Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu
Chương 34: Vân Lan mất tích [3]
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2014
Nguy rồi!
Nhất định là mới vừa rồi bị dòng người tách ra.
Thanh Tư cố hết sức đỡ ta xuyên qua đám người, đến một bậc thang lại đỡ ta ngồi xuống, sau đó trở lại chạy đi tìm Vân Lan. Ta hoảng hốt lại gấp gáp đến độ nước mắt đều đã rơi xuống. Không thấy Vân Lan thì biết làm sao bây giờ?
“Loan Phi.” Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Giang Nam từ phía sau truyền đến, ta vội vã quay đầu, nhìn thấy con ngươi của hắn căng thẳng, mau chóng chạy tới đỡ ta dậy, hỏi: “Làm sao thế, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy?”
“Ta không sao.” Bắt lấy tay hắn, run giọng nói, “Không thấy Nhị tỷ của ta ! Mau, mau giúp ta tìm nàng……”
***
Không tìm thấy Vân Lan.
Đợi đến khi những người mãi nghệ làm xiếc ảo thuật thu dọn, những người vây lại đứng xem cũng đã tản ra, vẫn như cũ không nhìn thấy thân ảnh của Vân Lan đâu. Ta thực sự nóng ruột, cho dù mới vừa rồi bị dòng người tách ra thì lúc này cũng nên trở lại rồi chứ.
“Nhị tỷ! Nhị tỷ!” Ta một lần lại một lần nữa gọi nàng, lại vẫn như cũ không có nghe được thanh âm của nàng.
Thanh Tư cùng Thư Nghiên đi dọc theo cả con phố mà tìm, cũng không có tìm được.
Giang Nam giúp đỡ ta, tìm hỏi từng nhà, từng nhà bên đường, cũng là không có kết quả.
Ta gấp đến độ bật khóc, vốn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày thực vui vẻ, thực cao hứng, cũng không hề nghĩ đến như thế nào lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Bỗng nhiên, lại nghĩ tới Phượng Lê Mạch bố trí cho người bí mật bảo hộ chúng ta, có lẽ, Vân Lan đã được bọn họ mang trở về?
Nghĩ như vậy, cũng không biết làm gì khác hơn, cùng Thanh Tư vội vàng trở về Phượng phủ.
Thẳng hướng Vân Hiên Các đi tới, bọn nha hoàn đều là lắc đầu mà nói không có thấy Vân Lan. Ta lập tức vội vã đi tìm Phượng Lê Mạch, hắn thấy ta, có chút kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Ta nghĩ, sắc mặt ta lúc này, nhất định rất khó xem. Nhưng là ta cố nhịn cũng không được, bắt lấy tay của hắn, vội la lên: “Lục ca, Nhị tỷ, nàng đã trở lại chưa?”
Hắn nhíu mày: “Nàng không phải cùng muội đi ra ngoài hay sao?”
Cảm thấy tâm can trầm xuống, những vẫn cố ôm lấy một tia may mắn mà mở miệng: “Những người huynh phái tới bảo hộ bọn muội không có đem nàng trở về sao?”
Phượng Lê Mạch rốt cuộc nhận thấy đã xảy ra sự việc trọng yếu, đứng lên, cao giọng nói: “Người đâu! Hôm nay là ai đi ra ngoài bảo hộ Nhị tiểu thư cùng Bát tiểu thư?”
Trong lời nói của hắn là mười phần tức giận, mà tâm của ta, lập tức mà trầm xuống. Theo như lời nói của Phượng Lê Mạch, ta cũng biết, thực sự là không tìm thấy Vân Lan.
Phượng phủ phái rất đông người ra ngoài đi tìm, nhưng là, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cũng không có ai trở về nói tìm được rồi. Ta ngơ ngác ngồi ở trong phòng, Thanh Tư ở một bên an ủi ta, chính là ta lúc này, dù nói gì cũng đều nghe không vào.
Phượng Hố sáng sớm đã vào cung, thẳng đến chạng vạng mới trở về.
Đến tận lúc này, Vân Lan mất tích cũng đã gần một ngày. Mọi người trong Phượng phủ đều ở tiền sảnh lo lắng chờ đợi .
Phượng Hố hồi phủ, nghe nói Vân Lan mất tích , giận tím mặt, hung hăng ném cái chén đang cầm trong tay, lạnh lùng nói: “Đang êm đẹp, Vân Lan làm sao có thể mất tích?”
“Lão gia……” Mẹ vốn dĩ là muốn dìu tay của người nhưng mà vội rụt lại, nàng là bị dọa đến sợ hãi.
Ta cũng sợ tới mức không nhẹ, ta chưa bao giờ gặp qua Phượng Hố tức giận như thế, chưa bao giờ gặp qua.
Lục phu nhân cố tình không sợ chết nói: “Ai nha lão gia, tức giận làm cái gì? Cẩn thận bị thương chính mình thân mình, nhẫn nhại một chút, Vân Lan đi ra ngoài chơi, lập tức sẽ trở lại.”
“Vô liêm sỉ, ngươi câm miệng cho ta!” Phượng Hố một phen đẩy nàng ra, hướng Phượng Lê Mạch cả giận nói, “Còn không tăng thêm người đi ra ngoài tìm!”
Thanh Tư cố hết sức đỡ ta xuyên qua đám người, đến một bậc thang lại đỡ ta ngồi xuống, sau đó trở lại chạy đi tìm Vân Lan. Ta hoảng hốt lại gấp gáp đến độ nước mắt đều đã rơi xuống. Không thấy Vân Lan thì biết làm sao bây giờ?
“Loan Phi.” Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Giang Nam từ phía sau truyền đến, ta vội vã quay đầu, nhìn thấy con ngươi của hắn căng thẳng, mau chóng chạy tới đỡ ta dậy, hỏi: “Làm sao thế, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy?”
“Ta không sao.” Bắt lấy tay hắn, run giọng nói, “Không thấy Nhị tỷ của ta ! Mau, mau giúp ta tìm nàng……”
***
Không tìm thấy Vân Lan.
Đợi đến khi những người mãi nghệ làm xiếc ảo thuật thu dọn, những người vây lại đứng xem cũng đã tản ra, vẫn như cũ không nhìn thấy thân ảnh của Vân Lan đâu. Ta thực sự nóng ruột, cho dù mới vừa rồi bị dòng người tách ra thì lúc này cũng nên trở lại rồi chứ.
“Nhị tỷ! Nhị tỷ!” Ta một lần lại một lần nữa gọi nàng, lại vẫn như cũ không có nghe được thanh âm của nàng.
Thanh Tư cùng Thư Nghiên đi dọc theo cả con phố mà tìm, cũng không có tìm được.
Giang Nam giúp đỡ ta, tìm hỏi từng nhà, từng nhà bên đường, cũng là không có kết quả.
Ta gấp đến độ bật khóc, vốn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày thực vui vẻ, thực cao hứng, cũng không hề nghĩ đến như thế nào lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Bỗng nhiên, lại nghĩ tới Phượng Lê Mạch bố trí cho người bí mật bảo hộ chúng ta, có lẽ, Vân Lan đã được bọn họ mang trở về?
Nghĩ như vậy, cũng không biết làm gì khác hơn, cùng Thanh Tư vội vàng trở về Phượng phủ.
Thẳng hướng Vân Hiên Các đi tới, bọn nha hoàn đều là lắc đầu mà nói không có thấy Vân Lan. Ta lập tức vội vã đi tìm Phượng Lê Mạch, hắn thấy ta, có chút kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Ta nghĩ, sắc mặt ta lúc này, nhất định rất khó xem. Nhưng là ta cố nhịn cũng không được, bắt lấy tay của hắn, vội la lên: “Lục ca, Nhị tỷ, nàng đã trở lại chưa?”
Hắn nhíu mày: “Nàng không phải cùng muội đi ra ngoài hay sao?”
Cảm thấy tâm can trầm xuống, những vẫn cố ôm lấy một tia may mắn mà mở miệng: “Những người huynh phái tới bảo hộ bọn muội không có đem nàng trở về sao?”
Phượng Lê Mạch rốt cuộc nhận thấy đã xảy ra sự việc trọng yếu, đứng lên, cao giọng nói: “Người đâu! Hôm nay là ai đi ra ngoài bảo hộ Nhị tiểu thư cùng Bát tiểu thư?”
Trong lời nói của hắn là mười phần tức giận, mà tâm của ta, lập tức mà trầm xuống. Theo như lời nói của Phượng Lê Mạch, ta cũng biết, thực sự là không tìm thấy Vân Lan.
Phượng phủ phái rất đông người ra ngoài đi tìm, nhưng là, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cũng không có ai trở về nói tìm được rồi. Ta ngơ ngác ngồi ở trong phòng, Thanh Tư ở một bên an ủi ta, chính là ta lúc này, dù nói gì cũng đều nghe không vào.
Phượng Hố sáng sớm đã vào cung, thẳng đến chạng vạng mới trở về.
Đến tận lúc này, Vân Lan mất tích cũng đã gần một ngày. Mọi người trong Phượng phủ đều ở tiền sảnh lo lắng chờ đợi .
Phượng Hố hồi phủ, nghe nói Vân Lan mất tích , giận tím mặt, hung hăng ném cái chén đang cầm trong tay, lạnh lùng nói: “Đang êm đẹp, Vân Lan làm sao có thể mất tích?”
“Lão gia……” Mẹ vốn dĩ là muốn dìu tay của người nhưng mà vội rụt lại, nàng là bị dọa đến sợ hãi.
Ta cũng sợ tới mức không nhẹ, ta chưa bao giờ gặp qua Phượng Hố tức giận như thế, chưa bao giờ gặp qua.
Lục phu nhân cố tình không sợ chết nói: “Ai nha lão gia, tức giận làm cái gì? Cẩn thận bị thương chính mình thân mình, nhẫn nhại một chút, Vân Lan đi ra ngoài chơi, lập tức sẽ trở lại.”
“Vô liêm sỉ, ngươi câm miệng cho ta!” Phượng Hố một phen đẩy nàng ra, hướng Phượng Lê Mạch cả giận nói, “Còn không tăng thêm người đi ra ngoài tìm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.