Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Chương 33: Vân Lan mất tích (2)

Phôi Phi Vãn Vãn

21/02/2014

Ta bị nàng làm cho nói không ra lời. Thì ra ta chưa từng chú ý đến, quả thật rất kỳ lạ. Mỗi lần ta xuất môn đều không có giống như nàng hưng sư chấn động như vậy. Chính là luôn có hộ vệ âm thầm đi theo bảo vệ cho ta.

“Tiểu thư.” Thanh Tư kéo góc áo của ta khẽ gọi, ta mới giật mình hoàn hồn, nhìn thấy Vân Lan đã vịn tay Thư Nghiên đỡ mà lên xe ngựa. Lúc đó, ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, nâng bước đi tới.

Lên xe ngựa, Thanh Tư nhíu mày hỏi: “Công tử nhà ngươi rốt cuộc là bận việc gì vậy?”

Thư Nghiên vung roi quất ngựa, xe ngựa chậm rãi lăn bánh. Bỗng nhiên nghe Thanh Tư hỏi như vậy, hắn nhân tiện nói: “Chuyện làm ăn thương trường, có nói thì ngươi cũng không hiểu, Thanh Tư tỷ tỷ.” Hắn hướng nàng làm một cái mặt quỷ lớn, khiến cho Thanh Tư đánh mắng không dứt.

Vân Lan kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời mà ngây người ra. Thật lâu sau mới thấy nàng nhẹ giọng nói: “Thì ra các người quen thuộc như vậy!” Trong giọng nói của nàng, ta nghe được tràn đầy hâm mộ, mà ánh mắt nàng vẫn nhìn theo bọn họ đều là một vẻ cô liêu.

Ta khẽ động khóe môi, nhưng vẫn như trước không nói một câu.

Bất giác ta mới nhớ tới, ở Phượng phủ, thân cận với nàng chỉ có duy nhất Lục phu nhân. Trong một khắc đó, cõi lòng ta nổi lên áy náy, thì ra xưa nay ta chưa từng chú ý tới sự tịch mịch cô đơn của nàng!

Rất nhanh xe ngựa đã đi vào khu náo nhiệt, một lát sau lại thấy xe ngựa dừng lại.

Ta nhấc lên màn xe lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ở bên ngoài Thanh Tư quay đầu lại nói: “Tiểu thư, phía trước hình như có biểu diễn xiếc, ảo thuật! Người vây lại xem rất đông, đều đã đem đường chặn lại! Xe ngựa không qua được!” Giọng nói của nàng rất bất mãn, nghe ra được, nàng thực sự nóng vội.

Ta nâng mắt nhìn lại, quả nhiên, rất nhiều người vây quanh ở nơi đó. Thỉnh thoảng từ trong đám người phát ra từng đợt âm thanh ủng hộ cổ vũ, tựa như tiếng sấm ở bên tai.

Thư Nghiên cũng quay đầu nói: “Làm phiền hai vị cô nương xuống xe đi, quán rượu Bồng Lai đã ở ngay phía trước rồi. Nhìn một chút là thấy.” Hắn nâng ngón tay chỉ phía trước.

Ta nhìn theo, thực sự quán rượu đã ở phía trước mặt, cùng lắm cũng chỉ hơn mười trượng đi bộ mà thôi. Hướng Vân Lan nhìn thoáng qua, nàng không nói chuyện, chỉ đứng dậy, xuống xe ngựa.



Thư Nghiên lại nói: “Phượng cô nương, mọi người hãy đi trước, ta đem xe ngựa tìm một chỗ đậu, lập tức sẽ tới.”

Ta gật đầu.

Thanh Tư tiến lên nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư, đi bên này.” Nàng thật cẩn thận đẩy đám người phía trước ra, thỉnh thoảng xoay đầu lại nhìn chúng ta.

Ta cùng với Vân Lan đi theo phía sau người nàng, xuyên qua đám đông.

Bỗng nhiên cảm giác những người đang vây đứng xem xiếc ồn ào một trận, một dòng người thật đông hướng về phía chúng ta đi tới. Không biết khuỷu tay ai hung hăng đụng trúng bụng của ta khiến ta đau đến gập cả thắt lưng lại.

“Tiểu thư!” Thanh Tư vội vã lớn tiếng gọi ta, liều mạng rẽ đám đông mà chạy lại đây, đỡ lấy ta nói, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Ta cắn răng nói: “Không biết ai đâm vào ta, đau quá.”

“Làm sao đau! Đau thế nào?” Thanh Tư lo lắng hỏi, ánh mắt đều đã đỏ cả lên.

Ta lắc lắc đầu, mới nhớ tới, Vân Lan đâu?

Xoay đầu nhìn lại cũng không thấy bóng dáng của nàng. Cố nhịn đau đớn, ta gấp gáp đến độ sắc mặt đều thay đổi, vịn tay Thanh

Tư mà hỏi: “Không thấy Nhị tỷ của ta! Thanh Tư, mau tìm nàng!”

“Nhị tiểu thư!” Thanh Tư nâng khóe mắt, nhìn hồi lâu, lại nói, “Tiểu thư, làm sao bây giờ, nhìn không thấy nàng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook