Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 17: Lục ca Lê Mạch (2)
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
“Vâng.”
Thanh Tư gật đầu,
“Muội cùng với Thư Nghiên tháo được dây thừng định vội chạy về trong phủ cầu viện. Không nghĩ tới những kẻ xấu kia lại đưa tín vật truyền đạt, muốn Lục thiếu gia cầm ngân lượng đi chuộc người về. Lục thiếu gia đem hai người cứu ra, Giang Nam công tử liền bị Thư Nghiên đón đi.”
Thì ra là như vậy, ta không khỏi có chút thất vọng. Như vậy, Khinh Ca biết được chuyện của Giang Nam hẳn cũng là nghe Thanh
Tư nói mà thôi.
“Vậy, Lục ca ta đâu?”
Ta chỉ muốn hỏi tình hình của Giang Nam, lại nghĩ, Phượng Lê Mạch nhất định là đã gặp qua hắn.
Ta vừa mới dứt lời liền thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Thân ảnh một nam tử cao lớn tiến vào, mắt ta sáng lên, mừng rỡ mà gọi hắn:
“Lục ca!”
Phượng Lê Mạch lại không nhìn ta, chỉ hướng Thanh Tư nói:
“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Không biết có phải là do ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy ngữ khí của hắn lạnh như băng. Thanh Tư cũng ngẩn người ra, nhìn ta một chút rồi mới đứng dậy, khom người nói:
“Thanh Tư cáo lui trước.”
Ta khẽ động môi, nhưng vẫn như cũ không có lên tiếng. Ngoái đầu nhìn người nam tử đang đứng thẳng ở trước mắt, có chút không hiểu.
Đợi Thanh Tư đóng cửa lại, Phượng Lê Mạch mới tiến đến, vịn vai của ta, âm thanh nhạt nói:
“Mới vừa nhìn thấy đại phu từ Huyên Anh Các đi ra, hại cho Lục ca lo lắng. Hiện giờ thấy muội không sao mới thấy yên tâm.”
Ta lắc đầu:
“Muội đã không sao.”
“Nói bậy!”
Hắn có chút cáu giận, mu bàn tay sờ nhẹ trán của ta, cau mày nói,
“Sắc mặt khó coi như thế này, còn có chút phát sốt, làm sao có thể nói không có sao?”
Nói xong, trên tay khẽ dùng sức, muốn đẩy ta nằm xuống. Không thể kháng cự được hắn, ta chỉ còn biết ngoan ngoãn nằm xuống, cầm lấy tay hắn hỏi:
“Lục ca, vị công tử bị giam cùng muội ở trong căn phòng rách nát kia, hắn không sao chứ?”
Ở trước mặt Phượng Lê Mạch, ta thật không quen gọi hắn là ‘Giang Nam’.
Trong mắt Phượng Lê Mạch tựa hồ thoáng qua một chút ánh sáng nhàn nhạt khác thường, ngay sau đó mở miệng nói:
“Không có sao.”
“Có thật không?”
Ta không kịp chờ đợi lại hỏi. Hắn mím môi nói:
“Nha đầu, nếu không tin Lục ca, vậy thì lôi ta ra hỏi làm gì?”
“Lục ca…”
Ta nào có không tin hắn? Chỉ là bởi vì ta vui vẻ, cho nên muốn hỏi lại một lần nữa mà thôi.
Hôm nay, Phượng Lê Mạch có chút gì đó rất kỳ quái. Hắn cũng không có thực sự tức giận ta, lại có chút che dấu tâm tư mà nói:
“Sau này nghiêm cấm không được tùy ý đi ra ngoài, nếu có muốn đi, cũng phải nói cho cha hoặc báo cho ta một tiếng. Nha đầu, muội có biết ở bên ngoài có biết bao nhiêu người, bao nhiêu con mắt chú ý Phượng phủ nhà chúng ta hay không?”
Đáy mắt hắn từ từ tràn ra vẻ ngưng trọng mà ta chưa từng thấy qua. Trong lòng âm thầm kinh hãi, lời nói của hắn, khiến cho ta một chữ cũng không thể thốt lên lời. Cho nên Lê Mạch chưa bao giờ tán thành cho ta đi ra ngoài dạo chơi. Cho dù là thỉnh thoảng Hoàng Hậu triệu kiến, cũng là dặn dò ta sớm trở về phủ. Mà Khinh Ca cùng với Vân Lan, cơ hồ chưa bao giờ ra khỏi Phượng phủ nửa bước.
Nhớ lần đó Vân Lan ra cửa, có thể nói là trọng binh bảo vệ. Lúc đó ta còn cho là, làm thế thật quá mức khoa trương, kinh động quần chúng, hóa ra, là do ta quá mức ngây thơ. Ta vẫn cứ cho rằng ở bên ngoài Phượng phủ cũng là yên ổn, an bình. Rũ mí mắt xuống, cắn môi nói:
“Lục ca, thật xin lỗi.”
Phượng Lê Mạch nhẹ nhàng cầm tay của ta, thấp giọng nói:
“Lục ca chẳng qua là không muốn muội gặp chuyện không may thôi.”
Hung hăng gật đầu, ta đều hiểu.
Thanh Tư gật đầu,
“Muội cùng với Thư Nghiên tháo được dây thừng định vội chạy về trong phủ cầu viện. Không nghĩ tới những kẻ xấu kia lại đưa tín vật truyền đạt, muốn Lục thiếu gia cầm ngân lượng đi chuộc người về. Lục thiếu gia đem hai người cứu ra, Giang Nam công tử liền bị Thư Nghiên đón đi.”
Thì ra là như vậy, ta không khỏi có chút thất vọng. Như vậy, Khinh Ca biết được chuyện của Giang Nam hẳn cũng là nghe Thanh
Tư nói mà thôi.
“Vậy, Lục ca ta đâu?”
Ta chỉ muốn hỏi tình hình của Giang Nam, lại nghĩ, Phượng Lê Mạch nhất định là đã gặp qua hắn.
Ta vừa mới dứt lời liền thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Thân ảnh một nam tử cao lớn tiến vào, mắt ta sáng lên, mừng rỡ mà gọi hắn:
“Lục ca!”
Phượng Lê Mạch lại không nhìn ta, chỉ hướng Thanh Tư nói:
“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Không biết có phải là do ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy ngữ khí của hắn lạnh như băng. Thanh Tư cũng ngẩn người ra, nhìn ta một chút rồi mới đứng dậy, khom người nói:
“Thanh Tư cáo lui trước.”
Ta khẽ động môi, nhưng vẫn như cũ không có lên tiếng. Ngoái đầu nhìn người nam tử đang đứng thẳng ở trước mắt, có chút không hiểu.
Đợi Thanh Tư đóng cửa lại, Phượng Lê Mạch mới tiến đến, vịn vai của ta, âm thanh nhạt nói:
“Mới vừa nhìn thấy đại phu từ Huyên Anh Các đi ra, hại cho Lục ca lo lắng. Hiện giờ thấy muội không sao mới thấy yên tâm.”
Ta lắc đầu:
“Muội đã không sao.”
“Nói bậy!”
Hắn có chút cáu giận, mu bàn tay sờ nhẹ trán của ta, cau mày nói,
“Sắc mặt khó coi như thế này, còn có chút phát sốt, làm sao có thể nói không có sao?”
Nói xong, trên tay khẽ dùng sức, muốn đẩy ta nằm xuống. Không thể kháng cự được hắn, ta chỉ còn biết ngoan ngoãn nằm xuống, cầm lấy tay hắn hỏi:
“Lục ca, vị công tử bị giam cùng muội ở trong căn phòng rách nát kia, hắn không sao chứ?”
Ở trước mặt Phượng Lê Mạch, ta thật không quen gọi hắn là ‘Giang Nam’.
Trong mắt Phượng Lê Mạch tựa hồ thoáng qua một chút ánh sáng nhàn nhạt khác thường, ngay sau đó mở miệng nói:
“Không có sao.”
“Có thật không?”
Ta không kịp chờ đợi lại hỏi. Hắn mím môi nói:
“Nha đầu, nếu không tin Lục ca, vậy thì lôi ta ra hỏi làm gì?”
“Lục ca…”
Ta nào có không tin hắn? Chỉ là bởi vì ta vui vẻ, cho nên muốn hỏi lại một lần nữa mà thôi.
Hôm nay, Phượng Lê Mạch có chút gì đó rất kỳ quái. Hắn cũng không có thực sự tức giận ta, lại có chút che dấu tâm tư mà nói:
“Sau này nghiêm cấm không được tùy ý đi ra ngoài, nếu có muốn đi, cũng phải nói cho cha hoặc báo cho ta một tiếng. Nha đầu, muội có biết ở bên ngoài có biết bao nhiêu người, bao nhiêu con mắt chú ý Phượng phủ nhà chúng ta hay không?”
Đáy mắt hắn từ từ tràn ra vẻ ngưng trọng mà ta chưa từng thấy qua. Trong lòng âm thầm kinh hãi, lời nói của hắn, khiến cho ta một chữ cũng không thể thốt lên lời. Cho nên Lê Mạch chưa bao giờ tán thành cho ta đi ra ngoài dạo chơi. Cho dù là thỉnh thoảng Hoàng Hậu triệu kiến, cũng là dặn dò ta sớm trở về phủ. Mà Khinh Ca cùng với Vân Lan, cơ hồ chưa bao giờ ra khỏi Phượng phủ nửa bước.
Nhớ lần đó Vân Lan ra cửa, có thể nói là trọng binh bảo vệ. Lúc đó ta còn cho là, làm thế thật quá mức khoa trương, kinh động quần chúng, hóa ra, là do ta quá mức ngây thơ. Ta vẫn cứ cho rằng ở bên ngoài Phượng phủ cũng là yên ổn, an bình. Rũ mí mắt xuống, cắn môi nói:
“Lục ca, thật xin lỗi.”
Phượng Lê Mạch nhẹ nhàng cầm tay của ta, thấp giọng nói:
“Lục ca chẳng qua là không muốn muội gặp chuyện không may thôi.”
Hung hăng gật đầu, ta đều hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.