Không Thể Không Nói

Chương 40: Cân Nhắc Phẫu Thuật

Kính Lí Phiến

05/06/2024

Quan hệ của Lục Mân Sâm và Tô Dư đã thay đổi rất lớn, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, Lục Mân Sâm cũng sẽ không vạch rõ ra với cô, người ngoài cuộc mới là người thấy rõ nhất.

Dường như bọn họ không giống như người tình, không có bầu không khí tình yêu cuồng nhiệt, cũng không giống mấy người yêu tôn trọng nhau, không phải loại sợ hãi tiềm ẩn. Là một mối quan hệ bình đẳng đang lan tỏa giữa bọn họ, nhưng lại tràn đầy cảm giác ấm áp.

Tô Dư thích hưởng thụ cuộc sống yên bình, đặc biệt là cô đã quen với việc núp sau cánh người khác.

Cô cảm thấy mình rất hợp với trạng thái này, nhưng Lục Mân Sâm muốn cô phân biệt tình cảm của mình, không nên để mọi thứ xáo trộn lại với nhau, cuối cùng thành ra một đống hỗn độn.

Hắn không phải là ba cô, không có nghĩa vụ chăm sóc cho sự lo lắng của Tô Dư. Cô có thể nhận được cảm giác an toàn từ hắn, nhưng hắn mong cô biết mối quan hệ bắt đầu như nào.

Hắn cho cô một nhiệm vụ phân tích tình cảm của chính mình, sau đó nói cho hắn biết kết quả là gì.

Đến nay Tô Dư vẫn chưa cho hắn một câu trả lời, cô cảm thấy con người hắn quá nghiêm túc.

Nghiêm túc tới mức Tô Dư không dám nói lời tử tế nào với hắn.

Trường học mới vừa khai giảng không bao lâu, Tô Dư đã phải đi tham gia cuộc thi, thời gian dần dần bận rộn hơn, cô còn phải đi ra ngoài dạy học. Những lúc khác thì ngồi luyện tập một mình ở nhà mà không nói với ai, mệt mỏi thì trực tiếp nằm trên bàn ngủ, tùy tiện đắp một cái chăn nhỏ lên người, cũng không sợ lạnh.

Hầu như mỗi lần như vậy đều là Lục Mân Sâm bế cô về phòng, nếu cô có tỉnh giấc thì sẽ dựa vào hắn rầm rì hai tiếng, sau đó lại ngủ tiếp.

Lục Chương bên kia vẫn không thể nào gọi được cho Tô Dư, dường như trợ lý Nguyên cũng đã được Lục Mân Sâm nói cho biết tình hình, những gì Lục Chương nhận được chỉ là kết quả điều trị của Tô Dư, còn những thứ khác thì cô ấy không nói.

Nhưng chuyện liên quan tới Tô Dư, anh cũng có một đường dây riêng của mình, đó là trực tiếp đăng bài hỏi Tô Dư ngay trên diễn đàn của trường cô.

Cô ở trường rất được hoan nghênh, không thể nghi ngờ là mỗi ngày Lục Chương đều có thể nhìn thấy từ diễn đàn trường cô, ngoại trừ một số post so kè sắc đẹp rất kỳ quặc mọc lên rất nhiều, còn có một đống lời tỏ tình ở dưới bình luận, Lục Chương nhìn thấy vừa bực mình mà vừa buồn cười.

Ở trong lòng anh, Tô Dư chưa đến tuổi để nói chuyện yêu đương, trừ khi đó là một người đàn ông mà cô có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, nếu không Lục Chương sẽ tuyệt đối không cho phép cô yêu. Còn về chuyện tuổi tác, đã sớm bị bỏ từ lúc tính cách không hợp nhau.

Lục Mân Sâm không cho phép anh liên lạc với Tô Dư, anh đã tuân theo thỏa thuận này. Trong lúc này, Tô Dư đang chính thức tham gia một cuộc thi quốc tế, dần dần thăng tiến với kết quả tốt khi luôn giữ vị trí thứ ba trong suốt chặn đường đi tới vòng chung kết.

Lục Chương chỉ gọi cho cô đúng một lần vào lúc kết thúc cuộc thi, anh gọi để chúc mừng thành tích của cô.

Mấy ngày trận chung kết diễn ra là những ngày hai người họ gần nhau nhất trong mấy năm qua, chỉ cách nhau một đất nước, thậm chí Lục Chương còn muốn lẻn đi gặp cô nhưng lại chặn lại bởi nhiệm vụ mà Lục Mân Sâm giao tới, anh chỉ có thể ngồi đợi trong công ty mở truyền hình trực tiếp lên coi.

Tô Dư là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người được chú ý nhất.

Lục Chương cũng không ngạc nhiên mấy, từ nhỏ Tô Dư đã có một giọng hát rất tốt, công nhận rằng tài năng và sự chăm chỉ đều giống như nhau, Tô Dư không thiếu những thứ này, cô chắc chắn có thể đoạt được chiếc cúp đó.

Nhưng trước lúc công bố kết quả cuối cùng, anh cảm thấy có hơi căng thẳng một chút, tất cả cuộc gọi đến giữa chừng đều giao cho thư ký xử lý, Lục Chương ngồi đó khẽ nghiến răng nghiến lợi, dựa vào ghế nhìn điện thoại.

Hạng nhất không phải là Tô Dư, mà là một ca sĩ khác đến từ Italy có kinh nghiệm phong phú hơn, cô chỉ được hạng nhì.

Trong lòng Lục Chương thoáng hiện lên một tia thất vọng, Tô Dư trong lòng anh là người tốt nhất, ai cũng kém hơn cô.

Sau khi xem xong, anh gọi ngay cho trợ lý Nguyên hỏi tình hình hiện trường. Trợ lý Nguyên vội vàng nói kết quả cho anh rồi sau đó nói xin lỗi, cô ấy phải đi tìm Tô Dư.



Lục Chương cau mày, không biết sao cô ấy lại không ở bên cạnh Tô Dư.

Nhưng khi anh cúp điện thoại, mở danh bạ ra lướt tới dố Tô Dư thì lại hơi chần chờ chưa ấn gọi, anh sợ mình hỏi nhiều quá sẽ khiến Tô Dư cảm thấy khó chịu.

Từ nhỏ cô luôn đạt hạng nhất trong các cuộc thi ca hát, thua người khác lại là một chuyện không mấy vui vẻ gì cho cam.

Lục Chương từ bỏ chuyện gọi cho cô, đợi đến khi đêm khuya thanh vắng, anh mới chuẩn bị xong lời để gọi điện thoại cho Tô Dư, nhưng sau khi nghe được giọng nói của cô, anh lại không biết nói cái gì.

“Anh Chương ơi?” Tai Tô Dư nghe được tiếng động bên anh: “Bây giờ anh mới gọi cho em sao?”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, Lục Chương trầm mặc một hồi lâu lại cười ra tiếng, nói đùa: “Sao vậy, trách anh Chương không gọi cho em sớm hơn à?”

Tô Dư thở dài nói: “Anh chắc chắn là khán giả của em rồi, không thì sao có thể nhịn tới bây giờ mới gọi điện chứ, có phải anh cảm thấy em sẽ buồn không? Anh yên tâm đi anh Chương, em đã thay đổi rồi, sẽ không vì chút chuyện này mà buồn đâu. Sau này còn có cơ hội mà, hạng nhì cũng có tiền thưởng đấy anh, đợi lúc nào anh về nước, em sẽ mời anh đi ăn món nào đó ngon ngon nha.”

Hai người bọn họ cũng hiểu rõ nhau.

“Dã tâm của em lớn thật đấy.” Lục Chương lẩm bẩm nói: “Thật sự là không buồn sao?”

“Hạng nhì cũng đã lợi hại lắm rồi, còn những người khác cũng thật sự rất giỏi.” Tô Dư bất lực nói: “Lúc đó có rất nhiều người tới tặng hoa cho em, trợ lý Nguyên có nói là ai đó đã tạo cho em fanpage, em nghe không hiểu gì cả.”

Cô vừa mới tắm xong, đang ôm chân ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, trên TV đang chiếu lại cuộc thi hôm nay, cô chỉ có thể nghe âm thanh.

“Đúng là không ít người chú ý tới em, không thì em trực tiếp tiến vào giới giải trí đi.” Lục Chương cười một tiếng: “Nhưng mà loại vòng tròn đó rất hỗn loạn, anh sẽ không cho em đi đâu.”

Tuy Tô Dư tham gia cuộc thi này trông rất nghiêm túc, nhưng độ chú ý rất cao, chọn những người có thực lực, thời gian cả nửa năm. Cô còn xinh đẹp, lại là một ngựa đen, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tiếp cận theo đuổi. Anh sẽ không đồng ý cho cô tham gia giới giải trí, còn việc người khác nói gì về đôi mắt của cô, đây là chuyện không cần thiết.

Lục Chương thay đổi suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nói cũng đúng, Tô Dư là người mới nhận được hạng cũng đã giỏi rồi, huống chi bây giờ là hạng nhì nữa, chất lượng hơn hẳn những cuộc thi tham gia trước đó.

Ngón tay Tô Dư chọc chọc vào bắp chân mình, cô tựa cằm lên đầu gối, lại bất lực nói: “Em cũng không thích tham gia cái giới đông người vậy đâu, nhưng hôm nay là một ngày rất có ý nghĩa, em học được rất nhiều ở đây.”

“Là lòng dạ anh hẹp hòi.” Lục Chương yên tâm nói: “Nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh….. Em cũng đừng thấy anh bận bịu là thay anh cân nhắc, bận cái gì cũng không thể quên em được, em là quan trọng nhất.”

Động tác Tô Dư dừng lại một lúc, cô im lặng trong chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Anh Chương, nếu em làm chuyện gì khiến anh không vui, anh có tha thứ cho em không?”

Lục Chương chắc chắn sẽ không nguyện ý nhìn thấy chuyện giữa cô và Lục Mân Sâm, nhưng nếu được chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ chọn y như cũ, Tô Dư thật sự mong muốn đời này Lục Chương không cần lo cơm áo gạo tiền.

“Sao vậy em?” Lục Chương nhạy bén nhận ra cô không đúng lắm: “Em làm cái gì thế? Có phải lại liên lạc với cái tên Cố Cố gì không? Anh đã nói là em đừng tìm người lớn tuổi hơn mình rồi mà, sau này thằng đó tốt nghiệp trước em rồi đi đi nuôi phụ nữ bên ngoài thì cũng chả biết đâu.”

Tô Dư khẽ ấn trán, về chuyện này thì Lục Chương vẫn có cái nhìn ác cảm như thế, Tô Dư còn cảm thấy anh mong mình sau này tìm người nào đó chung thủy.

“Đàn anh chỉ là đàn anh mà thôi, tụi em chẳng có gì cả.” Tô Dư nói: “Ngược lại là anh đó, gần đây sao rồi? Anh có tốt không? Mấy năm rồi hai ta chưa gặp nhau.”

“Vẫn bình thường thôi, gần đây anh được lên chức.” Lục Chương trả lời cô: “Anh ở đâu thì cũng sống tốt mà.”

Hai người bọn họ nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, Lục Chương muốn nói thêm nữa nhưng nghe thấy tiếng ngáp của cô thì dừng lại, cho cô đi ngủ trước, mấy ngày sau rảnh thì gọi nói chuyện nữa.

Tô Dư cũng thật sự buồn ngủ, hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, cô suýt chút nữa là ngã lộn mèo, may là có người đỡ được, sau khi nghe Lục Chương nói, hai người cùng chọn một ngày để gọi lại.



Lục Mân Sâm không đi cùng cô, hắn lại đi công tác. Bây giờ Tô Dư không dám gọi điện cho hắn, chỉ là cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với hắn thôi.

Cô nằm ngủ trên ghế sofa, ngáp dài chờ trợ lý Nguyên tới gọi mình dậy, sau đó hỏi xem chừng nào về nước.

Tiếng mở cửa vang lên, Tô Dư đang nằm ngủ say, trên người cô không đắp một chiếc chăn nào, thời tiết bên ngoài dần trở nên nóng hơn nhưng trong phòng đang mở máy điều hòa không khí, nhiệt độ rất lạnh.

Người đàn ông nhíu mày đi tới, đổi tay cầm đồ rồi đắp chiếc chăn mỏng rơi xuống đất cho cô, Tô Dư còn co lại dường như cũng cảm thấy lạnh.

Lục Mân Sâm đặt túi lên bàn nhỏ, dọn dẹp đồ trong phòng, Tô Dư cực kỳ mệt mỏi nên không nhận ra có người trong phòng. Đây là khách sạn năm sao của tập đoàn Lục thị, là phòng VIP trong dãy VIP, đừng nói tới chuyện chui vào đây, có thể lên được tầng này được hay không là cả một vấn đề rồi.

Tô Dư ngủ một hồi lâu mới tỉnh dậy, lúc nghe được tiếng đánh máy tình thì sững sờ, cô chống tay lên ghế sofa nhìn xung quanh, ngập ngừng gọi trợ lý Nguyên.

Lục Mân Sâm ngồi một bên, nói: “Là tôi, đánh thức em sao?”

Tô Dư sửng sốt một lúc, ngạc nhiên nói: “Không phải chú nói là sẽ không tới đây sao ạ?”

“Đúng lúc rảnh rỗi.”

Tô Dư từ từ ngồi dậy, kỳ lạ hỏi: “Trợ lý Nguyên nói có thể tối nay sẽ bay về nước.”

Lục Mân Sâm nói: “Dời qua chiều mai đi, ở dưới có người canh me chụp em.”

Tô Dư vén chăn bông trên người sang một bên, định vịn bàn đứng dậy nhưng không cẩn thận đụng phải chiếc hộp có nắp đậy kín, cô hơi dừng lại, nhớ trước khi mình ngủ không có thứ này.

Lục Mân Sâm không giấu cô, nói: “Tôi kêu má Trương hầm cho em một chút canh tuyết lê, lúc nãy hâm rồi nên giờ còn hơi ấm ấm, mấy ngày nay cực khổ cho em rồi.”

Tô Dư nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước em thấy chú trên TV, cái gì mà kết nối hiệp hội kinh tế ấy ạ, vậy mà chú cũng không nói trước cho em biết một tiếng, lúc đó em sẽ kêu trợ lý Nguyên cho em đi.”

“Mấy cái đó rất nhàm chán, không hợp với em.” Lục Mân Sâm đặt công việc xuống, đi vào phòng bếp rửa một cái thìa, sau đó mở hộp ra, lấy chén canh hầm nhỏ bên trong, ngồi bên cạnh định đút cô.

Bộ áo vest trên người hắn rất phẳng phiu, hiển nhiên là hắn mới từ chỗ nào đó đi tới đây tìm cô, Tô Dư không nhìn thấy nhưng cô cũng cảm giác được.

Cô cảm thấy có hơi xấu hổ, tự mình vươn tay ra để lấy chén, ngược lại Lục Mân Sâm cũng không ngăn cô lại.

Cô cắn nhẹ một cái, sau khi nuốt xuống mới nói: “Hôm nay anh Chương có gọi điện cho em, nhưng hai tụi em không nói gì cả. Em không lừa chú đâu, chú đừng cảm thấy em làm phiền tới anh ấy được không?”

Lục Mân Sâm nhìn đôi mắt cô, nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi sẽ không nói gì em.”

Tô Dư nói: “Ngoài miệng thì chú nói dễ nghe lắm, nếu em không chủ động nói cho chú biết thì chú lại cảm thấy không vui khi em giấu giếm chuyện đó, em nhìn thấu hết rồi đó nha.”

Lục Mân Sâm không phản bác lại cô, ngược lại thì gật đầu nói: “Chỉ là tôi thấy em trẻ tuổi sẽ dễ bị người ta lừa gạt, có đau buồn cũng sẽ không nói ra. Đừng cảm thấy mối quan hệ giữa em và Lục Chương tốt thì nó sẽ không lừa em.”

“Đúng là quang minh chính đại.” Tô Dư hừ hừ hai tiếng: “Chú coi thường em quá rồi đó.”

Cơ thể Lục Mân Sâm hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng ôm cô một cái, tay vuốt mái tóc dài của Tô Dư, nói: “Kết quả kiểm tra ở bệnh viện khá tốt, có thể cân nhắc tới chuyện phẫu thuật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Không Nói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook