Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 118: Giết Nhã phi
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Bị hắn lôi kéo đến trong sân ta mới đột nhiên bừng tỉnh, cắn răng nhìn hắn: “Huynh sao có thể vô tình như thế, dù sao nàng cũng là mẫu hậu của huynh mà, huynh sao có thể không để ý đến an
nguy của nàng như vậy?”
Ta không nghĩ tới Hoàng Hậu lấy tính mạng ra ép hắn mà hắn lại có thể thờ ơ.
Hắn lắc đầu, lời nói chắc chắn: “Mẫu hậu sẽ không sao đâu, cũng sẽ không đi tìm cái chết.” Từ trong lời nói của hắn có thể nhìn thấy, hắn đối với nàng, thực sự rất hiểu. Ta bỗng nhiên nhớ tới câu trước khi đi hắn nói “việc như thế này làm một lần là đủ rồi”, cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ Hoàng Hậu đã từng làm như thế, đây không phải là lần đầu tiên sao?
Lúc đó, đã gần đi đến cửa cung, đã thấy vài bóng người chớp động, một loạt thị vệ chắn trước mặt chúng ta. Tay của bọn họ đều để trên chuôi đao giắt ở thắt lưng trong tư thế sẵn sàng, mắt nhìn thẳng vào chúng ta.
Quân Ngạn lạnh lùng nói: “Muốn ngăn cản chúng ta sao?”
Một người cầm đầu cúi đầu trầm giọng nói: “Vương gia có thể đi, nương nương cũng có thể đi.”
Lời nói của người này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong lời nói ý chính là, ta cùng Quân Ngạn, không thể đi cùng nhau. Bọn thị vệ cảnh giác nhìn chúng ta, ta biết, bọn họ đều là thân tín của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu đã từ bên trong đi ra, cây trâm phượng của nàng quả nhiên lại trở về trên đầu. Nơi bị đâm ở cổ đã hơi khô lại và kết vảy, nhưng nhìn qua vẫn có chút đáng sợ.
“Ngạn nhi, con đừng khăng khăng cố chấp như vậy nữa.” Hoàng Hậu vòng đến trước mặt chúng ta, nhíu mày nhìn hắn, khuyên nhủ, “Buông tay nàng ra, mẫu hậu làm hết thảy mọi việc đều không phải là vì con sao? Về sau, con muốn cái gì mà không có?”
Quân Ngạn lộ ra ý cười châm chọc, mở miệng nói: “Mẫu hậu, người có nghĩ đến, con đi tranh, là vì cái gì hay không? Nhưng mà con cái gì cũng không có được. Còn suýt chút nữa mất đi muội ấy!” Hắn đem ta giấu ở sau người, mắt lạnh nhìn người trước mặt, trầm giọng nói, “Hôm nay nếu muốn con buông tay, trừ phi làm cho nơi này tắm máu của con!”
Nhịn không được mà run rẩy, hắn đến tột cùng đang nói cái gì?
Hoàng Hậu cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run chỉ hắn, cắn răng nói: “Con…… Con nói cái gì? Được, tốt lắm! Mẫu hậu cực khổ nhiều năm như vậy, cố gắng vì con, con lại báo đáp mẫu hậu như vậy sao? Người đâu, nghe lệnh bản cung, giết chết Nhã phi!”
Tâm chấn động mạnh, nghe lầm sao? Hoàng Hậu thực sự dám ngang nhiên muốn giết ta!
Ngay sau đó lại bật cười. Phải rồi, tất cả nơi này đều là tâm phúc của nàng, có ai thật sự quan tâm đến ta – Nhã phi?
Bọn thị vệ lên tiếng trả lời xông lên, Quân Ngạn giật mình không ít, liền che chở bảo vệ ta, cùng bọn họ so chiêu giao đấu.
Hoàng Hậu hạ lệnh giết, bọn thị vệ ra tay chiêu thức vô cùng ngoan độc.
“Mẫu hậu, người điên rồi!” Quân Ngạn gào thét.
Đao kiếm không có mắt, một cái xoay người, chỉ nghe “Sát” một tiếng, bất chợt một lưỡi đao sáng loáng dễ dàng lướt qua cánh tay Quân Ngạn. Nháy mắt tay áo rách ra, dâng lên mùi máu tươi nồng đậm.
“A!” Ta sợ tới mức cơ hồ muốn té ngã, hắn lại đem ta hộ thật chắc chắn.
Ánh mắt Hoàng Hậu hiện lên sự không đành lòng cùng đau lòng, cười rộ lên: “Mẫu hậu làm sao có thể điên? Tối nay trong cung không phải xuất hiện thích khách sao? Nhã phi bất hạnh gặp chuyện, Ngạn nhi, con không phải cũng vì cứu Nhã phi mà bị thương đó sao?”
Ta khiếp sợ nhìn về phía nàng, tối nay Quân Lâm vì che dấu chuyện của bản thân đã bịa đặt việc có thích khách trà trộn vào cung, nhưng lại vừa vặn cho Hoàng Hậu một cái cớ để giết ta. Nàng suy nghĩ thật chu đáo, nói Quân Ngạn bị thương là vì ra tay cứu ta giao đấu với thích khách . Như vậy khi Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ nhìn Quân Ngạn với cặp mắt khác xưa?
“Ngạn nhi nếu nhẫn tâm. Như vậy đến lúc đó, cứ đem mẫu hậu ra vạch trần đi.”
Tay không tự giác nắm chặt áo Quân Ngạn, Hoàng Hậu thật sự là quá độc ác. Bắt Quân Ngạn khai ra mẫu thân của mình, kêu hắn làm sao nhẫn tâm mà mở miệng nói được những lời này?
Sóng lưng dâng lên một cảm giác lạnh người, lòng người cách một miếng da [1], đây chính là người mà đêm trước còn nói là cô cô của ta, sẽ bảo hộ tốt cho ta?
[1] “lòng người cách một miếng da”: thành ngữ, ý chỉ khó có thể đo lường lòng dạ con người.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt Hoàng Hậu nhìn ta, dường như lộ ra biểu tình hối tiếc.
“Nếu người Ngạn nhi thích không phải là ngươi, thì vốn dĩ ngươi có thể hỗ trợ cho bản cung. Ngươi đừng trách bản cung, bản cung cũng là không có lựa chọn. Không thể bởi vì ngươi, mà hủy đi tiền đồ của Ngạn nhi!” Nàng nổi lên ý cười, gằn từng tiếng, lời nói thật vô tình.
Ta không nghĩ tới Hoàng Hậu lấy tính mạng ra ép hắn mà hắn lại có thể thờ ơ.
Hắn lắc đầu, lời nói chắc chắn: “Mẫu hậu sẽ không sao đâu, cũng sẽ không đi tìm cái chết.” Từ trong lời nói của hắn có thể nhìn thấy, hắn đối với nàng, thực sự rất hiểu. Ta bỗng nhiên nhớ tới câu trước khi đi hắn nói “việc như thế này làm một lần là đủ rồi”, cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ Hoàng Hậu đã từng làm như thế, đây không phải là lần đầu tiên sao?
Lúc đó, đã gần đi đến cửa cung, đã thấy vài bóng người chớp động, một loạt thị vệ chắn trước mặt chúng ta. Tay của bọn họ đều để trên chuôi đao giắt ở thắt lưng trong tư thế sẵn sàng, mắt nhìn thẳng vào chúng ta.
Quân Ngạn lạnh lùng nói: “Muốn ngăn cản chúng ta sao?”
Một người cầm đầu cúi đầu trầm giọng nói: “Vương gia có thể đi, nương nương cũng có thể đi.”
Lời nói của người này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong lời nói ý chính là, ta cùng Quân Ngạn, không thể đi cùng nhau. Bọn thị vệ cảnh giác nhìn chúng ta, ta biết, bọn họ đều là thân tín của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu đã từ bên trong đi ra, cây trâm phượng của nàng quả nhiên lại trở về trên đầu. Nơi bị đâm ở cổ đã hơi khô lại và kết vảy, nhưng nhìn qua vẫn có chút đáng sợ.
“Ngạn nhi, con đừng khăng khăng cố chấp như vậy nữa.” Hoàng Hậu vòng đến trước mặt chúng ta, nhíu mày nhìn hắn, khuyên nhủ, “Buông tay nàng ra, mẫu hậu làm hết thảy mọi việc đều không phải là vì con sao? Về sau, con muốn cái gì mà không có?”
Quân Ngạn lộ ra ý cười châm chọc, mở miệng nói: “Mẫu hậu, người có nghĩ đến, con đi tranh, là vì cái gì hay không? Nhưng mà con cái gì cũng không có được. Còn suýt chút nữa mất đi muội ấy!” Hắn đem ta giấu ở sau người, mắt lạnh nhìn người trước mặt, trầm giọng nói, “Hôm nay nếu muốn con buông tay, trừ phi làm cho nơi này tắm máu của con!”
Nhịn không được mà run rẩy, hắn đến tột cùng đang nói cái gì?
Hoàng Hậu cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run chỉ hắn, cắn răng nói: “Con…… Con nói cái gì? Được, tốt lắm! Mẫu hậu cực khổ nhiều năm như vậy, cố gắng vì con, con lại báo đáp mẫu hậu như vậy sao? Người đâu, nghe lệnh bản cung, giết chết Nhã phi!”
Tâm chấn động mạnh, nghe lầm sao? Hoàng Hậu thực sự dám ngang nhiên muốn giết ta!
Ngay sau đó lại bật cười. Phải rồi, tất cả nơi này đều là tâm phúc của nàng, có ai thật sự quan tâm đến ta – Nhã phi?
Bọn thị vệ lên tiếng trả lời xông lên, Quân Ngạn giật mình không ít, liền che chở bảo vệ ta, cùng bọn họ so chiêu giao đấu.
Hoàng Hậu hạ lệnh giết, bọn thị vệ ra tay chiêu thức vô cùng ngoan độc.
“Mẫu hậu, người điên rồi!” Quân Ngạn gào thét.
Đao kiếm không có mắt, một cái xoay người, chỉ nghe “Sát” một tiếng, bất chợt một lưỡi đao sáng loáng dễ dàng lướt qua cánh tay Quân Ngạn. Nháy mắt tay áo rách ra, dâng lên mùi máu tươi nồng đậm.
“A!” Ta sợ tới mức cơ hồ muốn té ngã, hắn lại đem ta hộ thật chắc chắn.
Ánh mắt Hoàng Hậu hiện lên sự không đành lòng cùng đau lòng, cười rộ lên: “Mẫu hậu làm sao có thể điên? Tối nay trong cung không phải xuất hiện thích khách sao? Nhã phi bất hạnh gặp chuyện, Ngạn nhi, con không phải cũng vì cứu Nhã phi mà bị thương đó sao?”
Ta khiếp sợ nhìn về phía nàng, tối nay Quân Lâm vì che dấu chuyện của bản thân đã bịa đặt việc có thích khách trà trộn vào cung, nhưng lại vừa vặn cho Hoàng Hậu một cái cớ để giết ta. Nàng suy nghĩ thật chu đáo, nói Quân Ngạn bị thương là vì ra tay cứu ta giao đấu với thích khách . Như vậy khi Hoàng Thượng biết, nhất định sẽ nhìn Quân Ngạn với cặp mắt khác xưa?
“Ngạn nhi nếu nhẫn tâm. Như vậy đến lúc đó, cứ đem mẫu hậu ra vạch trần đi.”
Tay không tự giác nắm chặt áo Quân Ngạn, Hoàng Hậu thật sự là quá độc ác. Bắt Quân Ngạn khai ra mẫu thân của mình, kêu hắn làm sao nhẫn tâm mà mở miệng nói được những lời này?
Sóng lưng dâng lên một cảm giác lạnh người, lòng người cách một miếng da [1], đây chính là người mà đêm trước còn nói là cô cô của ta, sẽ bảo hộ tốt cho ta?
[1] “lòng người cách một miếng da”: thành ngữ, ý chỉ khó có thể đo lường lòng dạ con người.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt Hoàng Hậu nhìn ta, dường như lộ ra biểu tình hối tiếc.
“Nếu người Ngạn nhi thích không phải là ngươi, thì vốn dĩ ngươi có thể hỗ trợ cho bản cung. Ngươi đừng trách bản cung, bản cung cũng là không có lựa chọn. Không thể bởi vì ngươi, mà hủy đi tiền đồ của Ngạn nhi!” Nàng nổi lên ý cười, gằn từng tiếng, lời nói thật vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.