Chương 81
Trừu Phong Mạc Hề
09/11/2015
Tuy Hàn Niệm lo lắng
không ngớt, nhưng Đường Diệc Thiên cứ kiên trì là mình chỉ bị thương
ngoài da không có gì đáng ngại, thậm chí lái xe về nhà cũng không sao.
Có lúc anh rất hiền hoà, có lúc lại rất cứng đầu. Đặc biệt là tính không tuân phục, Hàn Niệm theo anh từ năm nào đến giờ, quá hiểu rõ.
Hai nhà cách nhau không xa lắm, anh chỉ cần lái bằng tay phải cũng không có chuyện gì lớn. Hàn Niệm cũng không kiên trì nói tiếp nữa, dù sao cô nói nữa, có lẽ vấn đề sẽ lớn hơn.
Gặp phải giờ cao điểm buổi tối, xe chạy không bao lâu thì kẹt trên đường. Hàn Niệm lấy khăn ướt lau sạch máu trên tay và mặt mình, khăn giấy màu trắng nhuộm màu đỏ nhạt, đều là máu của anh.
Khi lau lướt qua tai cô phải hít vào hơi khí lạnh, có lẽ là vừa rồi mảnh vỡ bắn ra cắt qua lỗ tai, đụng phải khăn giấy có cồn nên đau vô cùng.
Đường Diệc Thiên vội vàng đưa tay quay mặt cô qua, phía trên nốt ruồi chu sa trên tai tìm thấy một vết thương nhỏ. Vết cắt không sâu, cũng không chảy máu, nhưng lại khiến cặp mắt anh tối xuống.
"Vết thương nhỏ này, không chảy máu đâu." Hàn Niệm che qua loa dưới mái tóc, ngược lại đau lòng vết thương của anh hơn. Bây giờ không chảy máu, nhưng vết máu đỏ thẫm vẫn tụ trên mu bàn tay, cổ tay, còn có trên ống tay áo của anh, dù anh nói không sao, tim cô cũng cảm thấy như bị dao cắt.
Ngoại trừ đau lòng còn hơi sợ hãi.
Hết đèn xanh, bọn họ chỉ đi tới hai đoạn phía trước, đèn đỏ lại sáng lên, đếm giây rất dài.
Cô vặn ngón tay, Đường Diệc Thiên nhìn thoáng qua động tác nhỏ của cô, cười nhạt, "Em muốn hỏi điều gì?"
"Anh bắt đầu nghe lén từ lúc nào?" Mình quá quắt như vậy, Hàn Niệm thật sự không muốn để anh nhìn thấy. Bất luận là cô bị Thẩm Du chế nhạo, hay cô trả lời một cách mỉa mai, tranh chấp, cãi lộn, thậm chí là hất trà người ta, dù cô có mặt dày tin mình không sai, những gì mình làm đều đúng, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó coi.
"Anh không có nghe lén." Anh nhún vai, "Anh đậu xe vào sân, xuống hít thở không khí. Nhưng tiếng các người quá lớn, anh không muốn nghe cũng không được."
Hàn Niệm cúi mặt thì thầm, "Tiếng em không có lớn..." La hét giống như người đàn bà chanh chua là Thẩm Du, tuy mình kích thích cô ta, nhưng Hàn Niệm vẫn giữ hình tượng đẹp mắt cho mình.
"Rốt cuộc em đã trao đổi cái gì với Thẩm Du?" Đường Diệc Thiên không muốn hỏi câu này, nhưng tình hình trước mắt không đơn giản, anh cần phải biết một ít chi tiết nhỏ để nhận xét chuyện này.
Hàn Niệm biết không thể giấu diếm, nhỏ giọng thừa nhận, "Em nói với cô ta, nếu cô ta lấy tư liệu cho em, em cứu ba ra, sau đó...sau đó rời khỏi anh..."
Đường Diệc Thiên dùng sức đấm vào tay lái, "Beep...!" một tiếng kèn vang lên thật lớn. Hàn Niệm sợ hãi ngồi thẳng vai, gương mặt của anh nặng nề đến doạ người.
Hàn Niệm ngập ngừng hỏi, "Có phải anh giận em lắm không?" Đường Diệc Thiên đã nói giới hạn cuối cùng của anh với cô, hiển nhiên cô tìm Thẩm Du cứu Hàn Phục Chu đã chạm đến giới hạn này. Nhưng thực sự cô đã định ra với Thẩm Du trước đó.
Đường Diệc Thiên vẫn im lặng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, Hàn Niệm kéo nhẹ tay áo của anh, "Xin lỗi, Diệc Thiên. Em biết anh đã từng nói cho em biết giới hạn cuối cùng, nhưng..."
Mồ hôi trên trán của anh chảy ra, Đường Diệc Thiên cau mày, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, anh khó khăn nói từng chữ, "Tay, tay bắt đầu đau rồi."
Nhưng lúc anh thừa nhận đau, tất nhiên là vô cùng nghiêm trọng. Hàn Niệm thấy tay trái của anh đặt trên tay lái, vừa rồi anh đã dùng tay trái bị thương đấm một đấm kia!
Dưới cơn tức giận, cô không kiềm được mắng anh, "Anh là đồ ngốc sao!"
Anh cắn răng cười khổ, nụ cười này còn khó coi hơn khóc, "Đúng...anh ngốc."
* * *
Kiểm tra trong bệnh viện An Nhân ở thành phố J, xử lý xong vết thương ở cánh tay, lúc Lâm Thư Văn lái xe đưa bọn họ về nhà đã chín giờ tối.
Cánh tay trái của Đường Diệc Thiên được băng vải băng cố định, treo trên cổ. Kết quả chuẩn đoán là các mô mềm bị tổn thương nghiêm trọng, buộc băng vải thuốc để lưu thông máu ứ, cộng thêm túi nước đá để đắp. Tay bị mảnh sứ cắt trúng đã khử trùng, sau khi rửa sạch miệng vết thương thì quấn băng gạc. Tuy không bị thương đến xương cốt, nhưng hiện tại không tránh khỏi đau đớn, một tuần hoặc hơn mới có thể khôi phục.
Diệu Linh quấn lấy bà Trần nói phải đợi ba mẹ về mới chịu ngủ, nghe tiếng mở cửa lập tức chạy ra phòng khách. Vừa thấy dáng vẻ của ba, thằng bé ngạc nhiên trợn mắt, "Ba! Tay ba sao vậy?"
Đường Diệc Thiên úp úp mở mở không biết giải thích thế nào, nếu nói tay mình bị một người phụ nữ dùng bình hoa làm bị thương thì ảnh hưởng hình tượng cao lớn vĩ đại của anh trong lòng con trai, "Chuyện này..."
Hàn Niệm ở bên cạnh trọng nghĩa giải vây cho anh, xem như cảm ơn anh, "Diệu Linh, lúc ba con biến thân làm siêu nhân bay cứu người, vì né một con chim nhỏ, cánh tay đụng vào tháp truyền hình, bị thương!"
"Wow!" Mắt của Diệu Linh kích động muốn rớt ra, trong nháy mắt hoá thân thành chú chó nhỏ, nhào lên đùi Đường Diệc Thiên truy hỏi đến cùng, "Ba! Thật không ba? Vậy ba cứu ai?"
Đường Diệc Thiên ho khẽ, không thừa nhận cũng không phủ nhận lời nói của Hàn Niệm, nâng tay sờ đầu con trai, vô cùng bình tĩnh nói, "Đương nhiên là mẹ con."
"Wow! Ba thật lợi hại!" Lúc con nít sùng bái một người, đôi mắt sáng lánh lấp, giống như vô số vì sao nhỏ đang nhảy.
"Đương nhiên rồi." Được con trai nhìn bằng cặp mắt sùng bái, Đường Diệc Thiên quyết định không rụt rè nữa, dứt khoát hào phóng thừa nhận, "Ba cũng sẽ là siêu nhân của con!"
Cục cưng Diệu Linh tò mò tiếp tục đặt câu hỏi, "Ba! Lúc siêu nhân bay không phải đều dùng tay phải sao, sao ba đụng phải tay trái?"
"..."
* * *
Bởi vì cánh tay bị thương, Đường Diệc Thiên ngang nhiên ngồi trên giường, chờ Hàn Niệm đến cởi áo rửa mặt giúp anh. Nhưng Hàn Niệm đi từ trong nhà tắm ra liếc nhìn anh, không chút dịu dàng nói, "Đâu phải anh bị thương hai tay, chẳng lẽ không đánh răng một mình được?"
Đường tiên sinh đứng dậy đi vào toilet, một lát sau, anh thò đầu ra, "Đánh răng được, nhưng không tắm được."
Biết anh lại có ý kiến quái quỷ, Hàn Niệm đã sớm chui vào chăn, "Bây giờ anh không cần tắm cũng được, trên tay có vết thương đó! Anh ráng chịu đựng đi, em không chê anh bẩn đâu."
Không phải Đường Diệc Thiên thích sạch sẽ, mà ban ngày chơi như điên với Diệu Linh ở công viên nên cả người đầy mồ hôi, buổi chiều về nhà không tắm rửa mà chỉ vội thay quần áo, cả người đầy mùi mồ hôi thực sự không thể chịu được! "Không được, anh không tắm không ngủ được."
Hàn Niệm xoay người xuống giường, dáng vẻ mím môi của Đường Diệc Thiên vô cùng nghiêm túc, giống như anh đang ra yêu cầu chính đáng, hợp tình hợp lý. Cô cũng không phản bác, chỉ lấy túi chườm đá trên đầu giường đưa cho anh, "Không ngủ được thì tự mình đắp, bác sĩ nói đắp trong vòng 48 tiếng đồng hồ là hiệu quả nhất!"
"Này!" Đường tiên sinh vô cùng tức giận, "Anh bị thương vì em đó!"
Nhìn anh đứng trước cửa nhà tắm hờn dỗi, Hàn Niệm sợ anh tức giận đứng đó cả đêm không ngủ. Đưa tay kéo anh ngồi xuống giường, còn mình ngồi bên cạnh anh, lấy túi chườm đá bắt đầu cẩn thận đắp lên tay anh, "Vừa rồi ở trên xe em hỏi anh có tức giận không, anh vẫn chưa trả lời em. Bây giờ em hỏi anh, anh có tức giận không?"
Túi đá dán lên cánh tay đau xót, mát lạnh hết sức thoải mái, đau đớn cũng bớt đi một ít. Đường Diệc Thiên nắm lấy tay đang cầm túi chườm đá của cô, tay nhỏ bé bị đá làm không còn chút độ ấm. Anh nắm chặt tay cô nói, "Trước đó anh đã nói, nếu một ngày em phát hiện ra em đã sai, em không cần xin lỗi anh, vì anh sẽ tha thứ cho em."
Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Nhưng lần này, em thực sự phải xin lỗi."
Cô ngước lên nhìn anh, trên khuôn mặt đẹp trai có một vết sẹo nhỏ, nhìn anh giống như một thiếu niên ngang bướng, mang theo mấy phần kiêu ngạo và khó chịu, "Sao em có thể lấy chuyện rời khỏi anh ra làm giao dịch hả?"
"Em đưa anh ra trao đổi với Thẩm Du sao?" Đường Diệc Thiên có ý kiến tương đối lớn với lần giao dịch này của Hàn Niệm, thậm chí có chút khó tin.
"Hàn Niệm, anh thực sự muốn móc tim em ra nhìn xem..." Anh không chịu đựng được oán hận.
"Nhìn xem có đen không phải không?" Hàn Niệm chua xót hỏi.
"Nhìn xem có anh không!" Anh cao giọng, giơ tay phải lên nắm lỗ tai của cô như một lời cảnh cáo, kết quả nắm trúng vết thương của Hàn Niệm, cô đau quá kêu lên, anh vội vã rút tay, "Rách da sao? Để anh nhìn xem?"
Hàn Niệm nắm lấy bàn tay của anh, sờ phải một lớp chai mỏng và cứng, cô cúi đầu nhìn bàn tay ấy, không dám nhìn thẳng vào anh, "Diệc Thiên, có phải anh luôn trách ba em không, lúc ba anh xảy ra tai nạn, ông ấy không giúp đỡ hết mình?"
Lúc nhà họ Đường lâm vào đường cùng, Hàn Phục Chu đã động viên lúc quan trọng, ban đầu ông thực sự có đưa tay giúp đỡ, nhưng sau này có chút ảnh hưởng đến tương lai của mình, Hàn Phục Chu phủi sạch quan hệ với nhà họ Đường. Bởi vì chuyện này mà Hàn Niệm từng giận ông, thậm chí trách móc ông. Lúc đó Hàn Phục Chu nói, "Nhà họ Đường đã không thể xoay chuyển, bây giờ ai giúp đỡ cũng không thoát được liên can! Chẳng lẽ con muốn ba cũng rơi vào hố lửa này sao? Ba không sao, sau này có thể giúp đỡ Đường Diệc Thiên, nếu ngay cả ba cũng rớt xuống, các con phải làm sao đây! Nhà chúng ta phải làm sao đây! Con nít như con thì biết cái gì!"
Lúc đó quả thực Hàn Niệm là một đứa con nít không biết gì cả, cô cũng không có năng lực giúp đỡ Đường Diệc Thiên, cô chỉ có thể khóc với anh, cuối cùng vẫn là Đường Diệc Thiên an ủi cô, nói với cô, "Không sao, tin anh đi."
Sau đó phó thị trưởng Hàn trở thành sảnh trưởng Hàn, ông thực sự đã thực hiện lời hứa giúp đỡ Đường Diệc Thiên, nhưng sau này Đường Diệc Thiên cũng ăn khế trả vàng, giúp Hàn Phục Chu còn nhiều hơn lúc trước ông ấy giúp mình.
Vào lúc quan trọng ba đã vì bảo vệ mình mà phủi sạch quan hệ, đây mãi là cây kim trong lòng của Hàn Niệm, cô vẫn không dám nói cho Đường Diệc Thiên biết. Theo cô, đây là lý do duy nhất Đường Diệc Thiên muốn trả thù Hàn Phục Chu. Ngay cả Hàn Niệm cũng cảm thấy hai nhà Hàn Đường qua lại thân thiết như vậy, thời điểm đó lại buông tay mặc kệ thực sự rất vô tâm, nhưng cô cũng không thể chấp nhận được sự trả thù không chút lưu tình của Đường Diệc Thiên.
Theo ý cô, cho dù anh đã biết chuyện này, ít nhất cũng cho ba cô một cơ hội nói lời xin lỗi!
Đường Diệc Thiên thở dài, anh biết, Hàn Niệm không có cách nào vượt qua ngưỡng cửa kia. Nhưng bây giờ anh không muốn ép cô đối diện với sự thật. Giống như hiện tại, mặc dù không giải quyết được hiểu lầm, mặc dù có trở ngại, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh mình, là đủ rồi.
Anh nằm xuống giường, lười biếng nói, "Không tắm nữa, ngủ vậy đi."
* * *
Cánh tay của Đường Diệc Thiên đau cả đêm, Hàn Niệm cũng lo lắng cả đêm. Sáng hôm sau, mắt hai người đều sậm đen nói chào buổi sáng với nhau, đều không nhịn được mà nở nụ cười.
Tuy chuyện trước mắt vô cùng cấp bách, nhưng bọn họ đều biết, gấp cũng không có ít gì. Tư liệu trên tay Tô Hải Mai, bà ta không dễ đối phó như Thẩm Du, hành động xông vào nhà họ Hạ ép bà ta giao ra thực sự không thoả đáng chút nào. Ít nhất cũng phải tìm một người đứng giữa nghe ngóng tình hình.
Không có gì nghi ngờ, Hàn Niệm chỉ có thể liên lạc với một người không đáng tin cậy nhất là Hạ Đông Ngôn.
Thực ra không phải Hạ Đông Ngôn làm gì cũng sai, nhưng so với Đường Diệc Thiên, anh trẻ con hơn, lòng ham chơi cũng nhiều hơn. Nói trắng ra, anh vẫn chưa gặp người ép anh trưởng thành thực sự. Giống như Hàn Niệm, cũng từng vô tư cảm thấy mình cứ là đứa con nít, không cần phải lớn lên.
"Các người nói thứ đó bị dì Tô lấy đi à?" Biết tư liệu trong tay Thẩm Du đã đưa cho mẹ kế Tô Hải Mai của mình, mức độ ngạc nhiên của Hạ Đông Ngôn không nhỏ hơn Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên bao nhiêu.
"Tại sao?" Cả người của Hạ Đông Ngôn đều ngây ra, "Bà ấy muốn thứ đó làm gì? Không, không, bà ấy có liên quan gì đến chuyện này chứ!"
"Vì vậy cậu cũng không biết tại sao à?" Đường Diệc Thiên hỏi.
Hạ Đông Ngôn mờ mịt không hiểu gì hết, "Lúc trước ba anh xảy ra tai nạn, không có liên quan gì đến nhà họ Hạ, chuyện bộ trưởng Hàn xảy ra sự cố, cũng không liên quan gì đến nhà họ Hạ. Từ đầu đến cuối, nhà của tôi đều không tham dự vào những chuyện này! Xem như bà ấy thấy ông già nhà ta thờ ơ lạnh nhạt không có tình cảm, cũng không cần bà ấy nhúng tay vào!"
Huống chi Tô Hải Mai cũng không phải vợ đầu, từ trước đến nay không quản lý công việc nội bộ của nhà họ Hạ, càng không nhúng tay trên chuyện làm ăn, thỉnh thoảng Hạ Quan Đào cần bà giúp đỡ bà mới đại diện ra mặt thôi.
"Trước kia thư ký Lâm phát hiện bà ấy có qua lại với Phương Lượng, nếu không phải vì chuyện của NSJ, thì chắc là chuyện riêng của bà ấy rồi." Đường Diệc Thiên lại hỏi, "Bình thường bà ấy có nhắc đến chuyện của Hàn Phục Chu với các người không?"
"Không có!" Hạ Đông Ngôn lắc đầu, tuy quan hệ giữa anh và mẹ kế rất bình thường, nhưng Tô Hải Mai và ba anh Hạ Quan Đào có tình cảm rất tốt, nếu có gì thì đã nói sớm rồi. Hơn nữa nếu bà và Hàn Phục Chu có ân oán, vậy nên ra tay lúc Hàn Phục Chu xảy ra chuyện, tại sao bây giờ mới nhúng tay vào chuyện này.
Nghĩ đến đây, Hạ Đông Ngôn ngớ người ở đó, khóe miệng hơi chuyển động, "Chẳng lẽ...là bà ấy lấy đi tấm thẻ nhớ?"
"Tấm thẻ nhớ!" Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm cùng ngạc nhiên lên tiếng.
Hạ Đông Ngôn khó khăn nuốt nước miếng, "Việc đó...Tôi nói chuyện này cho các người nghe, nhưng các người không được mắng tôi..."
"Ừ." Đường Diệc Thiên gật đầu, "Cậu cũng đã làm rồi, chửi thì được gì?"
"Vậy các người cũng không được gây khó dễ cho NSJ..."
Đường Diệc Thiên gõ đầu ngón tay, "Cậu nghĩ tôi rảnh lắm sao?"
"Vậy anh phải đảm bảo không được lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, không được huỷ hợp tác, sau này không được tìm cơ hội trả thù, không được..." Hạ Đông Ngôn nói hết những lời trong đầu ra, cuối cùng nhìn Hàn Niệm một cách sợ sệt, "Không được làm tổn hại tình cảm giữa tôi và Tiểu Niệm..."
Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng hết kiên nhẫn, "Cậu còn dài dòng một câu nữa, bây giờ tôi sẽ lợi dụng việc công để trả thù riêng mà huỷ hợp tác và làm khó dễ NSJ, sau đó cậu còn phải nói cho tôi biết nữa!"
Hạ Đông Ngôn rơi nước mắt! Tên biến thái Đường Diệc Thiên này! Cứ thích chơi trò ngây thơ đó, trò kêu đánh kêu giết!
"Lúc ấy..." Hạ Đông Ngôn bối rối, mở miệng úp úp mở mở, ý đồ muốn cắt bớt chuyện xưa. Đường Diệc Thiên lạnh lùng ngắt ngang, "Lúc nào?"
"Là lúc hai người kết hôn." Hạ Đông Ngôn không tự chủ được hạ thấp giọng, "Sau đó, không thấy hộ khẩu đâu phải không? Cái đó...là...là tôi trộm."
"Tiếp theo?" Đường Diệc Thiên cau mày.
"Tiếp theo...ở trong cái hộ khẩu đó, có một tấm thẻ nhớ..." Hạ Đông Ngôn vừa gian nan nói rõ từng chữ vừa liếc trộm sang Hàn Niệm, thấy sắc mặt cô trắng đi, anh thật muốn xuyên về quá khứ, cho mình một bạt tai thật mạnh, tốt nhất là có thể hôn mê để không làm chuyện ngu ngốc đó, "Lúc ấy tôi nghe đại hai câu, cảm thấy thứ đó vô dụng, rồi ném thẻ nhớ vào thùng rác...Sau này không biết tại sao lại đến tay anh, còn thành chứng cứ ở toà."
"Tôi cảm thấy..." Hạ Đông Ngôn cắn răng nói ra suy đoán của mình, "Nếu dì Tô nhúng tay vào chuyện này, vậy nhất định bà ấy từng có ân oán với bộ trưởng Hàn, có lẽ trước đó chính là bà ấy đã nhặt thẻ nhớ từ trong thùng rác ra." Tô Hải Mai quản lý cuộc sống thường ngày ở nhà họ Hạ, phòng của Hạ Đông Ngôn đều do Tô Hải Mai sắp xếp người quét dọn, người có thể nhặt được tấm thẻ nhớ, xác thực chỉ có bà ấy.
Có lúc anh rất hiền hoà, có lúc lại rất cứng đầu. Đặc biệt là tính không tuân phục, Hàn Niệm theo anh từ năm nào đến giờ, quá hiểu rõ.
Hai nhà cách nhau không xa lắm, anh chỉ cần lái bằng tay phải cũng không có chuyện gì lớn. Hàn Niệm cũng không kiên trì nói tiếp nữa, dù sao cô nói nữa, có lẽ vấn đề sẽ lớn hơn.
Gặp phải giờ cao điểm buổi tối, xe chạy không bao lâu thì kẹt trên đường. Hàn Niệm lấy khăn ướt lau sạch máu trên tay và mặt mình, khăn giấy màu trắng nhuộm màu đỏ nhạt, đều là máu của anh.
Khi lau lướt qua tai cô phải hít vào hơi khí lạnh, có lẽ là vừa rồi mảnh vỡ bắn ra cắt qua lỗ tai, đụng phải khăn giấy có cồn nên đau vô cùng.
Đường Diệc Thiên vội vàng đưa tay quay mặt cô qua, phía trên nốt ruồi chu sa trên tai tìm thấy một vết thương nhỏ. Vết cắt không sâu, cũng không chảy máu, nhưng lại khiến cặp mắt anh tối xuống.
"Vết thương nhỏ này, không chảy máu đâu." Hàn Niệm che qua loa dưới mái tóc, ngược lại đau lòng vết thương của anh hơn. Bây giờ không chảy máu, nhưng vết máu đỏ thẫm vẫn tụ trên mu bàn tay, cổ tay, còn có trên ống tay áo của anh, dù anh nói không sao, tim cô cũng cảm thấy như bị dao cắt.
Ngoại trừ đau lòng còn hơi sợ hãi.
Hết đèn xanh, bọn họ chỉ đi tới hai đoạn phía trước, đèn đỏ lại sáng lên, đếm giây rất dài.
Cô vặn ngón tay, Đường Diệc Thiên nhìn thoáng qua động tác nhỏ của cô, cười nhạt, "Em muốn hỏi điều gì?"
"Anh bắt đầu nghe lén từ lúc nào?" Mình quá quắt như vậy, Hàn Niệm thật sự không muốn để anh nhìn thấy. Bất luận là cô bị Thẩm Du chế nhạo, hay cô trả lời một cách mỉa mai, tranh chấp, cãi lộn, thậm chí là hất trà người ta, dù cô có mặt dày tin mình không sai, những gì mình làm đều đúng, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó coi.
"Anh không có nghe lén." Anh nhún vai, "Anh đậu xe vào sân, xuống hít thở không khí. Nhưng tiếng các người quá lớn, anh không muốn nghe cũng không được."
Hàn Niệm cúi mặt thì thầm, "Tiếng em không có lớn..." La hét giống như người đàn bà chanh chua là Thẩm Du, tuy mình kích thích cô ta, nhưng Hàn Niệm vẫn giữ hình tượng đẹp mắt cho mình.
"Rốt cuộc em đã trao đổi cái gì với Thẩm Du?" Đường Diệc Thiên không muốn hỏi câu này, nhưng tình hình trước mắt không đơn giản, anh cần phải biết một ít chi tiết nhỏ để nhận xét chuyện này.
Hàn Niệm biết không thể giấu diếm, nhỏ giọng thừa nhận, "Em nói với cô ta, nếu cô ta lấy tư liệu cho em, em cứu ba ra, sau đó...sau đó rời khỏi anh..."
Đường Diệc Thiên dùng sức đấm vào tay lái, "Beep...!" một tiếng kèn vang lên thật lớn. Hàn Niệm sợ hãi ngồi thẳng vai, gương mặt của anh nặng nề đến doạ người.
Hàn Niệm ngập ngừng hỏi, "Có phải anh giận em lắm không?" Đường Diệc Thiên đã nói giới hạn cuối cùng của anh với cô, hiển nhiên cô tìm Thẩm Du cứu Hàn Phục Chu đã chạm đến giới hạn này. Nhưng thực sự cô đã định ra với Thẩm Du trước đó.
Đường Diệc Thiên vẫn im lặng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, Hàn Niệm kéo nhẹ tay áo của anh, "Xin lỗi, Diệc Thiên. Em biết anh đã từng nói cho em biết giới hạn cuối cùng, nhưng..."
Mồ hôi trên trán của anh chảy ra, Đường Diệc Thiên cau mày, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, anh khó khăn nói từng chữ, "Tay, tay bắt đầu đau rồi."
Nhưng lúc anh thừa nhận đau, tất nhiên là vô cùng nghiêm trọng. Hàn Niệm thấy tay trái của anh đặt trên tay lái, vừa rồi anh đã dùng tay trái bị thương đấm một đấm kia!
Dưới cơn tức giận, cô không kiềm được mắng anh, "Anh là đồ ngốc sao!"
Anh cắn răng cười khổ, nụ cười này còn khó coi hơn khóc, "Đúng...anh ngốc."
* * *
Kiểm tra trong bệnh viện An Nhân ở thành phố J, xử lý xong vết thương ở cánh tay, lúc Lâm Thư Văn lái xe đưa bọn họ về nhà đã chín giờ tối.
Cánh tay trái của Đường Diệc Thiên được băng vải băng cố định, treo trên cổ. Kết quả chuẩn đoán là các mô mềm bị tổn thương nghiêm trọng, buộc băng vải thuốc để lưu thông máu ứ, cộng thêm túi nước đá để đắp. Tay bị mảnh sứ cắt trúng đã khử trùng, sau khi rửa sạch miệng vết thương thì quấn băng gạc. Tuy không bị thương đến xương cốt, nhưng hiện tại không tránh khỏi đau đớn, một tuần hoặc hơn mới có thể khôi phục.
Diệu Linh quấn lấy bà Trần nói phải đợi ba mẹ về mới chịu ngủ, nghe tiếng mở cửa lập tức chạy ra phòng khách. Vừa thấy dáng vẻ của ba, thằng bé ngạc nhiên trợn mắt, "Ba! Tay ba sao vậy?"
Đường Diệc Thiên úp úp mở mở không biết giải thích thế nào, nếu nói tay mình bị một người phụ nữ dùng bình hoa làm bị thương thì ảnh hưởng hình tượng cao lớn vĩ đại của anh trong lòng con trai, "Chuyện này..."
Hàn Niệm ở bên cạnh trọng nghĩa giải vây cho anh, xem như cảm ơn anh, "Diệu Linh, lúc ba con biến thân làm siêu nhân bay cứu người, vì né một con chim nhỏ, cánh tay đụng vào tháp truyền hình, bị thương!"
"Wow!" Mắt của Diệu Linh kích động muốn rớt ra, trong nháy mắt hoá thân thành chú chó nhỏ, nhào lên đùi Đường Diệc Thiên truy hỏi đến cùng, "Ba! Thật không ba? Vậy ba cứu ai?"
Đường Diệc Thiên ho khẽ, không thừa nhận cũng không phủ nhận lời nói của Hàn Niệm, nâng tay sờ đầu con trai, vô cùng bình tĩnh nói, "Đương nhiên là mẹ con."
"Wow! Ba thật lợi hại!" Lúc con nít sùng bái một người, đôi mắt sáng lánh lấp, giống như vô số vì sao nhỏ đang nhảy.
"Đương nhiên rồi." Được con trai nhìn bằng cặp mắt sùng bái, Đường Diệc Thiên quyết định không rụt rè nữa, dứt khoát hào phóng thừa nhận, "Ba cũng sẽ là siêu nhân của con!"
Cục cưng Diệu Linh tò mò tiếp tục đặt câu hỏi, "Ba! Lúc siêu nhân bay không phải đều dùng tay phải sao, sao ba đụng phải tay trái?"
"..."
* * *
Bởi vì cánh tay bị thương, Đường Diệc Thiên ngang nhiên ngồi trên giường, chờ Hàn Niệm đến cởi áo rửa mặt giúp anh. Nhưng Hàn Niệm đi từ trong nhà tắm ra liếc nhìn anh, không chút dịu dàng nói, "Đâu phải anh bị thương hai tay, chẳng lẽ không đánh răng một mình được?"
Đường tiên sinh đứng dậy đi vào toilet, một lát sau, anh thò đầu ra, "Đánh răng được, nhưng không tắm được."
Biết anh lại có ý kiến quái quỷ, Hàn Niệm đã sớm chui vào chăn, "Bây giờ anh không cần tắm cũng được, trên tay có vết thương đó! Anh ráng chịu đựng đi, em không chê anh bẩn đâu."
Không phải Đường Diệc Thiên thích sạch sẽ, mà ban ngày chơi như điên với Diệu Linh ở công viên nên cả người đầy mồ hôi, buổi chiều về nhà không tắm rửa mà chỉ vội thay quần áo, cả người đầy mùi mồ hôi thực sự không thể chịu được! "Không được, anh không tắm không ngủ được."
Hàn Niệm xoay người xuống giường, dáng vẻ mím môi của Đường Diệc Thiên vô cùng nghiêm túc, giống như anh đang ra yêu cầu chính đáng, hợp tình hợp lý. Cô cũng không phản bác, chỉ lấy túi chườm đá trên đầu giường đưa cho anh, "Không ngủ được thì tự mình đắp, bác sĩ nói đắp trong vòng 48 tiếng đồng hồ là hiệu quả nhất!"
"Này!" Đường tiên sinh vô cùng tức giận, "Anh bị thương vì em đó!"
Nhìn anh đứng trước cửa nhà tắm hờn dỗi, Hàn Niệm sợ anh tức giận đứng đó cả đêm không ngủ. Đưa tay kéo anh ngồi xuống giường, còn mình ngồi bên cạnh anh, lấy túi chườm đá bắt đầu cẩn thận đắp lên tay anh, "Vừa rồi ở trên xe em hỏi anh có tức giận không, anh vẫn chưa trả lời em. Bây giờ em hỏi anh, anh có tức giận không?"
Túi đá dán lên cánh tay đau xót, mát lạnh hết sức thoải mái, đau đớn cũng bớt đi một ít. Đường Diệc Thiên nắm lấy tay đang cầm túi chườm đá của cô, tay nhỏ bé bị đá làm không còn chút độ ấm. Anh nắm chặt tay cô nói, "Trước đó anh đã nói, nếu một ngày em phát hiện ra em đã sai, em không cần xin lỗi anh, vì anh sẽ tha thứ cho em."
Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Nhưng lần này, em thực sự phải xin lỗi."
Cô ngước lên nhìn anh, trên khuôn mặt đẹp trai có một vết sẹo nhỏ, nhìn anh giống như một thiếu niên ngang bướng, mang theo mấy phần kiêu ngạo và khó chịu, "Sao em có thể lấy chuyện rời khỏi anh ra làm giao dịch hả?"
"Em đưa anh ra trao đổi với Thẩm Du sao?" Đường Diệc Thiên có ý kiến tương đối lớn với lần giao dịch này của Hàn Niệm, thậm chí có chút khó tin.
"Hàn Niệm, anh thực sự muốn móc tim em ra nhìn xem..." Anh không chịu đựng được oán hận.
"Nhìn xem có đen không phải không?" Hàn Niệm chua xót hỏi.
"Nhìn xem có anh không!" Anh cao giọng, giơ tay phải lên nắm lỗ tai của cô như một lời cảnh cáo, kết quả nắm trúng vết thương của Hàn Niệm, cô đau quá kêu lên, anh vội vã rút tay, "Rách da sao? Để anh nhìn xem?"
Hàn Niệm nắm lấy bàn tay của anh, sờ phải một lớp chai mỏng và cứng, cô cúi đầu nhìn bàn tay ấy, không dám nhìn thẳng vào anh, "Diệc Thiên, có phải anh luôn trách ba em không, lúc ba anh xảy ra tai nạn, ông ấy không giúp đỡ hết mình?"
Lúc nhà họ Đường lâm vào đường cùng, Hàn Phục Chu đã động viên lúc quan trọng, ban đầu ông thực sự có đưa tay giúp đỡ, nhưng sau này có chút ảnh hưởng đến tương lai của mình, Hàn Phục Chu phủi sạch quan hệ với nhà họ Đường. Bởi vì chuyện này mà Hàn Niệm từng giận ông, thậm chí trách móc ông. Lúc đó Hàn Phục Chu nói, "Nhà họ Đường đã không thể xoay chuyển, bây giờ ai giúp đỡ cũng không thoát được liên can! Chẳng lẽ con muốn ba cũng rơi vào hố lửa này sao? Ba không sao, sau này có thể giúp đỡ Đường Diệc Thiên, nếu ngay cả ba cũng rớt xuống, các con phải làm sao đây! Nhà chúng ta phải làm sao đây! Con nít như con thì biết cái gì!"
Lúc đó quả thực Hàn Niệm là một đứa con nít không biết gì cả, cô cũng không có năng lực giúp đỡ Đường Diệc Thiên, cô chỉ có thể khóc với anh, cuối cùng vẫn là Đường Diệc Thiên an ủi cô, nói với cô, "Không sao, tin anh đi."
Sau đó phó thị trưởng Hàn trở thành sảnh trưởng Hàn, ông thực sự đã thực hiện lời hứa giúp đỡ Đường Diệc Thiên, nhưng sau này Đường Diệc Thiên cũng ăn khế trả vàng, giúp Hàn Phục Chu còn nhiều hơn lúc trước ông ấy giúp mình.
Vào lúc quan trọng ba đã vì bảo vệ mình mà phủi sạch quan hệ, đây mãi là cây kim trong lòng của Hàn Niệm, cô vẫn không dám nói cho Đường Diệc Thiên biết. Theo cô, đây là lý do duy nhất Đường Diệc Thiên muốn trả thù Hàn Phục Chu. Ngay cả Hàn Niệm cũng cảm thấy hai nhà Hàn Đường qua lại thân thiết như vậy, thời điểm đó lại buông tay mặc kệ thực sự rất vô tâm, nhưng cô cũng không thể chấp nhận được sự trả thù không chút lưu tình của Đường Diệc Thiên.
Theo ý cô, cho dù anh đã biết chuyện này, ít nhất cũng cho ba cô một cơ hội nói lời xin lỗi!
Đường Diệc Thiên thở dài, anh biết, Hàn Niệm không có cách nào vượt qua ngưỡng cửa kia. Nhưng bây giờ anh không muốn ép cô đối diện với sự thật. Giống như hiện tại, mặc dù không giải quyết được hiểu lầm, mặc dù có trở ngại, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh mình, là đủ rồi.
Anh nằm xuống giường, lười biếng nói, "Không tắm nữa, ngủ vậy đi."
* * *
Cánh tay của Đường Diệc Thiên đau cả đêm, Hàn Niệm cũng lo lắng cả đêm. Sáng hôm sau, mắt hai người đều sậm đen nói chào buổi sáng với nhau, đều không nhịn được mà nở nụ cười.
Tuy chuyện trước mắt vô cùng cấp bách, nhưng bọn họ đều biết, gấp cũng không có ít gì. Tư liệu trên tay Tô Hải Mai, bà ta không dễ đối phó như Thẩm Du, hành động xông vào nhà họ Hạ ép bà ta giao ra thực sự không thoả đáng chút nào. Ít nhất cũng phải tìm một người đứng giữa nghe ngóng tình hình.
Không có gì nghi ngờ, Hàn Niệm chỉ có thể liên lạc với một người không đáng tin cậy nhất là Hạ Đông Ngôn.
Thực ra không phải Hạ Đông Ngôn làm gì cũng sai, nhưng so với Đường Diệc Thiên, anh trẻ con hơn, lòng ham chơi cũng nhiều hơn. Nói trắng ra, anh vẫn chưa gặp người ép anh trưởng thành thực sự. Giống như Hàn Niệm, cũng từng vô tư cảm thấy mình cứ là đứa con nít, không cần phải lớn lên.
"Các người nói thứ đó bị dì Tô lấy đi à?" Biết tư liệu trong tay Thẩm Du đã đưa cho mẹ kế Tô Hải Mai của mình, mức độ ngạc nhiên của Hạ Đông Ngôn không nhỏ hơn Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên bao nhiêu.
"Tại sao?" Cả người của Hạ Đông Ngôn đều ngây ra, "Bà ấy muốn thứ đó làm gì? Không, không, bà ấy có liên quan gì đến chuyện này chứ!"
"Vì vậy cậu cũng không biết tại sao à?" Đường Diệc Thiên hỏi.
Hạ Đông Ngôn mờ mịt không hiểu gì hết, "Lúc trước ba anh xảy ra tai nạn, không có liên quan gì đến nhà họ Hạ, chuyện bộ trưởng Hàn xảy ra sự cố, cũng không liên quan gì đến nhà họ Hạ. Từ đầu đến cuối, nhà của tôi đều không tham dự vào những chuyện này! Xem như bà ấy thấy ông già nhà ta thờ ơ lạnh nhạt không có tình cảm, cũng không cần bà ấy nhúng tay vào!"
Huống chi Tô Hải Mai cũng không phải vợ đầu, từ trước đến nay không quản lý công việc nội bộ của nhà họ Hạ, càng không nhúng tay trên chuyện làm ăn, thỉnh thoảng Hạ Quan Đào cần bà giúp đỡ bà mới đại diện ra mặt thôi.
"Trước kia thư ký Lâm phát hiện bà ấy có qua lại với Phương Lượng, nếu không phải vì chuyện của NSJ, thì chắc là chuyện riêng của bà ấy rồi." Đường Diệc Thiên lại hỏi, "Bình thường bà ấy có nhắc đến chuyện của Hàn Phục Chu với các người không?"
"Không có!" Hạ Đông Ngôn lắc đầu, tuy quan hệ giữa anh và mẹ kế rất bình thường, nhưng Tô Hải Mai và ba anh Hạ Quan Đào có tình cảm rất tốt, nếu có gì thì đã nói sớm rồi. Hơn nữa nếu bà và Hàn Phục Chu có ân oán, vậy nên ra tay lúc Hàn Phục Chu xảy ra chuyện, tại sao bây giờ mới nhúng tay vào chuyện này.
Nghĩ đến đây, Hạ Đông Ngôn ngớ người ở đó, khóe miệng hơi chuyển động, "Chẳng lẽ...là bà ấy lấy đi tấm thẻ nhớ?"
"Tấm thẻ nhớ!" Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm cùng ngạc nhiên lên tiếng.
Hạ Đông Ngôn khó khăn nuốt nước miếng, "Việc đó...Tôi nói chuyện này cho các người nghe, nhưng các người không được mắng tôi..."
"Ừ." Đường Diệc Thiên gật đầu, "Cậu cũng đã làm rồi, chửi thì được gì?"
"Vậy các người cũng không được gây khó dễ cho NSJ..."
Đường Diệc Thiên gõ đầu ngón tay, "Cậu nghĩ tôi rảnh lắm sao?"
"Vậy anh phải đảm bảo không được lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, không được huỷ hợp tác, sau này không được tìm cơ hội trả thù, không được..." Hạ Đông Ngôn nói hết những lời trong đầu ra, cuối cùng nhìn Hàn Niệm một cách sợ sệt, "Không được làm tổn hại tình cảm giữa tôi và Tiểu Niệm..."
Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng hết kiên nhẫn, "Cậu còn dài dòng một câu nữa, bây giờ tôi sẽ lợi dụng việc công để trả thù riêng mà huỷ hợp tác và làm khó dễ NSJ, sau đó cậu còn phải nói cho tôi biết nữa!"
Hạ Đông Ngôn rơi nước mắt! Tên biến thái Đường Diệc Thiên này! Cứ thích chơi trò ngây thơ đó, trò kêu đánh kêu giết!
"Lúc ấy..." Hạ Đông Ngôn bối rối, mở miệng úp úp mở mở, ý đồ muốn cắt bớt chuyện xưa. Đường Diệc Thiên lạnh lùng ngắt ngang, "Lúc nào?"
"Là lúc hai người kết hôn." Hạ Đông Ngôn không tự chủ được hạ thấp giọng, "Sau đó, không thấy hộ khẩu đâu phải không? Cái đó...là...là tôi trộm."
"Tiếp theo?" Đường Diệc Thiên cau mày.
"Tiếp theo...ở trong cái hộ khẩu đó, có một tấm thẻ nhớ..." Hạ Đông Ngôn vừa gian nan nói rõ từng chữ vừa liếc trộm sang Hàn Niệm, thấy sắc mặt cô trắng đi, anh thật muốn xuyên về quá khứ, cho mình một bạt tai thật mạnh, tốt nhất là có thể hôn mê để không làm chuyện ngu ngốc đó, "Lúc ấy tôi nghe đại hai câu, cảm thấy thứ đó vô dụng, rồi ném thẻ nhớ vào thùng rác...Sau này không biết tại sao lại đến tay anh, còn thành chứng cứ ở toà."
"Tôi cảm thấy..." Hạ Đông Ngôn cắn răng nói ra suy đoán của mình, "Nếu dì Tô nhúng tay vào chuyện này, vậy nhất định bà ấy từng có ân oán với bộ trưởng Hàn, có lẽ trước đó chính là bà ấy đã nhặt thẻ nhớ từ trong thùng rác ra." Tô Hải Mai quản lý cuộc sống thường ngày ở nhà họ Hạ, phòng của Hạ Đông Ngôn đều do Tô Hải Mai sắp xếp người quét dọn, người có thể nhặt được tấm thẻ nhớ, xác thực chỉ có bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.