Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Chương 90: Hành cung gặp chuyện [1]

Phôi Phi Vãn Vãn

21/02/2014

Ta lắp bắp kinh hãi, thấy ta cùng với Tiết Tùng Ninh cùng nhau từ trong trướng đi ra, bọn họ này đây là cho rằng ta cùng hắn…

Kinh ngạc ngẩng đầu, lo lắng ái ngại nhìn về phía hắn, thấy thần sắc hắn vẫn không thay đổi, tựa như những lời nói vừa rồi căn bản chưa từng được nói ra, vẫn thong dong mà bình tĩnh như trước.

Buổi sáng, đội ngũ chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, sử dụng tốc độ cực nhanh thu dọn hết tất cả, rồi lại tiếp tục lên đường. Tiết Tùng Ninh còn chu đáo dặn dò ta làm việc cẩn thận, nói hắn không thể từng giây từng phút đều trông chừng, lo lắng cho ta được, chờ thấy ta đáp ứng, hắn mới gật đầu rời đi.

Chuyện mới mẻ luôn được lan truyền rất nhanh.

Cơ hồ tất cả những người bên dưới đều biết ta với Tiết Tùng Ninh có “quan hệ đặc biệt”. Sau lưng đều bàn tán, nhưng ở trước mặt ta, bọn họ lại không dám lột lớp giấy kia xuống.*

* ý là sau lưng bàn tán mà trước mặt thì tỏ vẻ như không biết gì, không có chuyện gì.

Vào lúc nghỉ giải lao, có thị vệ đi đến cười nói: “Huynh đệ, chúng ta suốt chặng đường đều nhìn kỹ, thấy bộ dáng người quá xinh đẹp. Quả thực so với những cung nữ kia còn động lòng hơn!”

Ta xấu hổ cười, một người thuận thế sán lại gần ta, cười hỏi: “À, huynh đệ, ngươi tên gì?”

Ta giật mình sợ hãi, vội nghiêng người tránh đi, lắp bắp nói: “Ta tên là…… Tên Cao Bội.” Lung tung bịa đặt một cái tên, hẳn không thể nói cho bọn họ ta tên là Loan Phi đi?

“Cao Bội. Đúng là một cái tên bình thường.” Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, sau một lúc lâu lại chậc chậc, lấy làm kỳ lạ, “Mà nói lại, ta nhìn ngươi ra sao cũng đều cảm thấy thật thuận mắt. Cũng khó trách Tướng quân lại thích, ta đây cũng nhịn không được …” Nói đến một nửa, hắn giống như nhớ tới cái gì đó, ngượng ngùng cười, ngậm miệng lại.

Ta không nói gì, chỉ đứng lên. Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, ta mỗi ngày ngủ trong doanh trướng của Tướng quân, lại trong sạch, nói ra cũng sẽ không có người tin.



Bởi vì cùng với Tướng quân có quan hệ đặc biệt, trên dọc đường đi, bọn họ đều có ý “vô tình” mà chiếu cố rất nhiều cho ta. Ta cảm thấy vẫn là may mắn.

Sáu ngày sau, rốt cục cũng đến Vân Châu.

Từ rất xa đã nhìn thấy cửa thành Vân Châu mở lớn. Thấp thoáng còn có thể nhìn thấy rất nhiều người. Hoàng Thượng lần này không phải cải trang đi tuần, quan viên địa phương hẳn từ sớm đã nghe được tin tức.

Một đội nhỏ người cưỡi ngựa chạy nhanh đến, người đi đầu mặc quan phục, chắc hẳn đó chính là Phủ doãn Vân Châu.

Hắn nhảy xuống ngựa, cung kính quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thần, Trầm Sóc Phong cung nghênh Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Người đi theo phía sau hắn cũng dập đầu hô to.

Tiết Tùng Ninh giơ tay, chậm rãi đội ngũ nhất thời ngừng lại. Màn xe nhẹ nhàng được nhấc lên, một vị công công đỡ Hoàng Thượng đi ra, ta chỉ nhìn thấy một góc long bào của ngài. Nghe giọng nói của ngài từ phía xa truyền đến: “Đều miễn lễ đi.”

Trong thanh âm của ngài, mang theo chút khàn khàn, không che dấu được dấu vết của tuổi già.

“Tạ ơn Hoàng Thượng!”



Ở trước mặt mọi người theo lời đứng dậy, lại nghe Hoàng Thượng nói: “Trọng Vân, có đến mười năm rồi trầm không gặp ngươi .”

Ta có chút kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn lại, nhìn thấy một nam nhâm ước chừng khoảng bố mươi tuổi nhấc chân tiến lê, cúi người nói: “Để cho Hoàng Thượng phải nhọc lòng nhớ đến, là tội của thần.”

Chiếu theo ăn vận của hắn, thì cùng lắm cũng chỉ là một sư gia mà thôi. Lại có thể làm cho Hoàng Thượng đích thân nhắc tới, ta có chút kinh ngạc, hắn tột cùng là người phương nào? Nghe khẩu khí của Hoàng Thượng, hẳn là người vạn phần quen thuộc.

Nhưng, hắn rõ ràng chỉ là một sư gia.

Đang lúc ta thất thần, đội ngũ đột nhiên lại tiến lên. Vội thu hồi tâm tư mà đi theo.

***

Hành cung Vân Châu.

Bởi vì bọn họ sớm “biết” quan hệ giữa ta và Tiết Tùng Ninh, cho nên lúc sắp xếp phòng, liền trực tiếp sắp xếp ta ở trong phòng của hắn. Ta không biết là nên cảm kích, hay là nên cười khổ nữa.

Một mình, ngồi ở trong phòng, chờ Tiết Tùng Ninh trở về.

Tối nay, Trầm Sóc Phong vì tẩy trần cho Hoàng Thượng, tiệc tối là việc đương nhiên, cho nên Tiết Tùng Ninh tất nhiên cũng sẽ không trở về sớm. Đợi đã lâu, tiếng động bên ngoài nhỏ dần đi, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề của thị vệ đi tuần đêm.

Ngồi thêm một lúc nữa, mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có người. Ta tưởng là Tiết Tùng Ninh đã trở lại, lúc đang muốn đứng dậy đi mở cửa, cửa lại ngay lúc đó bị đá văng ra, ánh kiếm lóe lên, hai hắc y nhân phi thân tiến vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook