Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 30: Lòng có người khác (2)
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Phượng Lê Mạch
trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi lên tiếng:
“Hắn là con trai độc nhất của Giang viên ngoại Thành Tây, sinh ra trong một gia đình thương nhân bình thường, không phải con em quan lại.”
Lời nói của hắn vô cùng cứng nhắc, giống như chỉ là tường thuật những gì hắn biết về Giang Nam. Mà ta ngẩn ra, ngập ngừng, không nghĩ tới hắn lại phái người đi điều tra qua gia thế của Giang Nam. Phải chăng từ thời điểm lần đó chúng ta bị bắt cóc, hắn đã bắt tay vào làm rồi?
“Lục ca. . . . . .”
Hắn là bởi vì quá quan tâm ta, cho nên cho dù làm, cũng như vậy không biến sắc. Hắn khẽ cười một tiếng, hỏi:
“Tính toán khi nào nói cho cha biết?”
Ta ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Muội muốn hòa hảo với Nhị tỷ trước đã rồi mới nói đến chuyện này.”
Giang Nam nói có biện pháp, thì nhất định sẽ có biện pháp, ta tin tưởng hắn.
Phượng Lê Mạch giật giật khóe môi, nhưng không có nói nữa. Lúc này, một gia đinh chạy tới, cúi đầu nói:
“Lục thiếu gia, lão gia tìm ngài.”
Phượng Lê Mạch gật đầu, xoay người muốn đi, ta bỗng nhiên nói:
“Lục ca, cám ơn huynh.”
Hắn hơi ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại cười nói:
“Trở về đi thôi.”
Nói xong, liền trực tiếp đi về phía trước. Tâm tình tốt khác thường, ta cảm thấy ta thật may mắn. Những gì ta muốn có, đều có được; mà những gì không có, cũng rất mau mà có được.
***
Trở về Huyên Anh Các, xa xa, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn.
“Loan Phi.”
Quân Ngạn gọi ta, giọng nói xen lẫn chút tức giận,
“Muội đi đâu vậy?”
Không tìm được ta liền đưa ra chất vấn.
Nhìn khắp nơi một lượt, ở trong sân lại không thấy một bóng người. Nghĩ chắc chắn là hắn đã cho tất cả mọi người lui ra đi? Trong lòng than một tiếng, đúng là Hoàng Tử, tính khí quật cường, bá đạo như vậy.
Thấy ta không nói lời nào, hắn tựa hồ càng thêm tức giận, bước nhanh đến phía trước đem ta ngăn ở trong ngực, cau mày nói:
“Không phải đã nói chờ nói chuyện với Quốc Cữu xong liền sẽ tới thăm muội sao? Sao lại không tìm thấy bóng dáng muội đâu?”
Ta giãy giụa nhưng không thể thoát ra được, đành nói:
“Biểu ca, buông muội ra!”
“Vì sao?”
Hắn từng bước tiến tới gần, trong mắt bỗng nhiên hiện lên sự bồn chồn bất an, thanh âm trầm thấp nói,
“Vì sao đột nhiên muội lại kháng cự lại ta như vậy? Loan Phi, muội trước kia… chưa từng như vậy.”
Đúng vậy. Ta thừa nhận, ta chỉ muốn rời xa hắn. Từ ngày đó hắn nói muốn tìm Hoàng Thượng ban hôn, từ ngày đó, vào thời điểm ở bên sông Tần Hoài gặp được Giang Nam, ta đã chân chính hiểu rõ trái tim mình. Nơi đó, không có chỗ dành cho Quân Ngạn.
Ngước mắt, nhìn hắn, ta mở miệng cười:
“Bởi vì ở trong lòng của muội, đã có người khác.”
“Không thể nào!”
Cánh tay đang ôm lấy ta bỗng chợt run lên, hắn lạnh lùng nói,
“Là ai? Đến tột cùng là người nào!”
Ta lắc đầu, ta tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết. Ta làm sao có thể để cho hắn đi tổn thương Giang Nam đây?
“Muội đang gạt ta, có phải hay không?”
Hắn nắm chặt cánh tay ta, giọng nói hung dữ, hỏi. Con ngươi hắn đổi sắc, lông mày nhíu chặt. Ta hiểu rõ, thật ra hắn không phải là không tin, hắn chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi. Hắn cũng là hiểu rõ ta, ta sẽ đem chuyện như vậy ra để nói đùa.
“Hắn là con trai độc nhất của Giang viên ngoại Thành Tây, sinh ra trong một gia đình thương nhân bình thường, không phải con em quan lại.”
Lời nói của hắn vô cùng cứng nhắc, giống như chỉ là tường thuật những gì hắn biết về Giang Nam. Mà ta ngẩn ra, ngập ngừng, không nghĩ tới hắn lại phái người đi điều tra qua gia thế của Giang Nam. Phải chăng từ thời điểm lần đó chúng ta bị bắt cóc, hắn đã bắt tay vào làm rồi?
“Lục ca. . . . . .”
Hắn là bởi vì quá quan tâm ta, cho nên cho dù làm, cũng như vậy không biến sắc. Hắn khẽ cười một tiếng, hỏi:
“Tính toán khi nào nói cho cha biết?”
Ta ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Muội muốn hòa hảo với Nhị tỷ trước đã rồi mới nói đến chuyện này.”
Giang Nam nói có biện pháp, thì nhất định sẽ có biện pháp, ta tin tưởng hắn.
Phượng Lê Mạch giật giật khóe môi, nhưng không có nói nữa. Lúc này, một gia đinh chạy tới, cúi đầu nói:
“Lục thiếu gia, lão gia tìm ngài.”
Phượng Lê Mạch gật đầu, xoay người muốn đi, ta bỗng nhiên nói:
“Lục ca, cám ơn huynh.”
Hắn hơi ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại cười nói:
“Trở về đi thôi.”
Nói xong, liền trực tiếp đi về phía trước. Tâm tình tốt khác thường, ta cảm thấy ta thật may mắn. Những gì ta muốn có, đều có được; mà những gì không có, cũng rất mau mà có được.
***
Trở về Huyên Anh Các, xa xa, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn.
“Loan Phi.”
Quân Ngạn gọi ta, giọng nói xen lẫn chút tức giận,
“Muội đi đâu vậy?”
Không tìm được ta liền đưa ra chất vấn.
Nhìn khắp nơi một lượt, ở trong sân lại không thấy một bóng người. Nghĩ chắc chắn là hắn đã cho tất cả mọi người lui ra đi? Trong lòng than một tiếng, đúng là Hoàng Tử, tính khí quật cường, bá đạo như vậy.
Thấy ta không nói lời nào, hắn tựa hồ càng thêm tức giận, bước nhanh đến phía trước đem ta ngăn ở trong ngực, cau mày nói:
“Không phải đã nói chờ nói chuyện với Quốc Cữu xong liền sẽ tới thăm muội sao? Sao lại không tìm thấy bóng dáng muội đâu?”
Ta giãy giụa nhưng không thể thoát ra được, đành nói:
“Biểu ca, buông muội ra!”
“Vì sao?”
Hắn từng bước tiến tới gần, trong mắt bỗng nhiên hiện lên sự bồn chồn bất an, thanh âm trầm thấp nói,
“Vì sao đột nhiên muội lại kháng cự lại ta như vậy? Loan Phi, muội trước kia… chưa từng như vậy.”
Đúng vậy. Ta thừa nhận, ta chỉ muốn rời xa hắn. Từ ngày đó hắn nói muốn tìm Hoàng Thượng ban hôn, từ ngày đó, vào thời điểm ở bên sông Tần Hoài gặp được Giang Nam, ta đã chân chính hiểu rõ trái tim mình. Nơi đó, không có chỗ dành cho Quân Ngạn.
Ngước mắt, nhìn hắn, ta mở miệng cười:
“Bởi vì ở trong lòng của muội, đã có người khác.”
“Không thể nào!”
Cánh tay đang ôm lấy ta bỗng chợt run lên, hắn lạnh lùng nói,
“Là ai? Đến tột cùng là người nào!”
Ta lắc đầu, ta tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết. Ta làm sao có thể để cho hắn đi tổn thương Giang Nam đây?
“Muội đang gạt ta, có phải hay không?”
Hắn nắm chặt cánh tay ta, giọng nói hung dữ, hỏi. Con ngươi hắn đổi sắc, lông mày nhíu chặt. Ta hiểu rõ, thật ra hắn không phải là không tin, hắn chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi. Hắn cũng là hiểu rõ ta, ta sẽ đem chuyện như vậy ra để nói đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.