Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 28: Giang Nam thổ lộ (2)
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Ta không hiểu
hỏi:
“Vậy còn mẹ của chàng?”
Tên của hắn, như thế nào lại chưa từng có người gọi qua? Trong mắt một tia mạt quang ảm đạm chậm rãi trầm xuống, thế nhưng hắn tựa hồ hết sức miễn cưỡng, cười một tiếng, mở miệng:
“Mẹ ta vào thời điểm ta sinh ra liền qua đời, nàng thậm chí … còn chưa kịp nhìn ta một cái.”
Tay của hắn khẽ nắm chặt thành hai quả đấm. Đó là sự kìm nén của nỗi đau. Nhưng ta chẳng biết phải làm gì cho hắn, nên lựa chọn mở miệng:
“Thật xin lỗi, ta. . . . . .”
“Không sao.”
Thế nhưng hắn lại lắc đầu,
“Nàng nhất định ở trên trời dõi theo ta, nhìn theo con đường mà ta đi . . .”
Câu nói kế tiếp, hắn nói ra rất nhỏ, rất nhẹ, ta căn bản không nghe rõ được hắn nói cái gì. Hắn giơ tay, vén màn xe lên, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời. Tựa như trong một khắc kia, hắn nhìn thấy mẹ hắn, đúng như lời hắn nói, cũng đang dõi theo mà nhìn hắn.
Ta chợt cảm giác có cái gì đó không đúng. Hôm đó ở anh vườn, rõ rằng hắn có nói, câu chuyện xưa về Bồ Công Anh màu tím là do mẹ hắn kể lại cho hắn. Vì sao hiện giờ, hắn lại nói, mẹ hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt hắn một lần đã qua đời?
Khẽ cắn môi, giùng giằng đắn đo có nên hỏi hay không, lại thấy Giang Nam đã buông xuống màn xe, cười nhạt:
“Cái chuyện xưa đó, là nhũ nương nói cho ta biết. Nàng nói, đó là câu chuyện tình yêu mà cả đời mẹ ta tin tưởng.”
Ở trong lòng, khẽ thở nhẹ một tiếng, nam tử trước mặt, tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của ta. Hắn biết ta muốn hỏi, lại không đợi ta mở miệng mà đã trả lời.
Không tự chủ đưa tay lên ngực, đó là loại cảm giác gì, ta không nói ra được. Kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn chợt mở mắt nhìn thẳng vào ta, âm thanh trầm thấp:
“Loan Phi, nàng có tin vào duyên phận hay không?”
Duyên phận? Ta tất nhiên tin. Ta cùng với hắn quen biết, chính là duyên. Ta chưa mở miệng, đã thấy hắn nhìn ta chăm chú, yên lặng nói:
“Ta còn tin tưởng hơn vào cái gọi là ‘vừa thấy đã yêu’.”
Chỉ một câu nói làm cho trái tim ta nhảy nhanh nửa nhịp! Vừa thấy đã yêu… Hắn đưa ngón tay khẽ lướt qua gương mặt ta, mà ta lại sững sờ quên cả tránh né. Hắn cười nhẹ:
“Nhã nhặn lịch sự tựa như làn gió trong lành nhẹ thổi, uyển chuyển thuần khiết tựa như nước suối nguồn trong. Chỉ tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?”
Ta không kịp chờ đợi đã bật thốt lên hỏi. Rút bàn tay trở về, hắn lắc đầu nói:
“Ta và nàng, thân phận cách nhau thực xa.”
Thân phận? Nỗi lo lắng trong lòng tựa hồ buông xuống. Phượng Hố đã đáp ứng để cho ta tự mình chọn lựa vị hôn phu tương lại, chuyện thân phận, vốn cũng không phải vấn đề khó khăn. Ta đang định mở miệng lại nghe hắn nói:
“Mới vừa vào phủ nhà nàng, chắc hẳn chính là Thất Hoàng Tử? Phục sức như vậy, chắc là không sai rồi.”
Ta khẽ giật mình, hắn là … vì chuyện đó mà phiền não sao? Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, lắc đầu nói:
“Ta đối với Thất Hoàng Tử, không có tình yêu nam nữ.”
Chỉ một câu nói này thôi, tin tưởng Giang Nam cũng đã hiểu tâm ý bên trong. Quả nhiên, tròng mắt của hắn sáng lên, khóe miệng cười cười, kích động nắm lấy tay ta hỏi:
“Loan Phi, thật vậy sao?”
Động tác đột ngột, làm cho ta sợ hết hồn, nhưng mà ta cũng không muốn thoát ra. Rũ mí mắt xuống, đỏ mặt nói:
“Là thật.”
“Loan Phi.”
Nắm tay của ta, hắn cúi đầu gọi. Ta vẫn như cũ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Ta vốn không mong muốn cuộc sống chốn hoàng gia, ta chỉ muốn tìm được người mình yêu thương, bình thản sống trọn bên nhau cả một đời.”
Ở trước mặt hắn, ta lại có thể đem những lời này nói ra, có lẽ là bởi vì, ta thực sự … yêu hắn. Vừa thấy đã yêu! Ta thực cũng tin tưởng vào điều đó. Không có sợ hãi, chẳng có bàng hoàng, chỉ có hạnh phúc ngập tràn.
“Không thích cuộc sống hoàng gia. . . . . .”
Giang Nam thì thầm nhắc lại, khẽ mỉm cười, nói:
“Loan Phi, nếu ta tới cửa cầu hôn, nàng có bằng lòng hay không?”
“Vậy còn mẹ của chàng?”
Tên của hắn, như thế nào lại chưa từng có người gọi qua? Trong mắt một tia mạt quang ảm đạm chậm rãi trầm xuống, thế nhưng hắn tựa hồ hết sức miễn cưỡng, cười một tiếng, mở miệng:
“Mẹ ta vào thời điểm ta sinh ra liền qua đời, nàng thậm chí … còn chưa kịp nhìn ta một cái.”
Tay của hắn khẽ nắm chặt thành hai quả đấm. Đó là sự kìm nén của nỗi đau. Nhưng ta chẳng biết phải làm gì cho hắn, nên lựa chọn mở miệng:
“Thật xin lỗi, ta. . . . . .”
“Không sao.”
Thế nhưng hắn lại lắc đầu,
“Nàng nhất định ở trên trời dõi theo ta, nhìn theo con đường mà ta đi . . .”
Câu nói kế tiếp, hắn nói ra rất nhỏ, rất nhẹ, ta căn bản không nghe rõ được hắn nói cái gì. Hắn giơ tay, vén màn xe lên, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời. Tựa như trong một khắc kia, hắn nhìn thấy mẹ hắn, đúng như lời hắn nói, cũng đang dõi theo mà nhìn hắn.
Ta chợt cảm giác có cái gì đó không đúng. Hôm đó ở anh vườn, rõ rằng hắn có nói, câu chuyện xưa về Bồ Công Anh màu tím là do mẹ hắn kể lại cho hắn. Vì sao hiện giờ, hắn lại nói, mẹ hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt hắn một lần đã qua đời?
Khẽ cắn môi, giùng giằng đắn đo có nên hỏi hay không, lại thấy Giang Nam đã buông xuống màn xe, cười nhạt:
“Cái chuyện xưa đó, là nhũ nương nói cho ta biết. Nàng nói, đó là câu chuyện tình yêu mà cả đời mẹ ta tin tưởng.”
Ở trong lòng, khẽ thở nhẹ một tiếng, nam tử trước mặt, tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của ta. Hắn biết ta muốn hỏi, lại không đợi ta mở miệng mà đã trả lời.
Không tự chủ đưa tay lên ngực, đó là loại cảm giác gì, ta không nói ra được. Kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn chợt mở mắt nhìn thẳng vào ta, âm thanh trầm thấp:
“Loan Phi, nàng có tin vào duyên phận hay không?”
Duyên phận? Ta tất nhiên tin. Ta cùng với hắn quen biết, chính là duyên. Ta chưa mở miệng, đã thấy hắn nhìn ta chăm chú, yên lặng nói:
“Ta còn tin tưởng hơn vào cái gọi là ‘vừa thấy đã yêu’.”
Chỉ một câu nói làm cho trái tim ta nhảy nhanh nửa nhịp! Vừa thấy đã yêu… Hắn đưa ngón tay khẽ lướt qua gương mặt ta, mà ta lại sững sờ quên cả tránh né. Hắn cười nhẹ:
“Nhã nhặn lịch sự tựa như làn gió trong lành nhẹ thổi, uyển chuyển thuần khiết tựa như nước suối nguồn trong. Chỉ tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?”
Ta không kịp chờ đợi đã bật thốt lên hỏi. Rút bàn tay trở về, hắn lắc đầu nói:
“Ta và nàng, thân phận cách nhau thực xa.”
Thân phận? Nỗi lo lắng trong lòng tựa hồ buông xuống. Phượng Hố đã đáp ứng để cho ta tự mình chọn lựa vị hôn phu tương lại, chuyện thân phận, vốn cũng không phải vấn đề khó khăn. Ta đang định mở miệng lại nghe hắn nói:
“Mới vừa vào phủ nhà nàng, chắc hẳn chính là Thất Hoàng Tử? Phục sức như vậy, chắc là không sai rồi.”
Ta khẽ giật mình, hắn là … vì chuyện đó mà phiền não sao? Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, lắc đầu nói:
“Ta đối với Thất Hoàng Tử, không có tình yêu nam nữ.”
Chỉ một câu nói này thôi, tin tưởng Giang Nam cũng đã hiểu tâm ý bên trong. Quả nhiên, tròng mắt của hắn sáng lên, khóe miệng cười cười, kích động nắm lấy tay ta hỏi:
“Loan Phi, thật vậy sao?”
Động tác đột ngột, làm cho ta sợ hết hồn, nhưng mà ta cũng không muốn thoát ra. Rũ mí mắt xuống, đỏ mặt nói:
“Là thật.”
“Loan Phi.”
Nắm tay của ta, hắn cúi đầu gọi. Ta vẫn như cũ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Ta vốn không mong muốn cuộc sống chốn hoàng gia, ta chỉ muốn tìm được người mình yêu thương, bình thản sống trọn bên nhau cả một đời.”
Ở trước mặt hắn, ta lại có thể đem những lời này nói ra, có lẽ là bởi vì, ta thực sự … yêu hắn. Vừa thấy đã yêu! Ta thực cũng tin tưởng vào điều đó. Không có sợ hãi, chẳng có bàng hoàng, chỉ có hạnh phúc ngập tràn.
“Không thích cuộc sống hoàng gia. . . . . .”
Giang Nam thì thầm nhắc lại, khẽ mỉm cười, nói:
“Loan Phi, nếu ta tới cửa cầu hôn, nàng có bằng lòng hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.