Chương 23: Sau đó ông phát hiện mình thích rồi…
Bản Lật Tử
14/12/2023
Nhận ra người đến là Lý Dật Phàm, thái độ của Tiểu Ngọc quay phắt 180 độ, ngay cả nụ cười chuyên nghiệp luôn treo trên mặt cũng chẳng còn: “Tìm cái gì mà tìm? Tìm người thì ra đồn công an đê.”
Lý Dật Phàm không ngờ cô lễ tân này mở mồm lại chát như vậy, sắc mặt hắn cứng lại, sau đó nhìn cô với vẻ hơi cáu: “Cô có thái độ gì đấy? Lễ tân mấy người tiếp khách như thế à?”
Tiểu Ngọc nói: “Bọn tôi tiếp khách đương nhiên không có thái độ này, vấn đề là anh là khách hả? Anh không phải, anh chỉ là gã lừa đảo.”
Sắc mặt của Lý Dật Phàm lại khó coi vài phần, hắn nghĩ con lễ tân này chắc đã biết chuyện từ chỗ Lương Tuệ Tuệ, bèn không nói với cô nữa, tự quay đi tìm nhà hàng.
Hắn biết Lương Tuệ Tuệ làm phục vụ ở nhà hàng, tuy hắn tới đây lần đầu, nhưng trong khách sạn có bảng chỉ dẫn, muốn tìm nhà hàng không khó.
Tiểu Ngọc vốn định kéo hắn lại, nhưng có khách xuống làm thủ tục trả phòng, cô nàng đành phải trả phòng cho khách trước.
Lý Dật Phàm vừa bước vào nhà hàng, liền thấy ngay Lương Tuệ Tuệ đang dọn bàn ăn. Cô mặc đồng phục làm việc cùng kiểu, búi tóc củ tỏi, mặt còn trang điểm nhẹ nhàng. Khi Lý Dật Phàm thấy cô còn ngơ ngác cả ra, hắn đã lâu không gặp Lương Tuệ Tuệ, dường như Lương Tuệ Tuệ đã đẹp hơn hắn nhớ.
“Tuệ Tuệ.” Hắn tiến lại, gọi Lương Tuệ Tuệ một tiếng. Lương Tuệ Tuệ nghe tiếng hắn ngẩn ra một cái, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Là Lý Dật Phàm, cô ấy không nghe lầm.
Lý Dật Phàm thấy cô thì mừng húm, bước tới định kéo tay cô, bị Lương Tuệ Tuệ né đi. Động tác của Lý Dật Phàm sượng một chút, hắn biết Lương Tuệ Tuệ đang giận hắn, cho nên hắn hạ thấp mình, định dỗ cô, chắc cô sẽ tha thứ hắn thôi: “Tuệ Tuệ, anh biết lần này anh sai, anh đã biết lỗi rồi, em đừng giận nữa được không?”
Lương Tuệ Tuệ mím môi, mất kiên nhẫn đi vòng qua hắn: “Tôi đang làm việc, anh đừng ở đây làm phiền.”
Lý Dật Phàm vẫn theo sát phía sau: “Tuệ Tuệ, anh thật sự biết sai rồi, anh đã chia tay với Trần Đan Ni rồi, em tha thứ cho anh một lần nhé.”
Lương Tuệ Tuệ vốn chẳng định để ý, nhưng lời hắn nói thật khiến cô tức cười. Cô dừng lại nhìn Lý Dật Phàm, trong mắt đều là trào phúng: “Anh chia tay với cô ta? Tôi thấy người ta không thèm anh nữa thì có!”
“…” Lý Dật Phàm mím môi, lại muốn kéo Lương Tuệ Tuệ lại. Lương Tuệ Tuệ đập tay hắn ra, khó được một lần nổi giận: “Lý Dật Phàm, anh liêm sỉ tí đi! Người ta không cần anh, anh lại chạy về tìm tôi, anh coi tôi là gì? Trạm thu gom rác à?”
Sắc mặt Lý Dật Phàm cứng lại, hắn không ngờ Lương Tuệ Tuệ lại nói khó nghe thế, hắn và Lương Tuệ Tuệ quen nhau bao nhiêu năm, Lương Tuệ Tuệ lúc nào cũng quan tâm săn sóc, chẳng có lấy một lần to tiếng với hắn.
Hắn còn chưa phản ứng lại, đã có ba người khách nước ngoài đi vào nhà hàng, Lương Tuệ Tuệ thấy khách đến, không để ý hắn nữa, chạy qua đón khách. Lý Dật Phàm đứng đó, nhìn cô dùng tiếng Anh lưu loát giao tiếp với khách nước ngoài, dẫn họ tới bàn cạnh cửa sổ. Ánh mặt trời rơi trên khóe môi cô, khiến nụ cười của cô trở nên lóa mắt.
Lý Dật Phàm hơi giật mình, tiếng Anh của Lương Tuệ Tuệ tốt như thế tự lúc nào? Rõ ràng thời cấp ba đọc bài khóa, cô còn trúc tra trúc trắc. Con người cô ấy cũng sáng sủa hơn trước nhiều, hồi cấp ba cô chẳng có bạn bè gì, cho dù ở thị trấn nhỏ của bọn họ, cũng chỉ là một cô gái mờ nhạt.
Nhưng Lương Tuệ Tuệ trước mắt, đã không là Lương Tuệ Tuệ hắn từng biết nữa, cô trở nên thông minh xinh đẹp hơn xưa, cũng tự tin hơn xưa.
Lý Dật Phàm không rõ cảm xúc trong lòng, hắn bất giác đi lên, gọi Lương Tuệ Tuệ một tiếng. Lương Tuệ Tuệ thấy hắn, cất ngay nét cười trên mặt. Thấy Lương Tuệ Tuệ vẫn không chịu ngó tới mình, Lý Dật Phàm đành đổi chiêu khác: “Anh ăn cơm ở đây được chứ?”
Lương Tuệ Tuệ nói: “Vị trí gần cửa sổ cần phải đặt trước, xin hỏi anh đã đặt chưa?”
“Tuệ Tuệ, em nhất định phải vậy sao?” Lý Dật Phàm tiến gần Lương Tuệ Tuệ hai bước, Lương Tuệ Tuệ vô thức lùi ra sau. Vừa lùi một bước, đã cảm giác mình đụng vào người khác, Lương Tuệ Tuệ vội quay lại xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
“Em gái hôm nay nhiệt tình thế.” Tiếng Tề Thịnh từ trên đầu vọng xuống, Lương Tuệ Tuệ sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Tiến sĩ Tề đang đứng đó ạ.
Lương Tuệ Tuệ thấy mình đúng là xu cà na.
Tề Thịnh kéo Lương Tuệ Tuệ ra sau mình, nhìn Lý Dật Phàm ở đối diện: “Chú đang quấy rối nhân viên phục vụ của bọn anh hả?”
Đã có không ít khách trong nhà hàng ngó nghiêng về bên này, còn có người chỉ chỉ chỏ chỏ Lý Dật Phàm. Lý Dật Phàm tốt xấu gì cũng là sinh viên, bỗng có hơi xấu hổ: “Không phải, tôi là bạn trai của Lương Tuệ Tuệ.”
Lương Tuệ Tuệ đứng sau lưng Tề Thịnh lớn tiếng phủ nhận: “Anh ta không phải!”
Tề Thịnh nhìn Lý Dật Phàm nói: “Người ta nói là không phải, chú còn cù cà cù kèo, anh gọi bảo vệ tống cổ ra bây giờ.”
Anh ta vừa nói đến đó, thì Trịnh bảo Châu đã mang bảo vệ của khách sạn tới. Khách ăn cơm trong nhà hàng khó có cơ hội thấy tình huống này, ào ào ngẩng đầu hít drama.
Sau khi Trịnh Bảo Châu tới, không thèm nhiều lời với Lý Dật Phàm, trực tiếp kêu bảo vệ xách Lý Dật Phàm lên, lôi khỏi nhà hàng—-tư thế giống hệt hôm cô bị hai con nha hoàn lôi ra ngoài.
“Đã làm phiền mọi người dùng cơm rồi ạ.” Trịnh bảo Châu vừa cười vừa nói với khách trong nhà hàng, “Giờ đã không sao rồi, mọi người có thể tiếp tục, để xin lỗi, lát nữa mỗi bàn chúng tôi sẽ tặng một phần ăn nhỏ. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”
Trông thấy có người nước ngoài trong nhà hàng, cô còn dùng tiếng Anh nói lại lần nữa.
Thực khách trong nhà hàng đương nhiên là vui, bọn họ không chỉ được xem tuồng, còn được một món miễn phí.
Trịnh Bảo Châu nói với mọi người xong, cũng rời nhà hàng. Hai bảo vệ ở đằng trước không ném Lý Dật Phàm ra ngoài, mà lôi hắn đến phòng nghỉ. Trịnh Bảo Châu cũng theo sau, cô lại sofa ngồi xuống, cười cười nhìn Lý Dật Phàm trước mặt: “Đến cũng đến rồi, chúng ta nhân dịp này tán gẫu đi, tiền chú nợ Tuệ Tuệ định khi nào trả?”
Lý Dật Phàm nhíu mày, nhìn cô nói: “Chị là ai? Chuyện này liên can gì đến chị?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Chị là bà chủ chỗ này, chú chạy tới khách sạn của chị làm loạn, chú nói xem có liên can tới chị không?”
Lý Dật Phàm càng nhíu chặt mày: “Chuyện này Tuệ Tuệ nói cho mấy người hả? Đây là chuyện riêng của bọn tôi, em ấy đâu cần bô bô cho tất cả mọi người biết!”
Lời này khiến Trịnh Bảo Châu bật cười: “Chú đã có mặt mũi làm, còn sợ người ta biết? Cái này tính gì là mọi người biết, chị còn chưa lên báo mua hot search cho chú đâu.”
Lý Dật Phàm mím chặt môi, một lúc sau mới bật ra một câu không hề sáng ý: “Đây là chuyện riêng của bọn tôi, không liên can đến chị.”
“Hi vọng chú hiểu rõ tình hình, bây giờ chú đã chẳng còn quan hệ gì với Lương Tuệ Tuệ nữa, cũng không tồn tại chuyện gì riêng.” Trịnh Bảo Châu nhìn Lý Dật Phàm, cảm thấy hắn bị xã hội vùi dập chưa đủ, “Lần sau chú lại đến khách sạn chị làm loạn, chị báo cảnh sát luôn.”
“….Tôi biết rồi, có phải mấy người ở giữa đâm bị thóc chọc bị gạo không!” Lý Dật Phàm đột nhiên hung hăng bật dậy, bảo vệ đứng cạnh bên cạnh lập tức tiến lên ngăn hắn lại.
“Đừng có cắn bừa, chỗ bọn chị có camera đấy.” Trịnh Bảo Châu nhìn hắn một cái, cũng đứng lên, “Chú tự làm những việc bẩn thỉu đấy, còn muốn đổ cho ai? Từ giờ chú chỉ có quan hệ con nợ – chủ nợ với Tuệ Tuệ thôi, lần sau chú xuất hiện trước mặt em ấy tốt nhất là để trả tiền.”
Nói đoạn, cô nói với hai bảo vệ: “Tống cậu ta ra, nhìn chướng hết cả mắt.”
“Dạ cô Bảo Châu!”
Bảo vệ tống cổ Lý Dật Phàm ra ngoài, nhưng Lý Dật Phàm là heo chết đếch sợ nước nóng, không cho vào khách sạn, thì hắn ở ngoài chờ, ra bộ không đợi được Lương Tuệ Tuệ thì không rời khỏi đây.
Lúc Tề Thịnh đi ra từ khách sạn, hắn vẫn còn đứng đấy. Tề Thịnh xách cơm hộp mua giúp Khúc Trực, anh ta liếc Lý Dật Phàm một cái, rồi đi về phía công ty.
“Lão Khúc, cơm rang của ông tới rồi nè.” Dạo này Khúc Trực bận đến độ không ra ngoài ăn cơm được, buổi trưa cũng nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Tề Thịnh mang cơm về cho anh, thừa dịp anh ăn cơm đứng bên cạnh tán phét: “Vừa nãy tôi đi ăn, có một thằng trẻ trẻ trông như sinh viên, chạy đến tìm Lương Tuệ Tuệ, sau đó bị bảo vệ tống cổ.”
Tay cầm đũa của Khúc Trực khựng lại, hỏi Tề Thịnh: “Ai vậy?”
Tề Thịnh đáp: “Nói là bạn trai của Lương Tuệ Tuệ, nhưng người ta căn bản không nhận. Da mặt nó cũng dày, lúc tôi đi nó còn đứng chờ ngoài cửa khách sạn.”
Khúc Trực hừ lạnh một cái: “Da mặt dày là đúng rồi, không thì sao mà lấy tiền của Lương Tuệ Tuệ đi cua hoa khôi của khoa cho được.”
Lúc trước Tề Thịnh chỉ nghe bảo Lương Tuệ Tuệ có chuyện gì đó, động đến cả cảnh sát, nhưng anh ta vạn lần không ngờ là như vậy: “Gì? Thời đại này còn có cô gái ngốc thế á? Quả nhiên các cụ nói không sai, đồng tình với đàn ông là bất hạnh với phụ nữ!
Khúc Trực: “….”
Tề Thịnh ông là lớp trưởng lớp đạo đức đàn ông hả?
“Nếu con gái tôi sau này gặp phải thứ đàn ông này, tôi sẽ đánh gãy cả ba cái chân cả thằng chả!” Tề Thịnh nhập vai vào con gái mình, bắt đầu nổi giận.
“….” Khúc Trực lặng đi, rồi mở miệng, “Xã hội pháp trị, ông chú ý đừng để lại chứng cứ.”
Tề Thịnh: “….”
Lão Khúc nói đúng.
Lý Dật Phàm là gã tra nam ăn cơm mềm, da mặt dày đến khác thường, hắn đứng chờ ngoài cửa khách sạn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chờ được Lương Tuệ Tuệ ra. Thấy Lương Tuệ Tuệ, mặt Lý Dật Phàm hớn lên, lập tức nhào lên nghênh đón.
“Tuệ Tuệ….”
“Chát!”
Lương Tuệ Tuệ giận đùng đùng đi ra khỏi khách sạn, thấy Lý Dật Phàm vung tay cho hắn một bạt tai, cú đánh rất vang.
Một tát này làm Lý Dật Phàm ngớ người, trong tưởng tượng của hắn, Lương Tuệ Tuệ hẳn phải đau lòng hắn đứng chịu lạnh ở đây hai tiếng, sau đó tha thứ hắn.
“Lý Dật Phàm, anh không cần mặt mũi nhưng tôi thì có! Bản thân anh làm gì, có cần tôi vác loa đi rao lại lần nữa không hả? Anh còn mặt dày tới tìm tôi? Hả?” Lương Tuệ Tuệ nghẹn hai tiếng, lúc này rốt cuộc cũng xả hết cơn giận và nỗi uất ức tích lũy thật lâu trong lòng ra.
Lý Dật Phàm hoàn hồn, ôm bên mặt nóng rẫy của mình, cũng bắt đầu nổi nóng: “Em tưởng anh thích lắm à? Anh không làm thế em có đi ra không? Em tưởng chỉ có em là oan ức đấy à? Mấy đứa bạn của em đi khắp trường tung hê chuyện của anh, bây giờ giáo viên hướng dẫn khóa bọn anh biết hết rồi! Anh sắp phải thi, em nhất định phải làm ầm lên vào lúc này hả?”
“Tôi làm ầm cái gì? Anh còn oan ức à? Cầm tiền của tôi đi tán hoa khôi khoa là anh chứ ai? Có ai ép anh không?” Lương Tuệ Tuệ hét trả to hơn, “Anh có muốn tính xem hai năm nay anh tiêu bao nhiêu tiền của tôi không? Chưa tính tiền hàng tháng tôi gửi cho anh, riêng một năm anh thi cao học này, tôi đặt cơm tối cho anh, đã đặt đến mấy nghìn tệ! Anh có trả không thằng cờ hó này!”
Đám Tiểu Ngọc đứng hóng ở cửa: “….”
Tuệ Tuệ, trâu bò.
Lý Dật Phàm bị mắng không cãi lại được, dưới ánh mắt lom lom của những người chung quanh, hắn mím miệng nhìn Lương Tuệ Tuệ: “Tôi bay giờ đúng là không có tiền, đợi tôi đi làm rồi sẽ trả em! Đừng tưởng là có tiền thì nhục mạ người khác, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
“Ha, anh tưởng mình là nam chính trong truyện nam tần à!” Lương Tuệ Tuệ quả thật giận quá hóa cười, về khoản đổi trắng thay đen, Lý Dật Phàm đúng là tay lão luyện, “Nam chính truyện nam tần mà nghe thấy chắc cũng phải chửi một câu xu cà na!”
“Em!” Lý Dật Phàm phát hiện mình lại không chửi lại Lương Tuệ Tuệ, cuối cùng đành phải xám xịt bỏ chạy. Lương Tuệ Tuệ combat xong, cảm giác lòng bỗng sung sướng khoan khoái nhiều, cô nàng trở vào cửa khách sạn, nhìn đám đồng nghiệp đứng đó hỏi: “Vừa nãy tớ phát huy được không?”
Tiểu Ngọc giơ ngón cái với cô nàng: “Hoàn hảo.”
“Vậy tốt rồi.” Lương Tuệ Tuệ thở phào, “Đều nhờ cô Bảo Châu dạy tốt ý.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Quá khen quá khen.
Cô cúi đầu khụ một tiếng, cầm di động tới trước mặt Lương Tuệ Tuệ, nói: “Vừa nãy Lý Dật Phàm nói sẽ trả tiền em chị đã quay lại rồi, về sau nếu hắn quỵt nợ, em có thể mang video đi kiện hắn.”
“Cảm ơn cô Bảo Châu.” Lương Tuệ Tuệ vừa nói mắt vừa đỏ lên, cô nàng lau nước mắt, nói với đám người trước cửa, “Được rồi mọi người về làm việc đi, em không sao!”
“Đúng, mọi người đừng túm tụm ở đây nữa, quay về làm việc đi.” Quản lý Ngụy theo thói quen đẩy mắt kính một cái, đuổi mọi người về vị trí công tác.
Khúc Trực làm thí nghiệm cả ngày trong phòng thí nghiệm, lúc này mới đi ra hít thở không khí. Nhớ lại chuyện Tề Thịnh nói với anh lúc chưa, anh cầm di động, mở wechat của Trịnh Bảo Châu lên.
Anh và Trịnh Bảo Châu đã add wechat một thời gian rồi, nhưng trừ hôm kêu anh đi nhà vệ sinh nữ đưa băng vệ sinh thì hai người chẳng nói gì nữa. Khúc Trực cầm di động nghĩ một lát, gửi cho Trịnh Bảo Châu một tin: “Nghe nói Lý Dật Phàm tới à?”
Trịnh Bảo Châu: Cậu nghe Tề Thịnh kể à? Đã bị mắng chạy rồi.
Khúc Trực: Bị cậu mắng chạy à?
Trịnh Bảo Châu: Cũng có một phần công lao của tôi, nhưng chủ yếu là Tuệ Tuệ mạnh mẽ.
Trịnh Bảo Châu:
Video cô gửi qua chính là đoạn Lương Tuệ Tuệ và Lý Dật Phàm cãi nhau, Khúc Trực xem xong im lặng gửi một biểu tượng “Like” qua.
Khúc Trực: Lương Tuệ Tuệ ổn không?
Trịnh Bảo Châu: Chắc vẫn có chút khó chịu, nhưng không có gì to tát cả
Ngón tay của Khúc Trực dừng ở bàn phím trên màn hình, nghĩ nên nhắn gì đó, Tề Thịnh từ bên cạnh sáp vào: “Lão Khúc, ông vừa xem video máu chó gì đấy? Tôi nghe thấy rồi đấy! Hóa ra ông cũng thích xem loại này ha!”
“…” Khúc Trực Nhìn anh ta một cái, phát video lần nữa. Tề Thịnh xem mà chẹp chẹp làm kỳ: “Không nhìn ra, sức chiến đấu của em gái này cũng mạnh ra phết, đối phương chẳng cãi nổi. Con gái tôi sau này có chiến lực như này thì tôi cũng yên tâm.”
“….” Khúc Trực tò mò nhìn anh ta một cái, “Từ lúc nào mà ông muốn có con gái thế hả?”
“Tôi vẫn muốn mà.” Tề Thịnh đáp, “Chỉ không biết mẹ của con gái tôi ở đâu thôi, hầy.”
Khúc Trực bơ anh ta, anh ta cảm thán xong, lại liếc di động của Khúc Trực: “Ấy, không đúng, sao ông lại quan tâm Lương Tuệ Tuệ thế? Chớ không phải ông kiếm đề tài nói chuyện với cô Bảo Châu đấy chứ?”
“….Ông nghĩ nhiều rồi.” Khúc Trực phủ nhận.
Tề Thịnh sờ cằm, dùng ánh mắt sắc bén như Sherlock Holmes, ngâm cứu Khúc Trực: “Lão Khúc, dạo này ông sao sao nhá.”
Khúc Trực nhớ lại tối qua Trịnh Bảo Châu cũng nói anh như thế, anh khẽ nhấp môi, mở miệng hỏi Tề Thịnh: “Rõ thế cơ à?”
“Ông nói vậy, là ông thừa nhận rồi?” Tề Thịnh hóng hớt áp sát, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Khúc Trực đẩy anh ta ra xa, nghiêng người đi: “Không có gì, chỉ là gần đây phát hiện, lúc trước tôi có chút hiểu lầm Trịnh Bảo Châu. Cô ấy cũng không phải không suy nghĩ không linh hồn, cô ấy rất có chính kiến.”
“Uầy….” Tề Thịnh nhìn anh gật đầu, “Sau đó ông phát hiện, mình đã thích người ta rồi?”
“Đương nhiên không.” Khúc Trực nhíu mày, nhanh chóng phủ nhận cách nói của Tề Thịnh, dường như chỉ cần anh chối đủ nhanh, thứ anh nói sẽ là sự thật, “Tôi chỉ…có phần áy náy với cô ấy.”
“Không phải chớ, ông biết áy náy là gì hả?” Tề Thịnh như nghe phải chuyện cổ tích, kinh ngạc nhìn anh, “Sao tôi không thấy ông áy náy với tôi hả?”
Khúc Trực nhìn anh ta một cái, cất bước quay về phòng thí nghiệm.
Lý Dật Phàm không ngờ cô lễ tân này mở mồm lại chát như vậy, sắc mặt hắn cứng lại, sau đó nhìn cô với vẻ hơi cáu: “Cô có thái độ gì đấy? Lễ tân mấy người tiếp khách như thế à?”
Tiểu Ngọc nói: “Bọn tôi tiếp khách đương nhiên không có thái độ này, vấn đề là anh là khách hả? Anh không phải, anh chỉ là gã lừa đảo.”
Sắc mặt của Lý Dật Phàm lại khó coi vài phần, hắn nghĩ con lễ tân này chắc đã biết chuyện từ chỗ Lương Tuệ Tuệ, bèn không nói với cô nữa, tự quay đi tìm nhà hàng.
Hắn biết Lương Tuệ Tuệ làm phục vụ ở nhà hàng, tuy hắn tới đây lần đầu, nhưng trong khách sạn có bảng chỉ dẫn, muốn tìm nhà hàng không khó.
Tiểu Ngọc vốn định kéo hắn lại, nhưng có khách xuống làm thủ tục trả phòng, cô nàng đành phải trả phòng cho khách trước.
Lý Dật Phàm vừa bước vào nhà hàng, liền thấy ngay Lương Tuệ Tuệ đang dọn bàn ăn. Cô mặc đồng phục làm việc cùng kiểu, búi tóc củ tỏi, mặt còn trang điểm nhẹ nhàng. Khi Lý Dật Phàm thấy cô còn ngơ ngác cả ra, hắn đã lâu không gặp Lương Tuệ Tuệ, dường như Lương Tuệ Tuệ đã đẹp hơn hắn nhớ.
“Tuệ Tuệ.” Hắn tiến lại, gọi Lương Tuệ Tuệ một tiếng. Lương Tuệ Tuệ nghe tiếng hắn ngẩn ra một cái, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Là Lý Dật Phàm, cô ấy không nghe lầm.
Lý Dật Phàm thấy cô thì mừng húm, bước tới định kéo tay cô, bị Lương Tuệ Tuệ né đi. Động tác của Lý Dật Phàm sượng một chút, hắn biết Lương Tuệ Tuệ đang giận hắn, cho nên hắn hạ thấp mình, định dỗ cô, chắc cô sẽ tha thứ hắn thôi: “Tuệ Tuệ, anh biết lần này anh sai, anh đã biết lỗi rồi, em đừng giận nữa được không?”
Lương Tuệ Tuệ mím môi, mất kiên nhẫn đi vòng qua hắn: “Tôi đang làm việc, anh đừng ở đây làm phiền.”
Lý Dật Phàm vẫn theo sát phía sau: “Tuệ Tuệ, anh thật sự biết sai rồi, anh đã chia tay với Trần Đan Ni rồi, em tha thứ cho anh một lần nhé.”
Lương Tuệ Tuệ vốn chẳng định để ý, nhưng lời hắn nói thật khiến cô tức cười. Cô dừng lại nhìn Lý Dật Phàm, trong mắt đều là trào phúng: “Anh chia tay với cô ta? Tôi thấy người ta không thèm anh nữa thì có!”
“…” Lý Dật Phàm mím môi, lại muốn kéo Lương Tuệ Tuệ lại. Lương Tuệ Tuệ đập tay hắn ra, khó được một lần nổi giận: “Lý Dật Phàm, anh liêm sỉ tí đi! Người ta không cần anh, anh lại chạy về tìm tôi, anh coi tôi là gì? Trạm thu gom rác à?”
Sắc mặt Lý Dật Phàm cứng lại, hắn không ngờ Lương Tuệ Tuệ lại nói khó nghe thế, hắn và Lương Tuệ Tuệ quen nhau bao nhiêu năm, Lương Tuệ Tuệ lúc nào cũng quan tâm săn sóc, chẳng có lấy một lần to tiếng với hắn.
Hắn còn chưa phản ứng lại, đã có ba người khách nước ngoài đi vào nhà hàng, Lương Tuệ Tuệ thấy khách đến, không để ý hắn nữa, chạy qua đón khách. Lý Dật Phàm đứng đó, nhìn cô dùng tiếng Anh lưu loát giao tiếp với khách nước ngoài, dẫn họ tới bàn cạnh cửa sổ. Ánh mặt trời rơi trên khóe môi cô, khiến nụ cười của cô trở nên lóa mắt.
Lý Dật Phàm hơi giật mình, tiếng Anh của Lương Tuệ Tuệ tốt như thế tự lúc nào? Rõ ràng thời cấp ba đọc bài khóa, cô còn trúc tra trúc trắc. Con người cô ấy cũng sáng sủa hơn trước nhiều, hồi cấp ba cô chẳng có bạn bè gì, cho dù ở thị trấn nhỏ của bọn họ, cũng chỉ là một cô gái mờ nhạt.
Nhưng Lương Tuệ Tuệ trước mắt, đã không là Lương Tuệ Tuệ hắn từng biết nữa, cô trở nên thông minh xinh đẹp hơn xưa, cũng tự tin hơn xưa.
Lý Dật Phàm không rõ cảm xúc trong lòng, hắn bất giác đi lên, gọi Lương Tuệ Tuệ một tiếng. Lương Tuệ Tuệ thấy hắn, cất ngay nét cười trên mặt. Thấy Lương Tuệ Tuệ vẫn không chịu ngó tới mình, Lý Dật Phàm đành đổi chiêu khác: “Anh ăn cơm ở đây được chứ?”
Lương Tuệ Tuệ nói: “Vị trí gần cửa sổ cần phải đặt trước, xin hỏi anh đã đặt chưa?”
“Tuệ Tuệ, em nhất định phải vậy sao?” Lý Dật Phàm tiến gần Lương Tuệ Tuệ hai bước, Lương Tuệ Tuệ vô thức lùi ra sau. Vừa lùi một bước, đã cảm giác mình đụng vào người khác, Lương Tuệ Tuệ vội quay lại xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
“Em gái hôm nay nhiệt tình thế.” Tiếng Tề Thịnh từ trên đầu vọng xuống, Lương Tuệ Tuệ sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Tiến sĩ Tề đang đứng đó ạ.
Lương Tuệ Tuệ thấy mình đúng là xu cà na.
Tề Thịnh kéo Lương Tuệ Tuệ ra sau mình, nhìn Lý Dật Phàm ở đối diện: “Chú đang quấy rối nhân viên phục vụ của bọn anh hả?”
Đã có không ít khách trong nhà hàng ngó nghiêng về bên này, còn có người chỉ chỉ chỏ chỏ Lý Dật Phàm. Lý Dật Phàm tốt xấu gì cũng là sinh viên, bỗng có hơi xấu hổ: “Không phải, tôi là bạn trai của Lương Tuệ Tuệ.”
Lương Tuệ Tuệ đứng sau lưng Tề Thịnh lớn tiếng phủ nhận: “Anh ta không phải!”
Tề Thịnh nhìn Lý Dật Phàm nói: “Người ta nói là không phải, chú còn cù cà cù kèo, anh gọi bảo vệ tống cổ ra bây giờ.”
Anh ta vừa nói đến đó, thì Trịnh bảo Châu đã mang bảo vệ của khách sạn tới. Khách ăn cơm trong nhà hàng khó có cơ hội thấy tình huống này, ào ào ngẩng đầu hít drama.
Sau khi Trịnh Bảo Châu tới, không thèm nhiều lời với Lý Dật Phàm, trực tiếp kêu bảo vệ xách Lý Dật Phàm lên, lôi khỏi nhà hàng—-tư thế giống hệt hôm cô bị hai con nha hoàn lôi ra ngoài.
“Đã làm phiền mọi người dùng cơm rồi ạ.” Trịnh bảo Châu vừa cười vừa nói với khách trong nhà hàng, “Giờ đã không sao rồi, mọi người có thể tiếp tục, để xin lỗi, lát nữa mỗi bàn chúng tôi sẽ tặng một phần ăn nhỏ. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”
Trông thấy có người nước ngoài trong nhà hàng, cô còn dùng tiếng Anh nói lại lần nữa.
Thực khách trong nhà hàng đương nhiên là vui, bọn họ không chỉ được xem tuồng, còn được một món miễn phí.
Trịnh Bảo Châu nói với mọi người xong, cũng rời nhà hàng. Hai bảo vệ ở đằng trước không ném Lý Dật Phàm ra ngoài, mà lôi hắn đến phòng nghỉ. Trịnh Bảo Châu cũng theo sau, cô lại sofa ngồi xuống, cười cười nhìn Lý Dật Phàm trước mặt: “Đến cũng đến rồi, chúng ta nhân dịp này tán gẫu đi, tiền chú nợ Tuệ Tuệ định khi nào trả?”
Lý Dật Phàm nhíu mày, nhìn cô nói: “Chị là ai? Chuyện này liên can gì đến chị?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Chị là bà chủ chỗ này, chú chạy tới khách sạn của chị làm loạn, chú nói xem có liên can tới chị không?”
Lý Dật Phàm càng nhíu chặt mày: “Chuyện này Tuệ Tuệ nói cho mấy người hả? Đây là chuyện riêng của bọn tôi, em ấy đâu cần bô bô cho tất cả mọi người biết!”
Lời này khiến Trịnh Bảo Châu bật cười: “Chú đã có mặt mũi làm, còn sợ người ta biết? Cái này tính gì là mọi người biết, chị còn chưa lên báo mua hot search cho chú đâu.”
Lý Dật Phàm mím chặt môi, một lúc sau mới bật ra một câu không hề sáng ý: “Đây là chuyện riêng của bọn tôi, không liên can đến chị.”
“Hi vọng chú hiểu rõ tình hình, bây giờ chú đã chẳng còn quan hệ gì với Lương Tuệ Tuệ nữa, cũng không tồn tại chuyện gì riêng.” Trịnh Bảo Châu nhìn Lý Dật Phàm, cảm thấy hắn bị xã hội vùi dập chưa đủ, “Lần sau chú lại đến khách sạn chị làm loạn, chị báo cảnh sát luôn.”
“….Tôi biết rồi, có phải mấy người ở giữa đâm bị thóc chọc bị gạo không!” Lý Dật Phàm đột nhiên hung hăng bật dậy, bảo vệ đứng cạnh bên cạnh lập tức tiến lên ngăn hắn lại.
“Đừng có cắn bừa, chỗ bọn chị có camera đấy.” Trịnh Bảo Châu nhìn hắn một cái, cũng đứng lên, “Chú tự làm những việc bẩn thỉu đấy, còn muốn đổ cho ai? Từ giờ chú chỉ có quan hệ con nợ – chủ nợ với Tuệ Tuệ thôi, lần sau chú xuất hiện trước mặt em ấy tốt nhất là để trả tiền.”
Nói đoạn, cô nói với hai bảo vệ: “Tống cậu ta ra, nhìn chướng hết cả mắt.”
“Dạ cô Bảo Châu!”
Bảo vệ tống cổ Lý Dật Phàm ra ngoài, nhưng Lý Dật Phàm là heo chết đếch sợ nước nóng, không cho vào khách sạn, thì hắn ở ngoài chờ, ra bộ không đợi được Lương Tuệ Tuệ thì không rời khỏi đây.
Lúc Tề Thịnh đi ra từ khách sạn, hắn vẫn còn đứng đấy. Tề Thịnh xách cơm hộp mua giúp Khúc Trực, anh ta liếc Lý Dật Phàm một cái, rồi đi về phía công ty.
“Lão Khúc, cơm rang của ông tới rồi nè.” Dạo này Khúc Trực bận đến độ không ra ngoài ăn cơm được, buổi trưa cũng nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Tề Thịnh mang cơm về cho anh, thừa dịp anh ăn cơm đứng bên cạnh tán phét: “Vừa nãy tôi đi ăn, có một thằng trẻ trẻ trông như sinh viên, chạy đến tìm Lương Tuệ Tuệ, sau đó bị bảo vệ tống cổ.”
Tay cầm đũa của Khúc Trực khựng lại, hỏi Tề Thịnh: “Ai vậy?”
Tề Thịnh đáp: “Nói là bạn trai của Lương Tuệ Tuệ, nhưng người ta căn bản không nhận. Da mặt nó cũng dày, lúc tôi đi nó còn đứng chờ ngoài cửa khách sạn.”
Khúc Trực hừ lạnh một cái: “Da mặt dày là đúng rồi, không thì sao mà lấy tiền của Lương Tuệ Tuệ đi cua hoa khôi của khoa cho được.”
Lúc trước Tề Thịnh chỉ nghe bảo Lương Tuệ Tuệ có chuyện gì đó, động đến cả cảnh sát, nhưng anh ta vạn lần không ngờ là như vậy: “Gì? Thời đại này còn có cô gái ngốc thế á? Quả nhiên các cụ nói không sai, đồng tình với đàn ông là bất hạnh với phụ nữ!
Khúc Trực: “….”
Tề Thịnh ông là lớp trưởng lớp đạo đức đàn ông hả?
“Nếu con gái tôi sau này gặp phải thứ đàn ông này, tôi sẽ đánh gãy cả ba cái chân cả thằng chả!” Tề Thịnh nhập vai vào con gái mình, bắt đầu nổi giận.
“….” Khúc Trực lặng đi, rồi mở miệng, “Xã hội pháp trị, ông chú ý đừng để lại chứng cứ.”
Tề Thịnh: “….”
Lão Khúc nói đúng.
Lý Dật Phàm là gã tra nam ăn cơm mềm, da mặt dày đến khác thường, hắn đứng chờ ngoài cửa khách sạn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chờ được Lương Tuệ Tuệ ra. Thấy Lương Tuệ Tuệ, mặt Lý Dật Phàm hớn lên, lập tức nhào lên nghênh đón.
“Tuệ Tuệ….”
“Chát!”
Lương Tuệ Tuệ giận đùng đùng đi ra khỏi khách sạn, thấy Lý Dật Phàm vung tay cho hắn một bạt tai, cú đánh rất vang.
Một tát này làm Lý Dật Phàm ngớ người, trong tưởng tượng của hắn, Lương Tuệ Tuệ hẳn phải đau lòng hắn đứng chịu lạnh ở đây hai tiếng, sau đó tha thứ hắn.
“Lý Dật Phàm, anh không cần mặt mũi nhưng tôi thì có! Bản thân anh làm gì, có cần tôi vác loa đi rao lại lần nữa không hả? Anh còn mặt dày tới tìm tôi? Hả?” Lương Tuệ Tuệ nghẹn hai tiếng, lúc này rốt cuộc cũng xả hết cơn giận và nỗi uất ức tích lũy thật lâu trong lòng ra.
Lý Dật Phàm hoàn hồn, ôm bên mặt nóng rẫy của mình, cũng bắt đầu nổi nóng: “Em tưởng anh thích lắm à? Anh không làm thế em có đi ra không? Em tưởng chỉ có em là oan ức đấy à? Mấy đứa bạn của em đi khắp trường tung hê chuyện của anh, bây giờ giáo viên hướng dẫn khóa bọn anh biết hết rồi! Anh sắp phải thi, em nhất định phải làm ầm lên vào lúc này hả?”
“Tôi làm ầm cái gì? Anh còn oan ức à? Cầm tiền của tôi đi tán hoa khôi khoa là anh chứ ai? Có ai ép anh không?” Lương Tuệ Tuệ hét trả to hơn, “Anh có muốn tính xem hai năm nay anh tiêu bao nhiêu tiền của tôi không? Chưa tính tiền hàng tháng tôi gửi cho anh, riêng một năm anh thi cao học này, tôi đặt cơm tối cho anh, đã đặt đến mấy nghìn tệ! Anh có trả không thằng cờ hó này!”
Đám Tiểu Ngọc đứng hóng ở cửa: “….”
Tuệ Tuệ, trâu bò.
Lý Dật Phàm bị mắng không cãi lại được, dưới ánh mắt lom lom của những người chung quanh, hắn mím miệng nhìn Lương Tuệ Tuệ: “Tôi bay giờ đúng là không có tiền, đợi tôi đi làm rồi sẽ trả em! Đừng tưởng là có tiền thì nhục mạ người khác, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
“Ha, anh tưởng mình là nam chính trong truyện nam tần à!” Lương Tuệ Tuệ quả thật giận quá hóa cười, về khoản đổi trắng thay đen, Lý Dật Phàm đúng là tay lão luyện, “Nam chính truyện nam tần mà nghe thấy chắc cũng phải chửi một câu xu cà na!”
“Em!” Lý Dật Phàm phát hiện mình lại không chửi lại Lương Tuệ Tuệ, cuối cùng đành phải xám xịt bỏ chạy. Lương Tuệ Tuệ combat xong, cảm giác lòng bỗng sung sướng khoan khoái nhiều, cô nàng trở vào cửa khách sạn, nhìn đám đồng nghiệp đứng đó hỏi: “Vừa nãy tớ phát huy được không?”
Tiểu Ngọc giơ ngón cái với cô nàng: “Hoàn hảo.”
“Vậy tốt rồi.” Lương Tuệ Tuệ thở phào, “Đều nhờ cô Bảo Châu dạy tốt ý.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Quá khen quá khen.
Cô cúi đầu khụ một tiếng, cầm di động tới trước mặt Lương Tuệ Tuệ, nói: “Vừa nãy Lý Dật Phàm nói sẽ trả tiền em chị đã quay lại rồi, về sau nếu hắn quỵt nợ, em có thể mang video đi kiện hắn.”
“Cảm ơn cô Bảo Châu.” Lương Tuệ Tuệ vừa nói mắt vừa đỏ lên, cô nàng lau nước mắt, nói với đám người trước cửa, “Được rồi mọi người về làm việc đi, em không sao!”
“Đúng, mọi người đừng túm tụm ở đây nữa, quay về làm việc đi.” Quản lý Ngụy theo thói quen đẩy mắt kính một cái, đuổi mọi người về vị trí công tác.
Khúc Trực làm thí nghiệm cả ngày trong phòng thí nghiệm, lúc này mới đi ra hít thở không khí. Nhớ lại chuyện Tề Thịnh nói với anh lúc chưa, anh cầm di động, mở wechat của Trịnh Bảo Châu lên.
Anh và Trịnh Bảo Châu đã add wechat một thời gian rồi, nhưng trừ hôm kêu anh đi nhà vệ sinh nữ đưa băng vệ sinh thì hai người chẳng nói gì nữa. Khúc Trực cầm di động nghĩ một lát, gửi cho Trịnh Bảo Châu một tin: “Nghe nói Lý Dật Phàm tới à?”
Trịnh Bảo Châu: Cậu nghe Tề Thịnh kể à? Đã bị mắng chạy rồi.
Khúc Trực: Bị cậu mắng chạy à?
Trịnh Bảo Châu: Cũng có một phần công lao của tôi, nhưng chủ yếu là Tuệ Tuệ mạnh mẽ.
Trịnh Bảo Châu:
Video cô gửi qua chính là đoạn Lương Tuệ Tuệ và Lý Dật Phàm cãi nhau, Khúc Trực xem xong im lặng gửi một biểu tượng “Like” qua.
Khúc Trực: Lương Tuệ Tuệ ổn không?
Trịnh Bảo Châu: Chắc vẫn có chút khó chịu, nhưng không có gì to tát cả
Ngón tay của Khúc Trực dừng ở bàn phím trên màn hình, nghĩ nên nhắn gì đó, Tề Thịnh từ bên cạnh sáp vào: “Lão Khúc, ông vừa xem video máu chó gì đấy? Tôi nghe thấy rồi đấy! Hóa ra ông cũng thích xem loại này ha!”
“…” Khúc Trực Nhìn anh ta một cái, phát video lần nữa. Tề Thịnh xem mà chẹp chẹp làm kỳ: “Không nhìn ra, sức chiến đấu của em gái này cũng mạnh ra phết, đối phương chẳng cãi nổi. Con gái tôi sau này có chiến lực như này thì tôi cũng yên tâm.”
“….” Khúc Trực tò mò nhìn anh ta một cái, “Từ lúc nào mà ông muốn có con gái thế hả?”
“Tôi vẫn muốn mà.” Tề Thịnh đáp, “Chỉ không biết mẹ của con gái tôi ở đâu thôi, hầy.”
Khúc Trực bơ anh ta, anh ta cảm thán xong, lại liếc di động của Khúc Trực: “Ấy, không đúng, sao ông lại quan tâm Lương Tuệ Tuệ thế? Chớ không phải ông kiếm đề tài nói chuyện với cô Bảo Châu đấy chứ?”
“….Ông nghĩ nhiều rồi.” Khúc Trực phủ nhận.
Tề Thịnh sờ cằm, dùng ánh mắt sắc bén như Sherlock Holmes, ngâm cứu Khúc Trực: “Lão Khúc, dạo này ông sao sao nhá.”
Khúc Trực nhớ lại tối qua Trịnh Bảo Châu cũng nói anh như thế, anh khẽ nhấp môi, mở miệng hỏi Tề Thịnh: “Rõ thế cơ à?”
“Ông nói vậy, là ông thừa nhận rồi?” Tề Thịnh hóng hớt áp sát, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Khúc Trực đẩy anh ta ra xa, nghiêng người đi: “Không có gì, chỉ là gần đây phát hiện, lúc trước tôi có chút hiểu lầm Trịnh Bảo Châu. Cô ấy cũng không phải không suy nghĩ không linh hồn, cô ấy rất có chính kiến.”
“Uầy….” Tề Thịnh nhìn anh gật đầu, “Sau đó ông phát hiện, mình đã thích người ta rồi?”
“Đương nhiên không.” Khúc Trực nhíu mày, nhanh chóng phủ nhận cách nói của Tề Thịnh, dường như chỉ cần anh chối đủ nhanh, thứ anh nói sẽ là sự thật, “Tôi chỉ…có phần áy náy với cô ấy.”
“Không phải chớ, ông biết áy náy là gì hả?” Tề Thịnh như nghe phải chuyện cổ tích, kinh ngạc nhìn anh, “Sao tôi không thấy ông áy náy với tôi hả?”
Khúc Trực nhìn anh ta một cái, cất bước quay về phòng thí nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.