Quyển 1 - Chương 16: Truyền Thuyết 1000 năm trước
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Thiên và Linh vẻ mặt ngơ ngác, phần nhiều là thể hiện sự không tin. Lão không để ý, đôi mắt nhìn về bức tượng 1 chàng thanh niên, niện mạo tuấn tú và đặc biệt là có tận 9 cái đuôi sau lưng, ông cất tiếng, giọng đượm buồn.
- ‘ Chuyện này phải bắt đầu từ rất lâu, rất lâu về trước, lúc đó trên vị diện này hoàn toàn không như bây giờ, lúc ấy chỉ là 1 mớ hỗn độn, mờ mịt, trời đất chưa phân định.
Lúc ấy có 1 khối ánh sáng thanh thiết xuất hiện, trước cả trời đất, mất nhiều ngàn năm bồi tụ, nhiều ngàn năm thành hình, nhiều ngàn năm phát triển.
Đột ngột 1 ngày, khối sáng đó biến ảo thành 1 sinh vật lạ kì lạ, khoát lên mình 1 bộ lông trắng, đôi tai nhọn, mõm dài, chiếc đuôi lấp lánh ánh kim.
Lạ thay, từ khi sinh vật ấy hiện ra, trời đất bắt đầu phân định, nơi nào sinh vật đi qua liền phát xuất sự sống, cây cối đâm chồi, phát triển.
Sau nhiều ngàn năm, khi vị diện đã tương đối thành hình, sinh vật này bắt đầu lui vào tu luyện, 1 ngàn năm đầu mọc thêm 1 đuôi, kể từ đuôi thứ 2 thì thời gian tăng lên gấp đôi, cứ thế cho đến khi được 9 đuôi thì hiển hóa nhân dạng.
Bỗng 1 ngày, 1 chàng thanh niên có đôi mắt xám bạc, nước da tái lạnh, đôi tai sắc nhọn kì lạ, bay lượn khắp nơi trong vị diện.
Cảm nhận được có sự sống gần giống như mình tồn tại, thật ra trong ngần ấy năm tu luyện, năng lượng phát ra đã vô tình hình thành những sinh vật tương tự như ngài, rãi rác khắp nơi trong vị diện.
Tuy nói giống nhưng thực ra, chúng chỉ mang trong mình 1 phần năng lượng cực kì nhỏ nhoi từ ngài.
Sau khi tập hợp tất cả lại, ngài tự xưng mình là Đại Thiên Hồ, bắt đầu lập ra 1 triều đại vương quyền mạnh mẽ của Hồ Tộc. ‘
Dừng lại lấy hơi, lão Cổ quan sát khuôn mặt chăm chú của 2 đứa trẻ, ông mỉm cười, tiếp tục.
- ‘ Thế giới cứ như thế tồn tại rất lâu, rất lâu, cho đến cách đây 1000 năm thì có 1 biến cố lớn xảy ra.
Trong số đồ tôn của ngài, có 1 người xuất chúng, vô tình đã tìm được con đường thông sang 1 vị diện khác – vị diện đó còn được gọi là Nhân Giới.
Thật ra con đường này, chính ngài đã phát hiện ra từ rất lâu về trước, chỉ là ngài đã dùng phép che mắt với nó, chỉ mong không ai phát hiện ra được, lần này duyên số đã định, ngài cũng đành bất lực.
Cùng với sự phát hiện đó, là sự chia sẽ nội bộ nghiêm trọng, 1 phe thì vẫn trung thành với ngài, 1 phe chủ trương tiến vào Nhân Giới khuếch trương quyền lực.
Lúc ấy, ngài chỉ lắc đầu im lặng, cảm thấy Đại Thiên Hồ là 1 người vô dụng, không có tham vọng, 1 đại bộ phận rời bỏ vị diện này, bắt đầu hành trình tiến vào nhân giới.
Cuộc sống nơi đây bỗng chốc trở nên trầm mặc, cho đến vài năm sau. Rốt cuộc cửa vào vị diện bị chấn động mạnh mẽ, ngài biết rằng có 1 thế lực rất lớn, đem quân tiến vào vị diện với mục đích duy nhất là giết hết dòng dõi hồ ly.’
Thằng Linh lúc này chen ngang.
- Tại sao lại như vậy hả ông ?
Ông lão thở dài.
- ‘ Tất cả chỉ vì 1 người của Hồ Tộc, chính là người đã khám phá đường vào Nhân Giới, sau khi thoát li, ả ta âm mưu thâm độc, sau khi hãm hại 1 người vô tội, ả đã nhập vào người đó, tự xưng mình là “Đắc Kỷ”. 1 mình ả đã gây ra cuộc chiến vô cùng tàn khốc ở nhân gian, khiến người đời oán hận, đến nỗi Thiên Giới đã cử Thần Tiên vào vị diện, với quyết tâm giết sạch dòng họ nhà hồ ly của ả ta.
Ngài Đại Thiên Hồ đã dự đoán được tình hình này từ trước, cảm thán ngước nhìn lên trời cao.
Ngài đứng im như vậy suốt 1 ngày 1 đêm, cho đến lúc có 1 cơn chấn động lan khắp toàn vị diện, chứng tỏ cửa vào đã bị phá và đội quân từ Thiên Giới đang tràn vào.
Với quyền năng của mình, ngài đã đem toàn bộ con dân ít ỏi còn lại của vị diện dịch chuyển cách không, vào đường hầm không gian đi đến trốn ở các vị diện khác.
Sắp xếp xong xuôi đâu đấy, ngài 1 thân 1 mình chống chọi lại với thiên binh vạn tướng nhà trời.
Suốt 7 ngày 7 đêm, cuối cùng cũng đẩy lui được đội quân hùng hậu đó, với quyền năng còn lại ngài phong ấn lối vào và tự lấy máu mình thực hiện nghi lễ ‘ huyết tế ‘; dùng máu mình trao đổi với trời đất, đem toàn bộ vị diện dời đến 1 vị trí vô cùng thần bí mà chẳng ai có thể tìm ra, trừ ngài.
Ngậm ngùi nhìn lại vị diện đã hoang tàn, sự sống đã cạn kiệt, 2 giọt lệ rơi ra từ đôi mắt ngài, thể hiện cho sự đau đớn đến cùng cực.
Cuối cùng, định mệnh đã an bày, ngài quyết tâm thử nghịch thiên 1 lần nữa, hi vọng trùng sinh vị diện, ngài có 1 thuật cuối cùng, gọi là ‘Chiết Linh’ đây chính là quyền năng bẩm sinh của 1 thiên linh trời đất như ngài.
Với năng lực này, ngài đem chính mình chia làm 2 phần, phần thể xác tách ra, biến thành 1 khối cầu mang ánh sáng thuần khiết, còn phần 9 chiếc đuôi tách ra, lại hóa thành khối cầu mang ánh sáng hắc ám.
Chưa dừng lại ở đó, khối cầu thuần khiết sau khi nứt vỡ ra hóa thành 1 sinh vật giống ngài nhưng vô cùng thánh khiết và chỉ có 1 đuôi – đó chính là tổ tiên đầu tiên của Lang Tộc.
Khối cầu hắc sắc thì hóa thành sinh vật có phần tương tự như ngài nhưng toàn thân ánh đen, thân thể rất nhỏ so với sinh vật thuần khiết kia, nhưng bù lại nó có tới 9 mạng sống, đại biểu cho 9 đuôi của ngài – đó là tổ tiên đầu tiên của Miêu Tộc.’
Thằng Thiên, thằng Linh nghe đến đây thì giật mình, như vậy, như vậy ngài Đại Thiên Hồ là cụ tổ tông của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.