Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 96: Ta là Nhã phi
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Ta không rõ đến tột cùng Hoàng Thượng đang
nói cái gì, vì sao ánh mắt ngài nhìn ta, lại giống như đã quen biết với ta từ rất
lâu? A, thật là ý nghĩ buồn cười làm sao, chuyện đó có thể sao? Nếu như ngài nhận
ra ta, như vậy ta là Phượng Loan Phi, là tội thần chi nữ, làm sao có thể là ái
phi của ngài?
Thái y rất nhanh chạy đến, khiến tinh thần ta có chút hoảng hốt, ông ta xem mạch cho ta, mới cung kính bẩm báo, nói ta chỉ là bị kinh hãi, cộng với thân thể suy yếu, chỉ cần điều dưỡng nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn.
Nghe vậy, Hoàng Thượng mới rốt cục buông lỏng tinh thần, lệnh cho bọn họ lui hết xuống, nói muốn ta nghỉ ngơi cho tốt.
Ngài ở bên giường ta chăm sóc, ngơ ngác nhìn ta, như thể nhìn trân bảo.
Ta rốt cục nhịn không được, cắn môi mở miệng: “Hoàng Thượng, ngài biết ta là ai sao?”
Ngài ôm lấy ta: “Ái phi nói ngốc cái gì vậy, mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, trẫm đều nhận ra được.” Ngài nặng nề mà thở dài một tiếng, làm như vẻ rất thoải mái, “Chung quy ông trời đối đãi với trẫm không tệ, lại an bài để chúng ta gặp lại ở Anh Viên.” Trong lời nói của ngài, không che dấu được kích động cùng vui sướng, vòng tay ôm ta hơi thắt chặt, giống như muốn đem ta giữ mãi ở trong lòng của ngài.
Mà ta, chỉ cảm thấy cả người chấn động!
Là trò đùa sao?
Nơi đó cũng tên “Anh viên”!
“Nàng còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu không? Đúng vậy, ngày ấy gió cũng thật lớn. Aa, thời gian so với lúc này sớm hơn một chút, hình như là đầu tháng sáu ? Trong vườn bồ công anh bay múa, nàng đã nói “đẹp quá”. Nhưng trẫm cảm thấy nàng mới là đẹp nhất.” Ngài cúi đầu xuống, thâm tình nhìn ta.
Trong lòng đau đớn, ta giật mình bừng tỉnh ! Ngài coi ta là Nhã phi! Ngài coi ta là Nhã phi!
Ta kinh hoảng từ trong lòng ngài thoát ra, nhảy xuống giường, quỳ xuống trước mặt ngài, mở miệng nói:“Hoàng Thượng, ngài nhận sai người rồi!” Cả người không nhịn được mà run lên, ngài làm sao có thể xem ta thành Nhã phi?
Ngài giật mình run run, sau đó chậm rãi vươn tay đến đỡ ta, cúi đầu nói, âm thanh chất chứa đau lòng cùng hối hận: “Ái phi đã quên trẫm rồi sao, nhưng trẫm không trách nàng. Thật sự không trách.”
Tay ngài đã có nhiều nếp nhăn, chạm đến cơ thể ta, lòng ta hoảng cực kỳ.
Ngài lại nói: “Bên bờ luân hồi, đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh của Mạnh bà? Trẫm nên sớm nghĩ đến . Là trẫm phụ nàng.” Người ngài run run, lau đi lệ trên khóe mắt ta. Trong mắt ngài, cũng dâng lên một tầng nước.
Trong từng lời nói của ngài, ta nghe đều hiểu . Ta làm sao có thể là Nhã phi chuyển thế đây?
Lắc nhẹ đầu, ta phủ nhận: “Hoàng Thượng, thiếp không phải……”
“Trẫm nói là nàng.” Ngài chặn lời ta, cương quyết mở miệng, “Nếu không, nàng sẽ không biết về truyền thuyết bồ công anh màu tím. Chính là nàng không biết, trong lúc hôn mê, trong miệng vẫn còn lời nói đứt quãng, bồ công anh màu tím, tình yêu hoàn mỹ…… Cho nên trẫm biết, nàng chính là ái phi của trẫm!”
Trong lòng run lên, nguyên nhân chính là vì vậy!
“Đó là……” Cắn chặt môi không thốt thành lời, thật sự rất là buồn cười, ta có thể nói là do Quân Lâm cho ta biết sao? Cố lấy dũng khí nhìn hắn, ngẫm nghĩ, đành phải nói, “Đó là có người nói cho thiếp biết .”
“Đúng vậy” Hắn gật đầu, cười khẽ, “Bởi vì người nói cho nàng về truyền thuyết kia, chính là trẫm.”
Kinh ngạc nhìn ngài, ngài tựa như rất vui vẻ: “Truyền thuyết kia chính là do trẫm tự nghĩ ra, nàng lại rất ngây thơ hoàn hoàn tin tưởng.” Ngài lập tức lại nổi lên ý cười, nhìn thẳng ta, “Nhưng là trẫm muốn nói cho nàng biết, truyền thuyết là giả , trẫm yêu nàng, là thật ! Cho nên, để sau này không ân hận. Về sau, trẫm nhất định bồi thường nàng thật tốt, hết lòng yêu thương nàng.”
Trong ngực giống như bị cái gì đè nặng, khiến cho việc hít thở trở nên khó khăn. Hình ảnh màu vàng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, âm thanh cũng bỗng nhiên trở nên thật xa xôi.
Nhiều việc trùng hợp như vậy, thật đáng sợ!
Thái y rất nhanh chạy đến, khiến tinh thần ta có chút hoảng hốt, ông ta xem mạch cho ta, mới cung kính bẩm báo, nói ta chỉ là bị kinh hãi, cộng với thân thể suy yếu, chỉ cần điều dưỡng nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn.
Nghe vậy, Hoàng Thượng mới rốt cục buông lỏng tinh thần, lệnh cho bọn họ lui hết xuống, nói muốn ta nghỉ ngơi cho tốt.
Ngài ở bên giường ta chăm sóc, ngơ ngác nhìn ta, như thể nhìn trân bảo.
Ta rốt cục nhịn không được, cắn môi mở miệng: “Hoàng Thượng, ngài biết ta là ai sao?”
Ngài ôm lấy ta: “Ái phi nói ngốc cái gì vậy, mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, trẫm đều nhận ra được.” Ngài nặng nề mà thở dài một tiếng, làm như vẻ rất thoải mái, “Chung quy ông trời đối đãi với trẫm không tệ, lại an bài để chúng ta gặp lại ở Anh Viên.” Trong lời nói của ngài, không che dấu được kích động cùng vui sướng, vòng tay ôm ta hơi thắt chặt, giống như muốn đem ta giữ mãi ở trong lòng của ngài.
Mà ta, chỉ cảm thấy cả người chấn động!
Là trò đùa sao?
Nơi đó cũng tên “Anh viên”!
“Nàng còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu không? Đúng vậy, ngày ấy gió cũng thật lớn. Aa, thời gian so với lúc này sớm hơn một chút, hình như là đầu tháng sáu ? Trong vườn bồ công anh bay múa, nàng đã nói “đẹp quá”. Nhưng trẫm cảm thấy nàng mới là đẹp nhất.” Ngài cúi đầu xuống, thâm tình nhìn ta.
Trong lòng đau đớn, ta giật mình bừng tỉnh ! Ngài coi ta là Nhã phi! Ngài coi ta là Nhã phi!
Ta kinh hoảng từ trong lòng ngài thoát ra, nhảy xuống giường, quỳ xuống trước mặt ngài, mở miệng nói:“Hoàng Thượng, ngài nhận sai người rồi!” Cả người không nhịn được mà run lên, ngài làm sao có thể xem ta thành Nhã phi?
Ngài giật mình run run, sau đó chậm rãi vươn tay đến đỡ ta, cúi đầu nói, âm thanh chất chứa đau lòng cùng hối hận: “Ái phi đã quên trẫm rồi sao, nhưng trẫm không trách nàng. Thật sự không trách.”
Tay ngài đã có nhiều nếp nhăn, chạm đến cơ thể ta, lòng ta hoảng cực kỳ.
Ngài lại nói: “Bên bờ luân hồi, đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh của Mạnh bà? Trẫm nên sớm nghĩ đến . Là trẫm phụ nàng.” Người ngài run run, lau đi lệ trên khóe mắt ta. Trong mắt ngài, cũng dâng lên một tầng nước.
Trong từng lời nói của ngài, ta nghe đều hiểu . Ta làm sao có thể là Nhã phi chuyển thế đây?
Lắc nhẹ đầu, ta phủ nhận: “Hoàng Thượng, thiếp không phải……”
“Trẫm nói là nàng.” Ngài chặn lời ta, cương quyết mở miệng, “Nếu không, nàng sẽ không biết về truyền thuyết bồ công anh màu tím. Chính là nàng không biết, trong lúc hôn mê, trong miệng vẫn còn lời nói đứt quãng, bồ công anh màu tím, tình yêu hoàn mỹ…… Cho nên trẫm biết, nàng chính là ái phi của trẫm!”
Trong lòng run lên, nguyên nhân chính là vì vậy!
“Đó là……” Cắn chặt môi không thốt thành lời, thật sự rất là buồn cười, ta có thể nói là do Quân Lâm cho ta biết sao? Cố lấy dũng khí nhìn hắn, ngẫm nghĩ, đành phải nói, “Đó là có người nói cho thiếp biết .”
“Đúng vậy” Hắn gật đầu, cười khẽ, “Bởi vì người nói cho nàng về truyền thuyết kia, chính là trẫm.”
Kinh ngạc nhìn ngài, ngài tựa như rất vui vẻ: “Truyền thuyết kia chính là do trẫm tự nghĩ ra, nàng lại rất ngây thơ hoàn hoàn tin tưởng.” Ngài lập tức lại nổi lên ý cười, nhìn thẳng ta, “Nhưng là trẫm muốn nói cho nàng biết, truyền thuyết là giả , trẫm yêu nàng, là thật ! Cho nên, để sau này không ân hận. Về sau, trẫm nhất định bồi thường nàng thật tốt, hết lòng yêu thương nàng.”
Trong ngực giống như bị cái gì đè nặng, khiến cho việc hít thở trở nên khó khăn. Hình ảnh màu vàng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, âm thanh cũng bỗng nhiên trở nên thật xa xôi.
Nhiều việc trùng hợp như vậy, thật đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.