Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 35: Cưới nàng làm chính thất [1]
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Lục phu
nhân rốt cuộc cũng nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, tay nắm khăn run
cả lên, không dám nói thêm câu nào nữa.
“Đã phái người ra ngoài tìm kiếm rồi ạ.” Phượng Lê Mạch cúi đầu nói.
Ta biết, hắn đã tận lực rồi, nhưng chính là vẫn như cũ không tìm thấy tung tích của Vân Lan.
Khinh Ca nắm chặt tay của ta, ánh mắt hồng hồng đứng ở phía sau ta.
Ánh mắt sắc bén của Phượng Hố đảo một vòng nhìn xuống, cái khí tức âm lãnh như thế này, trước đây, ta chưa từng được nhìn thấy. Trong mắt của người, ta tựa hồ nhìn thấy một tia gì đó khác thường, nhưng đến tột cùng đó là cái gì, ta không sao nói ra được.
Khí thế của người thật khiến người khác cảm thấy bức bách, ngồi xuống, dùng sức một chưởng đánh mạnh trên bàn trà, cả giận nói: “Nói! Nàng là như thế nào lại mất tích!”
Mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, giờ phút này, cho dù là ai cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ bị người giận chó đánh mèo. Ta cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Phượng Hố như vậy, không phải là người cha mà bấy lâu nay ta vẫn quen thuộc.
Một lát sau, vẫn không có ai dám nói chuyện. Ta định lên tiếng, lại thấy Phượng Lê Mạch hướng ta lắc đầu, ý bảo ta đừng nói. Ta chần chừ một chút, sau lại nghe lời mà ngậm miệng.
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức nặng nề mà trầm xuống, ai cũng không dám nhiều lời.
Lại qua một chút thời gian, nghe Phượng Hố trầm giọng nói: “Đem tất cả hạ nhân trong Vân Hiên Các đánh chết hết cho ta!”
Ta chỉ cảm thấy đầu óc “ong” lên một tiếng, người nói, tất cả đều đem đánh chết…
Ta không biết gọi đó là cảm giác gì, nghĩ đến thời điểm lúc trước khi ta bị bắt cóc, người cũng không từng tức giận như vậy. “Thiên vị” của Phượng Hố đối với Vân Lan tựa hồ … quá mức. Thực sự có chút quá đáng sợ!
Phượng Lê Mạch sợ hãi mà khẽ run lên, cuối cùng gật đầu nói: “Dạ, con đi làm ngay.” Nói xong, hắn nâng bước lui ra khỏi cửa.
Ta quá sợ hãi, liền tiến lên ngăn hắn lại: “Lục ca!” Phượng Hố nói như vậy, mà hắn cũng có thể nghe theo sao? Tiện đà, chuyển hướng về phía Phượng Hố, ta mở miệng nói, “Cha, là do con mang Nhị tỷ ra ngoài, mới có thể … mới có thể cùng nàng chia tách mà thất lạc nàng. Chuyện không liên quan tới người khác!” Ta không thể để cho Vân Hiên Cách, nhiều người như vậy bị chết oan được.
“Loan Phi!” Phượng Lê Mạch than nhẹ. Hắn chưa bao giờ gọi thẳng tên của ta, mà lần này, lại là ngoại lệ. Trong giọng nói của hắn, tất cả đều là giọng điệu cảnh báo. Nhưng là, cho dù như vậy, ta vẫn là muốn nói ra sự thật. Họa do ta gây nên, không thể để người khác thay ta gánh chịu.
Phượng Hố dường như bị chấn động, chậm rãi đứng dậy, hướng ta đi tới: “Con nói cái gì?”
“Là…… Là con một mình đem nàng mang đi ra ngoài, mới có thể……”
“Ba –” Lời ta còn chưa kịp nói xong, người đã vung tay, một chưởng thật nặng hạ xuống bên má ta, cả giận nói: “Ta nói bao nhiêu lần rồi! Con sao không chịu nghe!”
“Loan Phi!”
“Bát tỷ!”
Mẹ cùng với Khinh Ca chạy vội tới xem xét thương thế của ta, ta bụm mặt, để mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống. Đúng, ta biết sai rồi. Ta ngàn vạn lần không nên tự mình làm ra sự tình như vậy, còn mang Vân Lan đi ra ngoài, hại nàng mất tích.
Tất cả đều là lỗi của ta.
“Cha!” Phượng Lê Mạch đem ta ngăn ở phía sau, “Cả hai đều là con gái của người, người như thế nào có thể…… Như thế nào có thể đánh nàng?” Thân mình hắn khẽ run, nhìn ra được là cực độ ẩn nhẫn tức giận .
“Đã phái người ra ngoài tìm kiếm rồi ạ.” Phượng Lê Mạch cúi đầu nói.
Ta biết, hắn đã tận lực rồi, nhưng chính là vẫn như cũ không tìm thấy tung tích của Vân Lan.
Khinh Ca nắm chặt tay của ta, ánh mắt hồng hồng đứng ở phía sau ta.
Ánh mắt sắc bén của Phượng Hố đảo một vòng nhìn xuống, cái khí tức âm lãnh như thế này, trước đây, ta chưa từng được nhìn thấy. Trong mắt của người, ta tựa hồ nhìn thấy một tia gì đó khác thường, nhưng đến tột cùng đó là cái gì, ta không sao nói ra được.
Khí thế của người thật khiến người khác cảm thấy bức bách, ngồi xuống, dùng sức một chưởng đánh mạnh trên bàn trà, cả giận nói: “Nói! Nàng là như thế nào lại mất tích!”
Mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, giờ phút này, cho dù là ai cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ bị người giận chó đánh mèo. Ta cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Phượng Hố như vậy, không phải là người cha mà bấy lâu nay ta vẫn quen thuộc.
Một lát sau, vẫn không có ai dám nói chuyện. Ta định lên tiếng, lại thấy Phượng Lê Mạch hướng ta lắc đầu, ý bảo ta đừng nói. Ta chần chừ một chút, sau lại nghe lời mà ngậm miệng.
Bầu không khí trong đại sảnh lập tức nặng nề mà trầm xuống, ai cũng không dám nhiều lời.
Lại qua một chút thời gian, nghe Phượng Hố trầm giọng nói: “Đem tất cả hạ nhân trong Vân Hiên Các đánh chết hết cho ta!”
Ta chỉ cảm thấy đầu óc “ong” lên một tiếng, người nói, tất cả đều đem đánh chết…
Ta không biết gọi đó là cảm giác gì, nghĩ đến thời điểm lúc trước khi ta bị bắt cóc, người cũng không từng tức giận như vậy. “Thiên vị” của Phượng Hố đối với Vân Lan tựa hồ … quá mức. Thực sự có chút quá đáng sợ!
Phượng Lê Mạch sợ hãi mà khẽ run lên, cuối cùng gật đầu nói: “Dạ, con đi làm ngay.” Nói xong, hắn nâng bước lui ra khỏi cửa.
Ta quá sợ hãi, liền tiến lên ngăn hắn lại: “Lục ca!” Phượng Hố nói như vậy, mà hắn cũng có thể nghe theo sao? Tiện đà, chuyển hướng về phía Phượng Hố, ta mở miệng nói, “Cha, là do con mang Nhị tỷ ra ngoài, mới có thể … mới có thể cùng nàng chia tách mà thất lạc nàng. Chuyện không liên quan tới người khác!” Ta không thể để cho Vân Hiên Cách, nhiều người như vậy bị chết oan được.
“Loan Phi!” Phượng Lê Mạch than nhẹ. Hắn chưa bao giờ gọi thẳng tên của ta, mà lần này, lại là ngoại lệ. Trong giọng nói của hắn, tất cả đều là giọng điệu cảnh báo. Nhưng là, cho dù như vậy, ta vẫn là muốn nói ra sự thật. Họa do ta gây nên, không thể để người khác thay ta gánh chịu.
Phượng Hố dường như bị chấn động, chậm rãi đứng dậy, hướng ta đi tới: “Con nói cái gì?”
“Là…… Là con một mình đem nàng mang đi ra ngoài, mới có thể……”
“Ba –” Lời ta còn chưa kịp nói xong, người đã vung tay, một chưởng thật nặng hạ xuống bên má ta, cả giận nói: “Ta nói bao nhiêu lần rồi! Con sao không chịu nghe!”
“Loan Phi!”
“Bát tỷ!”
Mẹ cùng với Khinh Ca chạy vội tới xem xét thương thế của ta, ta bụm mặt, để mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống. Đúng, ta biết sai rồi. Ta ngàn vạn lần không nên tự mình làm ra sự tình như vậy, còn mang Vân Lan đi ra ngoài, hại nàng mất tích.
Tất cả đều là lỗi của ta.
“Cha!” Phượng Lê Mạch đem ta ngăn ở phía sau, “Cả hai đều là con gái của người, người như thế nào có thể…… Như thế nào có thể đánh nàng?” Thân mình hắn khẽ run, nhìn ra được là cực độ ẩn nhẫn tức giận .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.