Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 47: Áp giải biên cương [1]
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Ta không biết
bọn họ muốn dẫn ta đi làm gì, giờ phút này, linh hồn dường như không còn tồn tại
trong thân xác nữa, đến tột cùng, ta nên làm gì đây?
Thị vệ đem ta đến bên ngoài của một căn phòng trống, đột nhiên buông tay ta ra. Ta đứng không nổi, tê liệt mà ngã xuống mặt đất.
Có tiếng bước chân bước tới, có mùi vị son phấn hỗn độn khác thường, ta nhìn thấy mũi giày thái giám đứng ở ngay trước mặt ta. Nhìn lên, thấy phất trần trên tay hắn vung lên, khiến cho ngọn đèn khẽ lay động.
Giọng nói của hắn bén nhọn mang theo sự châm chọc trong đó: “Hoàng Thượng muốn chúng ta tới hỏi xem, ngươi là thực sự hoài thai cốt nhục của Thất Hoàng Tử sao?”
Ta biết, Quân Ngạn có thể làm cho Hoàng Phượng phái người tới hỏi như thế, cho dù có cho thái ý đến nghiệm thân, nhất định cũng là bị hắn mua chuộc được. Nhưng mà, thứ ta quan tâm không phải là tính mạng của chính mình!
Nâng mắt, cắn răng nói: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Cho ta gặp Hoàng Thượng! Cha ta bị oan! Phượng phủ vô tội!” Ta muốn Hoàng Thượng điều tra cho rõ! Ta cũng không tin bọn họ có thể đem trắng nói thành đen!
“Làm càn!” Thái giám dắt cổ họng nói, “Hoàng thượng là người mà ngươi nói gặp thì có thể gặp? Chúng ta chỉ hỏi ngươi, có mang cốt nhục của Thất Hoàng Tử hay không?”
Ta ảm đạm, Hoàng Thượng……
Đúng vậy, ta cũng chỉ là từ lúc còn rất nhỏ ở ngự hoa viên có mơ hồ gặp qua ngài một lần. Hoàng Hậu không được ân sủng, cho dù ta có cùng cô cô đi qua đó thì cũng chưa bao giờ gặp qua Hoàng Thượng. Đối với ngài mà nói, hiện tại ta chẳng qua chỉ là một tội thần chi nữ, người làm sao có thể gặp ta cơ chứ?
Chính là, ta rất không cam tâm!
“Bát tiểu thư, ngươi mau trả lời đi, để chúng ta còn đi chuyển lời!” Ta biết, lúc này hắn còn gọi ta là Bát tiểu thư, thực sự là do lo sợ ta thực hoài thai cốt nhục của Quân Ngạn, sau này hắn có gặp ta, dù muốn hay không vẫn phải gọi ta một tiếng “Chủ tử”.
Đúng là một tên cáo già thận trọng, vẫn khôn khéo để lại cho chính mình một đường lui!
Nhưng mà, ta là con gái của Phượng Hố, không phải hạng người sợ chết! Nếu như Phượng gia thực sự tiêu tùng, ta không phải là không muốn sống, ta chỉ là không muốn mang danh là kẻ tham sống sợ chết!
Trừng mắt nhìn hắn, ta cười lạnh nói: “Các ngươi nghe rõ ràng cho ta, cha ta là trong sạch! Tội danh oan khuất bị gán lên người kia, một ngày nào đó nhất định sẽ được rửa sạch!” Thấy hắn có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, ta gằn từng chữ, “Còn có, thân thể ta vẫn còn trong sạch!” Như vậy, hắn đã vừa lòng rồi chứ?
Ở đáy mắt tên thái giám thoáng qua một chút khó hiểu, tựa như một sự tiếc hận sâu sắc, lắc đầu nói: “Đem nàng giải đi!” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Quân Ngạn, hắn chắc chắn là rất thất vọng đi?
Cúi đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến Giang Nam. Đã lâu rồi chưa có gặp hắn, chắc hẳn hắn cũng đã biết Phượng phủ xảy ra chuyện.
Chính là, hắn là người trong thương giới, có năng lực làm gì chứ?
Ta cùng với hắn, chung quy vẫn là, hữu duyên vô phận.
Quân Ngạn sau khi biết ta không có thừa nhận, giống như ngày hôm qua phát điên lên mà lao đi tìm ta. Nhưng mà, ta không gặp hắn, không muốn gặp hắn. Hắn muốn nói gì, ta đều biết. Ta làm như vậy, tin tưởng hắn cũng hiểu.
Ngày sáu tháng tư năm Thánh Đức thứ bốn mưới tám, Hoàng Đế hạ lệnh hành hình.
Ta không nhịn được mà run rẩy, cha ta, các ca ca của ta, đều bị xử trảm.
Lúc buổi trưa, vào khoảng khắc thời điểm kia đến, mẹ cứ nhìn ra bên ngoài nhà lao, miệng thì thào gọi tên cha. Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy người gọi thẳng tên cha, trước đây mẹ vẫn luôn gọi cha là “Lão gia”.
Ta nhìn thấy mẹ cười mà lệ tuôn rơi, sau đó, đem đầu hung hăng đập mạnh vào vách tường cứng rắn trong nhà lao. Màu máu đỏ thẫm giữa nhà lao u ám tạo nên một cảnh chói mắt, mẹ không muốn lìa xa nơi có cha, cho nên lựa chọn tự sát.
Thị vệ đem ta đến bên ngoài của một căn phòng trống, đột nhiên buông tay ta ra. Ta đứng không nổi, tê liệt mà ngã xuống mặt đất.
Có tiếng bước chân bước tới, có mùi vị son phấn hỗn độn khác thường, ta nhìn thấy mũi giày thái giám đứng ở ngay trước mặt ta. Nhìn lên, thấy phất trần trên tay hắn vung lên, khiến cho ngọn đèn khẽ lay động.
Giọng nói của hắn bén nhọn mang theo sự châm chọc trong đó: “Hoàng Thượng muốn chúng ta tới hỏi xem, ngươi là thực sự hoài thai cốt nhục của Thất Hoàng Tử sao?”
Ta biết, Quân Ngạn có thể làm cho Hoàng Phượng phái người tới hỏi như thế, cho dù có cho thái ý đến nghiệm thân, nhất định cũng là bị hắn mua chuộc được. Nhưng mà, thứ ta quan tâm không phải là tính mạng của chính mình!
Nâng mắt, cắn răng nói: “Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Cho ta gặp Hoàng Thượng! Cha ta bị oan! Phượng phủ vô tội!” Ta muốn Hoàng Thượng điều tra cho rõ! Ta cũng không tin bọn họ có thể đem trắng nói thành đen!
“Làm càn!” Thái giám dắt cổ họng nói, “Hoàng thượng là người mà ngươi nói gặp thì có thể gặp? Chúng ta chỉ hỏi ngươi, có mang cốt nhục của Thất Hoàng Tử hay không?”
Ta ảm đạm, Hoàng Thượng……
Đúng vậy, ta cũng chỉ là từ lúc còn rất nhỏ ở ngự hoa viên có mơ hồ gặp qua ngài một lần. Hoàng Hậu không được ân sủng, cho dù ta có cùng cô cô đi qua đó thì cũng chưa bao giờ gặp qua Hoàng Thượng. Đối với ngài mà nói, hiện tại ta chẳng qua chỉ là một tội thần chi nữ, người làm sao có thể gặp ta cơ chứ?
Chính là, ta rất không cam tâm!
“Bát tiểu thư, ngươi mau trả lời đi, để chúng ta còn đi chuyển lời!” Ta biết, lúc này hắn còn gọi ta là Bát tiểu thư, thực sự là do lo sợ ta thực hoài thai cốt nhục của Quân Ngạn, sau này hắn có gặp ta, dù muốn hay không vẫn phải gọi ta một tiếng “Chủ tử”.
Đúng là một tên cáo già thận trọng, vẫn khôn khéo để lại cho chính mình một đường lui!
Nhưng mà, ta là con gái của Phượng Hố, không phải hạng người sợ chết! Nếu như Phượng gia thực sự tiêu tùng, ta không phải là không muốn sống, ta chỉ là không muốn mang danh là kẻ tham sống sợ chết!
Trừng mắt nhìn hắn, ta cười lạnh nói: “Các ngươi nghe rõ ràng cho ta, cha ta là trong sạch! Tội danh oan khuất bị gán lên người kia, một ngày nào đó nhất định sẽ được rửa sạch!” Thấy hắn có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, ta gằn từng chữ, “Còn có, thân thể ta vẫn còn trong sạch!” Như vậy, hắn đã vừa lòng rồi chứ?
Ở đáy mắt tên thái giám thoáng qua một chút khó hiểu, tựa như một sự tiếc hận sâu sắc, lắc đầu nói: “Đem nàng giải đi!” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Quân Ngạn, hắn chắc chắn là rất thất vọng đi?
Cúi đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến Giang Nam. Đã lâu rồi chưa có gặp hắn, chắc hẳn hắn cũng đã biết Phượng phủ xảy ra chuyện.
Chính là, hắn là người trong thương giới, có năng lực làm gì chứ?
Ta cùng với hắn, chung quy vẫn là, hữu duyên vô phận.
Quân Ngạn sau khi biết ta không có thừa nhận, giống như ngày hôm qua phát điên lên mà lao đi tìm ta. Nhưng mà, ta không gặp hắn, không muốn gặp hắn. Hắn muốn nói gì, ta đều biết. Ta làm như vậy, tin tưởng hắn cũng hiểu.
Ngày sáu tháng tư năm Thánh Đức thứ bốn mưới tám, Hoàng Đế hạ lệnh hành hình.
Ta không nhịn được mà run rẩy, cha ta, các ca ca của ta, đều bị xử trảm.
Lúc buổi trưa, vào khoảng khắc thời điểm kia đến, mẹ cứ nhìn ra bên ngoài nhà lao, miệng thì thào gọi tên cha. Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy người gọi thẳng tên cha, trước đây mẹ vẫn luôn gọi cha là “Lão gia”.
Ta nhìn thấy mẹ cười mà lệ tuôn rơi, sau đó, đem đầu hung hăng đập mạnh vào vách tường cứng rắn trong nhà lao. Màu máu đỏ thẫm giữa nhà lao u ám tạo nên một cảnh chói mắt, mẹ không muốn lìa xa nơi có cha, cho nên lựa chọn tự sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.