Không Xong! Ký Chủ Lại Không Được Bình Thường Rồi!
Chương 29:
Hữu Tọa Miếu
29/11/2022
Sau khi Bạch Ngọc Câu nghe xong lại nói với Tang Tinh: "Cô ấy là Phục Sa! Là thợ trang điểm của tôi, tôi còn có một thợ làm móng."
Cô chỉ vào không khí bên cạnh nói: "Tiểu Mỹ!"
Phục Sa: "..."
Sau khi Bạch Ngọc Câu giới thiệu nửa ngày cũng không có nghe thấy Tiểu Mỹ nói chuyện, cô quay đầu đang muốn nói với Tiểu Mỹ, không trả lời người khác là rất không lễ phép.
Nhưng mà sau khi cô nhìn không khí phía sau một cái, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất.
"Tiểu Mỹ của tôi đâu! Tiểu Mỹ lớn như vậy của tôi đâu?"
"Anh yêu em ~ em yêu anh ~ em là tiểu Bạch Ngọc ~ yêu em ~ yêu anh ~."
"A ~ bóng đêm mênh mông ~ biển người mù mịt ~ cuộc đời này có may mắn ~.''
"..."
Tạ Nguyên Minh nghe thấy âm thanh ma quỷ bên ngoài chỉ cảm thấy nhức đầu, anh ta có chút bực bội than phiền nói: "Đây đến tột cùng là âm thanh của ai phát ra, không sợ chết sao?"
Hai người khác trong phòng cũng cau mày theo.
Bọn họ đã không ngủ hai ngày hai đêm rồi, từ sau khi tang thi bùng nổ, mỗi tối bọn họ đều sẽ bị tiếng gào thét của tang thi làm ồn tới khó ngủ.
Hơn nữa bọn họ còn phải lo lắng đề phòng, rất sợ tang thi phát hiện ra bọn họ.
Bọn họ co ro trong căn phòng nho nhỏ này, không dám tùy tiện đi đi lại lại, cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.
"Em nghe âm thanh này giống như là truyền tới từ quảng trường." Em gái Tạ Trì Trì của Tạ Nguyên Minh chậm chạp nhỏ giọng nói.
Tạ Nguyên Minh cau mày: "Anh đi xem một chút."
Tạ Trì Trì muốn cản anh ta, nhưng anh ta lại nói: "Chỗ của chúng ta là tầng hai mươi mấy, chỉ cần nhỏ giọng một chút, ở bên cửa sổ nhìn một chút sẽ không sao."
"Tôi đi cùng với cậu."
Một người anh em của anh ta Hoàng Mao cũng đứng dậy.
Bọn họ là sinh viên đang nghỉ hè, vốn dĩ đã hẹn cùng ở nhà chơi game, lại không nghĩ tới gặp phải tang thi.
Mấy người cứ như vậy bị kẹt ở trong này.
"Được, chúng ta nhỏ giọng một chút." Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao để chân trần đi tới một gian phòng khác.
Chân trần không dễ phát ra âm thanh đi lại, an toàn hơn so với mang giày.
Hai người cẩn thận đi qua phòng khách, mở cửa của căn phòng sách gần quảng trường.
Nhịp tim của bọn họ đập rất nhanh, rất sợ đột nhiên nghe được một tiếng gầm to của tang thi.
May mắn là tất cả đều rất an toàn, hai người Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao di chuyển về hướng cửa sổ.
Cô chỉ vào không khí bên cạnh nói: "Tiểu Mỹ!"
Phục Sa: "..."
Sau khi Bạch Ngọc Câu giới thiệu nửa ngày cũng không có nghe thấy Tiểu Mỹ nói chuyện, cô quay đầu đang muốn nói với Tiểu Mỹ, không trả lời người khác là rất không lễ phép.
Nhưng mà sau khi cô nhìn không khí phía sau một cái, nụ cười trên mặt cô dần dần biến mất.
"Tiểu Mỹ của tôi đâu! Tiểu Mỹ lớn như vậy của tôi đâu?"
"Anh yêu em ~ em yêu anh ~ em là tiểu Bạch Ngọc ~ yêu em ~ yêu anh ~."
"A ~ bóng đêm mênh mông ~ biển người mù mịt ~ cuộc đời này có may mắn ~.''
"..."
Tạ Nguyên Minh nghe thấy âm thanh ma quỷ bên ngoài chỉ cảm thấy nhức đầu, anh ta có chút bực bội than phiền nói: "Đây đến tột cùng là âm thanh của ai phát ra, không sợ chết sao?"
Hai người khác trong phòng cũng cau mày theo.
Bọn họ đã không ngủ hai ngày hai đêm rồi, từ sau khi tang thi bùng nổ, mỗi tối bọn họ đều sẽ bị tiếng gào thét của tang thi làm ồn tới khó ngủ.
Hơn nữa bọn họ còn phải lo lắng đề phòng, rất sợ tang thi phát hiện ra bọn họ.
Bọn họ co ro trong căn phòng nho nhỏ này, không dám tùy tiện đi đi lại lại, cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.
"Em nghe âm thanh này giống như là truyền tới từ quảng trường." Em gái Tạ Trì Trì của Tạ Nguyên Minh chậm chạp nhỏ giọng nói.
Tạ Nguyên Minh cau mày: "Anh đi xem một chút."
Tạ Trì Trì muốn cản anh ta, nhưng anh ta lại nói: "Chỗ của chúng ta là tầng hai mươi mấy, chỉ cần nhỏ giọng một chút, ở bên cửa sổ nhìn một chút sẽ không sao."
"Tôi đi cùng với cậu."
Một người anh em của anh ta Hoàng Mao cũng đứng dậy.
Bọn họ là sinh viên đang nghỉ hè, vốn dĩ đã hẹn cùng ở nhà chơi game, lại không nghĩ tới gặp phải tang thi.
Mấy người cứ như vậy bị kẹt ở trong này.
"Được, chúng ta nhỏ giọng một chút." Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao để chân trần đi tới một gian phòng khác.
Chân trần không dễ phát ra âm thanh đi lại, an toàn hơn so với mang giày.
Hai người cẩn thận đi qua phòng khách, mở cửa của căn phòng sách gần quảng trường.
Nhịp tim của bọn họ đập rất nhanh, rất sợ đột nhiên nghe được một tiếng gầm to của tang thi.
May mắn là tất cả đều rất an toàn, hai người Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao di chuyển về hướng cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.