Chương 18: Đầu Gỗ
Mễ Vy
30/01/2024
“Đầu Gỗ”
“Người con gái sau này ở bên cậu…”
“Chắc chắn là người hạnh phúc nhất!”
Người được gọi là Đầu Gỗ kia vẫn vẫn cắm cuối nhìn sách.
Cô thì thầm rồi lại mỉm cười.
Nụ cười của sự ngốc nghếch thuở mới lớn.
Cô ước rằng, ước rằng bản thân có thể nhân từ thêm chút nữa.
…
Hôm nay Cố Trạch Minh phải đi dự tiệc của công ty cùng với Mao Hiểu.
Thân là người đại diện văn phòng, cô cũng được mời đến tham dự với tư cách hợp tác. Cô không để anh bận tâm.
Từ ngày Đường Chỉ Nam nói với anh chuyện kia thì bọn họ đã không mặt đối mặt trong vòng nửa tháng. Cô nghĩ bản thân đã bị anh chán ghét.
Còn anh thì sợ, sợ khi gặp mặt Đường Chỉ Nam sẽ đề nghị ly hôn.
Vì thế, cô đã kiếm cớ sang nhà Châu Khả mấy hôm.
Châu Khả dạo này rảnh rỗi, không có chuyện phiền phức liền cùng cô đến bữa tiệc. Lúc đi ngang Ninh Giang lại giả vờ như không quen mà lướt qua
Ninh Giang hôm nay đi cùng một cô gái, tướng mạo ưa nhìn, anh ta đương nhiên rõ biết Châu Khả còn không thèm liếc đến anh ta.
Nhưng Đường Chỉ Nam lại không thể không chào, cô vội mỉm cười quay lưng: “Cậu Ninh”
“Đừng khách khí vậy chứ” Ninh Giang bật cười.
“Hôm nay không đến cùng anh Cố nhà cô nhỉ?”
“…”
Nét cười trong mắt người kia khiến cô chột dạ, cô gật đầu tạm biệt họ. Dịch Lâm đứng đợi cô ở cách đó không xa, ân cần tiến đến.
“Anh đưa em đi chào hỏi mọi người.”
Cô ậm ừ không đáp.
Ở đây toàn là người có tiền, có vài người nhận ra cô sau đó chào hỏi đơn giản. Vốn dĩ bọn họ nghĩ Cố Phu Nhân này thật sự không được coi trọng.
Đèn phòng chợt tắt, người dẫn chương trình nói sơ lược qua nội dung cơ bản rồi lại giới thiệu những người quan trọng có mặt nơi đây.
Cô nhấp môi chút rượu, nhìn thấy đèn được chỉ vào đôi nam nữ đứng ở hàng đầu sánh vai.
Đây mới là một đôi!
Nhìn Cố Trạch Minh và Mao Hiểu, cô chỉ muốn thốt lên năm chữ ấy…Khí chất, địa vị, công việc, dường như bọn họ hợp đến không thể tả.
“Đau lòng rồi sao?” Châu Khả đẩy vai cô.
Đường Chỉ Nam giấu đi cảm xúc, vội lắc đầu: “Không có, suốt hôm nay tớ đã không khoẻ rồi.”
Dịch Lâm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô lại nhìn đôi giày cao gót cô đang mang. Anh ta âm thầm rời khỏi hội trường một lúc, đợi khi mọi người đang tập trung thì kéo cô ra sảnh chờ.
Đường Chỉ Nam bị kéo đi có hơi bất ngờ: “Có việc quan trọng à?”
“Anh thấy gót chân em sưng lên rồi, dán thuốc dán vào trước đã”
Cô khịt mũi: “Em không sao”
“Muốn đẹp đương nhiên phải chịu đau”
Dịch Lâm không ngăn cô, thật ra phụ nữ thời nay quan trọng vẻ bên ngoài là cần thiết, anh ta đi công tác nước ngoài khá nhiều, đôi phần cũng hiểu rõ.
Anh ta an ủi: “Không sao đâu, cái gì cũng sẽ qua thôi”
Sảnh luac này rất vắng, mọi người đều tập trung về sân khấu, không gian yên tĩnh giữa tay người bỗng truyền đến bước chân. Lúc đối mặt, Đường Chỉ Nam hổ thẹn như không muốn nhận ra anh.
Còn Mao Hiểu lại không nghĩ thế, cô ta nhanh chóng tiến lên chào hỏi: “Anh Dịch, chị Đường”
Lòng cô như bị đè nặng: “Cô Mao”
Mao Hiểu càng đến gần, cô lại lùi thêm một bước.
“Hai người cũng có việc cần đi à?”
Dịch Lâm lắc đầu: “Chân Chỉ Nam bị đau, tôi giúp cô ấy mua thuốc”
Cố Trạch Minh bất giác nhìn xuống đôi giày cao gót của cô.
Cô không thích mang giày cao gót, nhưng từ nhỏ đã được giáo dưỡng tính cách cao quý, có thể nói giày cao gót rất quan trọng với phụ nữ.
Không khí có hơi ảm đạm, Dịch Lâm thấu hiểu lí lẽ vội mở lời: “Hai người có việc gấp thì không phiền được, tôi ở đây đợi chân cô ấy đỡ đau”
Mao Hiểu định rời đi nhưng ánh mắt Cố Trạch Minh lại không nỡ, anh không muốn để vợ mình lại cùng với người đàn ông khác. Người đáng lẽ ngồi cạnh cô bây giờ là anh mới phải.
Vì cái gì, đến thân phận chồng cô, anh cũng chư từng được thừa nhận. Anh không thể lướt qua Đường Chỉ Nam như chẳng có gì.
Lúc anh sắp chết đi, cô nào có bỏ mặt anh?
Đường Chỉ Nam xoay người, chưa kịp phản ứng, giọng nói kia đã cất lên: “Tôi đưa em về”
“Công việc quan trọng, em không sao đâu” Cô bình tĩnh, tay không yên mà vuốt tóc.
Cố Trạch Minh nheo mắt, cơ thể không động đậy giống như đang đợi cô đứng dậy. Đường Chỉ Nam vô cùng khó xử nhưng vẫn chọn cách cùng anh ra khỏi đây trước sự nghi ngờ của Dịch Lâm.
Cô lên xe anh cảm giác ngột ngạt đến tột cùng. Cố Trạch Minh có lẽ sẽ không mở lời với cô, Đường Chỉ Nam đành hạ mình mỉm cười:
“Em…Căn hộ của Châu Khả cách đây không xa”
“Hay là anh đưa em về đó được rồi”
Cố Trạch Minh không đáp, cứ thế chạy thẳng theo đường về nhà họ. Qua một lúc, anh thật sự không chịu được nữa: “Ngoại trừ chuyện em muốn, cái gì tôi cũng có thể cho em”
“…”
Anh dừng xe ở con đường vắng vẻ, nhìn cô sâu thẳm như muốn hiểu được tâm tư cô.
“Anh cũng từng có cảm giác này đúng không?”
“Cảm giác tự ti về hoàn cảnh của bản thân”
Cô đau lòng kìm nén: “Em thật sự đã hết cách rồi”
“Người em muốn bên cạnh không phải anh, mà là Đầu Gỗ của ngày trước”
“Không phải là Cố Trạch Minh luôn mang lại những thứ vật chất tốt nhất cho em”
“Mà là Đầu Gỗ ngốc nghếch khiến em bật cười, khiến em ấm áp”
Nhưng mà…
Điều đó sẽ khiến cho anh khổ cực, cô thà bản thân không có được anh chứ không để anh phải kiếm ăn từng ngày.
Anh thành công như hôm nay, cô không có quyền cùng anh sánh đôi.
“Người con gái sau này ở bên cậu…”
“Chắc chắn là người hạnh phúc nhất!”
Người được gọi là Đầu Gỗ kia vẫn vẫn cắm cuối nhìn sách.
Cô thì thầm rồi lại mỉm cười.
Nụ cười của sự ngốc nghếch thuở mới lớn.
Cô ước rằng, ước rằng bản thân có thể nhân từ thêm chút nữa.
…
Hôm nay Cố Trạch Minh phải đi dự tiệc của công ty cùng với Mao Hiểu.
Thân là người đại diện văn phòng, cô cũng được mời đến tham dự với tư cách hợp tác. Cô không để anh bận tâm.
Từ ngày Đường Chỉ Nam nói với anh chuyện kia thì bọn họ đã không mặt đối mặt trong vòng nửa tháng. Cô nghĩ bản thân đã bị anh chán ghét.
Còn anh thì sợ, sợ khi gặp mặt Đường Chỉ Nam sẽ đề nghị ly hôn.
Vì thế, cô đã kiếm cớ sang nhà Châu Khả mấy hôm.
Châu Khả dạo này rảnh rỗi, không có chuyện phiền phức liền cùng cô đến bữa tiệc. Lúc đi ngang Ninh Giang lại giả vờ như không quen mà lướt qua
Ninh Giang hôm nay đi cùng một cô gái, tướng mạo ưa nhìn, anh ta đương nhiên rõ biết Châu Khả còn không thèm liếc đến anh ta.
Nhưng Đường Chỉ Nam lại không thể không chào, cô vội mỉm cười quay lưng: “Cậu Ninh”
“Đừng khách khí vậy chứ” Ninh Giang bật cười.
“Hôm nay không đến cùng anh Cố nhà cô nhỉ?”
“…”
Nét cười trong mắt người kia khiến cô chột dạ, cô gật đầu tạm biệt họ. Dịch Lâm đứng đợi cô ở cách đó không xa, ân cần tiến đến.
“Anh đưa em đi chào hỏi mọi người.”
Cô ậm ừ không đáp.
Ở đây toàn là người có tiền, có vài người nhận ra cô sau đó chào hỏi đơn giản. Vốn dĩ bọn họ nghĩ Cố Phu Nhân này thật sự không được coi trọng.
Đèn phòng chợt tắt, người dẫn chương trình nói sơ lược qua nội dung cơ bản rồi lại giới thiệu những người quan trọng có mặt nơi đây.
Cô nhấp môi chút rượu, nhìn thấy đèn được chỉ vào đôi nam nữ đứng ở hàng đầu sánh vai.
Đây mới là một đôi!
Nhìn Cố Trạch Minh và Mao Hiểu, cô chỉ muốn thốt lên năm chữ ấy…Khí chất, địa vị, công việc, dường như bọn họ hợp đến không thể tả.
“Đau lòng rồi sao?” Châu Khả đẩy vai cô.
Đường Chỉ Nam giấu đi cảm xúc, vội lắc đầu: “Không có, suốt hôm nay tớ đã không khoẻ rồi.”
Dịch Lâm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô lại nhìn đôi giày cao gót cô đang mang. Anh ta âm thầm rời khỏi hội trường một lúc, đợi khi mọi người đang tập trung thì kéo cô ra sảnh chờ.
Đường Chỉ Nam bị kéo đi có hơi bất ngờ: “Có việc quan trọng à?”
“Anh thấy gót chân em sưng lên rồi, dán thuốc dán vào trước đã”
Cô khịt mũi: “Em không sao”
“Muốn đẹp đương nhiên phải chịu đau”
Dịch Lâm không ngăn cô, thật ra phụ nữ thời nay quan trọng vẻ bên ngoài là cần thiết, anh ta đi công tác nước ngoài khá nhiều, đôi phần cũng hiểu rõ.
Anh ta an ủi: “Không sao đâu, cái gì cũng sẽ qua thôi”
Sảnh luac này rất vắng, mọi người đều tập trung về sân khấu, không gian yên tĩnh giữa tay người bỗng truyền đến bước chân. Lúc đối mặt, Đường Chỉ Nam hổ thẹn như không muốn nhận ra anh.
Còn Mao Hiểu lại không nghĩ thế, cô ta nhanh chóng tiến lên chào hỏi: “Anh Dịch, chị Đường”
Lòng cô như bị đè nặng: “Cô Mao”
Mao Hiểu càng đến gần, cô lại lùi thêm một bước.
“Hai người cũng có việc cần đi à?”
Dịch Lâm lắc đầu: “Chân Chỉ Nam bị đau, tôi giúp cô ấy mua thuốc”
Cố Trạch Minh bất giác nhìn xuống đôi giày cao gót của cô.
Cô không thích mang giày cao gót, nhưng từ nhỏ đã được giáo dưỡng tính cách cao quý, có thể nói giày cao gót rất quan trọng với phụ nữ.
Không khí có hơi ảm đạm, Dịch Lâm thấu hiểu lí lẽ vội mở lời: “Hai người có việc gấp thì không phiền được, tôi ở đây đợi chân cô ấy đỡ đau”
Mao Hiểu định rời đi nhưng ánh mắt Cố Trạch Minh lại không nỡ, anh không muốn để vợ mình lại cùng với người đàn ông khác. Người đáng lẽ ngồi cạnh cô bây giờ là anh mới phải.
Vì cái gì, đến thân phận chồng cô, anh cũng chư từng được thừa nhận. Anh không thể lướt qua Đường Chỉ Nam như chẳng có gì.
Lúc anh sắp chết đi, cô nào có bỏ mặt anh?
Đường Chỉ Nam xoay người, chưa kịp phản ứng, giọng nói kia đã cất lên: “Tôi đưa em về”
“Công việc quan trọng, em không sao đâu” Cô bình tĩnh, tay không yên mà vuốt tóc.
Cố Trạch Minh nheo mắt, cơ thể không động đậy giống như đang đợi cô đứng dậy. Đường Chỉ Nam vô cùng khó xử nhưng vẫn chọn cách cùng anh ra khỏi đây trước sự nghi ngờ của Dịch Lâm.
Cô lên xe anh cảm giác ngột ngạt đến tột cùng. Cố Trạch Minh có lẽ sẽ không mở lời với cô, Đường Chỉ Nam đành hạ mình mỉm cười:
“Em…Căn hộ của Châu Khả cách đây không xa”
“Hay là anh đưa em về đó được rồi”
Cố Trạch Minh không đáp, cứ thế chạy thẳng theo đường về nhà họ. Qua một lúc, anh thật sự không chịu được nữa: “Ngoại trừ chuyện em muốn, cái gì tôi cũng có thể cho em”
“…”
Anh dừng xe ở con đường vắng vẻ, nhìn cô sâu thẳm như muốn hiểu được tâm tư cô.
“Anh cũng từng có cảm giác này đúng không?”
“Cảm giác tự ti về hoàn cảnh của bản thân”
Cô đau lòng kìm nén: “Em thật sự đã hết cách rồi”
“Người em muốn bên cạnh không phải anh, mà là Đầu Gỗ của ngày trước”
“Không phải là Cố Trạch Minh luôn mang lại những thứ vật chất tốt nhất cho em”
“Mà là Đầu Gỗ ngốc nghếch khiến em bật cười, khiến em ấm áp”
Nhưng mà…
Điều đó sẽ khiến cho anh khổ cực, cô thà bản thân không có được anh chứ không để anh phải kiếm ăn từng ngày.
Anh thành công như hôm nay, cô không có quyền cùng anh sánh đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.