Chương 27
Tây Phương Kinh Tế Học
05/05/2021
Vậy là anh nấu rồi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tháng Mười Hai trôi qua rất nhanh, mới đó đã nửa tháng.
Chiều thứ sáu, Hứa Tinh Không đến I Drink một chuyến. Năm giờ chiều là giờ cao điểm nên cửa hàng rất đông đúc. Đỗ Nhất Triết đang ở sau quầy pha trà sữa, Hoàng Phủ Nhất Đóa thì ngồi chơi cùng A Kim trước cửa hàng.
(*I drink – Wu Yin một thương hiệu đồ uống theo phong cách Hồng Kông chuyên nghiệp dưới sự quản lí của nhà hàng Palo-Trung Quốc.)
Hôm nay Hoàng Phủ Nhất Đóa mặc một chiếc váy tím xòe, phối cùng chiếc mũ phớt và bộ tóc giả cũng màu tím nốt, trông cực kì đáng yêu.
Hứa Tinh Không vừa đến trước cửa, A Kim liền quay đầu nhìn cô. Cô nhìn nó cười, A Kim thong thả bước từng bước nhỏ đến chỗ cô. Đợi đến khi A Kim đến gần, cô cúi người sờ đỉnh đầu nó, A Kim lại ngẩng đầu cọ cọ vào tay cô.
“A Kim.” Hoàng Phủ Nhất Đóa kêu một tiếng.
A Kim giật mình chạy về phía Hoàng Phủ Nhất Đóa, trước khi đi còn quay lại nhìn Hứa Tinh Không một cái, ý bảo cô đuổi theo nó. Cô nắm sợi dây trên cổ nó, bị nó kéo đến chỗ Hoàng Phủ Nhất Đóa.
Đỗ Nhất Triết cũng nhìn thấy Hứa Tinh Không, bèn cười nói với cô:
“Em bận tí việc.”
Hứa Tinh Không ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Nhất Đóa, cười cười gật đầu nói: “Được.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn Đỗ Nhất Triết cười, lúm đồng tiền hai bên má nở rộ trông hết sức ngọt ngào. Cô ấy cầm một quyển tập nhỏ cùng cây bút máy, đang hí hoáy viết gì đó.
Thấy tầm mắt Hứa Tinh Không dừng trên quyển tập của mình, Hoàng Phủ Nhất Đóa hào phóng khoe thứ đang cầm trên tay “Là tranh biếm họa số đặc biệt trong ngày giáng sinh đấy chị.”
Là một tác giả truyện tranh tự do, Hoàng Phủ Nhất Đóa đã có đến ba bốn tác phẩm, mỗi khi đến ngày lễ đều viết số đặc biệt.
Hứa Tinh Không nhận lấy quyển sổ rồi hâm mộ, nói: “Nhiều tác phẩm như vậy à, tất cả đều tự em sáng tác ra sao?”
“Không khó đâu ạ.” Hoàn Phủ Nhất Đó cười hì hì nói: “Em và A Triết mỗi năm đều đón Giáng Sinh một kiểu khác nhau nên em có nhiều linh cảm lắm.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa nói xong liền cười ngại ngùng.
Hứa Tinh Không bị nụ cười của cô ấy ảnh hưởng, cũng cong môi cười. Cô cúi đầu nhìn vào những dòng chữ trên sổ rồi liên tưởng đến cảnh được miêu tả.
Thời gian: Một đêm tuyết rơi.
Nhân vật: Nam nữ chính.
Địa điểm: Dưới ngọn đèn đường cuối con phố dài
P1. Trong không khí náo nhiệt của ngày lễ giáng sinh, nam chính cầm một tán ô đen che cho nữ chính. Vì trước đó không mang theo ô nên trên quần áo nữ chính còn vương vài bông tuyết.
Kịch bản mới chỉ được viết đến đây, Hứa Tinh Không đã hơi sửng sốt. Hoàng Phủ Nhất Đóa ‘a’ lên một tiếng rồi thè lưỡi xin lỗi cô, “Linh cảm này của em là bắt nguồn từ lần em thấy chị cầm ô, em viết như vậy chị cảm thấy có gì không tiện không?”
Lời Hoàng Phủ Nhất Đóa làm Hứa Tinh Không nhớ đến đêm hôm đó. Hoài Kinh cầm ô che mưa cho cô, còn nói rằng anh lén trốn đến gặp cô. Lúc đó hai người đã hai tuần không gặp nhau, cô lại bận tối mắt, không ngờ rằng anh sẽ đến gặp cô.
Hứa Tinh Không đỏ mặt, vội giải thích: “Anh ấy và chị không phải là kiểu quan hệ đó đâu.”
Thấy Hứa Tinh Không không để ý đến chuyện mình lấy linh cảm từ lần đó, Hoàng Phủ Nhất Đóa thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Có quan hệ hay không, em sẽ tự YY.”
Hứa Tinh Không đỏ mặt, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Đỗ Nhất Triết làm việc xong thì đi từ trong quầy ra, đưa tay xoa đầu Hoàng Phủ Nhất Đóa. Hai người họ ngày nào cũng ở cùng nhau nhưng vẫn không thấy chán, mỗi ngày đều trôi qua trong ngọt ngào, tựa như vị ngọt của kem vani vậy.
“Chị đến có chuyện gì không?” Đỗ Nhất Triết thu tay lại, cười hỏi Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không gật đầu, nói với Đỗ Nhất Triết: “Hai tuần trước khai trương, hai em giúp đỡ chị nhiều việc mà chị vẫn chưa có dịp cảm ơn. Hôm nay chị muốn dẫn hai đứa ăn một bữa.”
“Yeah!” Nghe Hứa Tinh Không nói vậy, Hoàng Phủ Nhất Đóa lập tức cười vui vẻ.
Thấy hai người vui vẻ như vậy, Hứa Tinh Không cũng vui lây, cô hỏi: “Các em muốn ăn gì?”
Đỗ Nhất Triết nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nhất Đóa rồi cười hỏi: “Con heo nhỏ tham ăn này, em muốn ăn gì?”
Nghe thấy Đỗ Nhất Triết gọi mình heo nhỏ, Hoàng Phủ Nhất Đóa nhíu mi, tỏ ra giận dỗi dụi đầu vào người Đỗ Nhất Triết. Cậu ấy tủm tỉm cười đỡ lấy đầu Hoàng Phủ Nhất Đóa, cô nàng đánh vào ngực cậu, mặt mày cậu mềm dịu, nói: “Tiểu tiên nữ, em muốn ăn gì?”
Cách gọi này khiến Hoàng Phủ Nhất Đóa thích thú, hưng phấn nhìn Hứa Tinh Không hỏi: “Ăn thịt nướng được không chị?”
Thấy ánh mắt sáng rực của Hoàng Phủ Nhất Đóa, Hứa Tinh Không cười gật đầu: “Được chứ.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa vui vẻ đứng dậy, rồi cúi xuống vuốt ve đầu A Kim, nói: “A Kim sắp có xương để gặm rồi nhé.”
Các quán ăn thường không cho mang theo thú nuôi, nên Hoàng Phủ Nhất Đóa đã cố ý tìm quán ăn Hàn Quốc cho phép mang vật nuôi vào.
Ba người cùng A Kim chọn một chỗ ngồi sáng sủa. Nhân viên phục vụ đem thực đơn đến, Hứa Tinh Không nhìn lướt qua rồi đưa thực đơn cho đôi tình nhân trước mặt, nói: “Đây là lần đầu chị đến đây nên cũng không biết gọi gì, hai em chọn món đi.”
Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa không phải lần đầu đến đây nên dĩ nhiên biết chỗ này có món gì ngon.
Hứa Tinh Không lại bổ sung thêm một câu: “Món gì cũng được, muốn ăn gì thì gọi.”
Đôi mắt Hoàng Phủ Nhất Đóa cong như trăng khuyết, dựng thẳng ngón tay cái, nói: “Chị đúng là bà chủ tốt nhất trên đời.”
Hứa Tinh Không nhận lời khen này. Cô uống một ngụm cháo bí ngô tặng kèm của quán, cháo ngọt nhưng không ngấy, rất vừa miệng. Cô định bụng chỉ ăn món này thôi. Không hiểu tại sao từ lúc vừa vào quán cô đã thấy trong người hơi khó chịu, nhưng không biết khó chịu chỗ nào.
Đôi tình nhân trẻ nhanh chóng gọi đồ ăn, Đỗ Nhất Triết đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, sau đó bàn chuyện công việc với Hứa Tinh Không.
“Chị, Giáng Sinh năm nay chúng ta có tổ chức gì không?”
Mười ngày nữa là đến Giáng Sinh rồi.
Nói đến đây, thật ra Hứa Tinh Không cũng không biết gì nhiều về mấy chuyện này nên hỏi Đỗ Nhất Triết: “Em có đề xuất gì không?”
Đỗ Nhất Triết vừa rót cho Hoàng Phủ Nhất Đóa một ly nước vừa nói: “Các hoạt động cửa tiệm có thể tổ chức chỉ có mấy loại, ví dụ giảm giá không giới hạn, giảm giá theo giờ, tặng thêm, … Em thấy hoạt động tặng thêm khá hay, thương hiệu I Drink cũng thường tổ chức hoạt động tặng thêm vào mỗi dịp lễ tết. Có khi tặng ly, có khi là miếng lót ly hoặc các loại bút, vừa tăng doanh thu bán hàng lại vừa quảng cáo thương hiệu.”
Hứa Tinh Không hỏi: “Làm mấy hoạt động này có cần phải xin phép ai không?”
Đỗ Nhất Triết lắc đầu, đáp: “Những cửa hàng lệ thuộc vào công ty lớn thì phải xin phép, còn như chúng ta thì phải tự mua. Cũng không đắt đâu, mua theo số lượng lớn sẽ đỡ tốn hơn. Chúng ta có thể đặt trước bao nhiêu cái như thế này…”
Hứa Tinh Không cảm thấy đề xuất của Đỗ Nhất Triết rất hay. Có cậu ấy giúp nên cô yên tâm hơn nhiều, cậu em trai này vừa giàu kinh nghiệm lại vừa có trách nhiệm.
“Được, vậy em xem thử cần gì thì tự mình quyết định rồi ghi vào sổ gửi cho chị. Chị gửi tiền cho em.”
Đỗ Nhất Triết sảng khoái nói: “Được.”
Thịt được dọn lên, Đỗ Nhất Triết bắt đầu nướng thịt. Hoàng Phủ Nhất Đóa vừa ăn vừa huyên thuyên với Hứa Tinh Không: “Món thịt ba chỉ này ngon lắm, cả thịt bò này nữa…”
Hứa Tinh Không thấy Hoàng Phủ Nhất Đóa nhiệt tình như vậy, tâm trạng cũng vui hơn. Nhưng cô thật sự ăn không vào, nên không động đũa mấy.
Hoàng Phủ Nhất Đóa chú ý thấy Hứa Tinh Không chẳng ăn gì, vừa ném mẩu xương cho A Kim vừa thân thiết hỏi cô: “Chị không khỏe chỗ nào sao?”
Hứa Tinh Không quả thật có chút mệt, vừa muốn lắc đầu muốn bảo rằng mình không sao thì cảm nhận được có dòng nước ấm chảy ra từ phía dưới.
Cô ngẩn ra, hiểu rõ được nguyên nhân.
Không ngờ thuốc Bắc đó tốt như vậy, cô mới uống một lần mà kinh nguyệt chậm trễ mấy tháng nay đã đến. Bình thường thì ngày đầu đến tháng không ra nhiều, cô nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nhất Đóa rồi buông đũa nói: “Chị không sao, chị vào toilet một chút.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhận ra sự khác thường của cô, cũng buông đũa nói: “Em đi nữa.”
Hai người một trước một sau vào nhà vệ sinh, lúc vừa vào trong, Hứa Tinh Không xấu hổ cười, đỏ mặt hỏi Hoàng Phủ Nhất Đóa: “Em có mang theo băng vệ sinh không?”
Trùng hợp mấy ngày nay Hoàng Phủ Nhất Đóa cũng sắp đến tháng, cô ấy cúi đầu lục túi của mình rồi đáp: “Có, em cũng sắp đến tháng nên luôn mang theo mấy cái phòng ngừa.”
Hứa Tinh Không cười, thường thì mấy tháng “bà dì” mới đến thăm cô một lần nên cô không chuẩn bị trước. Cô cảm ơn Hoàng Phủ Nhất Đóa rồi cầm băng vệ sinh vào bên trong phòng.
“Chị có đau bụng không?” Hoàng Phủ Nhất Đóa vẫn ở bên ngoài phòng chờ cô.
Hứa Tinh Không thay băng, sau đó sờ bụng rồi đáp: “Không em.”
Bụng cô thật sự không đau, chỉ hơi không thoải mái. Lúc trước mỗi lần đến kì cô đều đau đến không chịu nổi, không lẽ là nhờ tác dụng của thuốc? Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không liền cười.
Làm gì có chuyện thần kì như vậy.
Hoàng Phủ Nhất Đóa dựa vào vách tường chờ Hứa Tinh Không, thấy cô ra ngoài, hai người vừa rửa tay vừa nói chuyện: “Mỗi lần đến tháng em đều đau, nhưng chỉ đau ngày đầu tiên thôi. Mỗi lúc như vậy A Triết đều nấu cho em một bát trà gừng nóng, uống xong là hết đau ngay.”
Hứa Tinh Không hơi ngạc nhiên hỏi: “A Triết biêt nấu trà gừng nóng sao?”
Ở Hoài Thành, đàn ông thường rất ít xuống bếp.
“Đương nhiên rồi.” Hoàng Phủ Nhất Đóa cười hì hì nói: “Ở nhà anh ấy cũng là người nấu ăn đó chị.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Tinh Không nghe được chuyện này.
Nhìn kĩ sẽ thấy quan hệ giữa Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa giống như Đỗ Nhất Triết đang nuôi con gái hơn. Cậu ấy luôn cưng chiều Hoàng Phủ Nhất Đóa vô điều kiện, xem cô bé như một cô công chúa nhỏ vậy.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không mỉm cười, có chút hâm mộ hai người. Tuy rằng cô tự lập đã quen, nhưng trong lòng vẫn mong muốn có người yêu thương cưng chiều cô vô điều kiện như vậy.
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn Hứa Tinh Không, xác nhận lần nữa: “Chị thật sự không đau chứ? Hay để A Triết làm cho chị một chén trà long nhãn táo đỏ nhé?”
Hứa Tinh Không lắc đầu, cười nói: “Chị thật sự không đau.”
Nhưng chỉ một tiếng sau, Hứa Tinh Không đã cảm thấy hối hận vì lời nói này.
Sau khi ăn cơm xong, đôi bạn trẻ nắm tay nhau trở về cửa hàng, còn Hứa Tinh Không một mình đến cổng B chỗ quảng trường Giai Đình để gọi xe về nhà. Lúc vừa quẹo vào trong, bụng cô bỗng đau dữ dội, đau đền nỗi tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa.
Cơn đau ập đến thình lình thường kịch liệt hơn những cơn đau âm ỉ, Hứa Tinh Không toát mồ hôi lạnh. Cô ôm bụng, gắng gượng gồng người lê từng bước đến khu nghỉ ngơi bên trong.
Sau khi ngồi xuống, cơn đau cũng dần giảm đi. Hứa Tinh Không điều chỉnh hô hấp, lấy điện thoại chuẩn bị gọi. Nào ngờ cô chưa kịp gọi thì màn hình hiển thị có cuộc gọi đến.
“Alo.” Hứa Tinh Không ấn nút nhận.
Ở đầu dây bên kia, Hoài Kinh thản nhiên hỏi: “Mấy giờ em về?”
Hứa Tinh Không mím môi, xoa bụng nói: “Tối nay chắc em không qua chỗ anh đâu.”
Hoài Kinh không ngờ cô sẽ nói như vậy, bất giác nâng cao âm cuối: “Sao vậy?”
“À…” Hứa Tinh Không bối rối, những chuyện xấu hổ thế này, cô không biết phải giải thích với anh thế nào, giọng nói nhỏ như muỗi, “Ừm…em…đến tháng.”
Hoài Kinh không nghe rõ lời cô, bèn hỏi lại: “Cái gì?”
Mặt Hứa Tinh Không đỏ bừng như trái cà chua, lại nói lớn hơn một chút:
“Em đến tháng rồi.”
Hoài Kinh sửng sốt, lần này anh đã hiểu ý cô, tưởng tượng đến vẻ mặt cô lúc nói câu này, anh không khỏi cười nhẹ.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Hứa Tinh Không càng xấu hổ hơn, cô ấp a ấp úng nói: “Tối…. tối nay em sẽ không qua chỗ anh.”
Vì cô đang đến tháng, hai người cũng không thể làm gì được.
Lúc sắc đỏ trên mặt cô vừa giảm bớt, anh bỗng nói.
“Em đang nghĩ gì trong đầu vậy?” Giọng anh trầm thấp và hơi nghiêm túc, nhưng vừa nói xong lại không nhịn được cười khẽ.
“Đến tháng thì không thể đàn dương cầm sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Anh…. giả bộ trong sáng lừa ai vậy?
Và thực sự là, Hứa Tinh Không không thể đánh đàn được. Hứa Tinh Không đồng ý để Hoài Kinh đến đón cô đến chỗ anh học đàn. Mọi chuyện đều ổn cho đến khi vào trong nhà anh, cô bỗng đau bụng đến mức suýt ngã trước cửa.
Hoài Kinh thấy cô xụi lơ, liền cau mày đỡ lấy cô, trầm giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Ý thức của Hứa Tinh Không hơi mơ hồ, dựa vào người Hoài Kinh, khó nhọc nói:
“Em đau bụng kinh.”
Hoài Kinh hiểu ý cô, cô vừa dứt lời liền bế cô đến phòng ngủ ở lầu hai.
Anh đặt cô lên giường, hai tay chống bên sườn của cô, nhẹ giọng nói: “Em nằm nghỉ ở đây trước đã…”
Hoài Kinh còn chưa nói xong, Hứa Tinh Không đã nhịn đau kéo tay anh, nói: “Anh… đưa em về chỗ em đi.” Cô đau đến không chịu nổi nữa rồi.
Ở đây không có băng vệ sinh, hơn nữa cô sợ nếu ngủ ở đây sẽ làm bẩn giường của anh.
Hoài Kinh nhíu mày nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại muốn về chỗ em?”
Hứa Tinh Không mấp máy môi.
Anh cúi đầu quét mắt nhìn khắp người cô rồi hừ cười, khóe môi khẽ nhếch.
“Sợ tối nay hai chúng ta sẽ chiến đấu đẫm máu sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Cô đỏ mặt đưa tay với lấy chăn trùm lên người, nghiêng mặt sang một bên.
Cô đã thế này rồi mà anh còn trêu chọc nữa.
Sau khi anh đứng dậy ra ngoài, ý thức Hứa Tinh Không dần mơ hồ, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khi cô tỉnh lại thì căn phòng đã chìm trong ánh đèn dịu nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, trên ngăn tủ đầu giường để một đống các loại băng vệ sinh.
Băng vệ sinh được đựng trong túi ni lon lần trước hai người mua ở siêu thị, chắc là Hoài Kinh đã mua.
Hứa Tinh Không nhìn mấy bịch vuông màu hồng, tưởng tượng ra cảnh một người đàn ông cao lớn đứng ở khu băng vệ sinh hồng nhạt, cảm thấy hình ảnh vô cùng đối lập.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng ấm áp.
Hứa Tinh Không đang thừ người thì bỗng ngửi thấy mùi gừng cay nồng. Cô ngẩng đầu nhìn lên, Hoài Kinh đang bưng một cái chén sứ đi vào.
Hứa Tinh Không vẫn nằm trên giường, trông vẫn còn tiều tụy, nhưng sắc mặt đã đỡ hơn lúc ban nãy nhiều.
Hoài Kinh bưng chén đến, Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn, không ngờ lại là trà gừng. Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, hỏi, “Anh mua à?”
Hoài Kinh không đáp mà ngồi xuống giường, đưa chén cho Hứa Tinh Không. Cô sửng sốt, nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Đưa mũi đến ngửi, càng nghe mùi gừng cay nồng hơn. Trong chén sứ trắng có vài miếng gừng nổi bên trên, còn bên dưới là nước đường màu nâu. Tuy trà gừng có màu như thuốc bắc nhưng dễ ngửi hơn hiều, vị cũng rất ngọt.
Hứa Tinh Không cầm thìa uống từng ngụm, vị ngọt hoà với vị gừng cay, như một ngọn lửa chảy từ cổ họng đến bụng cô. Cả người cô ấm lên, bụng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Thấy cô uống từng thìa một, Hoài Kinh bèn hỏi: “Ngọt không?”
Hứa Tinh Không gật đầu, đáp: “Ngọt.”
Ngọt đến mức át đi cả vị cay của gừng.
Mũi anh phát ra tiếng cười khẽ, đưa tay điểm lên trán cô một cái.
“Trà gừng nhà ai bán mà nỡ bỏ nhiều đường vậy?”
Hoài Kinh: “…”
Vậy là anh nấu rồi!
Hiểu ra, Hứa Tinh Không liền thấy thật kì diệu. Cô nhớ tới lời Hoàng Phủ Nhất Đoá nói, mỗi lần em ấy đau bụng kinh, Đỗ Nhất Triết đều sẽ nấu canh gừng cho em ấy. Chuyện nấu trà gừng, chỉ có những người yêu nhau mới làm cho nhau.
Tim Hứa Tinh Không rung động.
Cảm giác được người khác chăm sóc thật ấm áp, nhưng chắc cô chỉ được hưởng thụ vài lần thôi. Sau này, mỗi khi cô tới tháng, dù không còn liên lạc với Hoài Kinh nữa, cô vẫn sẽ nhớ về lần này.
Sau khi Hoài Kinh tắm xong thì mặc áo ngủ, nằm bên cạnh Hứa Tinh Không. Đây vẫn là lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một cái giường mà không làm gì. Sau khi anh nằm xuống thì tắt đèn rồi xoay lưng về phía cô, để lại một tấm lưng cho cô.
Hứa Tinh Không nghĩ lại tất cả những việc anh làm hôm nay vì mình mà trong lòng vô cùng biết ơn. Cô gọi anh một tiếng, hơi thở anh đều đều, cũng không trả lời cô. Tuy anh không lên tiếng, nhưng cô biết anh chưa ngủ.
Hứa Tinh Không đưa một ngón tay chọt chọt vào lưng anh.
“Cảm ơn.”
Anh vẫn không trả lời.
Hứa Tinh Không mím môi, vừa định chọt tiếp thì nghe thấy tiếng anh thở dài trong bóng đêm.
“Em thật sự muốn chiến đấu đẫm máu sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Sáng hôm sau, khi Hứa Tinh Không tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai. Nghĩ ngơi một đêm nên bụng cô đã không đau nữa, chỉ là cơ thể vẫn hơi uể oải.
Cô vén chăn lên, chọn loại băng vệ sinh mình hay dùng trong số băng trên đầu giường. Vừa trở người thì động tác của cô bỗng khựng lại.
Ở dưới cùng của cái túi có cái bịch kẹo trái cây, bao bì rất đẹp, vừa nhìn đã biết rất ngọt.
Hoài Kinh rất ít khi ăn kẹo, chắc là mua cho cô.
Tim Hứa Tinh Không rung nhẹ, lại nhớ tới chén trà gừng tối qua. Hoài Kinh đối với cô không giống như đối xử với bạn giường, mà hơi giống cách Đỗ Nhất Triết đối xử với Hoàng Phủ Nhất Đóa.
Cô ngẩn ra, mặt dần đỏ lên, sau đó cười khổ, ánh mắt lạnh lại.
“Nghĩ đi đâu không biết!”
Hứa Tinh Không thay băng xong thì nhận được điện thoại của Hoài Kinh.
Ở đầu kia điện thoại truyền đến tiếng lật tài liệu, anh thản nhiên nói, “Hôm nay công ty có chút chuyện phải xử lý. Em còn đau bụng không?”
Thỉnh thoảng đến cuối tuần Hoài Kinh vẫn rất bận.
“Hết rồi.” Hứa Tinh Không đáp.
Hoài Kinh ừa một tiếng. Hứa Tinh Không vừa định nói cảm ơn thì anh nói tiếp: “Vậy dậy tập đàn đi. Luyện tập phần anh dạy em mấy hôm trước đấy.”
Câu cảm ơn của Hứa Tinh Không nghẹn lại, trả lời thuận theo lời anh dặn, “Được.”
“Ừa.” Anh khẽ đáp một tiếng, cuối cùng còn nói: “Anh sắp về nhà rồi, về sẽ mang đồ ăn sáng cho em.”
Hứa Tinh Không thay đồ đàng hoàng rồi xuống lầu, vừa vặn, ánh nắng mai chiếu trên ban công, trông rất ấm áp. Cô đi tới, nhìn phần tài liệu tiếng Đức đặt bên cây dương cầm. Mỗi khi Hoài Kinh xem tài liệu mệt sẽ thường đàn một bản nhạc để thư giãn.
Trước kia cô không biết những điều này, theo thời gian, hai người biết nhau càng lâu thì họ càng hiểu rõ về nhau hơn.
Hứa Tinh Không ngồi trên băng ghế, ngón tay đặt lên phím đàn, ấn vài cái, cô đàn nghe cũng rất hay, âm thanh rất êm tai.
Cô tìm nhạc phổ bài “Hai con cọp” trên điện thoại, rồi chậm rãi đàn. Tuy còn trúc trắc nhưng chí ít vẫn đúng âm.
Hứa Tinh Không rất vui vẻ.
Đang định đàn hết cả bài thì Hứa Tinh Không nghe tiếng ấn mật mã ngoài cửa. Cô cứ tưởng Hoài Kinh về nên đứng dậy nhìn ra.
Khi cô đứng lên thì cửa vừa mở, nhưng người bước vào không phải Hoài Kinh mà là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Cô gái vừa đi vào vừa nói, “Vậy mà lại không đổi mật mã à.”
Thấy cô gái có vẻ quen thuộc với nơi này, Hứa Tinh Không hơi giật mình. Cô đang lúng túng không biết phải làm gì thì cô gái cũng đã thấy cô. Cả hai đều ngẩn người khi chạm phải ánh mắt của nhau.
Cô gái này thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo khoác ngắn cổ lông màu hồng, áo len trắng cao cổ cùng quần đen bó sát, phối với đôi boot martin. Em ấy rất cao, phải hơn một mét bảy, đôi chân dài thẳng nuột. Dáng người đẹp không thua gì người mẫu.
Nét mặt và phong cách em ấy hơi lạnh lùng, đôi mắt hơi xếch, mũi cao thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng hào. Dù lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn có nét mũm mĩm của trẻ con.
Vẻ ngoài của em ấy rất bắt mắt và còn rất phong cách, Hứa Tinh Không nhìn em ấy liền nghĩ đến một người.
“Chị là ai?” Cô gái lên tiếng trước, nhìn thoáng qua tập tài liệu trên tay Hứa Tinh Không rồi lập tức hiểu ra, “À, chị là cấp dưới của anh trai em phải không?”
Giọng nói của cô gái trong trẻo ngọt ngào, tính tình cũng có vẻ rất vui tươi sảng khoái.
Hứa Tinh Không lấy lại tinh thần, nhận ra người đối diện là Hoài Hoàn, em gái của Hoài Kinh. Trong lòng cô hơi căng thẳng, nhìn thấy tập tài liệu bên cạnh bèn cầm lên rồi nói: “Đúng vậy, chị đến lấy tài liệu nhưng Hoài tổng không có nhà, bảo chị chờ một chút.”
Anh không có nhà vậy cô vào nhà bằng cách nào?
Hứa Tinh Không vừa nói xong đã cảm thấy muốc khóc trước sự ngu ngốc của chính mình.
Khi cô đang chuẩn bị bị vạch trần thì Hoài Hoàn lại như hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy à.”
Hứa Tinh Không: “…”
Ánh mắt Hoài Hoàn dừng trên tập tài liệu trong tay Hứa Tinh Không, thấy đó là một tài liệu biên soạn bằng tiếng Đức nên ngước nhìn Hứa Tinh Không, hỏi: “Chị là phiên dịch viên à?”
“Hả? À ừa…” Hứa Tinh Không gật đầu.
“Tuyệt quá!” Hoài Hoàn bỗng mỉm cười, bước đến chỗ Hứa Tinh Không. Có điều tỉ lệ cơ thể của em ấy rất cân đối, không cao nhưng chân dài, chứ trên thực tế không cao hơn Hứa Tinh Không là mấy.
Biết Hứa Tinh Không là phiên dịch viên, Hoài Hoàn dường như rất ngạc nhiên, kéo tay Hứa Tinh Không, nói: “Vậy chị làm giáo viên tiếng Đức cho em nhé. Em sẽ ở trong nước đến hết Giáng Sinh, chị dạy em tiếng Đức trong khoảng thời gian này đi.”
Hứa Tinh Không: “…”
Cô bé không đợi Hứa Tinh Không trả lời đã kéo cô đi ra ngoài, vừa kéo vừa nói, “Chị về đại trạch với em đi, dù sao buổi trưa anh em cũng về đại trạch ăn cơm, đến lúc đó chị trực tiếp đưa văn kiện cho anh em là được.”
Hứa Tinh Không không bắt kịp suy luận của em ấy, vừa nghe nói phải đến đại trạch, cô liền vội nói: “Không… không tiện. Chị còn chưa xin phép Hoài tổng…”
Thấy Hứa Tinh Không từ chối, Hoài Hoàn buông tay cô ra, hơi mất hứng hỏi cô: “Anh em có phải là ông chủ của chị không?”
Hứa Tinh Không mím môi, gật đầu đáp: “Phải.”
Hoài Hoàn rũ mắt mình Hứa Tinh Không, hầm hừ nói, “Nếu chị không đến đại trạch với em, em sẽ bảo anh em trừ lương chị.”
Hứa Tinh Không: “…”
Thật không hỗ là anh em ruột, cách bẫy người đều y như nhau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tháng Mười Hai trôi qua rất nhanh, mới đó đã nửa tháng.
Chiều thứ sáu, Hứa Tinh Không đến I Drink một chuyến. Năm giờ chiều là giờ cao điểm nên cửa hàng rất đông đúc. Đỗ Nhất Triết đang ở sau quầy pha trà sữa, Hoàng Phủ Nhất Đóa thì ngồi chơi cùng A Kim trước cửa hàng.
(*I drink – Wu Yin một thương hiệu đồ uống theo phong cách Hồng Kông chuyên nghiệp dưới sự quản lí của nhà hàng Palo-Trung Quốc.)
Hôm nay Hoàng Phủ Nhất Đóa mặc một chiếc váy tím xòe, phối cùng chiếc mũ phớt và bộ tóc giả cũng màu tím nốt, trông cực kì đáng yêu.
Hứa Tinh Không vừa đến trước cửa, A Kim liền quay đầu nhìn cô. Cô nhìn nó cười, A Kim thong thả bước từng bước nhỏ đến chỗ cô. Đợi đến khi A Kim đến gần, cô cúi người sờ đỉnh đầu nó, A Kim lại ngẩng đầu cọ cọ vào tay cô.
“A Kim.” Hoàng Phủ Nhất Đóa kêu một tiếng.
A Kim giật mình chạy về phía Hoàng Phủ Nhất Đóa, trước khi đi còn quay lại nhìn Hứa Tinh Không một cái, ý bảo cô đuổi theo nó. Cô nắm sợi dây trên cổ nó, bị nó kéo đến chỗ Hoàng Phủ Nhất Đóa.
Đỗ Nhất Triết cũng nhìn thấy Hứa Tinh Không, bèn cười nói với cô:
“Em bận tí việc.”
Hứa Tinh Không ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Nhất Đóa, cười cười gật đầu nói: “Được.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn Đỗ Nhất Triết cười, lúm đồng tiền hai bên má nở rộ trông hết sức ngọt ngào. Cô ấy cầm một quyển tập nhỏ cùng cây bút máy, đang hí hoáy viết gì đó.
Thấy tầm mắt Hứa Tinh Không dừng trên quyển tập của mình, Hoàng Phủ Nhất Đóa hào phóng khoe thứ đang cầm trên tay “Là tranh biếm họa số đặc biệt trong ngày giáng sinh đấy chị.”
Là một tác giả truyện tranh tự do, Hoàng Phủ Nhất Đóa đã có đến ba bốn tác phẩm, mỗi khi đến ngày lễ đều viết số đặc biệt.
Hứa Tinh Không nhận lấy quyển sổ rồi hâm mộ, nói: “Nhiều tác phẩm như vậy à, tất cả đều tự em sáng tác ra sao?”
“Không khó đâu ạ.” Hoàn Phủ Nhất Đó cười hì hì nói: “Em và A Triết mỗi năm đều đón Giáng Sinh một kiểu khác nhau nên em có nhiều linh cảm lắm.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa nói xong liền cười ngại ngùng.
Hứa Tinh Không bị nụ cười của cô ấy ảnh hưởng, cũng cong môi cười. Cô cúi đầu nhìn vào những dòng chữ trên sổ rồi liên tưởng đến cảnh được miêu tả.
Thời gian: Một đêm tuyết rơi.
Nhân vật: Nam nữ chính.
Địa điểm: Dưới ngọn đèn đường cuối con phố dài
P1. Trong không khí náo nhiệt của ngày lễ giáng sinh, nam chính cầm một tán ô đen che cho nữ chính. Vì trước đó không mang theo ô nên trên quần áo nữ chính còn vương vài bông tuyết.
Kịch bản mới chỉ được viết đến đây, Hứa Tinh Không đã hơi sửng sốt. Hoàng Phủ Nhất Đóa ‘a’ lên một tiếng rồi thè lưỡi xin lỗi cô, “Linh cảm này của em là bắt nguồn từ lần em thấy chị cầm ô, em viết như vậy chị cảm thấy có gì không tiện không?”
Lời Hoàng Phủ Nhất Đóa làm Hứa Tinh Không nhớ đến đêm hôm đó. Hoài Kinh cầm ô che mưa cho cô, còn nói rằng anh lén trốn đến gặp cô. Lúc đó hai người đã hai tuần không gặp nhau, cô lại bận tối mắt, không ngờ rằng anh sẽ đến gặp cô.
Hứa Tinh Không đỏ mặt, vội giải thích: “Anh ấy và chị không phải là kiểu quan hệ đó đâu.”
Thấy Hứa Tinh Không không để ý đến chuyện mình lấy linh cảm từ lần đó, Hoàng Phủ Nhất Đóa thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Có quan hệ hay không, em sẽ tự YY.”
Hứa Tinh Không đỏ mặt, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Đỗ Nhất Triết làm việc xong thì đi từ trong quầy ra, đưa tay xoa đầu Hoàng Phủ Nhất Đóa. Hai người họ ngày nào cũng ở cùng nhau nhưng vẫn không thấy chán, mỗi ngày đều trôi qua trong ngọt ngào, tựa như vị ngọt của kem vani vậy.
“Chị đến có chuyện gì không?” Đỗ Nhất Triết thu tay lại, cười hỏi Hứa Tinh Không.
Hứa Tinh Không gật đầu, nói với Đỗ Nhất Triết: “Hai tuần trước khai trương, hai em giúp đỡ chị nhiều việc mà chị vẫn chưa có dịp cảm ơn. Hôm nay chị muốn dẫn hai đứa ăn một bữa.”
“Yeah!” Nghe Hứa Tinh Không nói vậy, Hoàng Phủ Nhất Đóa lập tức cười vui vẻ.
Thấy hai người vui vẻ như vậy, Hứa Tinh Không cũng vui lây, cô hỏi: “Các em muốn ăn gì?”
Đỗ Nhất Triết nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nhất Đóa rồi cười hỏi: “Con heo nhỏ tham ăn này, em muốn ăn gì?”
Nghe thấy Đỗ Nhất Triết gọi mình heo nhỏ, Hoàng Phủ Nhất Đóa nhíu mi, tỏ ra giận dỗi dụi đầu vào người Đỗ Nhất Triết. Cậu ấy tủm tỉm cười đỡ lấy đầu Hoàng Phủ Nhất Đóa, cô nàng đánh vào ngực cậu, mặt mày cậu mềm dịu, nói: “Tiểu tiên nữ, em muốn ăn gì?”
Cách gọi này khiến Hoàng Phủ Nhất Đóa thích thú, hưng phấn nhìn Hứa Tinh Không hỏi: “Ăn thịt nướng được không chị?”
Thấy ánh mắt sáng rực của Hoàng Phủ Nhất Đóa, Hứa Tinh Không cười gật đầu: “Được chứ.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa vui vẻ đứng dậy, rồi cúi xuống vuốt ve đầu A Kim, nói: “A Kim sắp có xương để gặm rồi nhé.”
Các quán ăn thường không cho mang theo thú nuôi, nên Hoàng Phủ Nhất Đóa đã cố ý tìm quán ăn Hàn Quốc cho phép mang vật nuôi vào.
Ba người cùng A Kim chọn một chỗ ngồi sáng sủa. Nhân viên phục vụ đem thực đơn đến, Hứa Tinh Không nhìn lướt qua rồi đưa thực đơn cho đôi tình nhân trước mặt, nói: “Đây là lần đầu chị đến đây nên cũng không biết gọi gì, hai em chọn món đi.”
Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa không phải lần đầu đến đây nên dĩ nhiên biết chỗ này có món gì ngon.
Hứa Tinh Không lại bổ sung thêm một câu: “Món gì cũng được, muốn ăn gì thì gọi.”
Đôi mắt Hoàng Phủ Nhất Đóa cong như trăng khuyết, dựng thẳng ngón tay cái, nói: “Chị đúng là bà chủ tốt nhất trên đời.”
Hứa Tinh Không nhận lời khen này. Cô uống một ngụm cháo bí ngô tặng kèm của quán, cháo ngọt nhưng không ngấy, rất vừa miệng. Cô định bụng chỉ ăn món này thôi. Không hiểu tại sao từ lúc vừa vào quán cô đã thấy trong người hơi khó chịu, nhưng không biết khó chịu chỗ nào.
Đôi tình nhân trẻ nhanh chóng gọi đồ ăn, Đỗ Nhất Triết đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, sau đó bàn chuyện công việc với Hứa Tinh Không.
“Chị, Giáng Sinh năm nay chúng ta có tổ chức gì không?”
Mười ngày nữa là đến Giáng Sinh rồi.
Nói đến đây, thật ra Hứa Tinh Không cũng không biết gì nhiều về mấy chuyện này nên hỏi Đỗ Nhất Triết: “Em có đề xuất gì không?”
Đỗ Nhất Triết vừa rót cho Hoàng Phủ Nhất Đóa một ly nước vừa nói: “Các hoạt động cửa tiệm có thể tổ chức chỉ có mấy loại, ví dụ giảm giá không giới hạn, giảm giá theo giờ, tặng thêm, … Em thấy hoạt động tặng thêm khá hay, thương hiệu I Drink cũng thường tổ chức hoạt động tặng thêm vào mỗi dịp lễ tết. Có khi tặng ly, có khi là miếng lót ly hoặc các loại bút, vừa tăng doanh thu bán hàng lại vừa quảng cáo thương hiệu.”
Hứa Tinh Không hỏi: “Làm mấy hoạt động này có cần phải xin phép ai không?”
Đỗ Nhất Triết lắc đầu, đáp: “Những cửa hàng lệ thuộc vào công ty lớn thì phải xin phép, còn như chúng ta thì phải tự mua. Cũng không đắt đâu, mua theo số lượng lớn sẽ đỡ tốn hơn. Chúng ta có thể đặt trước bao nhiêu cái như thế này…”
Hứa Tinh Không cảm thấy đề xuất của Đỗ Nhất Triết rất hay. Có cậu ấy giúp nên cô yên tâm hơn nhiều, cậu em trai này vừa giàu kinh nghiệm lại vừa có trách nhiệm.
“Được, vậy em xem thử cần gì thì tự mình quyết định rồi ghi vào sổ gửi cho chị. Chị gửi tiền cho em.”
Đỗ Nhất Triết sảng khoái nói: “Được.”
Thịt được dọn lên, Đỗ Nhất Triết bắt đầu nướng thịt. Hoàng Phủ Nhất Đóa vừa ăn vừa huyên thuyên với Hứa Tinh Không: “Món thịt ba chỉ này ngon lắm, cả thịt bò này nữa…”
Hứa Tinh Không thấy Hoàng Phủ Nhất Đóa nhiệt tình như vậy, tâm trạng cũng vui hơn. Nhưng cô thật sự ăn không vào, nên không động đũa mấy.
Hoàng Phủ Nhất Đóa chú ý thấy Hứa Tinh Không chẳng ăn gì, vừa ném mẩu xương cho A Kim vừa thân thiết hỏi cô: “Chị không khỏe chỗ nào sao?”
Hứa Tinh Không quả thật có chút mệt, vừa muốn lắc đầu muốn bảo rằng mình không sao thì cảm nhận được có dòng nước ấm chảy ra từ phía dưới.
Cô ngẩn ra, hiểu rõ được nguyên nhân.
Không ngờ thuốc Bắc đó tốt như vậy, cô mới uống một lần mà kinh nguyệt chậm trễ mấy tháng nay đã đến. Bình thường thì ngày đầu đến tháng không ra nhiều, cô nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nhất Đóa rồi buông đũa nói: “Chị không sao, chị vào toilet một chút.”
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhận ra sự khác thường của cô, cũng buông đũa nói: “Em đi nữa.”
Hai người một trước một sau vào nhà vệ sinh, lúc vừa vào trong, Hứa Tinh Không xấu hổ cười, đỏ mặt hỏi Hoàng Phủ Nhất Đóa: “Em có mang theo băng vệ sinh không?”
Trùng hợp mấy ngày nay Hoàng Phủ Nhất Đóa cũng sắp đến tháng, cô ấy cúi đầu lục túi của mình rồi đáp: “Có, em cũng sắp đến tháng nên luôn mang theo mấy cái phòng ngừa.”
Hứa Tinh Không cười, thường thì mấy tháng “bà dì” mới đến thăm cô một lần nên cô không chuẩn bị trước. Cô cảm ơn Hoàng Phủ Nhất Đóa rồi cầm băng vệ sinh vào bên trong phòng.
“Chị có đau bụng không?” Hoàng Phủ Nhất Đóa vẫn ở bên ngoài phòng chờ cô.
Hứa Tinh Không thay băng, sau đó sờ bụng rồi đáp: “Không em.”
Bụng cô thật sự không đau, chỉ hơi không thoải mái. Lúc trước mỗi lần đến kì cô đều đau đến không chịu nổi, không lẽ là nhờ tác dụng của thuốc? Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không liền cười.
Làm gì có chuyện thần kì như vậy.
Hoàng Phủ Nhất Đóa dựa vào vách tường chờ Hứa Tinh Không, thấy cô ra ngoài, hai người vừa rửa tay vừa nói chuyện: “Mỗi lần đến tháng em đều đau, nhưng chỉ đau ngày đầu tiên thôi. Mỗi lúc như vậy A Triết đều nấu cho em một bát trà gừng nóng, uống xong là hết đau ngay.”
Hứa Tinh Không hơi ngạc nhiên hỏi: “A Triết biêt nấu trà gừng nóng sao?”
Ở Hoài Thành, đàn ông thường rất ít xuống bếp.
“Đương nhiên rồi.” Hoàng Phủ Nhất Đóa cười hì hì nói: “Ở nhà anh ấy cũng là người nấu ăn đó chị.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Tinh Không nghe được chuyện này.
Nhìn kĩ sẽ thấy quan hệ giữa Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa giống như Đỗ Nhất Triết đang nuôi con gái hơn. Cậu ấy luôn cưng chiều Hoàng Phủ Nhất Đóa vô điều kiện, xem cô bé như một cô công chúa nhỏ vậy.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không mỉm cười, có chút hâm mộ hai người. Tuy rằng cô tự lập đã quen, nhưng trong lòng vẫn mong muốn có người yêu thương cưng chiều cô vô điều kiện như vậy.
Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn Hứa Tinh Không, xác nhận lần nữa: “Chị thật sự không đau chứ? Hay để A Triết làm cho chị một chén trà long nhãn táo đỏ nhé?”
Hứa Tinh Không lắc đầu, cười nói: “Chị thật sự không đau.”
Nhưng chỉ một tiếng sau, Hứa Tinh Không đã cảm thấy hối hận vì lời nói này.
Sau khi ăn cơm xong, đôi bạn trẻ nắm tay nhau trở về cửa hàng, còn Hứa Tinh Không một mình đến cổng B chỗ quảng trường Giai Đình để gọi xe về nhà. Lúc vừa quẹo vào trong, bụng cô bỗng đau dữ dội, đau đền nỗi tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa.
Cơn đau ập đến thình lình thường kịch liệt hơn những cơn đau âm ỉ, Hứa Tinh Không toát mồ hôi lạnh. Cô ôm bụng, gắng gượng gồng người lê từng bước đến khu nghỉ ngơi bên trong.
Sau khi ngồi xuống, cơn đau cũng dần giảm đi. Hứa Tinh Không điều chỉnh hô hấp, lấy điện thoại chuẩn bị gọi. Nào ngờ cô chưa kịp gọi thì màn hình hiển thị có cuộc gọi đến.
“Alo.” Hứa Tinh Không ấn nút nhận.
Ở đầu dây bên kia, Hoài Kinh thản nhiên hỏi: “Mấy giờ em về?”
Hứa Tinh Không mím môi, xoa bụng nói: “Tối nay chắc em không qua chỗ anh đâu.”
Hoài Kinh không ngờ cô sẽ nói như vậy, bất giác nâng cao âm cuối: “Sao vậy?”
“À…” Hứa Tinh Không bối rối, những chuyện xấu hổ thế này, cô không biết phải giải thích với anh thế nào, giọng nói nhỏ như muỗi, “Ừm…em…đến tháng.”
Hoài Kinh không nghe rõ lời cô, bèn hỏi lại: “Cái gì?”
Mặt Hứa Tinh Không đỏ bừng như trái cà chua, lại nói lớn hơn một chút:
“Em đến tháng rồi.”
Hoài Kinh sửng sốt, lần này anh đã hiểu ý cô, tưởng tượng đến vẻ mặt cô lúc nói câu này, anh không khỏi cười nhẹ.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Hứa Tinh Không càng xấu hổ hơn, cô ấp a ấp úng nói: “Tối…. tối nay em sẽ không qua chỗ anh.”
Vì cô đang đến tháng, hai người cũng không thể làm gì được.
Lúc sắc đỏ trên mặt cô vừa giảm bớt, anh bỗng nói.
“Em đang nghĩ gì trong đầu vậy?” Giọng anh trầm thấp và hơi nghiêm túc, nhưng vừa nói xong lại không nhịn được cười khẽ.
“Đến tháng thì không thể đàn dương cầm sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Anh…. giả bộ trong sáng lừa ai vậy?
Và thực sự là, Hứa Tinh Không không thể đánh đàn được. Hứa Tinh Không đồng ý để Hoài Kinh đến đón cô đến chỗ anh học đàn. Mọi chuyện đều ổn cho đến khi vào trong nhà anh, cô bỗng đau bụng đến mức suýt ngã trước cửa.
Hoài Kinh thấy cô xụi lơ, liền cau mày đỡ lấy cô, trầm giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Ý thức của Hứa Tinh Không hơi mơ hồ, dựa vào người Hoài Kinh, khó nhọc nói:
“Em đau bụng kinh.”
Hoài Kinh hiểu ý cô, cô vừa dứt lời liền bế cô đến phòng ngủ ở lầu hai.
Anh đặt cô lên giường, hai tay chống bên sườn của cô, nhẹ giọng nói: “Em nằm nghỉ ở đây trước đã…”
Hoài Kinh còn chưa nói xong, Hứa Tinh Không đã nhịn đau kéo tay anh, nói: “Anh… đưa em về chỗ em đi.” Cô đau đến không chịu nổi nữa rồi.
Ở đây không có băng vệ sinh, hơn nữa cô sợ nếu ngủ ở đây sẽ làm bẩn giường của anh.
Hoài Kinh nhíu mày nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại muốn về chỗ em?”
Hứa Tinh Không mấp máy môi.
Anh cúi đầu quét mắt nhìn khắp người cô rồi hừ cười, khóe môi khẽ nhếch.
“Sợ tối nay hai chúng ta sẽ chiến đấu đẫm máu sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Cô đỏ mặt đưa tay với lấy chăn trùm lên người, nghiêng mặt sang một bên.
Cô đã thế này rồi mà anh còn trêu chọc nữa.
Sau khi anh đứng dậy ra ngoài, ý thức Hứa Tinh Không dần mơ hồ, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khi cô tỉnh lại thì căn phòng đã chìm trong ánh đèn dịu nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, trên ngăn tủ đầu giường để một đống các loại băng vệ sinh.
Băng vệ sinh được đựng trong túi ni lon lần trước hai người mua ở siêu thị, chắc là Hoài Kinh đã mua.
Hứa Tinh Không nhìn mấy bịch vuông màu hồng, tưởng tượng ra cảnh một người đàn ông cao lớn đứng ở khu băng vệ sinh hồng nhạt, cảm thấy hình ảnh vô cùng đối lập.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng ấm áp.
Hứa Tinh Không đang thừ người thì bỗng ngửi thấy mùi gừng cay nồng. Cô ngẩng đầu nhìn lên, Hoài Kinh đang bưng một cái chén sứ đi vào.
Hứa Tinh Không vẫn nằm trên giường, trông vẫn còn tiều tụy, nhưng sắc mặt đã đỡ hơn lúc ban nãy nhiều.
Hoài Kinh bưng chén đến, Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn, không ngờ lại là trà gừng. Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, hỏi, “Anh mua à?”
Hoài Kinh không đáp mà ngồi xuống giường, đưa chén cho Hứa Tinh Không. Cô sửng sốt, nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Đưa mũi đến ngửi, càng nghe mùi gừng cay nồng hơn. Trong chén sứ trắng có vài miếng gừng nổi bên trên, còn bên dưới là nước đường màu nâu. Tuy trà gừng có màu như thuốc bắc nhưng dễ ngửi hơn hiều, vị cũng rất ngọt.
Hứa Tinh Không cầm thìa uống từng ngụm, vị ngọt hoà với vị gừng cay, như một ngọn lửa chảy từ cổ họng đến bụng cô. Cả người cô ấm lên, bụng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Thấy cô uống từng thìa một, Hoài Kinh bèn hỏi: “Ngọt không?”
Hứa Tinh Không gật đầu, đáp: “Ngọt.”
Ngọt đến mức át đi cả vị cay của gừng.
Mũi anh phát ra tiếng cười khẽ, đưa tay điểm lên trán cô một cái.
“Trà gừng nhà ai bán mà nỡ bỏ nhiều đường vậy?”
Hoài Kinh: “…”
Vậy là anh nấu rồi!
Hiểu ra, Hứa Tinh Không liền thấy thật kì diệu. Cô nhớ tới lời Hoàng Phủ Nhất Đoá nói, mỗi lần em ấy đau bụng kinh, Đỗ Nhất Triết đều sẽ nấu canh gừng cho em ấy. Chuyện nấu trà gừng, chỉ có những người yêu nhau mới làm cho nhau.
Tim Hứa Tinh Không rung động.
Cảm giác được người khác chăm sóc thật ấm áp, nhưng chắc cô chỉ được hưởng thụ vài lần thôi. Sau này, mỗi khi cô tới tháng, dù không còn liên lạc với Hoài Kinh nữa, cô vẫn sẽ nhớ về lần này.
Sau khi Hoài Kinh tắm xong thì mặc áo ngủ, nằm bên cạnh Hứa Tinh Không. Đây vẫn là lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một cái giường mà không làm gì. Sau khi anh nằm xuống thì tắt đèn rồi xoay lưng về phía cô, để lại một tấm lưng cho cô.
Hứa Tinh Không nghĩ lại tất cả những việc anh làm hôm nay vì mình mà trong lòng vô cùng biết ơn. Cô gọi anh một tiếng, hơi thở anh đều đều, cũng không trả lời cô. Tuy anh không lên tiếng, nhưng cô biết anh chưa ngủ.
Hứa Tinh Không đưa một ngón tay chọt chọt vào lưng anh.
“Cảm ơn.”
Anh vẫn không trả lời.
Hứa Tinh Không mím môi, vừa định chọt tiếp thì nghe thấy tiếng anh thở dài trong bóng đêm.
“Em thật sự muốn chiến đấu đẫm máu sao?”
Hứa Tinh Không: “…”
Sáng hôm sau, khi Hứa Tinh Không tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai. Nghĩ ngơi một đêm nên bụng cô đã không đau nữa, chỉ là cơ thể vẫn hơi uể oải.
Cô vén chăn lên, chọn loại băng vệ sinh mình hay dùng trong số băng trên đầu giường. Vừa trở người thì động tác của cô bỗng khựng lại.
Ở dưới cùng của cái túi có cái bịch kẹo trái cây, bao bì rất đẹp, vừa nhìn đã biết rất ngọt.
Hoài Kinh rất ít khi ăn kẹo, chắc là mua cho cô.
Tim Hứa Tinh Không rung nhẹ, lại nhớ tới chén trà gừng tối qua. Hoài Kinh đối với cô không giống như đối xử với bạn giường, mà hơi giống cách Đỗ Nhất Triết đối xử với Hoàng Phủ Nhất Đóa.
Cô ngẩn ra, mặt dần đỏ lên, sau đó cười khổ, ánh mắt lạnh lại.
“Nghĩ đi đâu không biết!”
Hứa Tinh Không thay băng xong thì nhận được điện thoại của Hoài Kinh.
Ở đầu kia điện thoại truyền đến tiếng lật tài liệu, anh thản nhiên nói, “Hôm nay công ty có chút chuyện phải xử lý. Em còn đau bụng không?”
Thỉnh thoảng đến cuối tuần Hoài Kinh vẫn rất bận.
“Hết rồi.” Hứa Tinh Không đáp.
Hoài Kinh ừa một tiếng. Hứa Tinh Không vừa định nói cảm ơn thì anh nói tiếp: “Vậy dậy tập đàn đi. Luyện tập phần anh dạy em mấy hôm trước đấy.”
Câu cảm ơn của Hứa Tinh Không nghẹn lại, trả lời thuận theo lời anh dặn, “Được.”
“Ừa.” Anh khẽ đáp một tiếng, cuối cùng còn nói: “Anh sắp về nhà rồi, về sẽ mang đồ ăn sáng cho em.”
Hứa Tinh Không thay đồ đàng hoàng rồi xuống lầu, vừa vặn, ánh nắng mai chiếu trên ban công, trông rất ấm áp. Cô đi tới, nhìn phần tài liệu tiếng Đức đặt bên cây dương cầm. Mỗi khi Hoài Kinh xem tài liệu mệt sẽ thường đàn một bản nhạc để thư giãn.
Trước kia cô không biết những điều này, theo thời gian, hai người biết nhau càng lâu thì họ càng hiểu rõ về nhau hơn.
Hứa Tinh Không ngồi trên băng ghế, ngón tay đặt lên phím đàn, ấn vài cái, cô đàn nghe cũng rất hay, âm thanh rất êm tai.
Cô tìm nhạc phổ bài “Hai con cọp” trên điện thoại, rồi chậm rãi đàn. Tuy còn trúc trắc nhưng chí ít vẫn đúng âm.
Hứa Tinh Không rất vui vẻ.
Đang định đàn hết cả bài thì Hứa Tinh Không nghe tiếng ấn mật mã ngoài cửa. Cô cứ tưởng Hoài Kinh về nên đứng dậy nhìn ra.
Khi cô đứng lên thì cửa vừa mở, nhưng người bước vào không phải Hoài Kinh mà là một thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Cô gái vừa đi vào vừa nói, “Vậy mà lại không đổi mật mã à.”
Thấy cô gái có vẻ quen thuộc với nơi này, Hứa Tinh Không hơi giật mình. Cô đang lúng túng không biết phải làm gì thì cô gái cũng đã thấy cô. Cả hai đều ngẩn người khi chạm phải ánh mắt của nhau.
Cô gái này thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo khoác ngắn cổ lông màu hồng, áo len trắng cao cổ cùng quần đen bó sát, phối với đôi boot martin. Em ấy rất cao, phải hơn một mét bảy, đôi chân dài thẳng nuột. Dáng người đẹp không thua gì người mẫu.
Nét mặt và phong cách em ấy hơi lạnh lùng, đôi mắt hơi xếch, mũi cao thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng hào. Dù lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn có nét mũm mĩm của trẻ con.
Vẻ ngoài của em ấy rất bắt mắt và còn rất phong cách, Hứa Tinh Không nhìn em ấy liền nghĩ đến một người.
“Chị là ai?” Cô gái lên tiếng trước, nhìn thoáng qua tập tài liệu trên tay Hứa Tinh Không rồi lập tức hiểu ra, “À, chị là cấp dưới của anh trai em phải không?”
Giọng nói của cô gái trong trẻo ngọt ngào, tính tình cũng có vẻ rất vui tươi sảng khoái.
Hứa Tinh Không lấy lại tinh thần, nhận ra người đối diện là Hoài Hoàn, em gái của Hoài Kinh. Trong lòng cô hơi căng thẳng, nhìn thấy tập tài liệu bên cạnh bèn cầm lên rồi nói: “Đúng vậy, chị đến lấy tài liệu nhưng Hoài tổng không có nhà, bảo chị chờ một chút.”
Anh không có nhà vậy cô vào nhà bằng cách nào?
Hứa Tinh Không vừa nói xong đã cảm thấy muốc khóc trước sự ngu ngốc của chính mình.
Khi cô đang chuẩn bị bị vạch trần thì Hoài Hoàn lại như hiểu ra, gật đầu nói: “Vậy à.”
Hứa Tinh Không: “…”
Ánh mắt Hoài Hoàn dừng trên tập tài liệu trong tay Hứa Tinh Không, thấy đó là một tài liệu biên soạn bằng tiếng Đức nên ngước nhìn Hứa Tinh Không, hỏi: “Chị là phiên dịch viên à?”
“Hả? À ừa…” Hứa Tinh Không gật đầu.
“Tuyệt quá!” Hoài Hoàn bỗng mỉm cười, bước đến chỗ Hứa Tinh Không. Có điều tỉ lệ cơ thể của em ấy rất cân đối, không cao nhưng chân dài, chứ trên thực tế không cao hơn Hứa Tinh Không là mấy.
Biết Hứa Tinh Không là phiên dịch viên, Hoài Hoàn dường như rất ngạc nhiên, kéo tay Hứa Tinh Không, nói: “Vậy chị làm giáo viên tiếng Đức cho em nhé. Em sẽ ở trong nước đến hết Giáng Sinh, chị dạy em tiếng Đức trong khoảng thời gian này đi.”
Hứa Tinh Không: “…”
Cô bé không đợi Hứa Tinh Không trả lời đã kéo cô đi ra ngoài, vừa kéo vừa nói, “Chị về đại trạch với em đi, dù sao buổi trưa anh em cũng về đại trạch ăn cơm, đến lúc đó chị trực tiếp đưa văn kiện cho anh em là được.”
Hứa Tinh Không không bắt kịp suy luận của em ấy, vừa nghe nói phải đến đại trạch, cô liền vội nói: “Không… không tiện. Chị còn chưa xin phép Hoài tổng…”
Thấy Hứa Tinh Không từ chối, Hoài Hoàn buông tay cô ra, hơi mất hứng hỏi cô: “Anh em có phải là ông chủ của chị không?”
Hứa Tinh Không mím môi, gật đầu đáp: “Phải.”
Hoài Hoàn rũ mắt mình Hứa Tinh Không, hầm hừ nói, “Nếu chị không đến đại trạch với em, em sẽ bảo anh em trừ lương chị.”
Hứa Tinh Không: “…”
Thật không hỗ là anh em ruột, cách bẫy người đều y như nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.