Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 10: Nó gọi là anh vườn (2)
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Khẽ rung rinh run rẩy, Bồ Công Anh trong lòng bàn tay theo gió mà rơi xuống, tựa như chiếc ô nho nhỏ tung bay khắp chung quanh.
Hắn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của ta, cười một tiếng không màng danh lợi, mở miệng nói:
“Về Bồng Công Anh tím, có một truyền thuyết thực hay, thực đẹp, Phượng cô nương có hứng thú muốn nghe hay không?”
Truyền thuyết về Bồ Công Anh tím? Ta đương nhiên là rất có hứng thú. Hướng hắn gật đầu. Giang Nam mỉm cười dịu dàng, cởi áo choàng trên người xuống, trải trên mặt đất:
“Chúng ta ngồi xuống trước đã.”
“Thân thể của ngươi…”
“Không việc gì.”
Ta chần chừ một lát, cuối cùng cũng cùng hắn ngồi xuống. Hắn tự tay hái một đóa hoa, nhẹ nhàng thổi bay rồi nở nụ cười mỉm hạnh phúc đứng lên:
“Rất lâu trước đây, trên thế gian này chỉ có Bồ Công Anh màu trắng. Ở trong một làn gió mùa xuân, có hai hạt mầm Bồ Công Anh yêu thương nhau sâu nặng. Bọn họ tung tăng nhảy múa trong gió, cùng nhau trôi nổi vượt biển khơi, nương theo làn gió mà ngao du. Hắn nói muốn cùng nàng cả đời cũng không bao giờ chia xa. Thế nhưng, thực tế vẫn luôn là tàn khốc. Gió không tiếp sức cho nàng nữa, thế nên nàng chỉ có thể đành hạ xuống. Ở dưới là một mảnh tảo biển màu tím. Thời khắc chia ly cuối cùng cũng tới, nhưng mà hắn nói, hắn sẽ không rời đi. Hắn bỏ qua cơ một được một mình đi xa, theo nàng cùng nhau rơi xuống.”
“Bọn họ rơi vào trên mặt biển?”
Như vậy sẽ không thể mọc rễ nảy mầm, trong lòng ta không khỏi dâng lên một cỗ tiếc hận. Tuy chỉ là một truyền thuyết, thế nhưng tâm trạng ta chợt bị ảnh hưởng thật sâu, bị đắm chìm trong đó. Hắn cười khẽ:
“Vốn là bọn họ ở trong nước biển ngâm mình bảy ngày bảy đêm, nước biển làm ướt đẫm nhung mao (lông mượt) của bọn họ, thân thể bọn họ dính vào trên tảo biển màu tím. Có một câu nói rất hay, ‘trời không tuyệt đường người’.”
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, thời điểm hắn nói tới ‘trời không tuyệt đường người’, con ngươi chợt nhấp nhoáng ánh quang. Trong nháy mắt đó, ta có cảm giác nhầm lẫn rằng, thật ra hắn nói không phải là chuyện xưa, mà là câu chuyện của chính hắn.
“Có một bầy chim biển bay thấp rồi xà xuống, mang bọn họ từ trong biển đi lên.”
“Là chim biển cứu bọn họ!”
Trong lòng cảm thấy vui vẻ, người có tình sẽ thành thân thuộc, so với điều này còn có cái gì có thể làm cho người ta cao hứng hơn được nữa? Giang Nam gật đầu:
“Sau đó, bọn họ mọc rễ nảy mầm, mà đến khi lớn lên lại trở thành Bồ Công Anh màu tím.”
Chuyện xưa thật hạnh phúc, nhưng không hiểu vì sao ta lại cảm thấy bất an? Kinh ngạc nhìn dõi theo khuôn mặt anh tuấn của hắn cho đến khi hắn xoay người qua, trong nháy mắt mới đột nhiên hồi phục thần sắc.
“Phượng cô nương?”
Thần sắc hắn kinh ngạc. Ta ngượng ngùng cúi đầu:
“Truyền thuyết thực đẹp. Nhưng vì sao ngươi lại biết được câu chuyện này?”
Thật kỳ lạ, cảm giác câu chuyện này không phải chuyện mà một nam tử lại chú ý đến. Mà hắn, thế nhưng lại biết đến rõ ràng như vậy. Giang Nam trầm mặc, ánh mắt yên lặng nhìn về phía xa, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói:
“Đó là mẹ ta nói cho ta nghe. Nàng còn nói, ai có thể tìm được Bồ Công Anh màu tím thì có thể có được tình yêu hoàn mỹ.”
Thời điểm hắn nói xong câu nói cuối cùng, đột nhiên xoay người lại, thâm tình khẩn thiết mà nhìn ta. Trái tim bỗng nhảy loạn một hồi, lời nói của hắn, đến tột cùng là ý gì đây? Nhưng mà, vì sao đầu óc của ta vẫn nhộn nhạo một câu nói. Tình yêu hoàn mỹ, tình yêu hoàn mỹ…
“Loan Phi.”
Hắn đột nhiên thấp giọng gọi tên ta. Ta sợ hết hồn, vội la lên:
“Ngươi… Ngươi như thế nào biết được tên của ta?”
Đang khi nói chuyện, hai má đột nhiên nóng rực tựa như bị lửa đốt cháy, cứ thế lan tỏa đến vô tận. Ánh mắt của hắn chớp chớp, ngay sau đó lại nở nụ cười dịu nhẹ:
“Bát tiểu thư Phượng phủ, tùy tiện hỏi thăm một chút, tự nhiên sẽ biết ngay thôi.”
“Vì sao phải hỏi thăm ta?”
Biết rõ rồi còn hỏi, chỉ là ta cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, tựa hồ hết thảy đều xảy tới quá nhanh.
Khinh Ca nói, một khi đã yêu, nàng sẽ luôn luôn yêu, yêu mãi mãi. Nếu có một ngày, ta gặp được tình yêu chân chính của chính mình, cũng sẽ như nàng yêu không chùn bước, quyết không quay đầu. Đối với Giang Nam, ta đã động tâm, là vừa thấy đã yêu sao? Có lẽ không phải. Nhưng là, trên người nam nhân này có một vẻ đẹp kỳ lạ. Hắn nói cho ta biết hắn tên gọi Giang Nam, hắn dẫn ta tới nơi này ngắm Bồ Công Anh màu tím…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.