đứng trước mặt Thẩm Yến, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời như thế, và lần này cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ, chuyện bí mật yêu đương này là Thẩm Yến đề nghị trước. Lúc ấy anh chỉ nói là chưa tiện công khai chứ không nói nguyên nhân cụ thể là gì và cũng không bảo đến bao giờ mới được công khai.
Đương nhiên, Nguyễn Tri Vi chẳng thể làm gì khác ngoài nói: “Được, em cũng không muốn công khai. Thân là diễn viên, chuyện như này giữ bí mật vẫn tốt hơn.”
Từ đó, hai người bí mật qua lại với nhau đến nay cũng đã được hai năm. Trong khoảng thời gian đó, Nguyễn Tri Vi chưa gặp bất kỳ người bạn nào của anh, anh cũng không đưa cô đi tham gia bất cứ buổi tụ họp nào. Càng nghĩ, Nguyễn Tri Vi càng cảm thấy mình giống tình nhân của anh.
Một cô tình nhân hèn mọn, được cẩn thận giấu trong bóng tối.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bao “cạch” một tiếng bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Tri Vi.
Mọi người nghe tiếng đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cửa, người đến là nam chính của đoàn làm phim, Tô Ngự.
Ánh đèn chỗ gần cửa hơi tối nên mọi người nhìn không rõ lắm, phải đến khi Tô Ngự tiến lên phía trước hai bước, họ mới trông rõ người tới là ai.
Cậu ta sở hữu vóc dáng cao gầy với chiều cao trên 1m8, trên người mặc bộ đồ da bò màu xanh nhạt. Con ngươi cậu ta màu nâu đồng, đường mí lót lại nhạt, sắc môi cũng không quá hồng hào khiến tổng thể khuôn mặt mang cảm giác lạnh lùng. Từ phong cách ăn mặc đến gương mặt đều làm người ta liên tưởng đến hình ảnh một chàng thiếu niên. Một chàng thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh, lẳng lặng đứng ở cửa quan sát mọi người.
Tô Ngự vốn là idol nên giá trị nhan sắc rất cao, bản thân cậu ta cũng là ra mắt từ show sống còn. Tiếc là hoạt động nhóm quá chán, chẳng được mấy năm đã tan rã, nên cậu ta chuyển hướng sang nhận phim. Bản thân không nổi như cồn nhưng cũng không tới nỗi chẳng tiếng tăm, vì vậy những kịch bản tìm tới cậu ta đều là phim chiếu mạng. Tuy vậy trên weibo cậu ta vẫn có tới 12 triệu fans, về cơ bản đều là người chuộng nhan sắc, mà cũng chỉ cần nổi như thế thôi cũng đủ gánh vai nam chính phim chiếu mạng nhỏ nhoi <Khói lửa> này rồi.
Đạo diễn thấy cậu ta đến, vội vàng đứng lên nói: “Tô Ngự đến rồi đấy à, tôi cứ tưởng cậu sẽ không đến chứ? Bọn tôi chừa vị trí cho cậu ngồi ở cửa kìa, cậu ngồi đó luôn đi. Còn đây là Thẩm Yến.”
Tô Ngự gật đầu, đứng ở xa hơi khom lưng chào anh: “Chào anh, chào đạo diễn.”
Thẩm Yến cũng gật nhẹ một cái xem như đáp lại lời chào của cậu ta.
Vị trí trống vừa hay ở ngay bên cạnh Nguyễn Tri Vi nên chào hỏi xong Tô Ngự ngồi xuống luôn. Nguyễn Tri Vi thấy Tô Ngự tới, vô thức nghiêng người sang một bên, chẳng hơi đâu tiếp tục đau khổ và buồn bã nữa.
Thật ra, đây là lần đầu Nguyễn Tri Vi nói chuyện với Tô Ngự.
Tô Ngự lúc ở đoàn làm phim khá kiệm lời, lạnh nhạt khó tiếp cận. Trong số những nam diễn viên đóng cặp với An Duyệt Nhiên, cũng chỉ có Tô Ngự là chưa bị cô ta quấn lấy tạo scandal. Bởi vì bình thường ngoại trừ việc nói đôi câu xã giao, cậu ta không nói câu nào với An Duyệt Nhiên, trở thành vật cản mà cô ta không thể chinh phục được.
Tô Ngự ngồi cạnh khiến Nguyễn Tri Vi không biết nên làm thế nào cho phải. Cô đành quay sang nhìn Tiếu Mông Mông kế bên, đánh mắt ra hiệu như muốn hỏi “tớ phải làm gì đây”.
Tiếu Mông Mông cũng giao tiếp bằng ánh mắt với cô luôn. Chào hỏi đi, mau quay ra chào hỏi! Có thể ngồi cạnh Tô Ngự là may mắn lắm đấy biết không, trong đoàn làm phim được mấy nữ diễn viên bắt chuyện được với cậu ta chứ.
Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự chưa đứng chung với nhau lần nào, phân cảnh diễn cùng nam chính của cô vẫn chưa tới. Sau vài giây do dự, cuối cùng cô vẫn lên tiếng chủ động chào hỏi: “À, chào cậu, tôi là Nguyễn Tri Vi, diễn viên đóng vai nữ số 3.”
Tô Ngự lạnh nhạt đáp: “Chào cô.”
Giọng cậu ta hờ hững, con ngươi trong veo.
Sau lời chào, thấy Tô Ngự không có ý định trò chuyện, Tiếu Mông Mông biết mình chẳng thể trông chờ gì vào Nguyễn Tri Vi, bèn tự mình ra trận: “Chào cậu, trước đây tôi từng là fan nhóm cậu đấy, từng vote cho cậu nữa nè, hiện tại được làm việc cùng một đoàn làm phim với cậu khiến tôi rất vui. Có lẽ cậu không biết tôi là ai đâu nên tôi giới thiệu trước vậy, tôi tên là Tiếu Mông Mông.”
Nghe đến đoạn “từng vote cho cậu”, biểu cảm trên mặt Tô Ngự thoáng thay đổi. Cậu ta vẫn còn rất trẻ tuổi, lại biết cách ăn mặc, nhìn gần thế này đúng là choáng ngợp vì nhan sắc. Cậu ta lịch sự nói: “Cảm ơn chị đã yêu thích tôi.”
Tiếu Mông Mông thích Tô Ngự chính là vì bị nhan sắc làm mờ mắt, bình thường nhìn từ xa đã đẹp rồi, giờ nhìn gần đúng là không người khác thất vọng.
Cô ấy bỗng chốc có hứng thú hẳn, sáp lại gần nói: “Tôi từng theo dõi rất nhiều show sống còn, thật lòng mà nói thì nhóm của cậu là nhóm tôi thấy đoàn kết nhất. Lúc chuyển từ làm idol sang diễn xuất, cậu có thấy khó khăn không?”
Tô Ngự đáp ngắn gọn: “Tạm ổn.”
“Không phải diễn viên được đào tạo qua trường lớp thì theo nghề này cực lắm. Vi Vi cũng là giữa đường nhảy sang làm diễn viên này, bình thường cô ấy hay lôi tất cả kịch bản mình có được ra nghiên cứu một lượt, thậm chí còn chú thích, nhận xét rất tỉ mỉ. Lúc người khác diễn, cô ấy cũng sẽ tới đoàn làm phim theo dõi để học tập. Chăm chỉ lắm luôn! Nhờ vào việc chăm chỉ quan sát nên giờ diễn xuất của cô ấy rất ổn, chứ nào có như tôi, được đào tạo qua lớp diễn xuất rồi mà diễn vẫn dở ẹc…” Tiếu Mông Mông tìm được chủ đề bắt đầu liến thoắng không ngừng.
Tô Ngự nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi tự dưng bị lôi vào cuộc trò chuyện có hơi xấu hổ. Cô là người giữa đường nhảy vào bon chen trong giới giải trí nên mới phải nhanh chóng nâng cao diễn xuất, tất nhiên là phải tốn nhiều sức lực và thời gian hơn những người khác. Ai trong đoàn làm phim diễn cô cũng ngồi lại quan sát học tập, nhưng giờ Tiếu Mông Mông nói thế, nghe ra như thể cô hay ngồi xem Tô Ngự diễn vậy.
“Nếu cần sau này cô có thể đến tìm tôi đối diễn, có lợi cho việc nâng cao kỹ thuật.” Cậu thiếu niên cất lời nói một câu dài nhất trong hôm nay.
Nguyễn Tri Vi hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn Tô Ngự hỏi lại: “Thật không?”
“Thật.”
“Cảm ơn cậu.”
…
Bọn họ trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Mà phía bên kia bàn tròn, chỗ Thẩm Yến vừa mới kết thúc một chủ đề, bầu không khí lâm vào im lặng.
An Duyệt Nhiên vắt óc nghĩ chủ đề nói tiếp còn Thẩm Yến dời mắt nhìn sang nơi khác. Ngồi ở chỗ của anh có thể nhìn bao quát toàn phòng.
Anh nhìn được hết nét mặt của từng người. Nào là cười đùa, rồi thì giận dỗi,… tất nhiên cũng trông thấy cả Nguyễn Tri Vi, Tô Ngự và Tiếu Mông Mông đang hứng trí nói chuyện với nhau liên tục.
“Ấy?” An Duyệt Nhiên nhìn theo ánh mắt Thẩm Yến, nhìn tới chỗ ba người kia liền bật cười đầy mờ ám: “Nam chính của chúng ta bình thường ở đoàn làm phim kiệm lời lắm, thế mà giờ không hiểu sao lại liên tục trò chuyện với hai cô gái kia thế nhỉ?”
Đạo diễn cũng góp vui vài câu: “Nhắc Tô Ngự thôi thì nói làm gì, cô thấy cô gái ngồi cạnh cậu ta không, đẹp lắm đúng không? Khí chất của cô ấy có thể nói là vang danh khắp đoàn làm phim đấy. Nhưng cô ấy không phải diễn viên nổi tiếng. Thật ra ban đầu vai nữ số 3 này thuộc về người khác, nhưng ngay giây phút trông thấy cô ấy tôi đã nghĩ vai đấy phải thuộc về người này. Chỉ có gương mặt ấy mới có thể khiến nam chính nhớ mãi không quên, bằng không… sao nam chính lại nhớ nhung nhiều năm như vậy? Nghe nói học vấn của cô ấy rất cao, trước kia tốt nghiệp đại học trọng điểm đấy.”
An Duyệt Nhiên âm thầm liếc mắt quan sát. Sinh viên đại học danh tiếng thì sao chứ, vào giới giải trí không phải chật vật mãi không nổi lên sao? Vào đây mà không có thủ đoạn bò lên thì xứng đáng bị người khác coi là bàn đạp giẫm dưới chân.
Bản thân cô ta không hi vọng Thẩm Yến chú ý tới người phụ nữ khác nên lập tức kéo đề tài quay lại Tô Ngự: “À phải rồi, đạo diễn, quả thật trong phân cảnh hôm nay trạng thái của tôi không tốt lắm, nhưng Tô Ngự lại diễn vai nam chính rất tốt, dễ dàng kéo tôi vào vở diễn. Dù không qua trường lớp đào tạo nhưng khả năng diễn xuất rất ổn…”
Dù hai người họ có nói, Thẩm Yến cũng không tiếp lời, ánh mắt của anh vẫn dừng ở chỗ Nguyễn Tri Vi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Nguyễn Tri Vi trông càng thanh tú, ánh mắt thì sáng lấp lánh. Chẳng biết cô nói gì với hai người ngồi cạnh mà nét mặt lại ấm áp dịu hiền như thế.
Tất nhiên anh biết Nguyễn Tri Vi vừa đẹp vừa có khí chất. Có chỗ nào của cô anh chưa từng thấy đâu.
Lúc này đây, Nguyễn Tri Vi ngồi giữa Tô Ngự và Tiếu Mông Mông. Trong ba người, người nói nhiều nhất là Tiếu Mông Mông, hai người còn lại chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng đáp lại hai ba câu. Nhìn thì có vẻ như đang thảo luận sôi nổi nhưng thực chất không phải vậy.
Nghĩ tới đây, Thẩm Yến nhếch miệng cười.
Nụ cười của anh khi nhìn Nguyễn Tri Vi đúng thật là nụ cười của kẻ chiến thắng.
Thẩm Yến chưa bao giờ phải lo lắng Nguyễn Tri Vi thay lòng đổi dạ, rung động với người đàn ông khác. Bởi vì, anh tự biết cô thích anh rất nhiều, thích tới chết đi sống lại và cũng chỉ thích mình anh.
Chợt, anh nhớ tới trước kia có một lần, trong lúc tụ họp với đám bạn xấu chơi bài, uống rượu, có cậu ấm uống nhiều quá bắt đầu trút bầu tâm sự: “Mẹ nó chứ, mấy người phụ nữ kia chỉ thích tiền của tôi thôi! Mấy ả đấy luôn nghĩ cách làm sao để moi tiền tôi mua túi, mua nhà cho mấy ả.”
Người ngồi cạnh cất giọng khuyên nhủ: “Thời đại này đâu đâu chả thế, làm gì có cái gọi là tình yêu đích thực. Chúng ta dùng tiền mua tuổi trẻ của mấy cô gái đấy cũng đâu thua thiệt gì.” Dứt câu, anh ta không quên quay sang hỏi Thẩm Yến: “Đúng không Thẩm thiếu? Tình yêu đích thực là cái đếch gì chứ.”
Lúc đó, Thẩm Yến đã trả lời thế nào nhỉ?
Anh lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu vàng phản chiếu cặp mắt đào hoa. Thẩm Yến cười khẽ, một điệu cười rất thiếu đòn: “Ngại quá, tôi có.”
Anh có đấy. Đối với Nguyễn Tri Vi, anh là tình yêu duy nhất.
Hết cách rồi. Cho dù anh có đối xử lạnh nhạt với cô, cư xử như gần như xa, làm đủ chuyện xấu, hoành hành khắp nơi, cô vẫn một lòng thích anh.
Chỉ cần anh đứng đó, ánh mắt cô sẽ chỉ nhìn một mình anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.