Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 13: Bị bắt cóc (3)
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
“Chàng làm
sao vậy?”
Ta run giọng hỏi. Thế nhưng hắn lại kịch liệt ho khan, nói không ra lời.
Đưa tay giúp hắn xoa nhẹ ở trên lưng, cố gắng giảm bớt đau đớn cho hắn. Hắn ho thật lâu, khóe miệng đã muốn thấy tia máu, ta sợ hãi không ngớt, vậy mà hắn lại đột nhiên kéo tay của ta, an ủi:
“Không có sao, khụ khụ, cho tới bây giờ đều như vậy.”
Ta không biết câu nói “Cho tới bây giờ đều như vậy” của hắn là có ý tứ gì, đang muốn hỏi lại thì nghe thấy ồn ào tiếng mở cửa, sau đó lại thấy hai gã nam tử cao lớn đi vào, tiếng chân đạp vào trong nước phát ra âm thanh “bõm bõm”. Không nói lời nào, liền muốn tiến lên đây kéo ta. Trước khi ta kịp phản ứng đã bị một vòng tay khóa chặt lấy ta. Ta cực lực giãy giụa kêu lên:
“Làm gì vậy, buông ta ra!”
“Loan Phi, khụ khụ…”
Tay Giang Nam vẫn như cũ giữ chặt lấy tay của ta, cảm giác nóng bỏng, lan ra khắp cả đáy lòng, càng ngày càng dữ dội.
“Còn không buông tay!”
Nam tử xa lạ hô to lên một tiếng, đưa tay hung hăng nắm chặt lấy bàn tay tái nhợt của Giang Nam. Nhìn ra được, hắn là dùng sức thực lớn, ta thật không biết khi đó, Giang Nam hư nhược yếu ớt dùng sức lực ở đâu ra mà như thế nào cũng nhất quyết không chịu buông tay ta ra.
Cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, nhưng mà trong lòng ta lại cảm thấy thực vui vẻ. Nam nhân kia hừ một tiếng, nói:
“Cũng được, vậy mang các người cùng đi.”
Ta cùng với Giang Nam bị dẫn đi ra ngoài.
Thì ra đã là buổi tối, trăng lạnh như nước. Xem ra mưa cùng là vừa mới ngừng, gió lạnh thổi đến làm cho hơi ẩm trên cơ thể càng thêm nặng. Ta không nhịn được mà run rẩy, không khỏi nhìn về phía Giang Nam, hắn lạnh đến môi cũng đã tím ngắt, vẫn còn hướng ta miễn cưỡng cười.
“Làm càn!”
Một tiếng mắng to, tiếp theo là đến thanh âm chiếc chén bị đập bể, giọng nói cục cằn của nam nhân truyền đến:
“Kêu các ngươi đem Bát tiểu thư mang đến, các ngươi mang hắn theo để làm gì?”
Ta ngước mắt nhìn lại, thấy một tên nam nhân khuôn mặt đầy râu mà bọn họ gọi là Đại ca.
“Đại ca, không phải là lỗi của chúng ta, thật sự là do tên tiểu tử này nắm tay nàng quá chặt!”
Nam nhân phía bên phải nói, trong giọng nói đầy vẻ oan uổng. Mà người bên kia khinh miệt cười nói:
“Đại ca, nếu như hắn đã nắm chặt đến như vậy, theo ta thấy, không bằng chém tay của hắn xuống, đem nấu chín nhắm rượu, như thế nào?”
Lời nói của hắn vừa mới dứt, tất cả những người xung quanh đồng loạt la ó, vỗ tay không ngớt.
“Đừng mà!”
Ta sợ hãi mà kêu lên. Thật là biện pháp quá sức tàn nhẫn! Cả thân thể lẫn trái tim đều kịch liệt run rẩy, ta cũng không biết, bọn họ đã từng thực sự đem người nấu chín nhắm rượu? Chỉ là đều không thể, ngàn vạn lần, đừng động tới Giang Nam!
Người phía trên nhìn ta, tựa hồ dần thêm hứng thú, đưa tay vuốt chòm râu trên mặt, cười nói:
“Xem ra Bát tiểu thư thật coi trọng tiểu tử này! Ha ha ——”
“Chỉ là không biết, Bát tiểu thư vẫn là hoàn bích chi thân*?”
(Hoàn bích chi thân*: tấm thân như ngọc, ý là vẫn còn trong trắng)
Hắn nói xong, đưa tay chạm vào ta.
Ta sợ hết hồn mà Giang Nam trong mắt cũng đã nhiễm giận. Nhưng vào lúc này, lại nghe tên đại ca kia quát lên:
“Làm càn! Chờ Lục thiếu gia thấy muội muội bảo bối của hắn không còn hình người, như vậy, chúng ta làm sao ăn nói?”
Hắn mắng, lại đem chén nhỏ bên tay ném tới, thẳng tắp ném trúng vào thân thể kẻ kia. Hắn lộ ra biểu tình đau đớn, vội cúi đầu nói:
“Dạ. Đại ca nói đúng…”
“Ha ha ha!”
Đột nhiên hắn cười lớn, dáng vẻ cực kỳ đắc ý, trong thoáng chốc, đợi cho tiếng cười dứt hẳn, hắn ta nhướn mày mở miệng,
“Kỳ thực… Chơi đùa lộng thoáng nho nhỏ, hẳn cũng là không có chuyện gì.
Ta run giọng hỏi. Thế nhưng hắn lại kịch liệt ho khan, nói không ra lời.
Đưa tay giúp hắn xoa nhẹ ở trên lưng, cố gắng giảm bớt đau đớn cho hắn. Hắn ho thật lâu, khóe miệng đã muốn thấy tia máu, ta sợ hãi không ngớt, vậy mà hắn lại đột nhiên kéo tay của ta, an ủi:
“Không có sao, khụ khụ, cho tới bây giờ đều như vậy.”
Ta không biết câu nói “Cho tới bây giờ đều như vậy” của hắn là có ý tứ gì, đang muốn hỏi lại thì nghe thấy ồn ào tiếng mở cửa, sau đó lại thấy hai gã nam tử cao lớn đi vào, tiếng chân đạp vào trong nước phát ra âm thanh “bõm bõm”. Không nói lời nào, liền muốn tiến lên đây kéo ta. Trước khi ta kịp phản ứng đã bị một vòng tay khóa chặt lấy ta. Ta cực lực giãy giụa kêu lên:
“Làm gì vậy, buông ta ra!”
“Loan Phi, khụ khụ…”
Tay Giang Nam vẫn như cũ giữ chặt lấy tay của ta, cảm giác nóng bỏng, lan ra khắp cả đáy lòng, càng ngày càng dữ dội.
“Còn không buông tay!”
Nam tử xa lạ hô to lên một tiếng, đưa tay hung hăng nắm chặt lấy bàn tay tái nhợt của Giang Nam. Nhìn ra được, hắn là dùng sức thực lớn, ta thật không biết khi đó, Giang Nam hư nhược yếu ớt dùng sức lực ở đâu ra mà như thế nào cũng nhất quyết không chịu buông tay ta ra.
Cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, nhưng mà trong lòng ta lại cảm thấy thực vui vẻ. Nam nhân kia hừ một tiếng, nói:
“Cũng được, vậy mang các người cùng đi.”
Ta cùng với Giang Nam bị dẫn đi ra ngoài.
Thì ra đã là buổi tối, trăng lạnh như nước. Xem ra mưa cùng là vừa mới ngừng, gió lạnh thổi đến làm cho hơi ẩm trên cơ thể càng thêm nặng. Ta không nhịn được mà run rẩy, không khỏi nhìn về phía Giang Nam, hắn lạnh đến môi cũng đã tím ngắt, vẫn còn hướng ta miễn cưỡng cười.
“Làm càn!”
Một tiếng mắng to, tiếp theo là đến thanh âm chiếc chén bị đập bể, giọng nói cục cằn của nam nhân truyền đến:
“Kêu các ngươi đem Bát tiểu thư mang đến, các ngươi mang hắn theo để làm gì?”
Ta ngước mắt nhìn lại, thấy một tên nam nhân khuôn mặt đầy râu mà bọn họ gọi là Đại ca.
“Đại ca, không phải là lỗi của chúng ta, thật sự là do tên tiểu tử này nắm tay nàng quá chặt!”
Nam nhân phía bên phải nói, trong giọng nói đầy vẻ oan uổng. Mà người bên kia khinh miệt cười nói:
“Đại ca, nếu như hắn đã nắm chặt đến như vậy, theo ta thấy, không bằng chém tay của hắn xuống, đem nấu chín nhắm rượu, như thế nào?”
Lời nói của hắn vừa mới dứt, tất cả những người xung quanh đồng loạt la ó, vỗ tay không ngớt.
“Đừng mà!”
Ta sợ hãi mà kêu lên. Thật là biện pháp quá sức tàn nhẫn! Cả thân thể lẫn trái tim đều kịch liệt run rẩy, ta cũng không biết, bọn họ đã từng thực sự đem người nấu chín nhắm rượu? Chỉ là đều không thể, ngàn vạn lần, đừng động tới Giang Nam!
Người phía trên nhìn ta, tựa hồ dần thêm hứng thú, đưa tay vuốt chòm râu trên mặt, cười nói:
“Xem ra Bát tiểu thư thật coi trọng tiểu tử này! Ha ha ——”
“Chỉ là không biết, Bát tiểu thư vẫn là hoàn bích chi thân*?”
(Hoàn bích chi thân*: tấm thân như ngọc, ý là vẫn còn trong trắng)
Hắn nói xong, đưa tay chạm vào ta.
Ta sợ hết hồn mà Giang Nam trong mắt cũng đã nhiễm giận. Nhưng vào lúc này, lại nghe tên đại ca kia quát lên:
“Làm càn! Chờ Lục thiếu gia thấy muội muội bảo bối của hắn không còn hình người, như vậy, chúng ta làm sao ăn nói?”
Hắn mắng, lại đem chén nhỏ bên tay ném tới, thẳng tắp ném trúng vào thân thể kẻ kia. Hắn lộ ra biểu tình đau đớn, vội cúi đầu nói:
“Dạ. Đại ca nói đúng…”
“Ha ha ha!”
Đột nhiên hắn cười lớn, dáng vẻ cực kỳ đắc ý, trong thoáng chốc, đợi cho tiếng cười dứt hẳn, hắn ta nhướn mày mở miệng,
“Kỳ thực… Chơi đùa lộng thoáng nho nhỏ, hẳn cũng là không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.