Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 110: Tình thương vĩ đại của mẹ [1]
Phôi Phi Vãn Vãn
22/02/2014
Cung nữ bị ta dọa sợ, sau một lúc lâu mới nói: “Nhưng mà nương nương, Hoàng Thượng không cho……”
“Bản cung chỉ là muốn hỏi mấy câu, không có gì trở ngại.” Ta cướp lời nàng, “Ngươi đi nhanh đi!”
Cung nữ chần chờ một chút, cuối cùng đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ liền đưa Tần nhũ mẫu tiến vào. Nàng thấy ta, liền quỳ xuống nói: “Nô tỳ thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế!”
Vẫy tay ý bảo cung nữ lui xuống, ta mới kêu đứng lên.
“Nô tỳ được biết nương nương đêm nay muốn nói chuyện với nô tỳ!” Tần nhũ mẫu lại dập đầu, mới đứng dậy.
Ta nhìn nàng, ước chừng bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, mái tóc đã nhuộm màu xám trắng. Nàng tựa hồ có chút co quắp, hai tay xoắn lại lộ vẻ lúng túng.
Ta rốt cục mở miệng: “Ngươi là nhũ mẫu của Lâm vương?” Có thể quan tâm Quân Lâm như thế, tính theo tuổi tác của nàng, ta nghĩ suy đoán của ta hẳn là sẽ không sai .
Nàng tựa hồ có chút khiếp sợ, kinh ngạc nhìn ta, trong hốc mắt khô cạn từ từ nổi lên một tầng nước, bỗng nhiên lại quỳ gối bên chân ta, nức nở nói: “Ngài thật sự…… Thật là Nhã phi nương nương?”
Ta giật mình, nàng tựa hồ tỏa ra vui sướng, nói tiếp: “Ban đầu nô tỳ còn không tin, nhưng là hiện tại…… Nương nương, thật là ngài sao? Ngài còn nhớ rõ nô tỳ, còn nhớ rõ nô tỳ sao!” Nàng rơi lệ, vừa cười, vừa tiến lại gần ta.
Ta lắc đầu: “Ngươi lầm rồi, ta không phải nàng.”
“Nương nương……” Vẻ mặt nàng kinh ngạc, “Không…… Vậy ngài vì sao lại biết nô tỳ là nhũ mẫu của Lâm vương?”
“Ta đoán .” Thành thật trả lời nàng.
Nàng lại vẫn là không tin: “Không thể, nô tỳ có hỏi qua công công đi theo bên người Hoàng Thượng, hắn có nói, ngài biết chuyện Anh vườn ngày xưa, ngài biết chuyện cùng Hoàng Thượng lúc xưa! Nương nương, trừ ngài ra, đâu còn ai biết?”
Thì ra là như vậy.
Ta kinh ngạc bật cười, còn Quân Lâm biết, nhưng là nàng sẽ tin tưởng sao? Hay là ta muốn nói cho nàng biết thân phận thật sự của ta là Phượng Loan Phi? Lắc đầu, điều này không phải ý định ban đầu của ta.
Ta không có trả lời nàng, chỉ hỏi: “Hoàng Thượng vì sao bảo ngươi phải cách xa ta một chút?”
Nàng tựa như chấn động, tiện đà run run dập đầu: “Nương nương, năm đó trong lúc nô tỳ ôm Vương gia đi ra ngoài, thật sự không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình như vậy. Nương nương ngài đã quên sao……”
Ta khẩn trương nhìn nàng, cắn răng nói: “Ngươi mau nói.” Gần sắp tiếp cận chân tướng năm đó, ta đột nhiên có loại xúc động không thể diễn tả bằng lời, tay vịn vào cạnh bàn, chống đỡ để có thể đứng vững.
“Bản cung chỉ là muốn hỏi mấy câu, không có gì trở ngại.” Ta cướp lời nàng, “Ngươi đi nhanh đi!”
Cung nữ chần chờ một chút, cuối cùng đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ liền đưa Tần nhũ mẫu tiến vào. Nàng thấy ta, liền quỳ xuống nói: “Nô tỳ thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế!”
Vẫy tay ý bảo cung nữ lui xuống, ta mới kêu đứng lên.
“Nô tỳ được biết nương nương đêm nay muốn nói chuyện với nô tỳ!” Tần nhũ mẫu lại dập đầu, mới đứng dậy.
Ta nhìn nàng, ước chừng bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, mái tóc đã nhuộm màu xám trắng. Nàng tựa hồ có chút co quắp, hai tay xoắn lại lộ vẻ lúng túng.
Ta rốt cục mở miệng: “Ngươi là nhũ mẫu của Lâm vương?” Có thể quan tâm Quân Lâm như thế, tính theo tuổi tác của nàng, ta nghĩ suy đoán của ta hẳn là sẽ không sai .
Nàng tựa hồ có chút khiếp sợ, kinh ngạc nhìn ta, trong hốc mắt khô cạn từ từ nổi lên một tầng nước, bỗng nhiên lại quỳ gối bên chân ta, nức nở nói: “Ngài thật sự…… Thật là Nhã phi nương nương?”
Ta giật mình, nàng tựa hồ tỏa ra vui sướng, nói tiếp: “Ban đầu nô tỳ còn không tin, nhưng là hiện tại…… Nương nương, thật là ngài sao? Ngài còn nhớ rõ nô tỳ, còn nhớ rõ nô tỳ sao!” Nàng rơi lệ, vừa cười, vừa tiến lại gần ta.
Ta lắc đầu: “Ngươi lầm rồi, ta không phải nàng.”
“Nương nương……” Vẻ mặt nàng kinh ngạc, “Không…… Vậy ngài vì sao lại biết nô tỳ là nhũ mẫu của Lâm vương?”
“Ta đoán .” Thành thật trả lời nàng.
Nàng lại vẫn là không tin: “Không thể, nô tỳ có hỏi qua công công đi theo bên người Hoàng Thượng, hắn có nói, ngài biết chuyện Anh vườn ngày xưa, ngài biết chuyện cùng Hoàng Thượng lúc xưa! Nương nương, trừ ngài ra, đâu còn ai biết?”
Thì ra là như vậy.
Ta kinh ngạc bật cười, còn Quân Lâm biết, nhưng là nàng sẽ tin tưởng sao? Hay là ta muốn nói cho nàng biết thân phận thật sự của ta là Phượng Loan Phi? Lắc đầu, điều này không phải ý định ban đầu của ta.
Ta không có trả lời nàng, chỉ hỏi: “Hoàng Thượng vì sao bảo ngươi phải cách xa ta một chút?”
Nàng tựa như chấn động, tiện đà run run dập đầu: “Nương nương, năm đó trong lúc nô tỳ ôm Vương gia đi ra ngoài, thật sự không nghĩ tới sẽ phát sinh sự tình như vậy. Nương nương ngài đã quên sao……”
Ta khẩn trương nhìn nàng, cắn răng nói: “Ngươi mau nói.” Gần sắp tiếp cận chân tướng năm đó, ta đột nhiên có loại xúc động không thể diễn tả bằng lời, tay vịn vào cạnh bàn, chống đỡ để có thể đứng vững.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.