Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 38: Nghi ngờ dầy đặc [1]
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
“Muội trở về đi. Lúc này, hãy để cho Lục ca
kiên trì một lần.”
Hết sức cố gắng để cho tâm tình của mình trầm ổn trở lại, ta hỏi hắn: “Lục ca, huynh là bởi vì thích Thanh Tư sao?” Làm như vậy, hắn khiến cho chính mình lâm vào nguy cơ, cũng là đem Thanh Tư ra đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu như không thành công, về sau Thanh Tư làm sao có thể đối mặt với mọi người ở trong Phượng phủ được nữa đây?
Kỳ thật trong tiềm thức, ta vẫn là hy vọng bọn họ có thể cùng một chỗ. Một người với ta tình nghĩa như tỷ muội, một người là ca ca mà ta hiểu rõ nhất, cũng yêu thương ta nhất.
Con ngươi của hắn tựa hồ xẹt qua một tia do dự, thế nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mà tâm tình của ta, ngay tại trong nháy mắt kia hoảng hốt vô cùng. Ép cho chính mình quên đi giây phút chần chừ, do dự của hắn, bắt buộc chính mình phải tin tưởng hắn.
Xoay người đi ra ngoài.
Từ chỗ bọn người dưới biết được giờ này Phượng Hố đang ở trong thư phòng, ta liền vội vã chạy quá đó.
Thật kỳ lạ! Ở bên ngoài, vậy mà đến một hạ nhân cũng không hề nhìn thấy. Nhưng mà ta cố không nghĩ nhiều đến như vậy, chạy tới cửa thư phòng, đang lúc đưa tay lên định gõ cửa, lại nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra.
“Vẫn không có tin tức sao?” Là Phượng Hố thanh âm.
“Dạ.”
“Liên Vân cũng không có gì tin tức?”
Trong lời nói của Phượng Hộ là hỗn loạn và vô cùng phẫn nộ.
Ta bỗng nhiên cảm thấy khiếp sợ, Liên Vân không phải trước kia làm quản gia trong Phượng phủ sao? Hắn không phải đã cáo lão hồi hương từ rất lâu rồi hay sao? Phượng Hố bỗng nhiên tìm hắn làm gì?
Ta kinh ngạc đến cực điểm, đã quên mất muốn đến tìm Phượng Hố vốn là vì chuyện của Phượng Lê Mạch.
Nín thở, ngừng cả hô hấp, thật cẩn thận vòng tới sườn cửa sổ đứng lên nghe lén, tim đập thật nhanh, ta rốt cuộc cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy. Vân Lan mất tích, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, đúng là do ai đó cố ý hay sao?
Trong lúc suy nghĩ, không tự giác mà cắn tay chính mình, tránh cho bản thân vì quá khiếp sợ mà kêu ra tiếng.
Nghe thấy tiếng động người bên trong đứng dậy, sau đó là giọng nói của Phượng Hố truyền đến: “Phía bên Thất Hoàng Tử nói sao?”
Quân Ngạn!
Trái tim đập đến cuồng loạn, ta thực sự không biết phải làm sao.
Người trong phòng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe Phượng Hố hét lớn một tiếng: “Ai ở bên ngoài?”
Ta chấn động, không biết bị người phát hiện sẽ như thế nào.
Nghe thấy tiếng mở cửa lách cách, sau đó là tiếng bước chân ai đó nặng nề đi ra, nghe thấy, ta có chút sợ hãi. Cắn môi, đang trong lúc chần chừ không biết có nên đi ra hay không, lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con truyền đến.
Là ấu đệ nhỏ nhất của ta!
Liều mạng che miệng, vụng trộm nghiêng nửa bên mặt tìm hiểu, tiểu hài tử nhất định là ham chơi, mới có thể xuất hiện ở trong này.
Quả nhiên, người nọ mở miệng nói: “Quốc Cữu gia, là tiểu thiếu gia. Này……”
Phượng Hố nhíu mày nhìn hắn một cái, đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía xa xa. Ta theo đó mà nhìn lại, thấy Tứ phu nhân vội vàng chạy tới, thở gấp nói: “Lão gia… là thiếp không trông nom con cẩn thận, phiền nhiễu chính sự của lão gia. Thiếp dẫn nó trở về. Tự Nhi, đi mau.” Nàng hoang mang rối loạn, khẩn trương dắt bàn tay bé nhỏ của ấu đệ, tiểu hài tử bị sợ hãi, khóc mãi không dứt.
Phượng Hố mím môi, lạnh lùng nhìn, cũng không nói một câu.
Đợi bọn họ đi xa, Phượng Hố mới mở miệng nói: “Sai người canh phòng cẩn mật. Ai cũng không được đến gần thư phòng nửa bước!”
“Dạ, thuộc hạ hiểu!”
Hết sức cố gắng để cho tâm tình của mình trầm ổn trở lại, ta hỏi hắn: “Lục ca, huynh là bởi vì thích Thanh Tư sao?” Làm như vậy, hắn khiến cho chính mình lâm vào nguy cơ, cũng là đem Thanh Tư ra đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu như không thành công, về sau Thanh Tư làm sao có thể đối mặt với mọi người ở trong Phượng phủ được nữa đây?
Kỳ thật trong tiềm thức, ta vẫn là hy vọng bọn họ có thể cùng một chỗ. Một người với ta tình nghĩa như tỷ muội, một người là ca ca mà ta hiểu rõ nhất, cũng yêu thương ta nhất.
Con ngươi của hắn tựa hồ xẹt qua một tia do dự, thế nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mà tâm tình của ta, ngay tại trong nháy mắt kia hoảng hốt vô cùng. Ép cho chính mình quên đi giây phút chần chừ, do dự của hắn, bắt buộc chính mình phải tin tưởng hắn.
Xoay người đi ra ngoài.
Từ chỗ bọn người dưới biết được giờ này Phượng Hố đang ở trong thư phòng, ta liền vội vã chạy quá đó.
Thật kỳ lạ! Ở bên ngoài, vậy mà đến một hạ nhân cũng không hề nhìn thấy. Nhưng mà ta cố không nghĩ nhiều đến như vậy, chạy tới cửa thư phòng, đang lúc đưa tay lên định gõ cửa, lại nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra.
“Vẫn không có tin tức sao?” Là Phượng Hố thanh âm.
“Dạ.”
“Liên Vân cũng không có gì tin tức?”
Trong lời nói của Phượng Hộ là hỗn loạn và vô cùng phẫn nộ.
Ta bỗng nhiên cảm thấy khiếp sợ, Liên Vân không phải trước kia làm quản gia trong Phượng phủ sao? Hắn không phải đã cáo lão hồi hương từ rất lâu rồi hay sao? Phượng Hố bỗng nhiên tìm hắn làm gì?
Ta kinh ngạc đến cực điểm, đã quên mất muốn đến tìm Phượng Hố vốn là vì chuyện của Phượng Lê Mạch.
Nín thở, ngừng cả hô hấp, thật cẩn thận vòng tới sườn cửa sổ đứng lên nghe lén, tim đập thật nhanh, ta rốt cuộc cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy. Vân Lan mất tích, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, đúng là do ai đó cố ý hay sao?
Trong lúc suy nghĩ, không tự giác mà cắn tay chính mình, tránh cho bản thân vì quá khiếp sợ mà kêu ra tiếng.
Nghe thấy tiếng động người bên trong đứng dậy, sau đó là giọng nói của Phượng Hố truyền đến: “Phía bên Thất Hoàng Tử nói sao?”
Quân Ngạn!
Trái tim đập đến cuồng loạn, ta thực sự không biết phải làm sao.
Người trong phòng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe Phượng Hố hét lớn một tiếng: “Ai ở bên ngoài?”
Ta chấn động, không biết bị người phát hiện sẽ như thế nào.
Nghe thấy tiếng mở cửa lách cách, sau đó là tiếng bước chân ai đó nặng nề đi ra, nghe thấy, ta có chút sợ hãi. Cắn môi, đang trong lúc chần chừ không biết có nên đi ra hay không, lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con truyền đến.
Là ấu đệ nhỏ nhất của ta!
Liều mạng che miệng, vụng trộm nghiêng nửa bên mặt tìm hiểu, tiểu hài tử nhất định là ham chơi, mới có thể xuất hiện ở trong này.
Quả nhiên, người nọ mở miệng nói: “Quốc Cữu gia, là tiểu thiếu gia. Này……”
Phượng Hố nhíu mày nhìn hắn một cái, đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía xa xa. Ta theo đó mà nhìn lại, thấy Tứ phu nhân vội vàng chạy tới, thở gấp nói: “Lão gia… là thiếp không trông nom con cẩn thận, phiền nhiễu chính sự của lão gia. Thiếp dẫn nó trở về. Tự Nhi, đi mau.” Nàng hoang mang rối loạn, khẩn trương dắt bàn tay bé nhỏ của ấu đệ, tiểu hài tử bị sợ hãi, khóc mãi không dứt.
Phượng Hố mím môi, lạnh lùng nhìn, cũng không nói một câu.
Đợi bọn họ đi xa, Phượng Hố mới mở miệng nói: “Sai người canh phòng cẩn mật. Ai cũng không được đến gần thư phòng nửa bước!”
“Dạ, thuộc hạ hiểu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.