Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý
Chương 13: Giải Mê: Thần Linh (Hạ)
Bách Lý Khê Lam
24/08/2023
Nhà cũ Tần gia xây được từ thời ông cố nội Tần, đến nay đã được bốn đời.
Năm đó ông cố nội của cô tên Tần Mậu đi lính, trong lúc tình cờ cùng đồng bạn đi tuần vừa vặn gặp đám người ức hiếp dân lành, ông thấy nghĩa xả thân liền cứu được hai mẹ con Ngô thị.
Về sau họ đi theo Tần Mậu, bà mẹ vì trả ân mà gả con gái của mình cho Tần Mậu làm vợ lẽ, trước đó cũng nói rõ nàng sẽ không vì ông sinh con. Lý do rất đơn giản, bởi bọn họ có một bí mật không nói cho Tần Mậu biết, rằng bản thân là nhện tinh, nhưng vì tu vi yếu kém nên bị con người bắt nạt.
Tần Mậu thời bấy gia cảnh cũng không phải rất tốt, đẻ con xong ông cũng không nhất định sẽ nuôi được, vì vậy sau khi nghe xong yêu cầu cũng vô cùng tán thành.
Sau khi ông cố nội chết, người đồn cô vợ lẽ này cũng tuẫn táng theo, nhưng thực tế thì hai mẹ con họ vẫn luôn làm tổ ở nhà cũ Tần gia.
Về sau, khi La Đông xuất hiện, bọn họ được hưởng một ít bổng lộc từ anh liền có thể chân chính tiến vào tu luyện bước đầu.
Thân thích bọn họ nghe được tin này, từ phương xa chạy tới hòng tu hú chiếm ổ. Hai bên đánh nhau khốc liệt, cuối cùng thoả hiệp cùng sống dưới mái hiên Tần gia nhưng phân chia lãnh thổ và phạm vi hoạt động, nước sông không được phạm nước giếng.
Nhưng ở nơi La Đông không nhìn thấy được, thân thích hai mẹ con nhền nhện kia bắt đầu làm ác hại người.
Ba năm trước bà nội Tần ngoài ý muốn ra đi, là do bọn họ đói quá hoá liều, muốn gọi anh trở lại, chỉ là lúc đó trong mắt anh tất cả đều là Tần Hạ, không đi làm rõ ràng cái chết của bà nội, vì vậy trong mắt chúng biến thành gián tiếp đồng ý bọn chúng tùy ý tác quái.
Sau lại, một năm kia khi giết quá nhiều người, sức mạnh chúng tăng trưởng không ngừng, nhân loại đã không còn đủ để cung cấp dinh dưỡng cho chúng nữa, chúng liền tính kế ăn luôn hai mẹ con nhện tinh kia, một bữa đủ no đến hơn hai năm.
Đợi lúc tiêu hoá xong dinh dưỡng, lòng tham lại tiếp tục nổi lên, tạo ra một vụ ngoài ý muốn giết chết ông nội, mục đích vẫn là gọi anh trở về.
Lần này, bọn chúng muốn chính là thịt của La Đông.
Nhện tinh biết anh để ý Tần Hạ, vì vậy dệt mộng lừa cô tiến vào. Còn có Tần Hiệt đêm đó trên đường trở về, ngoài ý muốn tai nạn xe cộ lại không tự biết, hồn phách tự mình chạy về nhà. Ở đây, hắn gặp Tần Hạ, cũng vô tình tiến vào bên trong.
Mà La Đông thấy cô vẫn luôn mê man bất tỉnh, anh không thể ngồi yên, chịu đựng phong ấn linh lực mà tiến vào trong mộng cứu cô trở ra.
Lại không nghĩ tới giữa đường xuất hiện âm binh mở đường, khiến anh yếu đến không còn chút sức lực kháng cự, lại là tạo hoá lẽ tự nhiên vật cực tất phản, thời điểm anh suy yếu nhất cũng chính là lúc linh lực thuộc về anh bị đám nhền nhện nóng lòng hấp thu theo tiếng gọi của chủ nhân trở về, xé xuống từng mảng tu vi của nhền nhện.
Sau đó nhóm nhền nhện thua.
Lối ra là quan tài.
Ông nội Tần Khải và Tần Hiệt dương thọ chưa tận, đều phải trở về xác thịt của mình. Mà chờ Tần Hiệt và ông nội lần lượt tiến vào xong, anh cũng ôm cô nhảy vào theo, thuận tiện xoá đi ký ức của ba người. Còn có, trở về cũng xử trảm hai con nhền nhện kia.
"Tần gia hiện tại an toàn." La Đông tổng kết một câu.
Mà anh vừa mới dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng mèo kêu: "Meo~" vô cùng uyển chuyển.
Tần Hạ quay đầu vừa nhìn, lập tức thấy được mèo mun lúc trước. Cô như nhớ ra gì đó, hỏi: "Nó làm sao cũng tiến vào được?!"
Mèo mun đã nhảy đến bên tay La Đông dụi dụi. La Đông không để ý đến nó, chuyên tâm đáp: "Mèo mun thông linh, nó chính là người dẫn đường."
Tần Hạ cũng biết giống mèo đen thần bí, nghe vậy liền gật gật đầu. Cô không lại đi hỏi Tần Kha nữa, bởi vì mỗi một hành động của La Đông đều đã chứng minh hết thảy, anh đã thay thế Tần Kha từ rất lâu rồi.
Tần Hạ thầm liếc anh, nhớ đến dung mạo vốn có của anh, trái tim không khống chế được mà nhảy loạn trong lồng ngực. Có lẽ... anh ấy muốn sống cuộc sống của loài người, cũng yêu cầu một cái thân phận, mà vừa hay Tần Kha mất tích, anh có thể thay thế.
Kỳ thực những năm này cô không phải không nhận ra anh khác thường, chỉ là lúc nhìn anh lự kính của cô tự động lược bỏ. Cô vẫn luôn biết La Đông thần bí, nhưng thần bí ở chỗ nào cô cũng nói không rõ.
Có lẽ là vì anh ấy kiệm lời ít nói, cũng có thể vì anh ấy luôn luôn trong tối lặng lẽ hành sự không từng cậy nhờ đến ai, càng có khả năng là vì những đêm cô gặp phải ác mộng, là Tần Kha luôn luôn kịp thời xuất hiện đem cô cứu ra.
Anh mang đến cho cô cảm giác, bất kể là khi nào, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô thấy lo lắng, bất an hay là sợ hãi... anh đều sẽ nhanh chóng xuất hiện giúp cô giải quyết chu toàn mọi nhân tố không xác định có khuynh hướng ảnh hưởng đến cô, vì vậy cô luôn luôn yên tâm dựa dẫm vào anh. Cũng là những năm này nếu không phải có anh bên người, Tần Hạ nhất định sẽ rất vất vả mà trải qua, và cũng rất có khả năng sẽ ở giữa đường bỏ mạng.
Tần Hạ nghĩ, anh mang ơn với cô, bất kể anh là ai, thân phận có như thế nào, anh ở trong lòng cô vẫn luôn là anh trai độc nhất vô nhị của cô, cô đã nhận định người này!
\=\=\= Kết [Mê] \=\=\=
Năm đó ông cố nội của cô tên Tần Mậu đi lính, trong lúc tình cờ cùng đồng bạn đi tuần vừa vặn gặp đám người ức hiếp dân lành, ông thấy nghĩa xả thân liền cứu được hai mẹ con Ngô thị.
Về sau họ đi theo Tần Mậu, bà mẹ vì trả ân mà gả con gái của mình cho Tần Mậu làm vợ lẽ, trước đó cũng nói rõ nàng sẽ không vì ông sinh con. Lý do rất đơn giản, bởi bọn họ có một bí mật không nói cho Tần Mậu biết, rằng bản thân là nhện tinh, nhưng vì tu vi yếu kém nên bị con người bắt nạt.
Tần Mậu thời bấy gia cảnh cũng không phải rất tốt, đẻ con xong ông cũng không nhất định sẽ nuôi được, vì vậy sau khi nghe xong yêu cầu cũng vô cùng tán thành.
Sau khi ông cố nội chết, người đồn cô vợ lẽ này cũng tuẫn táng theo, nhưng thực tế thì hai mẹ con họ vẫn luôn làm tổ ở nhà cũ Tần gia.
Về sau, khi La Đông xuất hiện, bọn họ được hưởng một ít bổng lộc từ anh liền có thể chân chính tiến vào tu luyện bước đầu.
Thân thích bọn họ nghe được tin này, từ phương xa chạy tới hòng tu hú chiếm ổ. Hai bên đánh nhau khốc liệt, cuối cùng thoả hiệp cùng sống dưới mái hiên Tần gia nhưng phân chia lãnh thổ và phạm vi hoạt động, nước sông không được phạm nước giếng.
Nhưng ở nơi La Đông không nhìn thấy được, thân thích hai mẹ con nhền nhện kia bắt đầu làm ác hại người.
Ba năm trước bà nội Tần ngoài ý muốn ra đi, là do bọn họ đói quá hoá liều, muốn gọi anh trở lại, chỉ là lúc đó trong mắt anh tất cả đều là Tần Hạ, không đi làm rõ ràng cái chết của bà nội, vì vậy trong mắt chúng biến thành gián tiếp đồng ý bọn chúng tùy ý tác quái.
Sau lại, một năm kia khi giết quá nhiều người, sức mạnh chúng tăng trưởng không ngừng, nhân loại đã không còn đủ để cung cấp dinh dưỡng cho chúng nữa, chúng liền tính kế ăn luôn hai mẹ con nhện tinh kia, một bữa đủ no đến hơn hai năm.
Đợi lúc tiêu hoá xong dinh dưỡng, lòng tham lại tiếp tục nổi lên, tạo ra một vụ ngoài ý muốn giết chết ông nội, mục đích vẫn là gọi anh trở về.
Lần này, bọn chúng muốn chính là thịt của La Đông.
Nhện tinh biết anh để ý Tần Hạ, vì vậy dệt mộng lừa cô tiến vào. Còn có Tần Hiệt đêm đó trên đường trở về, ngoài ý muốn tai nạn xe cộ lại không tự biết, hồn phách tự mình chạy về nhà. Ở đây, hắn gặp Tần Hạ, cũng vô tình tiến vào bên trong.
Mà La Đông thấy cô vẫn luôn mê man bất tỉnh, anh không thể ngồi yên, chịu đựng phong ấn linh lực mà tiến vào trong mộng cứu cô trở ra.
Lại không nghĩ tới giữa đường xuất hiện âm binh mở đường, khiến anh yếu đến không còn chút sức lực kháng cự, lại là tạo hoá lẽ tự nhiên vật cực tất phản, thời điểm anh suy yếu nhất cũng chính là lúc linh lực thuộc về anh bị đám nhền nhện nóng lòng hấp thu theo tiếng gọi của chủ nhân trở về, xé xuống từng mảng tu vi của nhền nhện.
Sau đó nhóm nhền nhện thua.
Lối ra là quan tài.
Ông nội Tần Khải và Tần Hiệt dương thọ chưa tận, đều phải trở về xác thịt của mình. Mà chờ Tần Hiệt và ông nội lần lượt tiến vào xong, anh cũng ôm cô nhảy vào theo, thuận tiện xoá đi ký ức của ba người. Còn có, trở về cũng xử trảm hai con nhền nhện kia.
"Tần gia hiện tại an toàn." La Đông tổng kết một câu.
Mà anh vừa mới dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng mèo kêu: "Meo~" vô cùng uyển chuyển.
Tần Hạ quay đầu vừa nhìn, lập tức thấy được mèo mun lúc trước. Cô như nhớ ra gì đó, hỏi: "Nó làm sao cũng tiến vào được?!"
Mèo mun đã nhảy đến bên tay La Đông dụi dụi. La Đông không để ý đến nó, chuyên tâm đáp: "Mèo mun thông linh, nó chính là người dẫn đường."
Tần Hạ cũng biết giống mèo đen thần bí, nghe vậy liền gật gật đầu. Cô không lại đi hỏi Tần Kha nữa, bởi vì mỗi một hành động của La Đông đều đã chứng minh hết thảy, anh đã thay thế Tần Kha từ rất lâu rồi.
Tần Hạ thầm liếc anh, nhớ đến dung mạo vốn có của anh, trái tim không khống chế được mà nhảy loạn trong lồng ngực. Có lẽ... anh ấy muốn sống cuộc sống của loài người, cũng yêu cầu một cái thân phận, mà vừa hay Tần Kha mất tích, anh có thể thay thế.
Kỳ thực những năm này cô không phải không nhận ra anh khác thường, chỉ là lúc nhìn anh lự kính của cô tự động lược bỏ. Cô vẫn luôn biết La Đông thần bí, nhưng thần bí ở chỗ nào cô cũng nói không rõ.
Có lẽ là vì anh ấy kiệm lời ít nói, cũng có thể vì anh ấy luôn luôn trong tối lặng lẽ hành sự không từng cậy nhờ đến ai, càng có khả năng là vì những đêm cô gặp phải ác mộng, là Tần Kha luôn luôn kịp thời xuất hiện đem cô cứu ra.
Anh mang đến cho cô cảm giác, bất kể là khi nào, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cô thấy lo lắng, bất an hay là sợ hãi... anh đều sẽ nhanh chóng xuất hiện giúp cô giải quyết chu toàn mọi nhân tố không xác định có khuynh hướng ảnh hưởng đến cô, vì vậy cô luôn luôn yên tâm dựa dẫm vào anh. Cũng là những năm này nếu không phải có anh bên người, Tần Hạ nhất định sẽ rất vất vả mà trải qua, và cũng rất có khả năng sẽ ở giữa đường bỏ mạng.
Tần Hạ nghĩ, anh mang ơn với cô, bất kể anh là ai, thân phận có như thế nào, anh ở trong lòng cô vẫn luôn là anh trai độc nhất vô nhị của cô, cô đã nhận định người này!
\=\=\= Kết [Mê] \=\=\=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.