Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 36: Cưới nàng làm chính thất [2]
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
“Lục ca.”
Ta kéo tay áo của hắn, không muốn hắn cầu tình thay cho ta.
Phượng Hố lại càng thêm tức giận: “Các ngươi… Các người biết cái gì chứ! Ai…” Người nặng nề mà thở dài, lại trầm giọng nói, “Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được nàng!”
Ánh mắt người bỗng nhiên chuyển hướng nhìn về phía ta, tựa hồ trong đó mang theo sự đau lòng, còn có bất đắc dĩ. Đột nhiên lòng ta cảm thấy trùng xuống, từ trong ánh mắt của người, ta ẩn ẩn nhìn thấy một chút thần sắc sợ hãi. Ta không rõ, đến tột cùng thì người đang lo lắng điều gì.
Dường như sự việc Vân Lan mất tích còn ẩn dấu một điều gì đó.
Phượng phủ thường ngày luôn có không khí an hòa, nhưng vì Vân Lan mất tích mà không khí đó cũng chậm rãi tan biến chẳng còn chút dấu vết, thay vào đó là sự áp lực cùng khẩn trương.
Đã suốt năm ngày trôi qua, mà vẫn không hề tìm thấy tin tức của Vân Lan. Số người được phái đi tìm nàng không hề giảm bớt, mà là từng ngày đều có tăng thêm, thậm chí, ngay cả Hoàng Hậu cũng đã phái người ra ngoài tìm kiếm. Nhưng tiếc là, thủy chung vẫn không tìm ra tung tích của nàng.
Trong thời gian đó, Thư Nghiên đã tới vài lần, đều là do Giang Nam phái hắn đến để hỏi thăm tình hình của ta. Nhưng trước sau cũng không hề chuyển lời hẹn ta ra ngoài, cho dù hắn có nói, sợ rằng lúc này ta cũng không có tâm tư mà ra ngoài.
Chuyện của Vân Lan còn chưa giải quyết Phượng phủ lại xảy ra một việc khác.
Phượng Lê Mạch muốn kết hôn với Thanh Tư.
Như đã định, Thanh Tư sẽ được gả cho hắn làm thiếp thất, điều đó không có gì đáng trách. Chính là, Phượng Lê Mạch lại muốn cưới nàng làm chính thất. Phượng Hố đương nhiên không đồng ý, mẹ cũng nhiều lần khuyên răn. Mà Phượng Lê Mạch lần này thực sự quyết tâm, cắn chặt răng cũng không chịu buông tha.
Nếu nói không chấn kinh, đó là giả.
Cho tới bây giờ, Phượng Lê Mạch đối với Thanh Tư không hề chán ghét, nhưng muốn nói hắn làm trái ý tứ của Phượng Hố, cố ý muốn cưới nàng làm thê, sợ là còn chưa tới trình độ như thế.
Người trên kẻ dưới ở trong phủ nhìn thấy Thanh Tư đều ở sau lưng nàng chỉ chỉ trỏ trỏ. Nói cái gì mà, nàng như thế nào mà không biết điểm dừng, như thế nào lại có thể dùng thuật hồ ly mà dụ dỗ Phượng Lê Mạch cam tâm tình nguyện muốn cưới nàng làm thê. Còn nói, thủ đoạn của nàng cao minh không phải dạng thường, có thể khiến cho Phượng Lê Mạch vì nàng mà làm trái ý Phượng Hố. Tất cả cũng là vì Phượng Lê Mạch chưa từng làm chuyện gì trái ý tứ của Phượng Hố.
“Thanh Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ta nhíu mày hỏi nàng, ta thật sự không nghĩ ra, sự tình vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
Nàng đỏ hồng mắt, cúi đầu nói: “Tiểu thư, muội thật sự không biết. Tất cả đều là… đều là ý tứ của Lục thiếu gia.” Cho tới bây giờ nha đầu luôn ở trước mặt ta làm mặt vui vẻ, rốt cục cũng có lúc không cười nổi, run run, nghẹn ngào mà nói.
Nhẹ nhàng cầm tay nàng, lời của nàng, ta tất nhiên tin tưởng. Chính là Lục ca ta, đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì?
“Thanh Tư, muội nguyện ý sao?” Ta nâng mắt hỏi nàng.
Nàng hoảng sợ nhìn ta, không nói nguyện ý, cũng không có nói không muốn, chỉ thấp giọng nói: “Tiểu thư, người cũng cho rằng muội là người như vậy sao?”
Lòng ta bỗng cảm thấy nao nao, nghĩ đến, lời đồn nhảm mấy ngày nay được đồn đại trong phủ hẳn nàng cũng nghe qua không ít.
Cũng thật khó cho nàng, mỗi ngày đều phải ở đây đối mặt với cuộc sống như vậy. Ta biết, chỉ có khi nàng thực sự trở thành Lục thiếu phu nhân, những người lo sợ thiên hạ không đủ loạn khi mới không dám loạn ngon nói láo nữa.
Chính là, ai nha –
Riêng cửa ải của Phượng Hố, bọn họ đã không vượt qua được.
Phượng gia tốt xấu gì cũng là Quốc Cữu phủ, Phượng Hố nhất định sẽ không đồng ý cho Phượng Lê Mạch cưới một nha hoàn làm chính thất.
Trầm mặc thật lâu sau, ta mới mở miệng nói: “Thanh Tư, ta đương nhiên hy vọng muội có thể hạnh phúc. Chính là……”
Phượng Hố lại càng thêm tức giận: “Các ngươi… Các người biết cái gì chứ! Ai…” Người nặng nề mà thở dài, lại trầm giọng nói, “Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được nàng!”
Ánh mắt người bỗng nhiên chuyển hướng nhìn về phía ta, tựa hồ trong đó mang theo sự đau lòng, còn có bất đắc dĩ. Đột nhiên lòng ta cảm thấy trùng xuống, từ trong ánh mắt của người, ta ẩn ẩn nhìn thấy một chút thần sắc sợ hãi. Ta không rõ, đến tột cùng thì người đang lo lắng điều gì.
Dường như sự việc Vân Lan mất tích còn ẩn dấu một điều gì đó.
Phượng phủ thường ngày luôn có không khí an hòa, nhưng vì Vân Lan mất tích mà không khí đó cũng chậm rãi tan biến chẳng còn chút dấu vết, thay vào đó là sự áp lực cùng khẩn trương.
Đã suốt năm ngày trôi qua, mà vẫn không hề tìm thấy tin tức của Vân Lan. Số người được phái đi tìm nàng không hề giảm bớt, mà là từng ngày đều có tăng thêm, thậm chí, ngay cả Hoàng Hậu cũng đã phái người ra ngoài tìm kiếm. Nhưng tiếc là, thủy chung vẫn không tìm ra tung tích của nàng.
Trong thời gian đó, Thư Nghiên đã tới vài lần, đều là do Giang Nam phái hắn đến để hỏi thăm tình hình của ta. Nhưng trước sau cũng không hề chuyển lời hẹn ta ra ngoài, cho dù hắn có nói, sợ rằng lúc này ta cũng không có tâm tư mà ra ngoài.
Chuyện của Vân Lan còn chưa giải quyết Phượng phủ lại xảy ra một việc khác.
Phượng Lê Mạch muốn kết hôn với Thanh Tư.
Như đã định, Thanh Tư sẽ được gả cho hắn làm thiếp thất, điều đó không có gì đáng trách. Chính là, Phượng Lê Mạch lại muốn cưới nàng làm chính thất. Phượng Hố đương nhiên không đồng ý, mẹ cũng nhiều lần khuyên răn. Mà Phượng Lê Mạch lần này thực sự quyết tâm, cắn chặt răng cũng không chịu buông tha.
Nếu nói không chấn kinh, đó là giả.
Cho tới bây giờ, Phượng Lê Mạch đối với Thanh Tư không hề chán ghét, nhưng muốn nói hắn làm trái ý tứ của Phượng Hố, cố ý muốn cưới nàng làm thê, sợ là còn chưa tới trình độ như thế.
Người trên kẻ dưới ở trong phủ nhìn thấy Thanh Tư đều ở sau lưng nàng chỉ chỉ trỏ trỏ. Nói cái gì mà, nàng như thế nào mà không biết điểm dừng, như thế nào lại có thể dùng thuật hồ ly mà dụ dỗ Phượng Lê Mạch cam tâm tình nguyện muốn cưới nàng làm thê. Còn nói, thủ đoạn của nàng cao minh không phải dạng thường, có thể khiến cho Phượng Lê Mạch vì nàng mà làm trái ý Phượng Hố. Tất cả cũng là vì Phượng Lê Mạch chưa từng làm chuyện gì trái ý tứ của Phượng Hố.
“Thanh Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ta nhíu mày hỏi nàng, ta thật sự không nghĩ ra, sự tình vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
Nàng đỏ hồng mắt, cúi đầu nói: “Tiểu thư, muội thật sự không biết. Tất cả đều là… đều là ý tứ của Lục thiếu gia.” Cho tới bây giờ nha đầu luôn ở trước mặt ta làm mặt vui vẻ, rốt cục cũng có lúc không cười nổi, run run, nghẹn ngào mà nói.
Nhẹ nhàng cầm tay nàng, lời của nàng, ta tất nhiên tin tưởng. Chính là Lục ca ta, đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì?
“Thanh Tư, muội nguyện ý sao?” Ta nâng mắt hỏi nàng.
Nàng hoảng sợ nhìn ta, không nói nguyện ý, cũng không có nói không muốn, chỉ thấp giọng nói: “Tiểu thư, người cũng cho rằng muội là người như vậy sao?”
Lòng ta bỗng cảm thấy nao nao, nghĩ đến, lời đồn nhảm mấy ngày nay được đồn đại trong phủ hẳn nàng cũng nghe qua không ít.
Cũng thật khó cho nàng, mỗi ngày đều phải ở đây đối mặt với cuộc sống như vậy. Ta biết, chỉ có khi nàng thực sự trở thành Lục thiếu phu nhân, những người lo sợ thiên hạ không đủ loạn khi mới không dám loạn ngon nói láo nữa.
Chính là, ai nha –
Riêng cửa ải của Phượng Hố, bọn họ đã không vượt qua được.
Phượng gia tốt xấu gì cũng là Quốc Cữu phủ, Phượng Hố nhất định sẽ không đồng ý cho Phượng Lê Mạch cưới một nha hoàn làm chính thất.
Trầm mặc thật lâu sau, ta mới mở miệng nói: “Thanh Tư, ta đương nhiên hy vọng muội có thể hạnh phúc. Chính là……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.