Chương 17: Bỏ Rơi
Mễ Vy
30/01/2024
Đường Chỉ Nam xao xuyến, nhưng Cố Trạch Minh lại không mở lời. Anh cho rằng cứ như vậy mà nắm cô sẽ không từ chối.
“Chú út tính tình không khó chịu, không cần căng thẳng”
Cô bĩu môi: “Gặp người lớn phải căng thẳng như vậy”
“…”
Anh dẫn cô vào phòng khách của biệt thự, nơi đó chỉ có chú út đang ngồi pha trà đón khách. Cố Viễn trông thấy hai người họ, vẻ mặt nghiêm nghị giảm bớt phần nào.
“Về rồi à? Lại đây lại đây”
Cố Viễn cất giọng, giọng ông lại vô cùng dễ nghe, như một lãnh đạo thực thụ. Mà ông lại còn rất trẻ, nhìn vẫn phong độ và đẹp trai giống như Cố Trạch Minh tám phần.
Anh buông nhẹ tay cô, lại vỗ vai trấn an: “Tôi xuống bếp tìm thím, em ở đây nói chuyện với chú út một chút đi”
Cô để mấy món quà trên bàn, cúi đầu với Cố Viễn: “Con tên là Đường Chỉ Nam”
“Đường Chỉ Nam? Tên nghe rất hay, rất ý nghĩa”Ông gật gù có vẻ như rất thích.
“Thế cô đến với Trạch Minh là vì tiền hay vì tình?”
“…” Cô ngước mặt, không hiểu Cố Viễn.
Đôi mắt thâm sâu kia, có lẽ ông nghĩ, Đường Chỉ Nam vốn dĩ ham vật chất từ chỗ cháu của ông. Nhưng cô lúc này lại không muốn chối cãi.
“Là vì tiền”
Cô không khỏi khiến Cố Viễn ngạc nhiên. Lần đầu ông thấy có người thẳng thắn đến như vậy.
“Con là vì gia đình thiếu nợ mới lấy anh ấy”
“Bọn con là bạn học trước đây”
Cố Viễn ồ một tiếng: “Còn tưởng tiểu thư khuê các nhà nào, xem ra cũng không giúp đỡ được Trạch Minh trong công việc”
Không khí đột ngột căng thẳng, cô có chút mất tự nhiên nhưng lại vô cùng điềm đạm.
Đường Chỉ Nam mím môi: “Chú không cần dùng lời lẽ với con đâu ạ”
Ngừng một chút, cô lại cất giọng: “Người biết rõ việc con và anh ấy không phù hợp nhất chính là con”
“Bọn con sẽ sớm kết thúc, không để trưởng bối lo lắng”
Cố Viễn nhíu mày.
Ông chỉ nói có mấy câu nhưng đã nhìn ra được tình hình của hai người hậu bối.
Mấu chốt không phải là Đường Chỉ Nam không buông, mà là cháu ông không buông người ta!
Mà tính tình Cố Trạch Minh ông cũng hiểu, nếu anh biết được ông đã nói những lời này với Đường Chỉ Nam thì chắc chắn sẽ giận ông.
Đúng là đau đầu.
“Cứ tự nhiên đi, cho dù là vì tiền hay vì tình, Cố Trạch Minh đã chọn cô thì cô không tầm thường như vậy”
Đường Chỉ Nam gật đầu. Cô đương nhiên thoát nạn sẽ nhanh chóng chạy xuống phòng ăn tìm viện trợ. Nhưng cuối cùng cũng chỉ gặp được thím của Cố Trạch Minh. Bà nói Cố Trạch Minh đã đi ra vườn.
“Hù con một phiên rồi nhỉ?”
“Chú cháu nhà nó, tính tình như vậy, lấy được vợ đã tốt lắm rồi”
Người phụ nữ này dịu dàng vô cùng, bà mang vẻ đẹp của thời xưa nhưng lại có chút hiện đại. Khuôn mặt sắc sảo, nhưng lại vô cùng thân thiện, càng nhìn càng thích.
Cô vội lắc đầu: “Cố Trạch Minh dịu dàng hơn chú anh ấy”
“…”
Người kia bật cười: “Lão Cố nhà thím còn dịu dàng hơn”
“…”
Đúng là chồng ai nấy bênh mà!
Bà kéo cô ngồi xuống bàn, từ từ kể chuyện: “Cố Trạch Minh rất đáng thương. Lúc chú Cố đưa nó về thì đã mười tám, nhưng mặt mũi thì lem nhem.”
“Chú Cố là em trai của ba Trạch Minh, đi làm ăn từ nhỏ. Lúc chú thành công trở về ba mẹ của Trạch Minh đều mất, chỉ còn Trạch Minh khổ sở không có nơi nương tựa.”
“Thằng nhóc này, thật sự đã quá khổ rồi!”
Cô gật gù không nói.
Thím sợ Đường Chỉ Nam đi đường xa sẽ mệt, bà đưa cô lên phòng anh nghỉ ngơi.
Người cứ luôn miệng nói không cần nhưng vừa lên đến phòng đã đánh một giấc say. Lúc Cố Trạch Minh từ vườn vào chỉ thấy chú thím ở phòng khách.
Cố Viễn vừa thấy đã chế nhạo anh: “Vợ à, có người si tình đến nỗi ép con gái người ta để cưới đấy”
“…”
Thím Cố bật cười: “Tiểu Trạch nhà ta à?”
“…Con không có”
Anh nghiêm mặt ngồi đối diện với họ, tay thuận tiện rót cốc trà ấm.
“Nghe nói, bọn con sắp đường ai nấy đi à?” Ông bỏ tờ báo sang một bên lại nhìn anh.
“Không có”
“Vẫn hạnh phúc”
Ông Cố không nhịn được: “Cô nương người ta đã sớm tính đến chuyện bỏ rơi con rồi”
“…”
Nhưng Cố Viễn phải khen gợi, người Cố Trạch Minh yêu quả thật có khí chất! Đối diện với ông lại dõng dạc như vậy.
Nghe ông kể, mặt anh tối sầm mang theo chút tức giận lên phòng. Người kia đang định đi xuống lại vừa gặp anh ở cầu thang, sát khí như muốn giết người.
“Sao vậy?” Cô ngớ người nhìn anh.
Anh cười khó hiểu: “Tôi và em sắp ly hôn sao?”
“Sao tôi ly hôn…mà tôi chưa từng nghe vậy?”
“…”
Đường Chỉ Nam muốn giải thích: “Không phải”
Cố Trạch Minh muốn nghe cô giải thích. Anh thật sự rất muốn nghe chính miệng cô nói. Người kiêu ngạo trong công việc như anh chưa từng hạ mình nhưng đối với cô, chỉ cần là do cô mở lời, chắc chắn đó là sự thật!
Tay cô bấu chặt vào nhau: “Ừm, em muốn ly hôn”
“Em cảm thấy chúng ta không hợp”
Cố Trạch Minh như bị thứ gì đó như kim châm chích từng tế bào. Dường như anh muốn nói rằng, hai người họ thật sự rất hợp, hợp đến độ anh không muốn rời khỏi cô.
“Chúng ta, có lẽ đã hết duyên rồi”
“Chú út tính tình không khó chịu, không cần căng thẳng”
Cô bĩu môi: “Gặp người lớn phải căng thẳng như vậy”
“…”
Anh dẫn cô vào phòng khách của biệt thự, nơi đó chỉ có chú út đang ngồi pha trà đón khách. Cố Viễn trông thấy hai người họ, vẻ mặt nghiêm nghị giảm bớt phần nào.
“Về rồi à? Lại đây lại đây”
Cố Viễn cất giọng, giọng ông lại vô cùng dễ nghe, như một lãnh đạo thực thụ. Mà ông lại còn rất trẻ, nhìn vẫn phong độ và đẹp trai giống như Cố Trạch Minh tám phần.
Anh buông nhẹ tay cô, lại vỗ vai trấn an: “Tôi xuống bếp tìm thím, em ở đây nói chuyện với chú út một chút đi”
Cô để mấy món quà trên bàn, cúi đầu với Cố Viễn: “Con tên là Đường Chỉ Nam”
“Đường Chỉ Nam? Tên nghe rất hay, rất ý nghĩa”Ông gật gù có vẻ như rất thích.
“Thế cô đến với Trạch Minh là vì tiền hay vì tình?”
“…” Cô ngước mặt, không hiểu Cố Viễn.
Đôi mắt thâm sâu kia, có lẽ ông nghĩ, Đường Chỉ Nam vốn dĩ ham vật chất từ chỗ cháu của ông. Nhưng cô lúc này lại không muốn chối cãi.
“Là vì tiền”
Cô không khỏi khiến Cố Viễn ngạc nhiên. Lần đầu ông thấy có người thẳng thắn đến như vậy.
“Con là vì gia đình thiếu nợ mới lấy anh ấy”
“Bọn con là bạn học trước đây”
Cố Viễn ồ một tiếng: “Còn tưởng tiểu thư khuê các nhà nào, xem ra cũng không giúp đỡ được Trạch Minh trong công việc”
Không khí đột ngột căng thẳng, cô có chút mất tự nhiên nhưng lại vô cùng điềm đạm.
Đường Chỉ Nam mím môi: “Chú không cần dùng lời lẽ với con đâu ạ”
Ngừng một chút, cô lại cất giọng: “Người biết rõ việc con và anh ấy không phù hợp nhất chính là con”
“Bọn con sẽ sớm kết thúc, không để trưởng bối lo lắng”
Cố Viễn nhíu mày.
Ông chỉ nói có mấy câu nhưng đã nhìn ra được tình hình của hai người hậu bối.
Mấu chốt không phải là Đường Chỉ Nam không buông, mà là cháu ông không buông người ta!
Mà tính tình Cố Trạch Minh ông cũng hiểu, nếu anh biết được ông đã nói những lời này với Đường Chỉ Nam thì chắc chắn sẽ giận ông.
Đúng là đau đầu.
“Cứ tự nhiên đi, cho dù là vì tiền hay vì tình, Cố Trạch Minh đã chọn cô thì cô không tầm thường như vậy”
Đường Chỉ Nam gật đầu. Cô đương nhiên thoát nạn sẽ nhanh chóng chạy xuống phòng ăn tìm viện trợ. Nhưng cuối cùng cũng chỉ gặp được thím của Cố Trạch Minh. Bà nói Cố Trạch Minh đã đi ra vườn.
“Hù con một phiên rồi nhỉ?”
“Chú cháu nhà nó, tính tình như vậy, lấy được vợ đã tốt lắm rồi”
Người phụ nữ này dịu dàng vô cùng, bà mang vẻ đẹp của thời xưa nhưng lại có chút hiện đại. Khuôn mặt sắc sảo, nhưng lại vô cùng thân thiện, càng nhìn càng thích.
Cô vội lắc đầu: “Cố Trạch Minh dịu dàng hơn chú anh ấy”
“…”
Người kia bật cười: “Lão Cố nhà thím còn dịu dàng hơn”
“…”
Đúng là chồng ai nấy bênh mà!
Bà kéo cô ngồi xuống bàn, từ từ kể chuyện: “Cố Trạch Minh rất đáng thương. Lúc chú Cố đưa nó về thì đã mười tám, nhưng mặt mũi thì lem nhem.”
“Chú Cố là em trai của ba Trạch Minh, đi làm ăn từ nhỏ. Lúc chú thành công trở về ba mẹ của Trạch Minh đều mất, chỉ còn Trạch Minh khổ sở không có nơi nương tựa.”
“Thằng nhóc này, thật sự đã quá khổ rồi!”
Cô gật gù không nói.
Thím sợ Đường Chỉ Nam đi đường xa sẽ mệt, bà đưa cô lên phòng anh nghỉ ngơi.
Người cứ luôn miệng nói không cần nhưng vừa lên đến phòng đã đánh một giấc say. Lúc Cố Trạch Minh từ vườn vào chỉ thấy chú thím ở phòng khách.
Cố Viễn vừa thấy đã chế nhạo anh: “Vợ à, có người si tình đến nỗi ép con gái người ta để cưới đấy”
“…”
Thím Cố bật cười: “Tiểu Trạch nhà ta à?”
“…Con không có”
Anh nghiêm mặt ngồi đối diện với họ, tay thuận tiện rót cốc trà ấm.
“Nghe nói, bọn con sắp đường ai nấy đi à?” Ông bỏ tờ báo sang một bên lại nhìn anh.
“Không có”
“Vẫn hạnh phúc”
Ông Cố không nhịn được: “Cô nương người ta đã sớm tính đến chuyện bỏ rơi con rồi”
“…”
Nhưng Cố Viễn phải khen gợi, người Cố Trạch Minh yêu quả thật có khí chất! Đối diện với ông lại dõng dạc như vậy.
Nghe ông kể, mặt anh tối sầm mang theo chút tức giận lên phòng. Người kia đang định đi xuống lại vừa gặp anh ở cầu thang, sát khí như muốn giết người.
“Sao vậy?” Cô ngớ người nhìn anh.
Anh cười khó hiểu: “Tôi và em sắp ly hôn sao?”
“Sao tôi ly hôn…mà tôi chưa từng nghe vậy?”
“…”
Đường Chỉ Nam muốn giải thích: “Không phải”
Cố Trạch Minh muốn nghe cô giải thích. Anh thật sự rất muốn nghe chính miệng cô nói. Người kiêu ngạo trong công việc như anh chưa từng hạ mình nhưng đối với cô, chỉ cần là do cô mở lời, chắc chắn đó là sự thật!
Tay cô bấu chặt vào nhau: “Ừm, em muốn ly hôn”
“Em cảm thấy chúng ta không hợp”
Cố Trạch Minh như bị thứ gì đó như kim châm chích từng tế bào. Dường như anh muốn nói rằng, hai người họ thật sự rất hợp, hợp đến độ anh không muốn rời khỏi cô.
“Chúng ta, có lẽ đã hết duyên rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.