Chương 49: Có người đau lòng có người tận số
Long Xà Chi
21/07/2024
Tiểu Liễu rụt tay về, ngón trỏ cong lại gãi gãi khuôn mặt trắng
nõn, cười nói:
- A Phàm, lúc nhỏ ta dẫn ngươi đi chơi, đều sẽ vỗ đầu ngươi, bảo ngươi ngoan ngoãn, cái này mà ngươi cũng quên rồi à?
Chu Phàm cứng đờ, lúc này hắn mới nhớ tới cô nương nhìn thì giống tiểu hài tử này còn lớn hơn hắn một tuổi,
- Cho dù là như vậy, nhưng ta đã lớn rồi, sao có thể tùy tiện vỗ đầu?
- Không cho vỗ thì thôi, mất trí nhớ vẫn nhỏ nhen như vậy.
Tiểu Liễu lầm bầm.
Chu Phàm phát hiện đã lệch đề rồi, hắn vội vàng sửa lại:
- Tiểu Liễu, ngươi thật sự hiểu lời nói của ta không? Ngươi biết thủ tiết hoặc là tái giá đại biểu cho gì không?
Tiểu Liễu gật gật đầu nói:
- Ta đương nhiên biết, cách vách nhà ta có một quả phụ, nàng một mình chiếu cố cha mẹ của trượng phu đã chết, tái giá chính là ngươi chết, ta gả cho một nam nhân khác, có điều ta đã thương lượng với cha ta rồi, ta sẽ không tái giá, mà là ở lại nhà chiếu cố Nhất Mộc bá bá và Quế Phượng đại nương, giống như quả phụ đó.
- A Phàm, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho cha ngươi và mẹ ngươi.
Lời nói của Tiểu Liễu cũng không khác gì Chu Phàm.
Chu Phàm triệt để nghẹn lời, hắn không ngờ Tiểu Liễu biết thật, Chu Phàm đột nhiên có chút tức giận, hắn không hiểu vì sao Tiểu Liễu có thể nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Nếu muội muội trưởng thành phải gả cho một nam nhân không sống được mấy năm, Chu Phàm khẳng định sẽ tìm trăm phương nghìn kế để ngăn cản, thậm chí vì hạnh phúc sau này của muội muội, dưới tình huống dùng hết thủ đoạn cũng vô dụng, hắn hoài nghi hắn cuối cùng sẽ ngầm tiêu diệt nam tử đó.
Chu Phàm cười khổ nói:
- Thì ra ngươi cái gì cũng biết rồi, nhưng Tiểu Liễu ngươi lại không thích ta, ta không hiểu vì sao ngươi lại cứ kiên trì muốn gả cho ta như vậy? Nếu Đại Liễu thúc bức ngươi, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục hắn.
- Sao phụ thân lại có thể bức ta?
Tiểu Liễu tức giận đến gân cổ banh cằm, nàng lườm Chu Phàm một cái,
- Đã nói là ta tự nguyện, vấn đề số tuổi thọ mà ngươi lo lắng căn bản không tính là vấn đề, bất kể ngươi chết sớm hay là chết muộn, ta đều gả cho ngươi, ngươi chết sớm thì ta thủ tiết cho ngươi, chết muộn thì ta sẽ sống cả đời với ngươi.
Nếu nữ hài tử mình thích mà nói với hắn như vậy, Chu Phàm khẳng định sẽ rất cảm động, nhưng Tiểu Liễu nói như vậy, hắn lại có chút không biết nên nói gì.
- Về phần ngươi hỏi là nguyên nhân gì?
Tiểu Liễu ngẩng đầu nhìn nhìn trời trong xanh, thanh âm biến thành dịu dàng,
- A Phàm, phụ thân một mực dạy ta, làm người phải trọng tình trọng nghĩa, chúng ta từ nhỏ đã định thân, sao có thể lại nửa đường đột nhiên chạy mất?
- Cho nên...
Tiểu Liễu vươn ngón trỏ gõ lên cái cằm tròn của mình, dùng ngữ khí không thể nghi ngờ nói:
- Ta là gả chắc cho ngươi rồi.
Tiểu Liễu đi rồi, trước khi đi còn bảo Chu Phàm khuyên nhủ phu phụ Chu Nhất Mộc, nói bên nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp.
Chu Phàm hoàn toàn từ bỏ, Tiểu Liễu hoàn toàn kế thừa tính cách của Đại Liễu, không thích Chu Phàm, cũng phải trọng tình trọng nghĩa gả cho mình, đối mặt với loại người logic đơn giản mà cố chấp như vậy, hắn còn có thể nói gì?
Hắn không thể nói với Tiểu Liễu 'Không có gì quan trọng hơn tình cảm của mình, ngươi phải gả cho người mình thích' được, những lời này đối với đại đa số người ở thời đại này mà nói, quả thực chính là lời nói rác rưởi vô dụng nhất.
Ít nhất Chu Phàm cũng hiểu, với loại đầu óc này của Tiểu Liễu khẳng định là nghe không vào.
Tiểu Liễu Lần đầu tiên gặp mặt Liễu ở trong mắt Chu Phàm vừa cổ hủ lại có chút. . . Đáng yêu.
Sau khi Tiểu Liễu đi rồi, Chu Phàm ngồi cạnh cửa không động đậy, Lão Huynh chỉ ngẩng đầu nhìn tân chủ nhân mới, dán sát cái đầu chó trên mặt đất, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Chu Phàm nhắm hai mắt lại, Tiểu Liễu đó có dung mạo giống muội muội, khiến hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, hắn đang tinh thần hoảng hốt cũng không có lòng dạ nào mà tu luyện nữa.
Hắn có chút không rõ, vì sao thế gian lại có người như vậy?
Nếu Tiểu Liễu xuất hiện ở đời trước, Chu Phàm rất có khả năng sẽ hoài nghi nàng và muội muội có liên hệ gì đó, nhưng ở thế giới này.
Tính cách lại hoàn toàn khác nhau, lý trí nói với Chu Phàm hai người không thể có liên quan, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Chu Phàm lại ngâm ngẩm đau, tựa như hi vọng lớn nhất xuất hiện lại tiêu tan trong nhân sinh khác, loại cảm giác tuyệt vọng này, hắn sớm đã từng được nếm thử, nhưng không ai nguyện ý nếm thử hết lần này tới lần khác.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Chu Phàm xoa xoa mặt mình, ẩn giấu tâm tư, hắn cho rằng là Tiểu Liễu đi rồi còn quay lại, ngẩng đầu nhìn thì ra là Chu Nhất Mộc.
- Cha, sao ngươi quay về?
Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi, Chu Nhất Mộc rời khỏi nhà mới hơn một tiếng, sao đã trở lại?
Chu Nhất Mộc không hỏi nhi tử ngồi trước cửa làm gì, hắn chỉ thản nhiên nói:
- Đi theo ta, có người sắp chết.
- A Phàm, lúc nhỏ ta dẫn ngươi đi chơi, đều sẽ vỗ đầu ngươi, bảo ngươi ngoan ngoãn, cái này mà ngươi cũng quên rồi à?
Chu Phàm cứng đờ, lúc này hắn mới nhớ tới cô nương nhìn thì giống tiểu hài tử này còn lớn hơn hắn một tuổi,
- Cho dù là như vậy, nhưng ta đã lớn rồi, sao có thể tùy tiện vỗ đầu?
- Không cho vỗ thì thôi, mất trí nhớ vẫn nhỏ nhen như vậy.
Tiểu Liễu lầm bầm.
Chu Phàm phát hiện đã lệch đề rồi, hắn vội vàng sửa lại:
- Tiểu Liễu, ngươi thật sự hiểu lời nói của ta không? Ngươi biết thủ tiết hoặc là tái giá đại biểu cho gì không?
Tiểu Liễu gật gật đầu nói:
- Ta đương nhiên biết, cách vách nhà ta có một quả phụ, nàng một mình chiếu cố cha mẹ của trượng phu đã chết, tái giá chính là ngươi chết, ta gả cho một nam nhân khác, có điều ta đã thương lượng với cha ta rồi, ta sẽ không tái giá, mà là ở lại nhà chiếu cố Nhất Mộc bá bá và Quế Phượng đại nương, giống như quả phụ đó.
- A Phàm, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho cha ngươi và mẹ ngươi.
Lời nói của Tiểu Liễu cũng không khác gì Chu Phàm.
Chu Phàm triệt để nghẹn lời, hắn không ngờ Tiểu Liễu biết thật, Chu Phàm đột nhiên có chút tức giận, hắn không hiểu vì sao Tiểu Liễu có thể nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Nếu muội muội trưởng thành phải gả cho một nam nhân không sống được mấy năm, Chu Phàm khẳng định sẽ tìm trăm phương nghìn kế để ngăn cản, thậm chí vì hạnh phúc sau này của muội muội, dưới tình huống dùng hết thủ đoạn cũng vô dụng, hắn hoài nghi hắn cuối cùng sẽ ngầm tiêu diệt nam tử đó.
Chu Phàm cười khổ nói:
- Thì ra ngươi cái gì cũng biết rồi, nhưng Tiểu Liễu ngươi lại không thích ta, ta không hiểu vì sao ngươi lại cứ kiên trì muốn gả cho ta như vậy? Nếu Đại Liễu thúc bức ngươi, ta sẽ nghĩ cách thuyết phục hắn.
- Sao phụ thân lại có thể bức ta?
Tiểu Liễu tức giận đến gân cổ banh cằm, nàng lườm Chu Phàm một cái,
- Đã nói là ta tự nguyện, vấn đề số tuổi thọ mà ngươi lo lắng căn bản không tính là vấn đề, bất kể ngươi chết sớm hay là chết muộn, ta đều gả cho ngươi, ngươi chết sớm thì ta thủ tiết cho ngươi, chết muộn thì ta sẽ sống cả đời với ngươi.
Nếu nữ hài tử mình thích mà nói với hắn như vậy, Chu Phàm khẳng định sẽ rất cảm động, nhưng Tiểu Liễu nói như vậy, hắn lại có chút không biết nên nói gì.
- Về phần ngươi hỏi là nguyên nhân gì?
Tiểu Liễu ngẩng đầu nhìn nhìn trời trong xanh, thanh âm biến thành dịu dàng,
- A Phàm, phụ thân một mực dạy ta, làm người phải trọng tình trọng nghĩa, chúng ta từ nhỏ đã định thân, sao có thể lại nửa đường đột nhiên chạy mất?
- Cho nên...
Tiểu Liễu vươn ngón trỏ gõ lên cái cằm tròn của mình, dùng ngữ khí không thể nghi ngờ nói:
- Ta là gả chắc cho ngươi rồi.
Tiểu Liễu đi rồi, trước khi đi còn bảo Chu Phàm khuyên nhủ phu phụ Chu Nhất Mộc, nói bên nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp.
Chu Phàm hoàn toàn từ bỏ, Tiểu Liễu hoàn toàn kế thừa tính cách của Đại Liễu, không thích Chu Phàm, cũng phải trọng tình trọng nghĩa gả cho mình, đối mặt với loại người logic đơn giản mà cố chấp như vậy, hắn còn có thể nói gì?
Hắn không thể nói với Tiểu Liễu 'Không có gì quan trọng hơn tình cảm của mình, ngươi phải gả cho người mình thích' được, những lời này đối với đại đa số người ở thời đại này mà nói, quả thực chính là lời nói rác rưởi vô dụng nhất.
Ít nhất Chu Phàm cũng hiểu, với loại đầu óc này của Tiểu Liễu khẳng định là nghe không vào.
Tiểu Liễu Lần đầu tiên gặp mặt Liễu ở trong mắt Chu Phàm vừa cổ hủ lại có chút. . . Đáng yêu.
Sau khi Tiểu Liễu đi rồi, Chu Phàm ngồi cạnh cửa không động đậy, Lão Huynh chỉ ngẩng đầu nhìn tân chủ nhân mới, dán sát cái đầu chó trên mặt đất, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Chu Phàm nhắm hai mắt lại, Tiểu Liễu đó có dung mạo giống muội muội, khiến hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, hắn đang tinh thần hoảng hốt cũng không có lòng dạ nào mà tu luyện nữa.
Hắn có chút không rõ, vì sao thế gian lại có người như vậy?
Nếu Tiểu Liễu xuất hiện ở đời trước, Chu Phàm rất có khả năng sẽ hoài nghi nàng và muội muội có liên hệ gì đó, nhưng ở thế giới này.
Tính cách lại hoàn toàn khác nhau, lý trí nói với Chu Phàm hai người không thể có liên quan, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Chu Phàm lại ngâm ngẩm đau, tựa như hi vọng lớn nhất xuất hiện lại tiêu tan trong nhân sinh khác, loại cảm giác tuyệt vọng này, hắn sớm đã từng được nếm thử, nhưng không ai nguyện ý nếm thử hết lần này tới lần khác.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Chu Phàm xoa xoa mặt mình, ẩn giấu tâm tư, hắn cho rằng là Tiểu Liễu đi rồi còn quay lại, ngẩng đầu nhìn thì ra là Chu Nhất Mộc.
- Cha, sao ngươi quay về?
Chu Phàm có chút kinh ngạc hỏi, Chu Nhất Mộc rời khỏi nhà mới hơn một tiếng, sao đã trở lại?
Chu Nhất Mộc không hỏi nhi tử ngồi trước cửa làm gì, hắn chỉ thản nhiên nói:
- Đi theo ta, có người sắp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.